CHƯƠNG 112. MANG THAI THÚ CON
Lúc Bách Nhĩ tỉnh lại đã ở trong nhà đá, bên cạnh là ánh mắt sưng đỏ của Tiểu Cổ và Tiểu Mục, còn có những thú nhân khác. Ngoại trừ Cổ, ánh mắt những người khác nhìn y đều có chút kỳ lạ, như là bi thương lại như là vui mừng. Y hoảng hốt trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện đã xảy ra, ánh mắt đờ đẫn một lúc, sau đó mới chậm rãi trở mình ngồi dậy.
“Sao các ngươi đều ở đây?” Y thấp giọng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đối với chuyện của Đồ và việc mình ngất xỉu đều không đề cập tới.
“A mạt.” Tiểu Cổ cùng Tiểu Mục mỗi đứa một bên vội vàng đỡ y dậy, động tác rất cẩn thận.
“Bách Nhĩ, ngươi… ngươi phải bảo trọng thân thể. Tuy Đồ không còn nữa, thế nhưng trong bụng ngươi…” Nói chuyện là Duẫn, thế nhưng lúc này ngay cả Duẫn vẫn luôn trầm ổn cũng không có cách nói hết lời. Tuy loại chuyện này để á thú nói sẽ tốt hơn, nhưng mấy á thú kia vừa rồi vẫn khóc không ngừng, vì sợ gợi lên thương tâm trong lòng Bách Nhĩ, nên mới đuổi họ đi.
“Ta không sao, các ngươi đều về đi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Những người khác thấy y như vậy, đều không rõ trong lòng y nghĩ gì, nhưng có chuyện lại không thể không nói ra, mặc dù đối với một á thú mới mất đi bạn đời mà nói, nó cũng chẳng thể xem là một chuyện tốt được. Sau đó bọn họ không khỏi nhớ tới người bạn đời và đứa con bị xảy kia của Bách Nhĩ, không ngờ cách một thời gian dài lại phát sinh chuyện tương tự như vậy, trong lòng đều không khỏi cảm thấy sầu thảm.
“Bách Nhĩ, trong bụng ngươi có thú con. Vu trưởng nói, nếu ngươi còn hành hạ mình như tối qua, đứa nhỏ sẽ không giữ được.” Cuối cùng vẫn là Nặc mở miệng, kiên trì một hơi nói hết ra.
Bách Nhĩ sửng sốt một lát, ánh mắt mờ mịt “Ngươi nói cái gì?”
Các thú nhân còn tưởng rằng y không có cách nào chấp nhận sự thật này, nên đều trầm mặc, Cổ ấp úng mở miệng “A mạt, sáng Kinh đem người về, là vu trưởng cho người uống thuốc, không thì… không thì thú con trong bụng người sẽ không còn nữa.”
Bách Nhĩ lấy lại tinh thần, rốt cuộc hiểu rõ ý của họ, y rũ mắt xuống, như lâm vào trong trầm tư, không có ai phát hiện tay y đặt dưới tấm da thú đang run nhè nhẹ. Một hồi lâu, y mới ngước mắt lên, vẫn là câu nói kia “Ta không sao, các ngươi đều về đi.”
Các thú nhân cũng không giỏi an ủi, cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không phải là cách, Bách Nhĩ lại kiên trì như vậy, cuối cùng họ dặn Tiểu Cổ vài câu, sau đó Duẫn gọi Tiểu Mục qua, ai về nhà nấy. Có điều vẫn để lại hai người ở dưới nhà, ngừa có chuyện gì, tùy lúc có thể ứng phó.
“Sao con còn chưa đi?” Bách Nhĩ nhìn Tiểu Cổ ngồi bên cạnh mình, hỏi.
“A mạt…” Cổ bị hỏi thì giật mình, nó nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bách Nhĩ, cố nén sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, nó òa khóc, nhào vào lòng y, khóc lớn “A mạt, a phụ đã không còn, người đừng bỏ con…”
Bách Nhĩ cứng người lại, cười khổ, đưa tay xoa đầu nó “Nghĩ bậy gì chứ? Con là con ta, sao ta lại bỏ con được.” Nói tới đây, mắt y nhìn ra cửa sổ, thong thả lại kiên định nói “A phụ của con cũng không phải là không còn.”
“Nhưng mà…” Cổ ứa nước mắt, ngẩng đầu, khó hiểu. Nếu a phụ còn sống, sao a mạt lại thương tâm như vậy?
“Tối qua chúng ta xuống dưới núi đi tìm, dưới sông, bên bờ sông cũng tìm qua, nhưng không tìm thấy a phụ của con, không tìm thấy thì chính là còn sống.” Bách Nhĩ thấp giọng giải thích “Cổ, ta sẽ tìm a phụ của con trở về.” Tìm trở về rồi, trước tiên sẽ đánh cho một trận thật mạnh, để hắn hiểu rõ cái gì mới là quan trọng nhất, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
“Con cùng a mạt đi tìm.” Cổ rất tin tưởng Bách Nhĩ, nó chưa bao giờ nghi ngờ lời y nói hết, vì thế nó lập tức lại trở nên vui mừng.
