CHƯƠNG 101. THỬ LẠI
Hôm qua còn dám đứng ở ngoài phòng kêu to, hôm nay sao lại biến thành như vậy? Bách Nhĩ có chút khó hiểu, nhưng y cũng không hỏi nhiều. Đồ không yên tâm để Bách Nhĩ ở một mình cùng đám á thú kia, bởi vì trong lòng hắn biết rõ mỗi một câu một động tác tùy ý của họ đều có khả năng dễ dàng làm hại đến hắn, nên hắn cũng không đi ra ngoài, mà để Bách Nhĩ ngồi tựa vào người mình.
“Dù á thú có rèn luyện cỡ nào cũng không thể bằng với móng vuốt sắc nhọn của thú nhân.” Sau khi để họ ngồi xuống, Bách Nhĩ chậm rãi mở miệng.
Mười mấy á thú đều có chút mờ mịt, vốn là chờ bị mắng, nào ngờ y sẽ nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy.
Nhìn thấy bộ dáng ngốc ra của họ, Đồ cười thầm trong lòng, mặt lại không có biểu tình gì, chỉ là cẩn thận vén mấy sợi tóc rơi xuống trước mặt Bách Nhĩ ra sau tai y.
“Thế nhưng nếu gửi gắm tất cả an nguy, tính mạng của mình lên thú nhân, không chỉ tăng thêm gánh nặng cho thú nhân, mà còn vào thời điểm họ không đủ sức, ngoại trừ chết, sẽ không còn lựa chọn nào khác.”
Nghe tới đó, các á thú tuy còn chưa nghĩ tới chuyện bị Đồ gạt, nhưng cũng đều thu lại suy nghĩ miên man, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên. Bởi vì trải qua thú triều, cái cảm giác này họ hiểu rõ nhất. Bộ lạc Hắc Hà có hơn ba trăm người, á thú cũng có tới một trăm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai ba mươi người, mà thú nhân lại tử vong nhiều hơn nữa.
“Lúc thú triều tới, mọi người đều chạy trốn, vì ta chạy chậm hơn, nên đã cho rằng nhất định mình sẽ chết. Là Nỗ quay lại khiêng ta lên, thế nhưng chân của Nỗ bị dã thú cắn…” La Oa đột nhiên nói, còn chưa nói xong, y đã cất tiếng khóc òa lên. Sau khi bị Bách Nhĩ chọn đem về, y vẫn rất ngoan ngoãn, Bách Nhĩ bảo làm gì thì làm đó, phần lớn thời gian đều buồn bã, im lặng. Hóa ra khi tận mắt nhìn thấy thú nhân quay lại cứu mình bị dã thú xé nát, còn không quên bảo y chạy mau, điều đó đã trở thành cơn ác mộng không thể giải thoát của y. Các á thú nghe y nói, rồi nhớ lại những gì lúc ấy mình trải qua cùng kinh hoảng trong lòng, sắc mặt đều ảm đảm đi, thậm chí có người còn vụng trộm rơi nước mắt.
“Cho nên, hôm nay ta gọi các ngươi đến đây, là muốn dạy cho các ngươi một vài thứ có thể tự bảo vệ chính mình. Chỉ là có thể học được hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi.” Chờ tiếng khóc của La Oa dịu đi, Bách Nhĩ mới nói tiếp. Y vốn nghĩ nếu mình đả thông đại chu thiên, sẽ chứng minh được kinh mạch của á thú dù có chút dị thường, nhưng vẫn có thể tu luyện được nội công, sau đó y sẽ dạy cho mấy á thú này. Nhưng nay y rơi vào tình trạng như vậy, ý tưởng này dĩ nhiên phải từ bỏ.
“Bách Nhĩ, ngươi dạy đi, chúng ta nhất định sẽ học thật tốt.” Lần này nói tiếp là Hồng Dật. Tính của y thẳng thắn, thích hay ghét đều sẽ không giấu trong lòng, người như vậy dễ kết bạn, nhưng cũng dễ bị lợi dụng. Tuy ban đầu lấy y để đe người khác, thế nhưng trong lòng Bách Nhĩ thật ra cũng không có ác cảm gì với y.
“Các ngươi cũng từng thấy ta bày trận rồi đấy, trận pháp kia chỉ là để phòng ngự đơn giản nhất thôi. Thực tế, nếu học hết, không chỉ có thể lợi dụng trận pháp bảo hộ chính mình, mà còn có thể dùng trận pháp để giết chết dã thú.” Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Vừa nghe lời này, tinh thần của các á thú đều rung lên, đôi mắt lập lòe ánh sáng, nếu không phải Đồ ngồi ở phía sau Bách Nhĩ trừng mắt, chắc đã có người trong bọn họ không khống chế được mà nhào tới rồi. Đương nhiên, cái người muốn nhào tới ngoại trừ Hồng Dật với tính cách nóng vội ra thì không có ai có suy nghĩ đó hết.
