Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 59: Chương 59: Yêu em là bản năng




Tống Dụ tức đến nổ phổi: “Không phải, ý tớ là lúc nãy, vì sao…”

Đầu óc cậu kẹt lại. Vì sao cái gì? Vì sao mà luồn đầu lưỡi vào hả? ĐM! Chuyện này làm sao hỏi ra miệng được!

Cậu ở trong bóng tối, nội tâm hoảng loạn không chỗ phát tiết. Cậu kìm nén một hơi, suýt chút nữa khiến bản thân tức chết.

Tạ Tuy cách cậu rất gần, rõ ràng cảm nhận được hô hấp tán loạn của Tống Dụ.

Không khí có chút nóng, không cần đoán cũng biết cậu nhóc đỏ mặt.

Trong bóng tối, đôi mắt của thiếu niên trợn tròn, sáng kinh người, tràn ngập ảo não cùng phẫn nộ, chỉ cần đốt thêm chút lửa toàn thân sẽ nổ tung.

Tạ Tuy cười hỏi: “Vì sao cơ?”

Tống Dụ ngày thường oán chửi người khác vô số lần, thời khắc này đầu lưỡi như bị trói lại, gập ghềnh trắc trở nửa ngày cũng không tìm được lời biểu đạt ý tứ của mình.

Trước khi tự khiến bản thân buồn bực chết, cậu vò mẻ chẳng sợ nứt, nghĩ rằng bây giờ cúp điện cũng chẳng ai nhìn thấy mình, hỏi: “Không phải, cậu vì sao, đầu lưỡi, lại như vậy…”

Kỳ thực, hiện tại đầu óc cậu loạn xạ xà ngầu, cũng chả biết bản thân định nói gì.

Tạ Tuy chọc cậu miết thành nghiện, đổi chủ đề, cười: “Cậu có phải vừa ăn kẹo bạc hà không?”

Tâm tư hỗn loạn của Tống Dụ bị cắt đứt: “Hả?”

Tạ Tuy qua loa hời hợt nói: “Chả trách ngọt.”

Tống Dụ: “…”

Mẹ.

Cậu cảm thấy lỗ tai mình hiện tại đỏ thấu.

Đệt!

“Meo~”

Con mèo kia tránh thoát khỏi tay Mã Tiểu Đinh, lập tức nhảy lên trên đùi Tống Dụ, dương dương đắc ý, nhưng mà nó còn chưa đứng vững đã cảm nhận được sát ý ập tới, thân mèo cứng đờ.

“Chính là mày phải không.”

Tống Dụ quả thực cần tìm nơi trút giận, nghiến răng nghiến lợi, trực tiếp tóm chặt thân thể của nó, hung hăng chà đạp.

Cái con mèo hư đốn này!

Nửa đêm tới nơi, không có chuyện gì làm chạy tới quấy phá!

“Meo—!!!” Trong tiệm net vang vọng tiếng kêu gào thảm thiết của chú mèo.

Lúc này, mọi người bỗng nhận thấy đỉnh đầu sáng ngời.

Quán net có điện rồi.

“ĐM! Vậy là sửa xong rồi?”

Ông chủ hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài bước vào: “Không phải là đội thi công cắt điện, là do đứt cầu dao.”

Mọi người trong quán hoan hô.

“Quá tốt rồi! Tôi chỉ sợ bỏ lỡ thời gian cày hạng thôi!”

“Mau chóng làm, mau chóng làm!”

Mà ở bên góc này của quán net, đám người Mã Tiểu Đinh bị con mèo dọa thất kinh tới ngã trái ngã phải, sau khi có điện lại, trong nháy mắt bầu không khí chùng xuống, im re.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không phải cậu đè tôi chính là tôi ôm cậu, ghế bị lật, bàn phím mất tiêu, tình cảnh hết sức khó xử.

Mã Tiểu Đinh do là kẻ cầm đầu, rất nhanh đã bị một trận đòn.