“Ừ.” Khóe môi Bách Nhĩ khẽ cong, miễn cưỡng vẽ ra một biểu tình xem như là cười. Tay vỗ về đầu Cổ, thật lâu cũng không nói gì.
Sau mấy ngày, công tác tìm kiếm dưới sự chủ trì của Tát vẫn đang tiến hành, vì cơ thể xảy ra vấn đề, nên Bách Nhĩ không thể tham dự. Y ở trong phòng nằm vài ngày, người bên ngoài mỗi lần đến thăm y đều thấy sắc mặt bình thản của y, cũng không hề có chút thương tâm, nên họ cũng dần dần yên lòng, chỉ là khó tránh khỏi có chút bất bình thay cho Đồ. Dù sao họ cũng đều biết, vì Bách Nhĩ, Đồ mới đi hái loại mật quả kia. Không ai biết, mỗi đêm Bách Nhĩ đều giật mình tỉnh giấc, sau đó là một đêm thức trắng.
Bách Nhĩ vẫn nghĩ, nếu không phải mình quá nghiêm khắc với Đồ, nếu mình không yêu cầu hắn luyện ra khí cơ, nếu một đêm trước mình không cự tuyệt hắn cầu hoan, có phải sẽ không xảy ra chuyện này không. Hoặc là, trước lúc Đồ rời đi, chỉ cần đồng ý lời cầu xin của hắn, hoặc là hôn hắn, có lẽ hắn sẽ không thất vọng rời đi, cố chấp tìm kiếm mật quả để đổi lại sự vui vẻ của mình. Thậm chí, nếu ngay từ ngày đầu không dạy bọn họ luyện nội công, như vậy có lẽ thú nhân kia còn có thể đứng bên cạnh y, thỉnh thoảng hóa thành con thú trắng làm nũng với y, đau lòng liếm lên vết thương cho y… Áy náy, tự trách, bi thương, còn có nhớ nhung xen lẫn tạo thành một lưỡi dao sắc bén ở bất cứ chỗ nào, bất cứ lúc nào cũng đâm vào tim y, nhắc nhở y vị trí của thú nhân kia ở trong lòng mình.
Mấy ngày liền, Bách Nhĩ hầu như nhớ lại từng ly từng tí những ngày sống chung với Đồ, từ khi mới tới đây, khi ở sơn động, thú nhân trẻ tuổi xấu xa kia hò hét đòi khiêu chiến với y, đến khi hắn tự tin nói muốn hợp tác và bảo vệ bọn y, còn khi ở trong thung lũng, quấn lấy y học thổi lá, học chèo bè, cùng với sau này không tự nhiên nói muốn làm bạn đời của y… Ngay cả lần đầu gặp mặt bị y xem nhẹ, giờ hồi tưởng lại cũng xuất hiện rõ mồn một trong đầu. Có thể nói, Đồ là thú nhân đầu tiên giao tiếp cùng y khi y tới dị thế này, dù cho đó chỉ là vài câu nhắc nhở đơn giản.
Thỉnh thoảng nghĩ tới chỗ thú vị, y sẽ nhịn không được mà nở nụ cười, tuy rất nhanh sau đó sẽ biến mất. Có lẽ là bị việc này phân tâm, nên đối với chuyện mang thai, lại không tạo thành đả kích quá lớn đối với y, mà y gần như bình tĩnh tiếp nhận sự thật trong bụng mình có thêm mấy khối thịt.
Không sai, là mấy khối. Hôm ấy, sau khi mọi người đều đi ra ngoài, y đã cẩn thận dùng chân khí kiểm tra qua Vĩ Lư, y phát hiện ở đó xuất hiện ba dấu hiện sinh mệnh chỉ lớn cỡ ngón cái khiến y sinh lòng gần gũi. Sau đó… không có cái gì sau đó cả, ngoại trừ dùng chân khí nuôi dưỡng để chúng ổn định, chờ tới khi sinh ra, còn có thể thế nào đây? Điều này có thể nói là ngoài ý muốn của y, nhưng cũng không hoàn toàn là thật sự ngoài ý muốn, chung quy sau khi kết hợp với Đồ, khả năng này liền tồn tại, chỉ là trước đó y vẫn tránh suy nghĩ tới mà thôi. Hiện nay muốn hay không đã không còn quan trọng nữa. Đó là Đồ để lại cho y, dù thế nào cũng phải giữ lấy, nếu không đợi hắn trở về, không biết lại khóc thành bộ dáng gì nữa, giống như lần trước y luyện công xảy ra vấn đề vậy.
