Tạ Tuy xắn tay áo lên một chút, lộ ra phần cánh tay trắng nõn, ngồi xuống đối diện Tống Dụ.
Tầm mắt của hắn đặt trên phần đề thi còn trống hoắc, cười nhẹ, “Không nghĩ ra gì à?”
Tại sao cậu nhóc không dùng phương pháp ‘nước chảy đá mòn’ mà ông trời dành cho người cần cù chứ.
Tâm tư của Tống Dụ căn bản không ở trên đề thi, cậu hỏi Tạ Tuy: “Cậu còn nhớ hồi cấp hai lớp cậu có một người tên là Chúc Chí Hành không?”
Tạ Tuy sững sờ, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, chỉ chốc lát đã nhớ lại – cái thằng ngu trong suốt ba năm trung học mỗi ngày chẳng làm gì ngoài chuyện cống hiến hết mình để đoàn kết cả lớp lại cô lập hắn đấy hả?
“Cậu ta làm sao vậy?”
Giọng điệu Tạ Tuy nhàn nhạt, trong lòng không để ý chút nào, nhưng ngoài mặt vẫn ngụy trang ra vẻ kinh ngạc.
Tống Dụ nhìn sắc mặt hắn, cho rằng Chúc Chí Hành thật sự là ác mộng thời cấp hai của Tạ Tuy, càng tức giận.
“Cậu có lời nào muốn mắng nó không, tôi giúp cậu viết vào bình luận đánh giá cửa hàng mẹ nó.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi ném luôn điện thoại di động của mình cho Tạ Tuy: “Được rồi, có thể là tự mình mắng vẫn hả giận hơn. Tôi có 1000 tài khoản nè, cậu tùy tiện mắng đi.”
Tạ Tuy cúi đầu, liền thấy màn hình điện thoại của Tống Dụ đang hiện trang của tiệm ăn mẹ Chúc Chí Hành mở.
Một loạt tất cả đều là đánh giá một sao, còn có một bình luận mới đăng ba giây trước.
“Hôm nay tức giận tới mức hít thiếu một ngụm không khí, cửa tiệm nhà mấy người chịu trách nhiệm cho tui. Một sao.”
Kéo lên trên càng có nhiều câu cố tình gây sự.
“Ăn một muỗng cơm, tui lại nhớ tới người dân khổ cực của châu Phi, thật đáng thương, tui liền tặng một sao khen ngợi nha.”
“…” Tạ Tuy.
Tống Dụ uống trà sữa, hàm hồ nhai trân châu: “Đừng khách khí với tôi, cứ việc mắng.”
Tạ Tuy nhịn không được nở nụ cười. Không biết vì cái gì mà hắn sẽ luôn bị một số hành động của Tống Dụ chọc cười.
“Cám ơn, nhưng mà không cần.”
Tống Dụ mở to mắt nhìn hắn: “Là cảm thấy chưa đã ghiền sao? Hay là lúc khai giảng chúng ta đi đánh nó một trận?” Ánh mặt trời mùa hè xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh rơi xuống trên lông mi Tống Dụ. Hàng lông mi cong dài của thiếu niên bị ánh sáng phủ thêm một tầng vàng kim nhàn nhạt, hàm răng cắn ống hút, mái tóc nhạt màu mềm mại, toàn thân toát ra vẻ ngoan ngoãn ôn nhu.
Trong đầu Tạ Tuy nhớ lại đêm qua, ánh mắt sắc bén cùng nụ cười lạnh lẽo của Tống Dụ ở dưới ngọn đèn đường, giọng điệu của cậu nhóc cũng ngông cuồng không chịu được.
Hắn cười, lắc đầu: “Không cần.”
Tống Dụ nhìn hắn một cái, nhận điện thoại về, tiếp tục chính mình đi gây sự.
Tiệm trà sữa hiện tại rất yên tĩnh, hàng cây long não bên ngoài bị ngọn gió khô nóng thổi vang xào xạc.