Mọi người cầm bàn phím đập y, phẫn nộ: “Cái thằng này cmn mù quáng la hét làm gì a a a! Hù chết bố!”

Mã Tiểu Đinh ôm đầu, tự nhận đuối lý, chỉ có thể dời hỏa lực: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mấy ông đánh con mèo kia kìa, nó đáng bị ăn đập nhất.”

Mọi người mới nhớ tới việc phải đi kiếm con mèo chết tiệt kia, căm giận đặt bàn phím lại đàng hoàng, tầm mắt đảo quanh, liền chú ý tới chỗ bên Tống Dụ cùng Tạ Tuy.

Sau đó, tập thể sửng sốt.

“???”

Là mắt bọn họ có vấn đề hả?

Con mèo nằm trong tay Dụ ca, đang bị ma trảo của cậu chà đạp, sống không bằng chết, nhắm mắt kêu méo méo. Mà Dụ ca đang cúi đầu, lỗ tai đỏ ửng rõ rành rành, thần sắc nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người đã quen nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ, xem thường đời, ngông ngông cuồng cuồng của cậu, lần đầu tiên thấy cậu như vậy, đều sững sờ.

Vụ gì vậy? Dụ ca đây là thế nào? Thẹn thùng hả?

So sánh với cậu, Tạ Tuy bình tĩnh hơn nhiều, một tay chống trên mặt bàn, đôi mắt cong lên, nụ cười sung sướng.

“…..”

Trong lòng mọi người mơ hồ cảm thấy một chút quái lạ.

Dụ ca cùng Tạ thần trong lúc đó… sao cứ quái quái.

Mã Tiểu Đinh dẫn đầu, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Dụ, ngẩng đầu, hết sức kinh ngạc: “Dụ ca, anh làm sao vậy? Mặt anh tại sao lại đỏ dữ thế? Nóng hả? Trời ơi, Dụ ca anh làm sao vậy, đừng dọa em, không phải là phát bệnh rồi đi.”

Tống Dụ trực tiếp ném con mèo trong tay vào mặt y: “Câm miệng!”

“Phụt phụt phụt.”

Mã Tiểu Đinh bị nhồi một miệng đầy lông mèo, sau khi đón được con mèo trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đầu óc mơ hồ, ngẩn tò te.

Mọi người bị âm thanh phẫn nộ của Tống Dụ dọa sợ tới giật cả mình, yên lặng không dám hó hé.

Dù sao, lúc trước trận chiến tòa Thư Sơn cũng được phát sóng trực tiếp trên toàn diễn đàn, cậu xách cổ Cao Phong đứng ngay rìa của sân thượng để ‘say hi’. Dụ ca là người tàn nhẫn, chọc không nổi, chọc không nổi.

Tống Dụ đeo tai nghe lên, mở nhạc tới âm lượng to nhất, không muốn nhìn thấy Tạ Tuy, cũng không muốn để ý người bên cạnh.

Chuột vi tính loạn bấm, mở ra một chương trình rồi tắt đi, mở một cái lại tắt một cái, không hề có mục đích.

Đầu óc cậu lung ta lung tung, đầy đầu đều là chuyện phát sinh trong bóng tối. Cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo cậu, chiếc lưỡi liếm qua vòm họng, hơi thở ám muội đan xen nhau, nụ cười nhẹ bên tai.

Tống Dụ theo bản năng lấy ra một viên kẹo bạc hà, muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng mà giấy gói kẹo còn chưa xé ra đã nhớ lại câu nói ‘Chả trách ngọt’ Của Tạ Tuy.

Cậu mắng một câu thô tục, đặt cục kẹo qua một bên.

Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu bị người hôn, Tống Dụ cảm thấy mình đã quá chậm trễ. Kỳ thực, giận dữ và xấu hổ đều là thứ yếu, điều cậu phiền muộn chính là sự mờ mịt trong lòng mình.

