Tạ Tuy hạ mắt nhìn cậu, đôi con ngươi xinh đẹp tràn ra ý cười, tựa như đang thật sự cảm thán: “Lợi hại.” Thiên tài Tống đạo.
Tống Dụ ho một tiếng, vẫn quyết định tém tém một chút: “Đương nhiên, tớ cũng không yêu cầu cậu bây giờ gọi tớ là anh trai, nói chung là cậu nhớ đã từng có chuyện như vậy là được rồi.”
Tạ Tuy cong khóe môi: “Được.” Làm sao mà quên được chứ, em gái còn rất hung dữ.
Con đường này vốn đã rất vắng vẻ, mùa đông sau khi tuyết rơi thì càng thêm ít người. Tống Dụ nói chuyện này xong, trong lòng thở phào một hơi, bắt đầu do dự rốt cuộc có nên nói cho hắn biết thân phận của cậu hay không – nhưng mà có vẻ cũng không cần thiết, Tạ Tuy sau khi trở về thành phố A tự nhiên sẽ biết, cậu từ trước đến nay kỳ thực cũng chưa từng ngụy trang hay gì.
“Chuyện của Tạ gia, cậu quyết định xong chưa?”
Tống Dụ ôm sách, nghiêng đầu hỏi hắn.
Tạ Tuy sững người, âm thanh bình tĩnh: “Nên trở về thôi.”
Tống Dụ suy nghĩ một chút, đề nghị: “Tớ hẳn là hai ngày nữa sẽ về thành phố A, muốn cùng nhau đi không?”
Tạ Tuy bảo: “Đợi thêm một lát, đợi tôi đi tìm cậu.”
Tống Dụ hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cười, liếc mắt nói: “Được, vậy cậu mau lên.”
Cậu phát hiện Tạ Tuy có vẻ không nguyện ý nói với cậu chuyện về Tạ gia cho lắm, cho nên cũng không tiếp tục dò hỏi.
Thật sự là quá chu đáo.
Tới nhà Tạ Tuy, bà nội Trần thế mà vẫn có ấn tượng đối với cậu, Tống Dụ thật sự kinh ngạc. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tạ Tuy vốn là cũng không có bạn bè gì, bà có nhớ cũng không kỳ quái.
Bà nội Trần giữ cậu lại ăn cơm tối, ánh đèn ấm áp chiếu sáng khắp phòng, nói với cậu một số chuyện khi Tạ Tuy còn nhỏ.
Âm thanh của bà cụ nhẹ nhàng, tinh tế.
“A Tuy khi còn bé đã không thích nói chuyện, tuần đầu tiên đi học tiểu học ở thành phố C, ngậm miệng không nói một chữ, chủ nhiệm lớp suýt chút nữa cho rằng nó là người câm, gọi điện thoại cho bà nhiều lần xác nhận tình huống xong mới tin tưởng là trường học không báo sai.”
Tống Dụ vừa đau lòng lại vừa buồn cười.
Bà nội Trần nói: “Đứa nhỏ này à, cháu nói nó hiểu chuyện quả thật là hiểu chuyện, nhưng nói nó không ngoan cũng rất đúng. Khi còn bé đã có chủ kiến, nhưng bất luận đúng sai, chỉ biết khăng khăng theo lý lẽ cứng nhắc. Một lời dạy dỗ phải liên tục nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nó mới có thể ngoài mặt qua loa bà một câu, cũng không biết là có nghe lọt tai hay không.”
“Con nít vẫn luôn bướng bỉnh, nhưng bà chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào bướng bỉnh hơn nó. Trước đây, trong nhà có mấy con chim bay vào, giữ lại làm bạn với nó, chẳng được mấy ngày đã bất động rồi. Bà bảo chết rồi nhưng nó không tin, nhất định phải giữ lại thi thể, còn buồn bã một thời gian rất lâu. Sau này nó muốn nuôi cái gì bà đều không cho, trọng tình quá mức dễ trở thành chấp niệm, nhưng vạn sự, vạn vật chẳng lẽ không phải đều có tuổi thọ ư? Nào có thứ gì sống trường tồn vĩnh cửu.”
Tạ Tuy bị nói, ngẩng đầu lên cười một chút: “Cháu quên hết rồi.”
Tống Dụ cảm thấy việc một nhóc con bảo vệ thi thể của con chim hẳn rất buồn cười, nhưng khóe môi chưa cong lên đã hạ xuống. Haiz, bạn trai của cậu khi còn bé thật đáng thương.
Hồi sau bà nội Trần đuổi Tạ Tuy đi, ngồi trên ghế salon, lại nói với cậu những chuyện khác.
