1L: Thêm mị nữa! Hôm nay mị cũng là người của Tạ thần!!!
2L: Đúng! Hôm nay cho cái tên tra nam lạnh lùng vô tình Dụ ca đội nón xanh xem sao! Anh có phải cho rằng bọn em không có anh sẽ sống không được không hả tên đáng ghét?!
3L: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lmao
4L: Các cô cho rằng Dụ ca sẽ sợ hả?
5L: Dụ ca: Bye bye thì bye bye, người tiếp theo càng ngoan.
6L: Ha ha ha, không đúng. Dụ ca: Em gái, em muốn ăn hành à?
7L: hhhhhhhhhh ha ha ha ha ha ha ha tại sao mấy cô tài dữ vậy.
…
35L: Ô ô ô Tạ thần thật sự là nhan sắc thần thánh, vừa là hotboy vừa là học thần, trời ạ, trên đời này có nam nhân nào hoàn mỹ như Tạ thần không! Không công bằng!
36L: Đúng! Không công bằng! Cho nên để mị tới làm bạn gái của ảnh nha. Làm cho ảnh mắt mù một lần yêu mị, như vậy liền công bằng!
37L: Ô ô ô ô, quá đúng rồi, mắt mù mới có thể coi trọng mị, là mị không xứng ô ô ô ô.
…
59L: Thật luôn đó, lúc cậu ấy nói ‘tiền đồ tự hải, lai nhật phương trường’, tôi thực sự cảm thấy tất cả ánh sao, ánh trăng, sông núi, cỏ cây, mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều đọng lại trong mắt cậu ấy. Âm thanh biến mất, ánh sáng mờ ảo, trái tim đều ngừng đập một giây. Em ngoại tình đây, xin lỗi Dụ ca TT_____TT.
60L: Vỗ tay cho chế lầu trên nha! Cái rắm cầu vồng này thổi cũng quá xịn rồi!
…
121L: Lâu chủ, tôi với chế cùng nhau cắm sừng cho ảnh!!!
122L: A a a a a a a a a a a em yêu Tạ thần.
…
251L: Chậc, Dụ ca có thể đổi tên, từ nay về sau liền gọi là ‘Ông xã nón xanh của cưng’.
252L: ??? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ông xã nón xanh của cưng
Tống Dụ: “…”
Cậu đứng bên ngoài hội trường chờ Tạ Tuy, nhàm chán mở diễn đàn, thấy được cái chủ đề khí thế ngất trời nổi bật nhất này thì bấm vào, phát hiện mình bị ép đổi tên.
Ông xã nón xanh…
Cái quái gì!
Mấy người thích Tạ Tuy thì mắc mớ gì đến anh đây?
Đầu anh đâu ra nón xanh?
Mấy cưng đội nổi sao các em gái?
Quá càn rỡ.
Tống Dụ được vinh danh ông xã quốc dân nhưng hoàn toàn không có tự giác của ông xã, khóe môi giật giật, đăng nhập tài khoản, đang định nhắn lại một câu thì điện thoại của cha Tống đột ngột gọi tới. Cậu ngồi xổm trên bậc thang, nhìn thấy tên người gọi, điện thoại di động suýt chút nữa cầm không chắc.
Tống tổng mỗi ngày trăm công nghìn việc gọi điện cho cậu có thể là việc tốt đẹp gì!
Ngón tay Tống Dụ bấm nút nhận cuộc gọi còn run nhè nhẹ.
“Dạ, bố.”
“Hôm nay khai giảng?”
Cách điện thoại, âm thanh Tống tổng trầm thấp mạnh mẽ, uy nghiêm mười phần.
Tống Dụ nghe thấy ông nhắc đến chuyện trường học liền sợ hãi, cầm điện thoại khẽ nói.
“Khai giảng xong rồi, lễ đón học sinh mới cũng kết thúc, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức đi học.”
Tống tổng trầm mặc rất lâu, thở dài, chua xót: “Được rồi, dù gì thì mẹ với chị con cũng thông đồng, từ đầu tới đuôi giấu bố, người bố này còn có thể nói gì.”
Tống Dụ chỉ có thể gượng cười: “… Ha ha.”
Bố cầm chính là kịch bản của giám đốc bá đạo nha, đừng có luôn diễn một bộ cha già cay đắng được không bố ơi.