Thậm chí có khoảnh khắc cậu lung ta lung tung suy nghĩ đến giả thuyết, nghĩ rằng nếu như người cậu hôn trong bóng tối không phải là Tạ Tuy, mà hôn bậy một người khác thì sao? Cậu sẽ có phản ứng gì – ồ, giả thuyết không thành lập được, người kia sẽ không vươn đầu lưỡi vào.

Đệt.

Nội tâm cậu buồn bực, trên mặt lại khôi phục vẻ yên tĩnh, gương mặt trắng nõn lãnh đạm, tinh xảo, trong đôi con ngươi nhạt màu cất giấu một ngọn lửa.

Đối diện với màn hình, thần sắc cậu lạnh lẽo như thể một giây sau sẽ một phát trực tiếp nuốt luôn cái máy tính.

Bên cạnh, một đám người run lẩy bẩy, “……”

Gõ bàn phím cũng không dám dùng sức.

Dụ ca thật là một người thần kỳ, có thể khiến cho kỳ kiểm tra tháng trở thành lò hỏa táng của bọn bình xịt, rồi một khi xấu hổ giận dữ thì người xui xẻo lại là bọn họ.

Tạ Tuy ở bên cạnh cười khẽ, hắn nếu thật sự muốn biết tâm tư của một người thì vô cùng đơn giản.

Huống hồ, Tống Dụ là người hắn thích, lại sớm chiều ở chung, có thể nói hắn hiểu cậu như lòng bàn tay.

Hắn không lựa đúng lúc này đi kích nổ cậu nhóc.

Tạ Tuy dựa vào ghế, thu hồi tầm mắt lại, bắt đầu chơi điện thoại di động.

Tống Dụ vốn là mắt nhìn thẳng, chính là đang ép bản thân coi Tạ Tuy như không khí.

Cậu rất tức giận! Chuyện này có thể không tức giận sao? ĐM, nụ hôn đầu của cậu.

Tinh thần cậu căng thẳng, sau khi nhận ra tầm mắt tạo cảm giác ngột ngạt của Tạ Tuy đã biến mất, cậu âm thầm thở phào, toàn thân đều thả lỏng.

Tít tít tít.

Trong máy tính, tin nhắn QQ vang lên.

Tống Dụ mở ra, một khung cửa sổ đối thoại quen thuộc nhảy ra.

[Tạ Tuy: Tức giận rồi?]

Tống Dụ: “…” Nhịn xuống. Cậu nhịn một hơi, kiềm chế bản thân không nghiêng đầu qua nhìn Tạ Tuy.

Chuột di chuyển đến dấu ‘X’, rồi ngừng lại.

Không đúng, cậu thẹn thùng như vậy có phải sẽ thể hiện ra rằng mình quá để ý chuyện này hay không? Như một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch, chưa từng va chạm trong xã hội, coi nụ hôn đầu của mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Cậu phải thận trọng. Dụ ca ‘từng va chạm xã hội’ bình tĩnh trả lời.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Không, chuyện này có gì phải tức giận?]

Tạ Tuy cong môi, nhưng cũng không vạch trần Tống Dụ đang làm bộ.

[Tạ Tuy: Thế có tò mò không?]

[Ông xã Dụ ca của cưng: ? Tò mò cái gì]

[Tạ Tuy: Tôi vì sao lại hôn cậu.]

[Ông xã Dụ ca của cưng: À, đó là ngoài ý muốn, lỗi ở con mèo, tớ sẽ phụ trách đánh nó một trận giùm cậu.]

[Tạ Tuy: Cậu thật sự tin rằng đó là ngoài ý muốn ư?]

Cả người Tống Dụ cứng ngắc rồi. Biểu tình lãnh đạm cậu nỗ lực duy trì vỡ vụn, đôi mắt dưới hàng lông mi dày sửng sốt.