Bà cụ dùng tay xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, âm thanh nhẹ nhàng: “Cha của A Tuy tìm tới nó, bà không can thiệp vào quyết định của nó, nhưng trong lòng vẫn hy vọng nó nhận người cha này. Từ lúc mới sinh tới tận bây giờ, tốt xấu gì cũng nên có một gia đình. Thân thể này của bà cũng không ở bên nó được bao lâu, đến lúc ấy nó lại một thân một mình trên thế gian.”
Tống Dụ sững người, nhìn thấy mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ, khẽ nói: “Không đâu ạ.”
Bà nội Trần thở dài: “Một tháng này, trong nhà lui lui tới tới thật nhiều người. Bà thấy cha nó cũng coi trọng nó, hy vọng sau khi trở về, có thể đền bù đàng hoàng cho đứa nhỏ này. A Tuy khi còn bé quá khổ rồi.”
Tống Dụ mím môi, quyết định hỏi bà nội Trần: “Bà nội, bà có thể kể cho cháu nghe về chuyện của dì Hứa được không ạ?”
Bà nội Trần kinh ngạc trong chốc lát: “Mẹ của A Tuy?”
Tống Dụ: “Dạ.”
Toàn bộ sự hiểu biết của cậu đối với Tạ Tuy khi còn bé đều bắt nguồn từ quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’, đối với chuyện của Hứa Kiều không có ấn tượng gì lớn.
“Mẹ của nó cũng là một người cố chấp.”
Bà nội Trần thở dài một hơi thật sâu, vẻ mặt tương đối phức tạp: “Làm chuyện thật sai trái, vào ngày mưa xối xả nhảy lầu ngay trước mặt đứa nhỏ, lại đúng ngày sinh nhật của nó. Cô ta cứ sạch sẽ buông xuống mọi chuyện, chỉ còn lại đứa nhỏ khốn khổ không nơi nương tựa trên đời này, từ đây sinh nhật cũng là ngày giỗ.”
“Những năm này, A Tuy chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật. Một ngày kia, nó tận lực xem như là ngày bình thường, không vui cũng không buồn.”
Trên TV đang chiếu phim truyền hình, bên ngoài tuyết dường như bắt đầu rơi nhiều hơn.
Trái tim Tống Dụ như bị gió tuyết làm nguội hơn phân nửa, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, “Như vậy ạ.”
Tuyết càng rơi càng lớn, thậm chí kênh tin tức trên TV đều là chuyện thành phố C bắt đầu tuyên bố cảnh báo màu vàng.
Đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết rơi dày đặc từ trên trời xuống, hiện ra ánh sáng thanh lãnh.
Tống Dụ mở điện thoại di động, cũng có mấy cuộc gọi nhỡ, là bác trai, bác gái, anh họ, bà ngoại, còn có cha mẹ.
Đoán chừng là biết cậu được nghỉ, thúc giục cậu về nhà.
Trời tuyết lớn, đường trơn trượt không an toàn, bà nội Trần đề nghị cậu ngủ lại một đêm. Tống Dụ suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, gửi tin nhắn báo cho bà ngoại rằng tối nay cậu ở lại nhà bạn học – tuyết thật sự quá lớn, lái xe cũng sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà ngoại Mạnh cũng đồng ý.
Nhà bà nội Trần không thừa phòng ngủ, mùa đông ngủ ngoài sofa dễ bị cảm, cậu tối nay tự nhiên mà ngủ cùng một gian phòng với Tạ Tuy. Hai người ở trong chung cư cho giáo viên là lầu trên lầu dưới, Tống Dụ lại thường ở chỗ hắn làm bài tập đến ngủ gục, ngủ trên cùng một cái giường đều là chuyện thường, thật sự không có gì phải ngượng ngùng.
Tạ Tuy còn trấn tĩnh hơn so với cậu: “Hôm nay định mấy giờ ngủ?”
Tống Dụ trong lòng vô cùng muốn nói chuyện với hắn một chút, bảo: “Sao cũng được.”
Tạ Tuy vẫn có ý kiến đối với lịch làm việc và nghỉ ngơi của cậu, nhíu mày nói: “Sau mười hai giờ đưa điện thoại di động cho tôi.”
Tống Dụ hiện tại nào có tâm tình chơi di động: “Được.”
Tuy rằng trước đây ngủ chung giường là chuyện thường, nhưng Tống Dụ bình thường đều là đang ngủ mơ hồ được Tạ Tuy ôm lên giường, chưa từng có lúc tỉnh táo như vậy.
Vừa ngửi được mùi hương nhàn nhạt như muối biển cùng lá xanh trên người Tạ Tuy, toàn thân cậu liền trở nên hưng phấn.
Tạ Tuy lên giường rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, ngũ giác được phóng đại, Tống Dụ không hiểu vì sao mà cảm thấy tim đập rất nhanh.