“Trước khi học, các ngươi phải tự chép Thiên tự văn vào da thú đã, sau đó mang theo bên người, tùy lúc học thuộc, không biết thì đi hỏi tụi Cổ. Tới khi các người biết chữ khá tốt rồi, ta sẽ dạy các ngươi kinh dịch và kỳ môn độn giáp. Chỉ khi học được hai cái này, biết Âm Dương, Ngũ Hành và đếm số mới chân chính hiểu rõ trận pháp, thay đổi trận pháp theo ý mình, đạt được mục đích mong muốn.” Lúc trước dạy cho đám Mạc, vì điều kiện không cho phép, nên chỉ đành dạy họ bằng cách học thuộc lòng. Thế nhưng hiện tại ở trong thung lũng, trong thời gian ngắn không cần lo lắng tới an nguy, nên y muốn xây dựng nền tảng cho họ trước. Tuy nhiên kinh dịch là một thứ nếu không phải trời sinh cảm thấy hứng thú, thì học nó sẽ thấy rất nhàm chán. Chỉ không biết trong số họ có bao nhiêu người có thể kiên trì tới cùng thôi.
Bách Nhĩ còn tính về sau tận dụng cơ hội, thỉnh thoảng dạy họ một vài binh pháp và mưu lược, không trông cậy họ có thể đánh nhau, nhưng chí ít cũng không đến nỗi không biết phân biệt đúng sai, dễ dàng bị người ta lợi dụng. Nếu cơ thể không được, thì dùng đầu óc đi. Vũ lực và trí tuệ dựa vào lẫn nhau, bộ lạc mới chân chính phát triển được.
Thiên tự văn đã sớm chuẩn bị xong, Đồ trực tiếp ném cho Hồng Dật ở gần nhất. Hồng Dật nhận lấy, vừa nhìn, thấy trên đó là chi chít chữ, y lập tức cảm thấy choáng váng. May mà mặc dù y không biết mấy cái khác, nhưng học chữ lại rất giỏi, nên y cố nén kích động muốn ném cho những người khác xem, mà thu lại như bảo vật.
“Không có chuyện gì nữa, các ngươi đều đi làm việc của mình đi.” Bách Nhĩ nói. Hôm nay vì họ phân tích tình cảnh như vậy, tuy chỉ là vài câu ít ỏi nhưng đã là cực hạn của y rồi. Y không muốn nói nhiều, nếu bọn họ quan tâm, tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Nếu không quan tâm, y cũng không miễn cưỡng. Y biết rõ, đối với người một chữ bẻ đôi cũng không biết, trên bức tranh có nhiều chữ viết như vậy là rất khó khăn, hơn nữa sau khi viết ra chỉ e người khác cũng đọc không ra. Nhưng đây là khảo nghiệm đơn giản ban đầu đối với họ, nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, thì đừng nói tới học thuật số sâu xa, nhàm chán kia.
Các á thú không ngờ nhanh như vậy đã có thể đi, họ đều sửng sốt một lát, mới đứng dậy. Có vài người đều lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không ai nói gì hết, rồi liền rời đi, chỉ có Tang Lộc nán lại cuối cùng.
“Bách Nhĩ, ngươi sẽ khỏe lên phải không?” Tang Lộc đứng ở cửa, đôi mắt tràn đầy chờ mong, hỏi.
“Ừ.” Bách Nhĩ nghĩ một lát, rồi đưa ra đáp án khẳng định. Nếu là một ngày trước, Tang Lộc hỏi y như vậy, y tất nhiên sẽ nói không biết, thế nhưng hiện tại y đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, nếu đã tiếp nhận, y sẽ không sợ hãi, lảng tránh, mà là dùng hết sức lực để thay đổi hiện trạng.
Tang Lộc lập tức vui mừng lên, y nói, ta nhất định sẽ nghiêm túc học, liền đầy sức sống chạy đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bách Nhĩ lại cảm nhận được dục vọng khiến y thấy khó thở, đang định mở miệng bảo Đồ đi ra ngoài, thì liền nghe Đồ nói “Bách Nhĩ, ta cũng muốn học.” Đến bây giờ, hắn cũng chưa luyện ra khí, muốn nói không hề nản lòng chút nào thì chính là giả, nay nghe thấy Bách Nhĩ muốn dạy trận pháp, hắn không khỏi có chút động tâm tư.
“Muốn học thì học.” Bách Nhĩ không phản đối, nay Đồ xem như đã là người nhà của y, y càng không có lý do gì để giấu diếm. Có điều, trình tự học như thế nào thì vẫn phải như thế, muốn đặc quyền là không có khả năng “Trước tiên chép Thiên tự văn một lần.” Nói xong, y đuổi người đi, y không muốn lúc nào cũng bị dục vọng khống chế. Lúc Đồ rời đi, y còn dặn dò, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không để bất cứ thú nhân nào tới gần nhà đá.
Đồ cũng biết lợi hại trong đó, dĩ nhiên sẽ đặc biệt để ý, dù lúc đang bận rộn, hắn cũng sẽ chú ý tới tình huống bên này.