Ngoài ý muốn… Ngoài ý muốn hôn bậy thì còn có thể, nhưng hành động sau đó nghĩ như thế nào cũng không phải là ngoài ý muốn.

Cho dù giả sử cậu không thẳng đi chăng nữa, thì chuyện ám muội như thế này cũng không nên xuất hiện trên người cậu cùng Tạ Tuy.

Cậu cảm thấy đôi tay gõ chữ của mình có chút lực bất tòng tâm, hoảng loạn.

[Ông xã Dụ ca của cưng: Không phải ngoài ý muốn thì là gì]

Hai người ngồi kế bên nhau, nhưng không ai nhìn ai. Dùng một loại phương thức khác để giao lưu.

Tạ Tuy khẽ cười, trong đôi mắt xẹt qua một tia ôn nhu.

[Tạ Tuy: Bản năng.]

Tống Dụ nghi hoặc, khẽ chớp mắt.

Gõ một dấu chấm hỏi.

[Ông xã Dụ ca của cưng: ?]

[Tạ Tuy: Muốn hôn cậu.]

[Tạ Tuy: Hoặc là nói, thích cậu.]

[Tạ Tuy: Đây là bản năng.]

Đùng. Tống Dụ lập tức tháo tai nghe xuống, đột ngột nghiêng đầu qua, đôi mắt trừng lớn, hốt hoảng tới mức quên sạch hết những tâm tình nãy giờ trong lòng mình.

Tạ Tuy cũng chậm rãi cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười, khẽ chớp mắt. Thong dong bình tĩnh, cứ như thể điều hắn vừa nói lúc nãy chỉ là một bí mật thật nhỏ.

Quán net chật chội, khung cảnh ầm ĩ, đầu óc Tống Dụ trống rỗng.

Lần này cũng không thể xem chữ ‘thích’ quy về chung loại với thích một loại thời tiết, một loại mùi vị kia nữa rồi.

Nó đã bị nhiễm thêm phần dục vọng, thân thiết da thịt. Là chữ ‘thích’ giữa hai người yêu nhau.

Cái này được tính là gì đây – cậu lớn như vậy, lần đầu tiên bị người ta nghiêm túc tỏ tình? Còn là đến từ Tạ Tuy – người mà cậu tự nhận là người bạn tốt nhất ở thế giới này.

Tống Dụ sững sờ nhìn Tạ Tuy, môi hơi hé, muốn nói gì đó.

Tạ Tuy cũng đã đứng dậy, vươn tay ra ấn lên đôi môi mềm mại của thiếu niên, động tác ngăn cản cậu nói chuyện. Trong đôi mắt đen nhánh cho dù mang ý cười dịu dàng, nhưng khí thế lại không giảm nửa phần.

Giọng nói của hắn khàn khàn: “Đây chỉ là bản năng của tôi, cậu không cần phải đáp lại.”

“—!” Cái logic chó má gì vậy!

Cậu lui về phía sau một chút. Nhận được tin tức quá kích thích, lật đổ hết nhận thức của cậu. Đại não cậu loạn thành hồ dán, ánh mắt cực kỳ xoắn xuýt, bối rối, không có tiêu cự.

Tạ Tuy dám nói ra sớm như vậy, cũng không sợ sẽ dọa Tống Dụ bỏ chạy.

Hắn cong môi khẽ cười, trong tròng mắt xẹt qua một tia thâm ý.

— Thật sự biết chuyện tương lai sao?

Bởi vì thương tiếc tôi, nên tới bên cạnh tôi?

Vậy thì… lại thương tiếc nhiều thêm một chút nữa đi, Dụ Dụ.

Tống Dụ rối loạn trận tuyến, gian nan mở miệng: “Không phải, cậu làm sao có thể thích tớ.”

Tạ Tuy đơn giản: “Thích một người đối xử tốt với mình, không phải rất bình thường sao?”

Tống Dụ: “???!!!”

Ôi đệt!

Hình như, trong nháy mắt cậu đã tỉnh ngộ.

Tống Dụ không nói được gì, toàn thân đều cứng ngắc.

— Thích một người đối xử tốt với mình, không phải rất bình thường sao?

Đúng rồi. Cậu làm sao lại quên mất, ký ức về nguyên tác lập tức vọt tới như hồng thủy.

Tần Mạch có thể đi vào trong lòng hắn, không phải là bởi vì gã ta đối xử tốt với Tạ Tuy à? Trở thành kẻ cứu rỗi hắn ra khỏi bóng tối? Trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hỗn loạn của hắn?

Nhưng mà trong nguyên tác, Tạ Tuy cũng chỉ xem Tần Mạch là người bạn tốt nhất, ở đâu mà ra chữ thích!

Tình bạn biến chất thành tình yêu.

— Chẳng lẽ, là cậu đối xử với Tạ Tuy tốt đến quá đáng rồi?

… ĐM. Càng nghĩ càng có khả năng.

Tống Dụ buồn bực, mất tập trung, nhưng trực giác cậu lại bảo đây chắc chắn không phải là thích. Nhìn đôi mắt ôn nhuận trong suốt của Tạ Tuy, rất lâu sau, cậu mới gãi gãi đầu, ấp úng nói.

“Không phải, cậu suy nghĩ kỹ một chút xem coi cậu có phải lầm rồi không. Cậu đây không phải là thích, bởi vì một người đối tốt với cậu cậu liền thích người đó, chuyện này… chuyện này quá qua loa, lỗ mãng rồi. Cậu có muốn về nhà suy nghĩ rõ ràng trước không? Có thể là cảm kích, tình bạn tuyệt đối lớn hơn tình yêu.”

Tạ Tuy sững sờ, con ngươi xuất hiện một chút mê man, tựa hồ là bị Tống Dụ nói trúng một điểm nào đó.

Hắn khẽ cười, “Là vậy à?”

Đúng là vậy đó. Cậu chính là một đứa trẻ sống quá khổ sở, người khác cho cậu một chút dịu dàng, tận tình, cậu liền khăng khăng một mực hướng theo.

Tống Dụ cũng không biết nói thế nào, tâm tình bản thân chuyển biến, nói chung là phi thường phức tạp. Cậu cảm giác rằng mình đã nuôi sai lệch một đứa nhỏ, bây giờ phải nỗ lực chỉnh ngay ngắn lại suy nghĩ của nó.

Bởi vì cậu hiểu Tạ Tuy trong sách, biết được sinh hoạt trước năm cấp ba của hắn tựa như vực sâu, cho nên cậu tới bên cạnh hắn, như thể có một sứ mệnh.

Lần gặp gỡ đầu tiên đã kinh hoảng cùng luống cuống đối với thiện ý như vậy, Tạ Tuy hiện tại yêu người đối xử tốt với mình cũng hợp tình hợp lý. Tỉnh tỉnh mê mê, tốt với hắn, liền thích thôi.

Tạ Tuy vẫn rất có chừng mực, hắn gieo một hạt giống vào trong lòng Tống Dụ xong liền thu tay. Nếu ép bức nhóc con này quá coi chừng có người chạy mất thật.

Hắn quan sát vẻ mặt của Tống Dụ, sau một hồi ngẩn người, do dự cười nói: “Vậy tôi sẽ suy nghĩ kĩ.”

Tống Dụ thở phào một hơi.

Tạ Tuy lại cười nói: “Nếu như cậu bởi vì tôi thích cậu mà xa lánh tôi, vậy tôi thà không thích.”

Tảng đá trong lòng Tống Dụ rơi xuống.

Hù chết người ta rồi. Nói như thế, Tạ Tuy quả nhiên cũng nhìn nhận rõ ràng.

Nhưng một buổi tối hôm nay, nụ hôn này, cùng với câu ‘thích’, sợ rằng nhất định sẽ khiến cậu mất ngủ rất lâu, thậm chí còn để lại một loại cảm giác mê man cùng tiếc nuối.

Tống Dụ lại bảo: “Lần sau đừng có nói ra mấy lời khiến người khác hiểu lầm này.” Làm cậu trong một đêm mà trái tim đập lên voi xuống chó.

Tạ Tuy ý tứ sâu xa nói: “Được.”

Quay trở lại đối diện với màn hình, Tống Dụ rốt cuộc có thể tập trung tinh thần, chơi vài ván.

Chờ cậu chơi xong thì phát hiện trong điện thoại di động có tin nhắn Mạnh Quang ầm ầm gửi tới.

[Em cứ đột ngột như vậy rời đi rồi?!!!]

[Bà nội mà hỏi anh biết trả lời thế nào.]

[Em họ, em như vậy là không tử tế nha! Hơn nữa, nhân vật chính còn chưa ra trận em đã bỏ về, em về nhà nhất định sẽ bị quở trách một trận.]

Tống Dụ nghĩ đến vẻ đau khổ của bản thân lát nữa khi bị bà ngoại cằn nhằn, môi dưới liền giật giật.

Hôm nay khi rời nhà, bà ngoại cậu còn cảm thấy cậu cùng Tần Mạch gia thế xấp xỉ, tuổi tác xấp xỉ, có thể trở thành bạn bè.

Bạn bè cái rắm, kẻ thù thì có. Khai giảng không cầm đao tới cửa trường chém đối phương là tốt lắm rồi.

Tuy rằng rất không tử tế, nhưng Tống Dụ vẫn muốn chờ đến khi bà ngoại hết giận mới trở về.

Dù sao mình không giữ thể diện cho Tần Mạch như vậy, thật sự rất không lễ phép.

[Không sao, anh cứ bảo em đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm, ngay lúc đó quay về trường học. Tối nay em không về nhà.]

Lấy học tập làm trọng.

Mạnh Quang gửi tới mỗi chuỗi dài dấu chấm im lặng.

[………..]

[?????]

[Em đây kiếm cớ kiểu gì vậy? Em cứ như vậy để cho anh một mình đối diện với phụ huynh sao?!!]

Tống Dụ chột dạ nịnh hót.

[Anh họ vất vả rồi. Người đẹp trai luôn có trách nhiệm nặng nề.]

Tắt điện thoại di động, cậu liếc nhìn đồng hồ nơi góc phải của màn hình máy tính, đã sắp mười một giờ rưỡi. Mã Tiểu Đinh bị cha mình liên hoàn gọi điện thoại, thiếu chút nữa đã xách đao ra tiệm net tìm người. Y chột dạ nói dối, cực lực phủ nhận, bảo mình đang trên đường về, vội vã tắt máy tính, chỉ nói một tiếng tạm biệt với Tống Dụ liền chuồn mất như thể chân bôi dầu. Những người khác cũng lục tục rời di.

“Dụ ca, thứ hai gặp!”

Tống Dụ cùng Tạ Tuy là người cuối cùng đi ra ngoài.

Tạ Tuy đứng dưới ánh đèn đường hỏi: “Chờ người đến đón sao?”

Sau khi nói chuyện kia ra, hắn nhẹ như mây gió, như thể cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Tống Dụ âm thầm phỉ nhổ bản thân mình quả thật đúng là chưa từng va chạm xã hội, lắc đầu: “Không, tớ về trường học ngủ một đêm.”

Tạ Tuy gật đầu.

Hai người tạm biệt nhau ở ngã tư đường.

Tống Dụ bị gió lạnh thổi qua, tản đi một chút khô nóng.

Lấy điện thoại ra, bấm vào số điện thoại của Tống Uyển Oánh. Bà chị này của cậu bạn trai không biết đã qua bao nhiêu người. Trong nhà, về vấn đề tình cảm, cậu cũng chỉ biết hỏi cô.