Tống Dụ do dự rất lâu, cuối cùng vươn tay ra, chọt chọt Tạ Tuy.
“Tạ Tuy, chúng ta tâm sự đi?”
Tạ Tuy nhàn nhạt mở mắt ra, hắn cùng Tống Dụ ngủ chung giường đã là một sự thử thách định lực rất lớn, còn muốn cùng hắn đơn thuần trò chuyện ư? Giọng hắn lười biếng: “Tâm sự cái gì?”
Tống Dụ: “Tâm sự chuyện nhà tớ.”
Tạ Tuy khẽ cười thành tiếng.
Tống Dụ vô cùng bình tĩnh mà nói tiếp: “Dù gì cậu sớm muộn gì cũng sẽ gặp bọn họ, bạn trai mà Tết đến không định tới thăm nhà tớ một cái à.”
Tạ Tuy đột nhiên trở người, trong khoảnh khắc chính là nghiêng người mặt đối mặt với Tống Dụ, tầm mắt trong bóng tối phảng phất như có nhiệt độ.
Cùng hắn đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, vẻ cà lơ phất phơ cùng lời trêu chọc của cậu liền kẹt trong cổ họng, lỗ tai đỏ lên, lúng túng.
Tạ Tuy cười nói: “Đương nhiên.”
Tống Dụ nuốt ngụm nước miếng: “Tớ có một người chị cùng anh trai, chị tớ đang vào thời kỳ tiền mãn kinh, có thể sẽ hơi khó đối phó, còn anh tớ, hình như cũng rất khó đối phó.”
Tạ Tuy cười nhạt, trong lòng bổ sung giúp cậu: Anh trai cậu cho rằng tôi là tai họa đáng sợ.
Tống Dụ nghẹn họng một chút rồi nói: “Nhưng mà nếu muốn giải thích chuyện của chúng ta, cậu trước hết khoan nói gì cả, tớ sẽ xử lý tốt bọn họ.”
Tạ Tuy cười, âm thanh vừa trầm vừa khàn: “Dụ Dụ vội vã như vậy?” Nếu để vị Tống đổng nóng tính lại hay bao che khuyết điểm kia biết hắn vừa lớp 10 đã bắt cóc con trai của ông, sợ rằng cho dù là mấy năm sau nữa, hắn cũng khó mà bước được vào cổng Tống gia.
Lời này của hắn khiến Tống Dụ xấu hổ tới mức muốn nổ tung, cậu vò mái tóc: “Không có, chỉ muốn nói trước với cậu một tiếng thôi.”
Tạ Tuy khẽ thở dài một tiếng nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy, nhẹ nói: “Vậy tôi cũng tâm sự với cậu về chuyện người nhà của tôi?”
Tống Dụ sững sờ, vội nói: “Không, không cần đâu. Kỳ thực cậu không nói cũng không sao cả.”
Tạ Tuy cong môi: “Giữa bạn trai với nhau thì có qua phải có lại chứ.”
Bà nội Trần hẳn là đã nói với Tống Dụ rất nhiều về chuyện cha mẹ của hắn mới khiến cho Tống Dụ hồn vía lên mây như thế này. Hắn không muốn để Tống Dụ dính vào vũng bùn Tạ gia, bởi vì kiếp trước hắn từng giao thiệp với người nhà họ Tạ điên khùng kia, biết bọn họ cực đoan, cố chấp, hắn không muốn Tống Dụ nhìn thấy những thứ dơ bẩn ấy.
Nhưng mà nếu Tống Dụ thật sự muốn hiểu rõ thì cũng không phải là không thể.
“Cậu muốn nghe cái gì?” Tạ Tuy nhẹ giọng hỏi.
Điều này Tống Dụ biết đáp như thế nào đây.
Cậu cảm thấy Tạ Tuy chắc sẽ không muốn đề cập đến chuyện của Tạ Tự Niên cùng Hứa Kiều.
Một người, hai người quả thực đều là ác mộng tuổi ấu thơ của hắn.
“Đổi đề tài đi. Nếu cậu ở Tạ gia không vui, hoan nghênh cậu tùy thời đến tìm tớ, tớ dẫn cậu đi chơi.”
Tạ Tuy bật cười, hắn cảm thấy sự hiểu biết của Tống Dụ đối với thành phố A coi chừng còn không sâu bằng hắn.
“Được, đưa tôi về nhà cậu chơi.”
Hắn vươn tay ra, ôm lấy vòng eo của thiếu niên, sau đó ôn nhu hôn lên vầng trán của cậu.
“Đã muốn ngủ chưa?”
Thân thể Tống Dụ cứng ngắc một lát rồi gật đầu một cái.
