CHƯƠNG 157. PHƯƠNG BẮC
Việc Mạc gia nhập không có ảnh hưởng tới hành trình, Bách Nhĩ đối với hắn vẫn không mặn không nhạt, nhưng không có ngoảnh mặt làm ngơ như hồi trước. Dù là ai cũng hiểu rõ, bài học lần này của Mạc lại là một bài học cả đời khó quên.
Rừng rậm từng vô cùng nguy hiểm, đối với đoàn người mà nói giờ đã không thành vấn đề, với tốc độ của họ, dưới tình huống không cần thiết, hầu như sẽ không đối chọi lại với dã thú. Nhưng phương Bắc của rừng rậm Lam Nguyệt lại là bất ngờ lớn, bộ lạc Hắc Hà từng được cho là bộ lạc lớn nhất phía Bắc, nhưng lại không có một thú nhân nào đi từ phương hướng này qua rừng rậm Lam Nguyệt, mà ngược lại toàn là đi từ phương Nam, có thể thấy ở đây không những diện tích rộng mà còn phải vượt qua những nguy hiểm khác. Với tốc độ của mọi người, đi cả một lần trăng tròn cũng không thấy dấu hiệu ra khỏi rừng rậm, trong lòng đều có chút khó chịu. Nếu không phải thú nhân có khả năng phân biệt phương hướng bẩm sinh, còn chưa từng đi sai lần nào, họ suýt nữa đã hoài nghi mình đi lầm hướng rồi.
Qua một nửa lần trăng tròn thứ hai, thảm thực vật xung quanh rốt cuộc có thay đổi, xuất hiện rất nhiều loại thực vật mà ngay cả thú nhân cũng chưa từng thấy. Có những cây tử đằng có thể dệt thành lưới bắt giữ các động vật đi qua, rồi có loại thực vật kỳ lạ là ban đêm mọc dài ra, ban ngày lại co về, có loại cỏ có thể phát ra tiếng nhạc êm dịu, còn có loại cây nhìn rất xấu xí, nhưng đốt lên lại tỏa ra mùi thịt, còn có loại gỗ có thể ăn được, vân vân… Thật sự khiến mọi người được mở rộng tầm mắt. Đương nhiên, nguy hiểm cũng đồng thời tăng lên. Sau khi trải qua không chỉ một lần những việc như thiếu chút nữa bị cái cây nhìn như cây khô lại đột nhiên mọc ra mấy cái gai dài chọc thủng, xém nữa bị mùi hương của một loài hoa mê hoặc dẫn tới xuất hiện ảo giác, bị con vật nhỏ với bề ngoài hiền lành xem như thức ăn đuổi theo hơn mười ngày mới có thể hoàn toàn loại bỏ sạch sẽ được, thì mọi người không khỏi nâng cao tinh thần lên một trăm hai mươi phần trăm và giảm tốc độ đi xuống. Cuối cùng hữu kinh vô hiểm, lại tốn thêm hơn một lần trăng tròn nữa, sau khi băng qua đầm lầy có các loài bò sát, côn trùng có độc hoành hành, rốt cuộc mới đi ra khỏi rừng rậm.
Đứng trên dốc thoải với rừng cây thưa thớt, nhìn vùng đất hoang mênh mông cùng với những dãy núi hùng vĩ trước mắt, sau khi mọi người thả lỏng, trong lòng lại căng thẳng lên. Dù sao cũng là nơi chưa bao giờ tới, vừa mới trải qua rừng rậm phương Bắc nguy hiểm, kể cả mảnh đất trước mắt vừa nhìn là cảm thấy yên bình, họ cũng không dám xem thường.
Lúc này thời kỳ mưa nhiều nhất đã tới, mưa liên miên, chính là thời gian các loài thực vật sinh trưởng mạnh mẽ nhất ở rừng rậm và thảo nguyên, thế nhưng vùng đất hoang này lại giống như ở một thế giới khác, không chỉ không thấy dấu hiệu của mùa mưa, mà trên đỉnh núi vẫn là tuyết trắng xóa, đồng cỏ trên mặt đất nâu đen chỉ mơ hồ lộ ra sắc xanh nhạt, giống như mùa mưa chỉ mới bắt đầu vậy.
“Không có nguy hiểm.” Ân im lặng đứng yên trong chốc lát, sau đó nhìn Bách Nhĩ, nói.
Dọc đường đi, dựa vào Ân mà tránh được không ít nguy hiểm, nên lời hắn nói, mọi người đều rất tin tưởng, nghe vậy, không ai do dự nữa. Phong kêu lên một tiếng đầu tiên, lao xuống đồi, lăn trên đồng cỏ dày đặc, sau đó đắc ý cười ha ha với mấy con thú con. Cổ càng lớn càng chín chắn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ba đứa nhỏ kia lại không kiềm chế được, giãy ra khỏi lòng các thú nhân, cùng nhau chạy xuống. Ở trong rừng rậm lúc nào cũng phải cảnh giác, mặc dù có người lớn chăm sóc, nhưng không khí đó khiến mấy con thú con nhạy cảm cảm thấy rất không thoải mái, lúc này rốt cuộc thoát khỏi, sao lại không có tinh thần mà vui vẻ đùa nghịch cho được.
“Nơi này nhìn qua thấy khô quá, nếu không tìm được nước thì phiền toái rồi.” Hạ nhìn con khỉ con vĩnh viễn không lớn được đang đùa cùng mấy đứa nhỏ, hắn vừa đi xuống vừa nhíu mày lẩm bẩm.