Tạ Tuy theo bản năng sờ cổ tay phải một chút, đây là thói quen khi hắn mải suy nghĩ, lại phát hiện trên cổ tay không hề có thứ gì, không có đồng hồ… Con ngươi đen ngưng đọng, hắn phản ứng lại, hiện tại hắn đang mười lăm tuổi.
Trọng sinh đối với Tạ Tuy mà nói cũng không có chấp niệm gì. Kiếp trước, những chuyện nên báo thù đều đã hoàn thành, người đáng chết không thiếu một tên.
Trở về thời niên thiếu, tiếc nuối duy nhất đại khái là cái chết của bà nội Trần năm hắn lớp 12. Ngoài ra, cũng không còn cái gì có thể tác động tâm tình của hắn.
Bao quát cả chuyện đi Lâm Thủy thu thập chứng cứ Vương Bắc Đan hít ma túy, cũng là do Vương gia chọc hắn trước, còn có hai mẹ con kia, gieo gió gặt bão.
Trọng sinh trở về, Tạ thiếu tinh phong huyết vũ của thành phố A kiếp trước trở nên thanh tâm quả dục không ít.
Tiệm trà sữa, sau khi tan việc, Tống Dụ mang Tạ Tuy đi làm thẻ sim.
“Sau khi cậu có điện thoại di động rồi chúng ta liền lên mạng trò chuyện, tôi hiện tại mỗi ngày đều chạy đến chỗ này, bà ngoại tôi cũng bắt đầu tò mò rồi.”
Đi ở trên đường, Tạ Tuy cười như không cười mà hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu nói với bà như thế nào?”
Tống Dụ: “Còn có thể nói thế nào nữa, cậu không phải là thủ khoa kì thi chuyển cấp à. Tôi nói tôi quen biết một bạn học bá, chạy tới nhờ giúp đỡ việc học tập.”
Tạ Tuy cười, nhớ tới đề thi toán không đành lòng nhìn thẳng của Tống Dụ ngày hôm qua: “Thật vinh hạnh.”
Bất quá không cần nhờ giúp đỡ đâu, hết thuốc chữa rồi.
Đi tới đường cái thì đèn xanh còn tầm mười mấy giây, Tống Dụ nhìn thấy liền kéo tay Tạ Tuy chạy băng qua.
“Mau qua đường.”
Cổ tay bị thiếu niên nắm chặt, kéo về phía trước. Tạ Tuy sững sờ.
Ánh nắng chiều chiếu mặt đất thành màu vỏ quýt, ngọn gió mang theo mùi thơm cây long não. Xa xa là tiếng còi xe, tiếng quảng cáo, tiếng người qua đường trò chuyện.
Hắn nhìn thấy bóng lưng Tống Dụ, con ngươi ngày càng thâm trầm.
Trong cửa tiệm xếp hàng làm thẻ điện thoại lãng phí rất nhiều thời gian.
Chờ đến phiên bọn họ xong xuôi đã là bảy giờ tối.
“Trước hết lưu số lại, sau đó kết bạn nick QQ của tôi nè.”
Tạ Tuy nhập số vào, tìm trong danh sách liên lạc nhìn thấy ‘Ông xã Dụ ca của cưng’ thì trong lòng chậc lưỡi một tiếng. Thật sự là một đứa nhỏ.
“Tại sao lại đặt tên này?”
Tống Dụ trả lời rất thẳng thừng: “Nghe ngầu mà.”
Chấp nhận kết bạn.
Tống Dụ phát hiện tên tài khoản của Tạ Tuy hiện tại chính là một dấu chấm tròn, phần chữ kí cũng là một dấu chấm tròn, ảnh tượng trưng đen nhánh, xem ra còn trung nhị hơn cả cậu.
“Dấu chấm tròn? Cậu châu Phi thế.”
Tạ Tuy: “…”
Ra khỏi cửa hàng, Tống Dụ cảm thấy khát nước, đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua chai nước, lúc trả tiền tiện thể mua luôn một bịch kẹo bạc hà.