Bên ngoài trời tuyết rơi, bên trong lại yên bình ấm áp, bên cạnh là người mình thích.
Khắp toàn thân đều ấm nóng, từ cọng tóc đến đầu ngón chân mỗi một chỗ đều thoải mái.
Tống Dụ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hô hấp ổn định, một đêm không mộng.
Chiếc đồng hồ đeo tay kia cậu vốn dự định làm quà sinh nhật bất ngờ tặng hắn, nhưng sau khi biết chuyện kia, nó lại trở thành món quà tạm biệt Tống Dụ đưa cho Tạ Tuy. Cậu cũng không biết Tạ Tuy bảo cậu ‘đợi’ là đến lúc nào, cũng không biết cậu đang chờ cái gì.
Nhưng trong lòng cậu vẫn tin tưởng Tạ Tuy sẽ đến thành phố A.
Tống gia bên kia, Tống Uyển Oánh đã bắt đầu liên mồm bảo.
“Đừng trở về một mình chứ, dắt theo người yêu bé bỏng của em về, để bố yêu nhà ta lên tinh thần một chút.”
Tống Dụ: “Không được đâu.” Để cho Tống đổng lên tinh thần, coi chừng năm sau thật sự là đại hung.
Tống Dụ rời khỏi thành phố A phi thường điệu thấp, lúc trở về cũng phi thường điệu thấp.
Căn nhà chính của Tống gia nằm ở khu biệt thự phồn hoa nhất thành phố A, người ra đón cậu chính là Tống Uyển Oánh. Đại học A nghỉ đông rất sớm, cô hiện tại rảnh rỗi không chịu nổi, xung phong nhận việc đến sân bay đón thằng em. Mấy tháng không gặp, Tống Uyển Oánh uốn và nhuộm tóc, mới nhìn Tống Dụ còn nhận không ra.
Bọn họ mỗi ngày đều nhắn tin liên hệ, lúc ánh mắt đầu tiên chạm nhau cũng có chút tình cảm ấm áp giữa chị em, nhìn nhau cười.
Sau đó, vừa lên xe đã bắt đầu lộ ra nguyên hình.
Tống Uyển Oánh: “Em lần này trở về cũng nên đi gặp nhiều người một chút.”
Tống Dụ lười biếng: “Gặp cái gì chớ, em một đống bài tập, còn vội học bài đây này.”
Tống Uyển Oánh khó tin nổi: “Cái gì, học kỳ sau em vẫn dự định học ở thành phố C?”
Tống Dụ sửng sốt một chút, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Đương nhiên rồi, đề thi ở thành phố A không hề khó tẹo nào, em muốn thi đại học ở thành phố C.”
Tống Uyển Oánh: “……”
Tống Uyển Oánh: “Ồ, chị hiểu rồi, thành phố C có bạn gái nhỏ của em.”
Tống Dụ cười hai tiếng, cũng không phủ nhận.
Tống Uyển Oánh lại nói: “Nhưng mà bố sẽ không để em trạch trong nhà đâu, em mắc chứng tự bế nhiều năm như vậy, ở thành phố A ngay cả một người bạn cùng tuổi cũng không có. Hiện tại, thân thể tốt hơn nhiều, cũng nên đi ra ngoài để người ta nhận thức một chút.”
Tống Dụ thật sự không nghĩ gì nhiều: “Sao cũng được ạ.”
Tống Uyển Oánh nghĩ một hồi, nghiêng đầu cười nói: “Nói cho em biết năm nay thành phố A thật sự là náo nhiệt hết sức. Chuyện của Tạ gia vẫn đang ồn ào, liên lụy tới cả Tần gia và Hứa gia. Hiện tại, đứa con trai duy nhất của Triệu gia cũng muốn về nước.
Tống Dụ như thể bị người nhấn nút tạm dừng, dòng máu khắp người lạnh lẽo. Cậu sững sờ nghiêng đầu, nhìn Tống Uyển Oánh: “Triệu?”
Tống Uyển Oánh xoắn xoắn tóc: “Đúng vậy, Triệu Tử Vũ về nước. Em không nhớ rõ à? Nhà chúng ta cùng Triệu gia vẫn luôn quan hệ rất tốt, anh Vũ của em hồi em còn bé còn giúp em chặn rượu.”
Toàn thân Tống Dụ cứng ngắc, giống như đang ở trong thế giới tràn ngập băng tuyết bên ngoài.
Tống Uyển Oánh nói: “Vốn là Triệu gia không có ý định để cậu ta về nước sớm như vậy, ai biết được cậu ta sau khi sốt một trận, vừa ngủ dậy xong lại như trở nên khùng điên, thái độ kiên quyết phải quay về.”