“Trên ngọn núi kia có tuyết, thể nào cũng có nước tuyết tan chảy xuống thôi.” Bách Nhĩ nhìn dãy núi phía xa kia, nói. Nhưng trong lòng cũng không mấy lạc quan, dù sao núi nhìn gần nhưng có khi giục ngựa tới chết cũng chưa tới. Dãy núi kia vừa nhìn đã thấy ở đường chân trời rồi, kể cả trên đường không có nguy hiểm, họ thi triển hết sức lực, phỏng chừng cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới đến nơi, mà thời gian đó lại không thể không uống nước được.
“Ban đêm sẽ đổ mưa.” Tiềm tiếp lời. Khí hậu ở rừng rậm thay đổi theo quy luật đến mức ngay cả thú con còn có thể biết rõ lúc nào đổ mưa lúc nào tuyết rơi, năng lực của Tiềm gần như không dùng tới, không ngờ đến nơi xa lạ này, ngược lại còn có thể bộc lộ chút tác dụng.
Vừa nghe ban đêm sẽ đổ mưa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại bắt đầu lo lắng. Nhìn không sót nơi này, ngay cả gốc cây trưởng thành còi cọc cũng tìm không ra, càng đừng nói tới việc có thể tìm đại một nơi nào đó để tránh mưa như ở trong rừng rậm, thấy mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh sáng dần yếu đi, nếu còn không nhanh chóng tìm ra nơi qua đêm, chỉ e phải dầm mưa rồi. Mấy người lớn bọn họ thì không sao, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại không chịu được.
Nhưng mà bởi vì vẫn luôn không quen dựng lều qua đêm, lại không biết địa hình phương Bắc sẽ như thế này, nên căn bản không ai nghĩ tới chuyện mang nhiều da thú, vì thế hiện tại mọi người đều có chút lúng túng, không biết phải làm sao mới được đây. May mà rất nhanh sau đó nhớ tới phía sau ngọn đồi còn mọc một vài cây cối, không nói đến mỗi người đều mang theo đao hắc thạch và cung tên, mà chỉ bằng cánh tay dùng nội lực sắc bén cũng có thể dễ dàng lấy được vật liệu. Một đêm này cắm trại trước đã, phân công hai người đi săn thú, những người còn lại cùng nhau ra tay, cũng không mất bao lâu liền dựng lên được một cái lều đơn sơ.
Đồ và Tát đi săn thú tới khuya mới về, lúc đó trời đã nổi lên cơn mưa rả rích, mái tóc ngắn của hai người đều ướt sũng, trên vai mỗi người khiêng một con thú khổng lồ kỳ lạ, có bộ lông dài.
“Giữ da lông lại.” Nhìn kỹ con dã thú chưa bao giờ thấy, Bách Nhĩ nói. Trời vừa vào đêm, nhiệt độ liền hạ xuống rất nhiều. Tiêu Đồ đã phải mặc quần áo vải bông vào, Húc thích để hình người cũng hóa thành hình thú, có thể thấy nhiệt độ ngày đêm ở đây chênh lệch rất lớn. Tuy mang đủ quần áo ấm cho tụi nhỏ, thế nhưng ai có thể cam đoan về sau còn được như hôm nay, tìm được vật liệu để dựng lều qua đêm chứ, khi đó mới đi tìm da thú thì sẽ không dễ dàng đâu.
“Đúng vậy, nên giữ lại.” Đồ gật đầu, vừa cúi đầu để Bách Nhĩ lấy khăn lau cái đầu ướt sũng cho mình vừa cảm thán “Chúng ta phải đi rất xa mới thấy hai con thú này, chẳng lẽ dã thú ở đây rất ít ỏi? Vậy thì phiền toái lắm.”
Tát không nói chuyện, chuyên tâm vận công hong khô nước mưa trên đầu, nhưng trong ánh mắt liếc qua Đồ của gã lại tràn ngập khinh bỉ. Rõ ràng có thể dễ dàng tự làm khô, lại còn muốn để người ta lau, không phải là làm quá sao. Đương nhiên, tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu nói trong lòng gã không có ao ước là không có khả năng. Điều này cũng trực tiếp dẫn tới khi gã nhìn Đào Đào, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng hơn bình thường. Tuy tâm tư của Đào Đào nhạy bén, thế nhưng cũng là người bụng dạ đơn giản, lúc cảm nhận được thủ lĩnh đại nhân mất hứng, phản ứng trực tiếp của y là nín thở, cố gắng thu nhỏ sự hiện hữu của mình lại, còn nguyên nhân tại sao đối phương nổi giận, y lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dò hỏi.
Đi mấy ngày liên tiếp, thường là ban ngày thì nắng cháy, ban đêm lại mưa tầm tã, đừng nói mấy đứa nhỏ, mà ngay cả thú nhân còn có chút không chịu nổi. May mà nước uống không thiếu, thỉnh thoảng còn có thể gặp một hai con sông bị băng lấp một nửa, cộng thêm vài con thú ăn cỏ, lông rậm trên vùng đất hoang, nói chung, tình huống còn chưa đến nỗi gay go nhất. Chỉ là ngọn núi tuyết cao chót vót rõ ràng nhìn thấy ở phía trước, thế nhưng sau khi đi rất nhiều ngày lại không thấy gần thêm một chút nào, thật khiến người ta nản lòng. Còn một điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ, đó chính là sau khi đặt chân vào vùng đất hoang này, không chỉ không thấy một ai, mà ngay cả một con dã thú hung dữ cũng không có. An toàn, nhưng lại là quá an toàn, đối với thú nhân quen sự nguy hiểm trong rừng rậm mà nói, không khỏi cảm thấy có chút không thật. Nhưng bất luận như thế nào, họ vẫn sẽ tiếp tục đi về phía trước.