Bách Nhĩ ở trong phòng vài ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì, y mới mở cửa ra. Mà người y gặp đầu tiên lại là Cát vu, cái lão già đã từng hận không thể đưa y vào chỗ chết.
“Không phải vì ngươi.” Cát vu xa cách nói, ngồi ở chỗ kia, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không để ý, y nói cảm ơn xong liền xoay người rời đi, trong phút chốc chân bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy sau lưng truyền tới giọng nói của Cát vu “A phụ nó là dũng sĩ, về sau nó cũng sẽ là dũng sĩ.”
Bước chân của Bách Nhĩ dừng lại, sau đó y ngạo nghễ nói “Đương nhiên.” Nói xong, thì cất bước đi. Mấy ngày qua, vì chúng, y đã lãng phí không ít thời gian, sau này đương nhiên sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe, không để giẫm lên vết xe đổ kia nữa. Bởi vì y biết, y lãng phí thêm một ngày, a phụ của chúng sẽ phải chịu khổ thêm một ngày.
Những người ở lại thấy y đã khỏe, đều vui mừng qua chào hỏi, Bách Nhĩ vội vàng đáp cho qua, rồi tìm Nặc đang giúp Lão Thác làm cung tên, nói “Giúp ta triệu tập vài người, ta muốn đi tìm Đồ.”
Nặc sửng sốt một lát, cũng không hỏi nhiều, lập tức hóa thành hình thú chạy ra ngoài. Không bao lâu liền tìm tới năm thú nhân, là rút ra từ năm nhóm ở lại trong bộ lạc, lần lượt là Phong, Kỳ, Hạ, Tiềm, Ân. Ngoại trừ Kỳ và Hạ là người cũ ra, thì Phong hành động nhanh nhẹn, qua lại không tiếng động, Tiềm có khả năng dự đoán thời tiết, Ân có thể biết được tai họa sắp tới, không có nhóm nào tốt hơn những người này gộp lại. Không ngờ trong thời gian ngắn, Nặc lại nghĩ sự tình chu toàn như vậy, trong lòng Bách Nhĩ cảm kích, khẽ gật đầu với gã, sau đó mang theo người, nhanh chóng rời đi.
Vừa đi ra cổng thạch viện, mé bên đột nhiên lao ra một người, chửi lớn về phía Bách Nhĩ “Ngươi chính là kẻ xui xẻo, ngươi đã hại chết bạn đời và hài tử trước kia, bây giờ ngươi còn hại cả Đồ. Ngươi còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa? Sao ngươi không đi chết đi…” Trừ Na Nông ra, không có ai khác. Không biết y ở chỗ này chờ bao lâu, rốt cuộc cũng chờ được tới khi Bách Nhĩ xuất hiện, trong giọng nói như mang theo phẫn nộ, lại như mang theo sung sướng khi có kẻ gặp họa. Những người khác nghe thấy đều nhíu mày lại, Kỳ và Hạ muốn kéo y ra, Bách Nhĩ lại nhanh hơn họ, tung ra một cước, đạp người kia bay ra xa mấy trượng, sau đó rơi xuống đất, không ngừng phun ra máu tươi.
“Không được cứu y.” Giọng điệu của Bách Nhĩ lạnh lùng ra lệnh, nói xong, y không thèm nhìn cái kẻ đang hấp hối trên mặt đất, lập tức đi tới bờ sông.
Các thú nhân nhìn nhau một lát, cũng không nói gì, liền theo sát sau Bách Nhĩ. Nếu nói trong lòng họ còn có chút trân trọng với á thú, thì Na Nông lại tuyệt đối không nằm trong đó. Bởi vì những lời y nói với Đồ và Bách Nhĩ, hầu hết mọi người đều biết, bạn đời của y cũng biết, vì thế đã tức giận rất lâu, mà y lại chẳng có một chút hối cải nào, mỗi ngày trang điểm cho thật đẹp, lượn lờ khắp nơi, cho rằng mình vẫn còn ở bộ lạc Hắc Hà, việc trong nhà lại không chạm một đầu ngón tay, bạn đời trở về ngay cả ngụm nước lạnh cũng không có. Đối với á thú như vậy, sau khi gặp qua vài á thú trong vùng đất ở đây, tin rằng rất ít thú nhân còn có thể chấp nhận được loại á thú như Na Nông. Còn vài người ái mộ, theo đuổi Na Nông trước kia, thấy y như bây giờ, đều không khỏi cảm thấy may mắn mình không có cưới về. Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện hôm nay, nếu y không chủ động nhào tới, với tính cách của Bách Nhĩ sao lại để trong lòng. Cho nên vài thú nhân kia chỉ có thể nhún vai, tuyệt đối sẽ không vì loại người này mà làm trái ý Bách Nhĩ.
Đằng đẵng một lần trăng tròn, Bách Nhĩ đều mang người tới chỗ xảy ra sự cố kia để tìm kiếm, gần như lật khắp núi rừng, sông suối lên, ngay cả những khe núi ẩn giấu ở bên trong, y cũng tự mình đi xuống kiểm tra, chỉ kém là không đào sâu ba thước thôi. Vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho mọi người, mỗi lần trở về, họ đều sẽ mang theo rất nhiều con mồi, cho nên không chỉ không ảnh hưởng đến sự phát triển của bộ lạc, ngược lại còn khiến cho rất nhiều người không cần đi săn nữa, nên họ đều chuyển sang xây sân viện ở mặt sau, còn cách tiền viện một cánh cửa, tối có thể khóa lại, để các á thú độc thân có thể dọn vào ở. Còn trong đoàn người của Kinh, sáu thú nhân kia có lẽ là bị mỉa mai, hoặc cảm thấy nơi này không tệ, không cần thiết đổi chỗ mới, nên cũng thiết thực, không nói hay làm ra những chuyện gì khác người nữa. Trên thực tế, phần lớn mọi người chỉ cần có thể ăn no bụng, có thể ngủ một giấc yên ổn liền thỏa mãn, về phần cùng ai, họ cũng không để ý, lại càng sẽ không có dã tâm quá lớn. Mà năm người Kinh bỏ ra không ít công sức đi tìm Đồ, tuy không tìm được người, cộng thêm cống hiến khác, còn có công cứu Bách Nhĩ, nên cũng không mất bao lâu liền được mọi người chấp nhận, chuyển cả nhóm vào trong thạch viện. Mà nơi trước kia họ ở, bởi vì nhà đá mát mẻ thông gió, nên tạm thời để làm nhà kho.
Tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Đồ, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, bao gồm cả Tát. Thế nhưng Bách Nhĩ vẫn không muốn buông tay, chỉ cần không thấy thi thể của hắn, thì y sẽ không hết hi vọng. Ngày đó y tìm tới vài người cũ liên quan, nói ra chuyện đặt tên và chọn thủ lĩnh cho bộ lạc. Tên bộ lạc y không quan tâm, thế nhưng về thủ lĩnh, y có ý muốn để Tát đảm nhiệm.
“Ta muốn đi tới những nơi con sông chảy qua để tìm Đồ. Dù cho phải lật tung đại lục Vô Khôn này, ta cũng phải tìm cho ra hắn.” Đối với chuyện mọi người muốn y làm thủ lĩnh, Bách Nhĩ giải thích như vậy. Với y mà nói, ở nơi dị thế này, Đồ và Cổ là người nhà của y, mà y nặng lòng nhất cũng chính là họ. Bộ lạc đã phát triển đến bây giờ, có Tát và Duẫn Nặc ở đây, y căn bản không cần lo lắng. Còn chuyện Ưng tộc phương Nam, vừa vặn y có thể thừa dịp ra ngoài tìm kiếm để tìm hiểu về bọn họ. Trên thực tế, Kinh vẫn khiến y có chút kiêng kị, mà trong bộ lạc vô luận là xét về trí tuệ hay sức mạnh, người có thể ngăn được Kinh chỉ có Tát thôi.
Sau khi Đồ đi, Tát liền tiếp nhận những việc trong tay Đồ, danh tiếng đang tăng dần, sau khi nghe Bách Nhĩ giải thích xong, cũng không có người phản đối nữa. Tát thấy Bách Nhĩ đối với huynh đệ của mình như vậy, không phải như những á thú trước đây gã từng gặp, bạn đời vừa mới chết, không chỉ không bi thương, mà còn vội vã đi tìm bạn đời mới, trong lòng gã cảm kích vô cùng, dù cho gã chẳng có hứng thú gì với cái chức thủ lĩnh, nhưng vẫn tiếp nhận gánh nặng đó.
“Đặt tên bộ lạc là Bách Nhĩ đi.” Tát mở miệng, thấy Bách Nhĩ hơi bất ngờ, gã giải thích “Khi người của chúng ta đi ra ngoài, dùng tên này, nếu Đồ nghe thấy, hắn sẽ tự tìm tới.” Gã không nói là, nếu không có Bách Nhĩ sao lại có bộ lạc này.
Những người khác đều đồng ý, khóe mắt Bách Nhĩ cay cay, không khỏi hơi ngẩng đầu lên, từ sau khi Đồ rời đi, đôi môi y lần đầu tiên lộ ra mỉm cười từ đáy lòng.
“Được, vậy gọi là bộ lạc Bách Nhĩ đi.”
Ngày kế, Bách Nhĩ mang theo Cổ, cùng với năm thú nhân vẫn đi theo y, ngồi trên bè trúc, xuôi dòng đi xuống.