Cậu rất thích loại đồ ăn mát mẻ như chanh với bạc hà, ngậm trong miệng tinh thần thoải mái, ngay cả sự khô nóng mùa hè cũng giảm bớt rất nhiều.
Hướng về khu phố Liên Vân đi tới, xe cộ dần dần thưa thớt, ngay cả đèn đường cũng ảm đạm đi.
“Cậu muốn ăn không?” Tống Dụ đem kẹo bạc hà đưa cho Tạ Tuy.
Tạ Tuy không thích ăn kẹo, lắc đầu.
“À.” Tống Dụ thu kẹo về.
Lúc này phía trước đột nhiên vang lên một thanh âm âm trầm, lạnh như băng.
“Tao muốn ăn, bạn nhỏ, mày có thể cho tao ăn không?”
Ngay lập tức là một trận cười tà ác của một đám người.
Tống Dụ cùng Tạ Tuy nhìn về phía trước.
Từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh bước ra một đám lưu manh – đúng là nhóm người tối qua, chỉ là số lượng còn nhiều gấp đôi hôm trước.
Gã tóc đỏ tay cầm một cây côn nhị khúc, trên gương mặt mang sẹo lộ ra nụ cười lạnh lẽo, âm trầm. Nếu như nói ngày hôm qua gã chỉ nhằm vào một mình Tạ Tuy thì hôm nay lại thêm một người là Tống Dụ.
Mấy thằng tóc vàng, tóc xanh, tóc tím đi theo sau gã hiện tại cũng là một mặt phẫn hận.
“Tiểu tử thúi! Ngày hôm qua còn thật sự bị mày dọa sợ! Lần này bố mày bắt mày lại trên đường, cho mày ngay cả điện thoại cũng không gọi được.”
Thù mới hận cũ gộp lại, gã tóc đỏ làm bá chủ cả phố Liên Vân lại bị hai thằng nhóc sỉ nhục, hận tới ngứa răng.
“Hôm nay đừng nói nhảm! Trước đánh bọn chúng một trận rồi nói!”
Đàn em phía sau ngày hôm qua bị lừa gạt cũng tức giận phát điên, cầm trong tay đao cùng côn, hướng về phía Tống Dụ huơ tay.
“Hôm nay không thấy máu, bọn mày đừng hòng chạy!”
Đệt mẹ.
Tạ Tuy nhắm mắt lại, cảm thấy đám côn đồ này thật sự muốn bị dạy dỗ một chút. Hắn kéo tay Tống Dụ lại, muốn để cậu ta đi trước. Ai ngờ Tống Dụ lại giống như hôm qua, đứng chắn trước mặt hắn.
Gã tóc đỏ hung tàn cười: “Sợ? Sợ cũng đã muộn!”
Tống Dụ: “Sợ cái đầu mày! Thấy máu hả, được thôi.”
Cậu xắn tay áo, bực bội rống lên: “Tao đây cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu bảo hiểm. Chảy một giọt máu của tao, bọn mày đền tiền tới táng gia bại sản.”
Tạ Tuy: “…”
“!!”
Cả đám bọn tóc đỏ mới đầu còn bị cậu dọa, sau đó lại nghĩ tới việc hôm qua bọn họ chính là giống như vậy bị lừa đảo.
Nhất thời giận dữ không thể nhịn.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn ngông cuồng như vậy.”
“Mày tiêu rồi!”
Tạ Tuy: “Để…” Để tôi.
Chỉ là một chữ phía sau bị kẹt lại trong cổ họng.
Bởi vì Tống Dụ đã kéo tay hắn, hướng về một con đường khác cắm đầu chạy, tốc độ nhanh như gió.
“Đi mau!”
Một giây trước phun ra lời tàn nhẫn, một giây sau quay đầu bỏ chạy.
Bọn côn đồ sững sờ, nhận ra mình lại bị chơi xỏ, tức giận tới mức giơ chân.
“Mày dám chạy! Hôm nay tao gọi mày là cha!”