CHƯƠNG 127. ĐẾ QUỐC THÚ NHÂN
Từ bộ lạc Đại Sơn đến Nam bộ phải đi hơn một lần trăng tròn, có điều mấy người đi cùng Bách Nhĩ đều luyện nội công, tuy nông sâu khác nhau, nhưng tốc độ vẫn hơn thú nhân bình thường. Hơn nữa trên đường thường xuyên có khách thú qua lại, so với những nơi khác ở Lam Nguyệt lại an toàn hơn nhiều, thời gian đi tất nhiên cũng sẽ nhanh hơn. Mặc dù vậy, họ cũng mất hơn năm mươi ngày mới rời khỏi được rừng rậm Lam Nguyệt.
Khi nhìn thấy thảo nguyên mênh mông, vô bờ bến, ba đứa nhỏ lập tức không thể ở trong cái gùi đeo trên lưng Bách Nhĩ nữa, bất chấp độ cao, một đám liền muốn trèo xuống. Nếu không phải Tiểu Cổ và các thú nhân hiểu tính của chúng, lúc nào cũng chú ý, thì e rằng đã ngã bịch xuống đất rồi. Trong lòng Bách Nhĩ biết ba đứa nhỏ nhà mình biết rõ sẽ có người đón chúng, nên mới cả gan làm bậy thế, chứ không phải thật sự ngốc nghếch, nên y cũng không nói gì.
Đi về phía Nam thêm ba ngày mới nhìn thấy người ở, không phải là thành trì bằng đá như họ tưởng tượng, mà là lều trại thưa thớt. Trước kia vẫn nghe nói phương Nam giàu có, thế nhưng khi nhóm người Bách Nhĩ nhìn thấy người ở đây lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy. Không đề cập tới phần lớn là lõa thể, mà dù có mặc thì cũng chỉ là dùng da thú quấn ngang hông, không có vải, cũng không có đồ gốm dùng không hết như lời đồn đại, càng đừng nói là thức ăn ăn không xuể. Chỉ vài thú nhân và á thú xanh xao vàng vọt là có thể nhìn ra, họ căn bản còn không được ăn no.
“Những gì các ngươi nghe thấy là trước kia thôi. Chúng ta không biến thành thú nô thì đã đủ vui mừng rồi. Hiện tại mỗi lần trăng tròn đều phải nộp hai mươi thú tệ tiền thuế để săn bắt, làm gì còn được ăn no nữa.” Nghe nghi vấn của họ, một lão thú nhân cười khổ nói, trong mắt ông lộ ra hoài niệm, hiển nhiên là nhớ tới những ngày sung túc, không lo âu trong quá khứ.
“Thú tệ?” Bách Nhĩ kinh ngạc, không ngờ nơi này đã lưu thông tiền tệ. Cái này tiện hơn dùng con mồi để trao đổi rất nhiều.
“Là cái này đây.” Lão thú nhân sờ soạng dưới tấm thảm da thú cả buổi, sau đó lấy ra một đồng xu hình tròn ánh lên hình chim ưng, lớn hơn đồng xu ở kiếp trước của Bách Nhĩ, chế tạo rất tinh xảo “Một tệ như vậy phải dùng ba con miết thú mới đổi được.”
“Các ông biết đếm?” Bách Nhĩ vừa cẩn thận xem xét thú tệ trong tay, vừa hỏi. Y nhớ vô luận là người ở trong rừng rậm Lam Nguyên hay là mấy á thú đổi từ khách thú kia cũng đều không biết đếm.
“Muốn nộp thuế, không biết thì không được, nhiều lần là biết ấy mà.” Lão thú nhân cười hì hì, mắt lại nhìn chăm chăm thú tệ trong tay Bách Nhĩ, giống như sợ bị mất vậy.
Bách Nhĩ trả thú tệ lại cho ông, mới thấy biểu tình thả lỏng lộ ra của lão thú nhân, trong lòng y không biết mình có cảm giác gì nữa. Nào là thú tệ, nào là thuế, khiến cuộc sống của các thú nhân vốn ấm no, sung túc giờ lại trở nên khó khăn như vậy. Nếu lúc này có ai nói với y, tên Ưng chủ kia không phải là tà linh tá thi hoàn hồn như y, y sẽ không tin đâu. Chỉ là thú tệ… nghe tới chuyện này liền biết dã tâm của Ưng chủ.
“Các ông lấy con mồi đổi thú tệ ở đâu? Còn nộp thuế ở chỗ nào?”
“Đi về phía Nam một ngày, chính là thành Thanh Long, ở trong đó có phố xá, thú săn được đều phải đem tới đó đổi. Thuế thì không cần đi đâu hết, mỗi lần trăng tròn sẽ có người của Ưng tộc tới thu.” Nói tới đây, lão thú nhân như nhớ tới cái gì, vội vàng nói “Ở đây săn thú đều bị chia khu vực, muốn săn phải có chứng minh cho phép săn, hơn nữa vô luận là từ đâu tới cũng phải mang theo chứng minh thân phận, nếu không sẽ bị Ưng vệ tuần tra khắp nơi bắt lại, biến thành thú nô. Ta thấy các ngươi từ rừng rậm Lam Nguyệt tới, cũng không thể đi tiếp vào trong đâu.”
Nhóm người Bách Nhĩ nghe thấy, gân xanh trên thái dương đều nổi lên, không ngờ Ưng chủ lại kiểm soát nghiêm ngặt như vậy, chẳng lẽ họ phải phí công chuyến này?
“Làm sao mới có được chứng minh thân phận?” Bách Nhĩ không muốn cứ như vậy buông tay, suy nghĩ một lát, rồi hỏi.
“Chứng minh thân phận là thành chủ các nơi phát, lúc ấy thanh tra nhân khẩu, mới phát ra thứ này. Sau này chỉ có thú con sinh ra mới được nhận. Ngoại tộc như các ngươi, e rằng không lấy được đâu.” Trong mắt lão thú nhân toát ra biểu tình đồng cảm.
“Có thể lấy chứng minh thân phận của ông cho tôi xem không?” Bách Nhĩ nói.
Tuy hoàn cảnh sinh tồn thay đổi, thế nhưng lão thú nhân vẫn giữ được tính chất phác, ngay thẳng, cũng không nghĩ tới chuyện có khả năng đối phương muốn cướp của mình, ông không hề do dự lật tấm da thú, lấy chứng minh thân phận đưa cho Bách Nhĩ.
Chứng minh thân phận cũng là dùng hắc thạch làm ra, hình vuông, to cỡ bàn tay, ở trên khắc tên người nắm giữ, giới tính, tên thành mình ở, chủng tộc, còn có tuổi nữa. Chữ có chút tương tự với chữ viết Bách Nhĩ biết, nhưng đơn giản hơn, miễn cưỡng cũng có thể đoán ra là chữ gì.
“Nhân thú quốc đế… Đế quốc thú nhân?” Nhìn bốn chữ trên cùng ở bản chứng minh thân phận, Bách Nhĩ đọc hai lần theo xuôi và ngược mới đọc thuận được, bỗng nhiên y có cảm giác không biết nói gì mới được. Ưng tộc muốn dựng nước, sau đó thống nhất đại lục Vô Khôn? Nghĩ tới đây, trong lòng y dâng lên ác cảm. Thực tế, sau khi được hưởng thụ sự không câu thúc ở thế giới thú nhân này, lại nhìn thấy nước gì, thuế má linh tinh, không hề khiến y cảm thấy thân thiết, mà ngược lại là chán ghét không thể diễn tả được.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lão thú nhân đáp liên tục, ánh mắt nhìn Bách Nhĩ tràn ngập sùng bái “Ngươi cũng biết chữ à?” Trên thực tế, tuy mỗi người họ đều có một bản chứng minh thân phận, nhưng ở trên viết cái gì, họ lại không biết.
“Tôi chỉ biết vài chữ đơn giản thôi.” Bách Nhĩ nói, trả chứng minh thân phận lại cho lão nhân “Đế quốc thú nhân ngoại trừ thành Thanh Long ra, còn thành nào nữa không?”
“Còn có thành Bạch Hổ, thành Chu Tước, thành Huyền Vũ cùng Đế Đô ở giữa.” Những cái tên lão nhân nói ra cũng không nằm ngoài dự đoán của Bách Nhĩ. Thanh Long là một trong bốn vị thần thú, những thành còn lại khả năng lớn cũng lấy tên từ bốn vị thần này.
“Chỉ một mùa mưa, các ông đã xây được năm tòa thành?” Đối với chuyện này, vẫn khiến người ta kinh ngạc.
“Không phải một mùa mưa, là mùa mưa cùng mùa tuyết rơi. Mùa tuyết rơi cũng phải làm.” Lão thú nhân nói, trên mặt lộ ra bi thương “Có rất nhiều thú nô đã chết vì lạnh.”
Bách Nhĩ khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, y lại hỏi vài chuyện liên quan tới đế quốc thú nhân, đương nhiên cũng không quên chuyện tìm kiếm tin tức về Đồ, sau đó mới cáo biệt lão thú nhân.
Con đường phía trước là không thể đi tiếp, tuy không biết tuần vệ của Ưng tộc xuất hiện lúc nào, thế nhưng giờ chưa phải lúc trực diện chống lại họ. Nên đoàn người không thể không lùi lại rừng rậm Lam Nguyệt, chí ít ở trong rừng rậm, Ưng tộc không có quản tới. Thật ra cũng không phải không có cách, chỉ là Bách Nhĩ không đành lòng liên lụy tới thú nhân và á thú vốn đã sống không thoải mái gì, nên y mới bỏ đi ý định lấy trộm chứng minh thân phận trên người họ.
“Chúng ta ở đây chờ cái gì?” Ở trong rừng rậm hai ngày, Kỳ nhịn không được hỏi. Theo ý của y, nếu không đi được, thì nên về bộ lạc, ở trong này chờ không phải rất lãng phí thời gian sao? Chẳng lẽ chứng minh thân phận có thể tự chạy tới?
“Khách thú.” Bách Nhĩ khẽ vuốt Chiêu đang ngủ say trong lòng mình, thản nhiên nói. Trong ba đứa nhỏ, thì thằng nhóc bé nhất này là đứa hay mơ màng nhất, lại còn rất thích ngủ, hai đứa kia chưa tới giờ ngủ, muốn chúng im lặng ngồi bên y một lát cũng không được.
“Khách thú cũng không thể cho chúng ta cái chứng minh quỷ quái kia được.” Kỳ khó hiểu.
Lời này vừa nói ra, lập tức bị Ân khinh bỉ “Trên người họ chẳng lẽ không có chứng minh?”
“Các… các ngươi muốn…” Kỳ mở to mắt nhìn, khuôn mặt hiện rõ biểu tình không thể chấp nhận.
“Mượn một chút mà thôi, cũng không phải không trả lại.” Bách Nhĩ nói “Thẻ bài của khách thú có lẽ dùng tốt hơn của những người khác. Nghe nói trong thành còn có thể mua bán thú nô, chúng ta chuẩn bị nhiều dã thú một chút, tới đó mua vài thú nhân trở về.” Nói tới đây, y không kiềm nén được mà thở dài, nô lệ, tiền, thuế, quản lý khu vực… Ưng chủ đó làm rất triệt để. Nhưng một khi đã biết chuyện này, mà không vào trong xem tình huống thế nào, thật sự khiến y không thể yên tâm được.