Tống tổng dường như cũng rất nhanh nhớ tới thiết lập tính cách của mình, hừ một tiếng, “Đừng tưởng khai giảng rồi bố liền không làm gì được con! Thích học tập như vậy, ở thành phố C liền ngoan ngoãn học, đừng gây chuyện, đừng làm cho mẹ con lo lắng.”
Kỳ thực, lấy địa vị của Tống gia, Tống Dụ dù thi đứng ngược từ dưới lên cũng sẽ không có người tạo áp lực cho cậu. Tống tổng chỉ đơn giản muốn tìm chút chuyện làm cho cậu ở thành phố C.
Trường học là một môi trường ôn hòa lại đơn thuần, Tống Dụ yên ổn tập trung học tập, bọn họ ở thành phố A sẽ an tâm hơn một chút.
Tống Dụ liếc nhìn đống đề ôn tập mình mang đến hội trường, trong lòng không hề có gánh nặng, giả bộ làm học bá hồi lâu cũng thật sự có cảm giác mình là học bá, thản nhiên nói: “Bố, bố không cần lo lắng cho con, con dám cam đoan rằng toàn trường đều tìm không ra một người thích học hơn con.”
Tống tổng cười lạnh một tiếng: “350 điểm?”
Trời đất. Tống Dụ cằn nhằn: “Sao bố cứ lấy điểm thi cấp 2 của con ra mà nói vậy, không để con cảm nhận niềm vui khi vào cấp 3? Bố không biết là có một đứa con trai thiên tài còn quý hơn vàng à!”
Tống tổng làm sao lại không biết tính tình của cậu, châm chọc: “Con có biết chị con năm nay thi đại học được bao nhiêu điểm không? 735, đứng thứ hai thành phố A. Sao cùng bố cùng mẹ mà chênh lệch lớn như vậy.”
Tống Dụ: “…”
Tống tổng cười nhạo: “Không cãi nữa?”
Tống Dụ nghiến răng, sau đó điều chỉnh tâm tình, cực kì tiếc hận nói: “Chậc, điểm tuyệt đối là 750, vậy mà được có 735 điểm, lại đứng mỗi thứ hai thành phố!”
Sau đó lập tức đổi giọng: “Bố, bố mau khuyên nhủ chị ấy, bảo chị học lại một năm đi. Đời người không thể có thiếu sót, thiếu 15 điểm trong kì thi đại học kia sẽ là tiếc nuối cả đời chị ấy, khi già nhớ lại sẽ cảm thấy tức giận, bất bình đủ loại cảm xúc. Hơn nữa, làm người phải tranh hạng nhất, hạng hai thành phố sẽ thẹn với thân phận người nhà họ Tống – đây không phải là vấn đề về điểm số, mà là mặt mũi. Con đề nghị học lại.”
Tống tổng: “…”
Ông chưa bao giờ thấy người nào mặt dày hơn con trai mình.
Tống tổng không thể nhịn được nữa, gầm lên: “Con lọt vào top 100 Nhất Trung của thành phố C đã rồi hãy đánh giá thành tích thứ hai thành phố của chị con!”
“Chưa được điểm tuyệt đối thì phải học lại? Được lắm, thật không hổ là con trai Tống gia của bố. Kỳ kiểm tra tháng này con tùy tiện được điểm tuyệt đối của bất cứ môn nào, bố từ nay về sau cũng không tiếp tục quản chuyện học tập của con nữa.”
Tống tổng càng nghĩ càng giận, tiếp tục gào thét.
“Còn nếu tổng điểm chưa vượt qua trung bình thì lập tức xách mông về thành phố A cho bố!”
“Bíp ––– ”
Tống Dụ: “…”
Nói bậy sướng nhất thời, sau đó chỉ có ăn hành.
Lần thứ hai vì vấn đề học tập mà tạm biệt Tống tổng trong không vui.
Tâm tình Tống Dụ phiền não, không còn ý muốn cãi nhau, tắt diễn đàn.
Mở QQ gửi tin cho Tạ Tuy.
[Tống Dụ: Tớ chờ cậu ở bậc thang nơi cửa ra vào. Mau lên.]
Mấy giây sau, Tạ Tuy trả lời.
[Được.]
Thành phố C ban đêm không có sao, gió đêm có chút lạnh, trong hội trường MC bắt đầu sục sôi phát biểu mấy lời kết thúc, ồn ào náo nhiệt, Tống Dụ một mình chờ ở bên ngoài, chờ tới đói bụng.
Vừa đúng lúc này, chị gái cậu nhắn tin cho cậu.
[Tống Uyển Oánh: