Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Dựa theo thỏa thuận với Claude, Ian ban ngày ở nhà Trình Trì, buổi chiều Claude sẽ đón nó về.

Bởi vì biết mình có daddy, Ian mỗi ngày đều như một chú chim nhỏ hạnh phúc, vốn ban đầu còn mang theo vẻ rụt rè, cũng đã tan biến không gặp, nó bắt đầu giống như một đứa trẻ bình thường làm nũng nô đùa với Trình Trì, giống như một cái đuôi nhỏ, Trình Trì đi đâu thì Ian theo đó.

Trong mắt Ian, nhà của Trình Trì giống như thiên đường, có kẹo ngon, có vườn hoa đẹp thật đẹp, còn có cái ôm ấm áp của daddy.

Trình Trì tựa ở cạnh cửa nhìn Ian vẻ mặt tập trung rón ra rón rén muốn lao đến bắt chú bướm đậu trên đóa hoa, chiếc đuôi bởi vì khẩn trương mà buông thẳng, hai cái tai nho nhỏ thường thường run rẩy một chút, đi tới cự ly mà nó nghĩ đã đủ gần, nó ngừng lại, sau đó bổ nhào tới.

Trình Trì vui vẻ nhìn chú bướm uyển chuyển tránh thoát ‘móng vuốt’ của Ian, còn giống như thị uy với Ian mà lượn hai vòng trên đầu nó, sau đó mới chậm rãi bay đi.

Mà Ian vồ hụt, thân thể không cách nào giữ thăng bằng, cả người té nhào vào bụi hoa, cái mông nhỏ tròn tròn vểnh lên cao, cái đuôi đen nhỏ không ngừng lắc lư.

Hơn nửa ngày, Ian mới có thể từ trong bụi hoa bò ra, một bên hắt xì một bên vươn tay nhỏ bé đem bùn đất và cánh hoa dính trên người trên mặt mình phủi xuống. Trình Trì thấy Ian trên mặt chỗ đen chỗ trắng, giống như một con mèo hoa nhỏ, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

Nghe được tiếng cười, Ian ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện daddy không hề thông cảm thản nhiên nhìn mình ngã cũng không đến giúp, nhất thời mếu máo, nhấc đôi chân ngắn bổ nhào đến ôm lấy chân Trình Trì có chút oán giận có chút làm nũng nói, “Daddy hư…”

Trình Trì khom lưng bế nó lên, vươn tay giúp nó phủi xuống cánh hoa và cỏ còn dính trên người, “Tại sao lại bảo daddy hư?”

Ian híp mắt chun mũi để Trình Trì giúp đỡ, hầm hừ nói, “Daddy nhìn Ian ngã cũng không chịu đến giúp ——“ Chữ ‘đỡ’ còn chưa ra khỏi miệng, một cọng cỏ bay đến tiến vào trong lỗ mũi nó, Ian vô thức hít vào, sau đó hướng sang Trình Trì hắt xì to một tiếng kinh thiên.

Trình Trì bị nước bọt văng trúng, nhất thời cứng ngắc tại chỗ, ngay cả bàn tay đang giúp Ian phủi cỏ cũng khựng lại.

Ian hắt xì xong nhìn Trình Trì giống như bị đông lạnh liền hiểu ra mình đã làm chuyện xấu, cái cổ ngắn co rụt lại, đỏ mặt, vùi đầu vào gáy Trình Trì, nãi thanh nãi khí nói, “Daddy, Ian thích ngươi nhất nga…” Nói xong còn không quên dùng đuôi nhỏ nhẹ nhàng quét qua quét lại trên người Trình Trì.

Trình Trì phục hồi tinh thần, nghe Ian nói lời ngon ngọt lại cảm nhận được động tác lấy lòng của nó, thoáng nhìn dáng vẻ lén lút của nó, nhịn không được lắc đầu cười, ôm Ian xoay người trở về phòng, mang nó đến phòng tắm giúp nó tắm rửa sạch sẽ đồng thời tự mình rửa sạch cái mặt.

Trình Trì một bên giúp Ian kỳ cọ, một bên hỏi, “Đang an lành sao lại đi bắt bướm làm gì?”

Ian có chút xấu hổ đập đập hai chân vào nhau, nhỏ giọng nói, “Ta muốn tặng cho daddy.”

Trình Trì sửng sốt một chút, ngực có chút ấm áp, vươn tay xoa xoa đầu nó, “Ian thực sự là một đứa trẻ ngoan, nhưng daddy chỉ thích con bướm được tự do tự tại thôi.”

Nghe được lời khen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ian hơi đỏ lên, nhưng ánh mắt sáng sủa chứng minh nó thật vui vẻ khi được daddy mình khen ngợi.

Trình Trì dùng khăn bông giúp Ian lau khô mặt và tay, cười tủm tỉm hỏi, “Daddy dẫn Ian ra ngoài đi dạo có được không?”

“Dạ!” Ian vừa nghe lập tức cao giọng đồng ý.

Trình Trì lại tiếp tục cười tủm tỉm hỏi, “Dẫn Ian đi xem nhân ngư có được hay không?”

Ian vừa nghe liền sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích động mà đỏ bừng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, “Thật sao?”

Trình Trì nhìn dáng vẻ hưng phấn của Ian, ý cười càng đậm, “Đương nhiên, Ian muốn đi xem không?”

Ian gật đầu như con gà mổ thóc, “Đương nhiên, đương nhiên muốn.”

Trình Trì vỗ vỗ tay, đứng lên, “Vậy thì, chúng ta hãy đi xem nhân ngư!”

Câu trả lời khẳng định khiến Ian hoan hô, “Úc, thật tốt quá, daddy sẽ dẫn Ian đi ngắm nhân ngư, úc, thật là tốt quá…”

.

Trên đường đi ra bãi biển, Ian hưng phấn không thôi, dọc đường đi đều líu ríu hỏi Trình Trì về nhân ngư.

Trình Trì cũng không ngại phiền, biết cái gì đều nói cho Ian, không biết thì nói lát nữa sẽ hỏi nhân ngư.

Dẫn Ian tới phiến đá ngầm mà hắn thường cùng Rebertine và Debby gặp mặt, lấy ra vỏ ốc thổi một hơi rồi kéo Ian ngồi xuống đợi Rebertine và Debby đến.

Ian chăm chú nhìn chằm chằm ngoài khơi, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương hỏi Trình Trì, “Daddy, nhân ngư thực sự sẽ đến sao?”

Trình Trì vươn tay xoa xoa cái lỗ tai nhỏ mềm mại của Ian, “Đương nhiên, đợi lát nữa Ian phải lễ phép nga.”

“Dạ.” Ian gật đầu chắc nịch.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, trên mặt biển xuất hiện một đợt sóng, Rebertine và Debby xuất hiện trước mặt Trình Trì.

Hai người thấy đứa bé vẻ mặt ngạc nhiên và khâm phục bên cạnh Trình Trì, đều sửng sốt một chút, Rebertine lập tức cười chào hỏi, “Ô ồ, đây là nhóc Ian phải không?”

Ian nhớ kỹ daddy nói với mình, tóc màu nâu là Rebertine, tóc vàng nhạt là Debby, trên mặt lộ ra một nụ cười khả ái, vung vẫy tay nhỏ bé dùng âm thanh non nớt chào hỏi, “Chào Rebertine thúc thúc, chào Debby thúc thúc, ta là Ian, thật vui được biết các ngươi.”

Ian nhu thuận khả ái khiến Debby manh động không kiềm được, nhưng lại lo dọa bé sợ, cho nên khắc chế xung động muốn đem Ian ôm vào lòng, có chút ngượng ngùng vẫy tay chào lại, “Hi, nhóc Ian.”

Nhưng Rebertine không quan tâm nhiều như vậy, tùy tiện búng người lên mặt đất nhéo má Ian bé bỏng một cái, “Này, nhóc, ngươi lớn lên sẽ rất tuấn tú a.”

Ian bị động tác thân quen của Rebertine khiến cho sửng sốt một chút, lập tức cười càng tươi hơn, lễ phép nói, “Cảm ơn, Rebertine thúc thúc ngài cũng rất tuấn tú.”

Rebertine nghe được liền vui vẻ, nháy mắt nói với Trình Trì, “Con của ngươi thật biết giao tiếp a.”

Trình Trì tự hào ôm vai Ian nói, “Đương nhiên, ngươi cũng không phải đã nhìn ra nó là con của ai sao.”

Dáng vẻ giả vờ cợt nhả của Trình Trì khiến Rebertine và Debby đều bị chọc cười ha ha.

Trình Trì đưa cái hộp cho Rebertine đang ngồi bên cạnh, “Đây là kẹo ngày hôm nay, có thêm vị rong biển, không mang nhiều lắm, ngươi đem về cho bọn họ nếm thử trước, nếu thích thì lần sau ta sẽ mang đến nhiều hơn.”

Rebertine gật đầu, đụng đụng vào vai Trình Trì, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về Ian đang cùng Debby làm quen, “Nhận nó rồi hả?”

Trình Trì nhìn Ian đang hưng phấn quan sát chiếc đuôi của Debby, Ian cảm giác được ánh mắt của Trình Trì, quay đầu tặng cho hắn một nụ cười tươi rói, Trình Trì cười xoa xoa đầu nó, lúc này Ian mới lại xoay người tiếp tục nói chuyện với Debby.

Nghe được vấn đề của Rebertine, Trình Trì thản nhiên cười cười, “Ngay từ đầu ta đã biết không có cách nào mặc kệ đứa trẻ này, bây giờ, cũng không tệ lắm, Ian hài lòng, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

Rebertine hiểu rõ gật đầu, “Nhóc con khiến người ta thích như nó, quả thực làm cho người khác không nhẫn tâm, như vậy cũng tốt, cho ngươi bớt cô đơn một mình, có một đứa trẻ làm bạn ngươi cũng vui vẻ chút.”

Nghe Rebertine tán thành, Trình Trì có chút cảm kích nói với hắn, “Cảm ơn ngươi đã ủng hộ ta.”

Rebertine làm động tác sờ cánh tay, “Nghìn vạn lần đừng có lên cơn ‘tình củm’, ta nổi da gà rồi, chúng ta cùng là người lưu lạc chân trời mới, đều đến được nơi này, ta chắc chắn toàn lực ủng hộ ngươi a.”

Trình Trì bị câu nói của Rebertine chọc cười.

.

Mà bên kia, Ian hiếu kỳ lại hưng phấn mà nhìn những chiếc vảy ánh lên màu lục nhạt nhu hòa, nuốt một ngụm nước bọt, mở to đôi mắt tròn xoe vừa khẩn trương vừa khát vọng nói với Debby, “Debby thúc thúc, có thể cho ta sờ sờ cái đuôi của ngươi không?”

Nhìn Ian môi hồng răng trắng thịt đô đô, Debby vui mừng đến không biết trời trăng, đối với yêu cầu của Ian đưa ra đương nhiên là hoàn toàn thỏa mãn.

Được Debby cho phép, Ian thật cẩn thận vươn bàn tay nhỏ mềm như bánh bao nhẹ nhàng mà sờ một cái trên chiếc đuôi của Debby, sau đó rất nhanh rụt tay về, giống như sợ làm đau Debby, sau đó lại thật cẩn thận sờ thêm một cái, cuối cùng mắt Ian sáng lên khen Debby nức nở, “Woa, Debby thúc thúc, chiếc đuôi của ngươi thật xinh đẹp, so với hoa trong vườn của daddy còn đẹp hơn.”

Nghe Ian khen ngợi không dứt, đôi mắt của Debby cười loan loan như hai vầng trăng khuyết,  thăm dò vươn tay xoa đầu Ian, thấy Ian không phản đối lại cười cười hài lòng.

Rồi lại trả lời câu hỏi của Ian, như là ngươi và Rebertine thúc thúc mỗi ngày đều ăn cái gì, buổi tối làm sao ngủ, ngủ trong nước sẽ không bị sặc nước chứ… các vấn đề đại loại như thế, Debby hỏi Ian đang vì vui vẻ mà vẫy vẫy cái đuôi, “Ian muốn cưỡi cá heo chơi đùa ngoài biển không?”

“Dạ?” Ian nghe được đề nghị này của Debby thì hơi sửng sốt một chút, lập tức kích động bật dậy, “Có thể chứ?”

Nghe Debby trả lời chắc chắn, Ian vừa định gật đầu đáp ứng, lập tức ngừng lại, quay đầu hỏi Trình Trì ngồi cách đó không xa, “Daddy, ta có thể cưỡi cá heo không?”

Nhìn Ian vẻ mặt ‘mau trả lời đi mau đồng ý đi’, Trình Trì muốn gật đầu, nhưng lại có chút do dự, hỏi Rebertine ngồi một bên, “Bây giờ là trời thu, chơi đùa ngoài biển có thể bị cảm lạnh không?”

Rebertine đỉnh đạc lắc đầu, “Này, anh em, nó là một tiểu thú nhân, thân thể rất cường tráng, đừng xem nó như con  nít mảnh mai của nhân loại chúng ta, thân thể của ngươi không cường tráng bằng Ian đâu, yên tâm đi.”

Nghe được Rebertine nói, Trình Trì yên tâm, dù sao hắn cũng lý giải thế giới này hơn mình, vì vậy đồng ý yêu cầu của Ian.

Ian vui vẻ bổ nhào tới hôn Trình Trì một cái, “Daddy, ngươi là daddy tốt nhất trên đời này, ta yêu ngươi!” Nói xong lại reo vui rộn rã cùng Debby đi cưỡi cá heo.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương và hưng phấn của Ian dưới sự trông nom của Debby đi cưỡi cá heo, trên mặt Trình Trì cũng mang theo chút ý cười.

Rebertine nhìn dáng vẻ ‘có con vạn sự dồi dào’ của Trình Trì, nhịn không được lắc đầu, “Ngươi hiện tại hoàn toàn trở thành vú em!”

Trình Trì không chút nào phủ nhận, “Ngươi có con rồi sẽ biết, loại cảm giác thỏa mãn này không thể diễn tả bằng lời.”

Rebertine lơ đễnh, nhìn Ian hưng phấn thét chói tai, lại hỏi, “Vậy ngươi dự định làm gì với papa của nó đây?”

“Hả? Là sao?” Trình Trì quay đầu nhìn về phía Rebertine, hắn không hiểu lắm ý của Rebertine.

Rebertine giải thích, “Ngươi nhận thức Ian, vậy cũng đừng quên, Claude là papa của nó, ngươi bây giờ chính là đang thừa nhận Claude là bạn lữ đó, những việc này chưa từng nghĩ tới sao?”

Trình Trì gật đầu, “Ta đương nhiên biết những việc này, nhưng, mấy hôm trước ta đã cùng Claude nói chuyện một lần, chính hắn cũng biết ta không phải Lance, hắn xin lỗi ta vì những hành vi trước đây của hắn. Chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra, bây giờ bất quá chỉ là vì Ian mà thôi. Hơn nữa, thế giới thú nhân này cũng không phải không có trường hợp bạn lữ sống riêng, chỉ bất quá rất ít mà thôi. Khi Lance mất, khế ước này cũng tự động tan biến, cùng lắm chờ đúng thời cơ ta và hắn sẽ thanh minh. Bây giờ, ta cảm thấy bảo trì trạng thái này thì tốt hơn, ai biết sau này sẽ như thế nào.”

Rebertine gật đầu, “Cũng đúng, ai biết sau này sẽ như thế nào.”

Trình Trì cảm thấy mục tiêu bây giờ là tự mình cố gắng sống, chí ít hiện tại Trình Trì còn chưa nghĩ tới sẽ tìm bạn lữ, có Claude là có thể tránh được không ít phiền phức, chí ít không cần đối mặt với truy cầu của kẻ khác.

Mà Rebertine lại nghĩ, Claude quả thật là một người rất đáng tin cậy, nếu như Trình Trì cùng hắn một chỗ đương nhiên rất ổn.

Cùng là một câu nói, hai người lại lý giải hai ý bất đồng, đây đại khái là hiểu lầm đi.

.

Hôm nay Ian rốt cuộc thống thống khoái khoái chơi đùa một trận, lúc Trình Trì gọi nó về, Ian cả người ướt sũng, cả gương mặt hưng phấn đến đỏ bừng, con mắt sáng như kim cương.

Lưu luyến không rời từ biệt Rebertine và Debby, lúc này Ian mới cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, nó mềm nhũn ôm cổ Trình Trì cao hứng bừng bừng miêu tả lại cảm giác khi chơi đùa trong biển, đến đoạn hưng phấn còn giơ tay nhỏ bé quơ qua quơ lại.

Trình Trì nhìn Ian vui sướng khoa chân múa tay, cười cười bế nó chặt thêm một chút, “Hôm nay Ian vui không?”

Ian cố sức gật đầu, “Vui.”

Trình Trì hôn lên gương mặt nhỏ bé đó, “Vậy mấy hôm nữa lại dẫn Ian đến đó.”

Ian nghe được hoan hô một tiếng, sau đó hôn Trình Trì một cái chụt, “Daddy ngươi thật là quá tốt.”

Khi gần tới cửa nhà, bé trai kháu khỉnh bụ bẫm mà ngày trước đã hỏi Trình Trì về hương vị của kẹo xuất hiện trước mặt bọn họ, nó ngẩng đầu nhìn Ian đang được ôm, hít sâu một hơi cố lấy dũng khí hỏi, “Ian, sao bây giờ ngươi không cùng chúng ta đi chơi?”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.