Điện thoại rất nhanh đã nối máy.

Giọng nói Tống Uyển Oánh nhẹ nhàng: “Khách quý, khách quý, gọi điện thoại cho chị là có chuyện tốt gì sao? — Giáo viên mấy đứa rốt cuộc phát hiện chấm sai bài thi kì kiểm tra tháng của em rồi hả, là viết thừa một số không phải không?”

Tống Dụ lườm một cái, không có tâm tình đùa giỡn với cô, nói với điện thoại: “Có chuyện muốn hỏi chị.”

Tống Uyển Oánh cười rộ lên: “Chậc, tuổi trẻ mà đã có tâm sự rồi? Mười hai giờ kém rồi, chị buồn ngủ lắm, có chuyện gì thì mau nói lẹ lẹ cho xong đi.”

Giọng điệu Tống Dụ trịnh trọng: “Chị nghe em nói.”

“Ừ.”

“Em có một người bạn.”

Nhưng mà cậu còn chưa nói hết, Tống Uyển Oánh ở đầu dây bên kia đã không nhịn được mà ha ha ha cười rộ lên.

Cười đến mức Tống Dụ phi thường phẫn nộ. “Có thể tôn trọng người ta một chút hay không. Em còn chưa nói xong chuyện của bạn em đây!”

“Được rồi, được rồi, chị cực kỳ tò mò bạn em xảy ra chuyện gì.”

Tống Dụ nhàn nhạt nói: “Nó gần đây gặp một vấn đề khó về chuyện tình cảm, hỏi em, em cũng không hiểu lắm, muốn hỏi chị một xíu.”

“Trong lớp nó có một người bạn đáng thương, vẫn luôn bị các bạn học khác khi dễ. Người bạn kia thật sự rất thảm, từ nhỏ đến lớn đều một thân một mình, không có người nào tốt bụng với y, sống hiu quạnh lại cô độc. Thằng bạn em liền không đành lòng, tiếp cận y, đối xử với y đặc biệt tốt. Sau đó vấn đề xảy ra, người bạn kia hôm nay tỏ tình với bạn em, nói là y thích bạn em. Nhưng từ lời nói cùng biểu hiện của y lại không giống như thích. Bạn em cảm thấy y quá trọng ân tình, hiểu lầm giới hạn giữa tình bạn cùng tình yêu, trong lúc nhất thời rất nghi hoặc.”

Tống Uyển Oánh nín cười nghe: “Vậy em muốn hỏi cái gì? Hỏi là cô bé kia có thích em không hả?”

Tống Dụ lãnh đạm sửa lại: “Bạn em.”

Tống Uyển Oánh: “Ờ, bạn em. Hỏi là y rốt cuộc có thích bạn em không?”

Tống Dụ: “Không, em muốn hỏi là, bạn em làm thế nào để giúp y sửa lại loại nhận thức sai lầm này.”

Tống Uyển Oánh dở khóc dở cười: “Cái chuyện xàm cờ gì thế này, còn sửa nhận thức sai lầm. Bảo bạn em nếu không thích người ta thì đừng khiến cô bé kia ảo vọng, trực tiếp từ chối đi. Làm bạn bè không được nữa thì tách ra, khỏi khiến cho người ta càng lún càng sâu.”

Tống Dụ: “… Lời như vậy không thể nói chứ, tốt xấu gì cũng có chút cảm tình mà.”

Tống Uyển Oánh: “Ồ, lời nói kinh điển của tra nam đây rồi.”

Khóe miệng Tống Dụ hạ xuống. Cái mũ tra nam này, cậu không đội có được không?

Hơn nữa, cậu lại cảm thấy thái độ của Tạ Tuy không giống như sẽ càng lún càng sâu. Vừa mới nãy, hắn còn tự nhiên như không liên quan gì đến hắn! Thật giống như người mới tỏ tình trong quán net là quỷ vậy! Là một giấc mộng của mỗi cậu!

Càng nghĩ càng xoắn xuýt, càng lún càng sâu chính là cậu, có được không?

Tống Uyển Oánh: “Trước hết chị nói một câu, chị đây không có quan niệm gì về gia thế, cũng không bài xích chuyện yêu sớm, nhưng em muốn kiếm bạn gái cũng phải mở mắt to ra, dù sao ngưỡng cửa Tống gia vẫn có chút cao, chị sợ con bé đến lúc đó sẽ buồn, em lại hối hận.”

Tống Dụ: “… Chuyện này cùng việc em tìm bạn gái có quan hệ gì?”

Đã nói là bạn em rồi mà!

Tống Uyển Oánh chẳng thèm vạch trần cậu: “Không phải bạn gái? Thế bạn trai à? Chậc, thế lại nhiều thêm một điểm khó khăn, em nên suy nghĩ trước làm thế nào để come out đi nha.”

Tống Dụ: “Em cảm thấy hôm nay em và chị không tán gẫu nổi nữa rồi.”

Tống Uyển Oánh cười đến không ngậm miệng được.

Cuối cùng, cười đủ rồi, âm thanh mang ý cười dịu dàng từ bên kia điện thoại truyền đến.

“Lời tỏ tình của cô bé khiến cho em buồn bực mất tập trung, thậm chí phải gọi điện cho chị. Điều này đã nói ra, kỳ thực em cũng không phải rất bình tĩnh.”

“Tình bạn, tình yêu, có phải là xuất phát từ ân tình hay không trọng yếu đến như vậy sao? Thích chính là thích, hai bên tình nguyện liền đến với nhau đi.”

Tống Dụ: “Kỳ thực tình huống của bạn em đặc biệt phức tạp.”

Tống Uyển Oánh: “Chị cảm thấy rằng bạn em là thằng rỗi hơi.”

Tống Dụ: “……”

Cái tình chị em có thể duy trì đến bây giờ, mỗi người bọn họ đều rất không dễ dàng.

Tống Uyển Oánh: “Đầu tiên, bởi vì một người quá đáng thương nên đối xử tốt với y, vốn đã là một tiền đề rất kỳ quái. Tốt tới mức khiến người ta yêu mến bản thân mình thì sẽ là mức độ nào. Lòng thương cảm tới đâu mới có thể sản sinh ra những hành động tốt đến như thế? Có thể làm mọi chuyện dù lớn dù nhỏ? Có thể sớm chiều bầu bạn? Bảo bối, em dịu dàng như vậy, tại sao chị không biết?”

Tống Dụ: …… Còn nữa, tốt tới mức vì hắn mới chuyển trường tới thành phố này.

Tống Uyển Oánh: “Thay vì nghĩ về chuyện chữ ‘thích’ của người bạn kia có phải đa phần là lòng biết ơn chăng, không bằng nghĩ coi thằng bạn em đối tốt với y như thế có phải là thương hại không, hay kỳ thực điều đó chỉ chiếm phần ít.”

Thương hại kỳ thực chỉ chiếm phần ít. Cậu sững sờ, cảm giác có chuyện gì bản thân một mực không muốn nghĩ sâu thêm xẹt ngang qua đầu óc. Vừa xuyên sách đã bay thẳng đến thành phố C, thật ra là do khi còn sống đọc được về Tạ Tuy trong sách, cho nên cố chấp tới như vậy?

Nhưng trước đây cậu không hề quen biết Tạ Tuy!

Tâm phiền ý loạn.

Tống Dụ nghiêm túc nói vào điện thoại: “Được rồi, bạn em cảm thấy thật là phiền phức, không có ý định suy nghĩ thêm. Hẹn gặp lại!”

Tống Uyển Oánh thổ tào: “Bạn em không những rỗi hơi mà còn thiếu kiên nhẫn, nhỏ bạn học của thằng đó đúng là thiếu tiền đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.