Chờ hắn vừa đi, Bách Nhĩ lại tịnh tâm thổ nạp, giống như tối qua, thử dùng ý niệm chạm vào viên đá lửa ở Vĩ Lư. Chỉ là lúc này, tới tận khi đầu y đau như muốn vỡ ra cũng không thể thăm dò được chút nào, càng không có chút chân khí nào bắn ra nữa.
Đến tột cùng là như thế nào đây? Y chịu đựng cơn đau đầu, chịu đựng dục vọng như lửa đốt, nhìn nóc nhà suy tư.
Nếu có thể sinh ra khí, hơn nữa vận dụng đến mức không có chướng ngại, liền chứng minh cấu tạo cơ thể á thú tuy có chút bất đồng, nhưng tu luyện cũng không thành vấn đề. Chỉ là tại sao lúc đả thông đại chu thiên lại xuất hiện tình huống chân khí xao động toàn thân, không thể khống chế? Hơn nữa vài chân khí kia phảng phất như có cái gì đó đang chỉ dẫn, thế nhưng toàn bộ lại hội tụ ở Vĩ Lư. Còn có, chính là tại sao sau khi chân khí bị Vĩ Lư hấp thu, trên người y lại tỏa ra mùi phát tình? Nếu nói chân khí không thể nối từ đầu tới cuối là vì kinh mạch ở Vĩ Lư không thông, hay là trời sinh á thú có chỗ thiếu hụt, thế nhưng sao lúc trước y lại có thể đả thông tiểu chu thiên? Cho nên, cũng không phải hoàn toàn là do kinh mạch có vấn đề…
Tâm tư lắng đọng lại, lần lượt bày ra từng vấn đề một, cuối cùng Bách Nhĩ không thể trốn tránh một điều, đó là hết thảy chuyện này có liên quan tới khả năng sinh sản của á thú. Lúc trước y không biết rõ về Vĩ Lư, chỉ biết nó cũng như Đan Điền, có thể sinh khí cơ, nhưng chung quy không thể dùng nó như Đan Điền được, lúc luyện ra chân khí y cũng chỉ dự trữ nó ở trong kinh mạch. Nhưng nếu nó cũng như Đan Điền có khả năng nạp khí, còn có thể dựa vào chân khí kích hoạt năng lực dần thoái hóa này, vậy tình huống như thế xuất hiện tựa hồ cũng có thể lý giải. Luyện nội công không phải là làm khả năng bên trong cơ thể bị các nhân tố hoàn cảnh phong bế một lần nữa khai phá ra sao? Giống như khinh công, thị giác, thính giác, khứu giác, lại như cảnh giới khi luyện tới tiên thiên, còn có thể cải lão hoàn đồng, vân vân, mà cởi bỏ hết thảy những thứ đang khóa chân khí lại. Nếu hiện tại đặt ở trên cơ thể này, chẳng phải Đồ từng nói năng lực động dục đã biến mất nhiều năm sao, nếu y đoán không sai, chỉ e còn có liên quan tới khả năng sinh con nữa.
Nghĩ đến đây y vừa quẫn bách lại vừa như ngộ ra được điều gì.
Nếu Đan Điền có thể nạp khí, thì cũng có thể thả chân khí ra, như vậy trước mắt xem ra công dụng của Vĩ Lư tương tự như Đan Điền có phải cũng sẽ làm được như thế không? Cho nên y hoàn toàn không cần đi dò thám bên trong viên đá lửa là cái gì, cũng không cần suy nghĩ xem làm sao đả thông kinh mạch, nối tiếp cùng Vĩ Lư, chỉ cần nghĩ cách tìm cửa chuyển chân khí không ngừng chuyển động ở Vĩ Lư đi ra, có phải là được không?
Vừa nghĩ tới liền thử. Lúc ý niệm lại chìm vào trong Vĩ Lư, y không hề nghĩ sẽ mạnh mẽ đột phá, mà là cố gắng tìm kiếm quy luật chuyển động của viên đá lửa, để có thể tìm cửa thoát ra. Chỉ là tìm thật lâu, ngoại trừ đầu bị xoay chuyển dần trở nên choáng váng, ngay cả phương hướng chuyển động của viên đá lửa cũng không thể phân biệt, giống như chính diện, giống như ngược lại, giống như trên, lại giống như dưới, sau khi để ý một lát lại phát hiện đều không phải.
Ổn định tinh thần, Bách Nhĩ đột nhiên cắn chặt răng, dẫn tia chân khí mỏng manh trong mạch Đốc kia tiến vào Vĩ Lư, mặc cho nó bị viên đá lửa thu hút qua, ý thức gắt gao bám theo, rốt cuộc tìm được phương hướng vận chuyển của viên đá lửa, đúng là dùng hướng chếch theo chính diện đi xuống. Chân khí như mây, như sương lưu động, nên khó có thể phân biệt. Nhưng mà, sau khi phân biệt được, tia chân khí kia cũng không quay trở lại nữa. Bách Nhĩ đã thử vô số biện pháp, ngoại trừ từ hướng của viên đá lửa có thể khiến vận chuyển gia tốc, chân khí càng nhanh chóng ngưng đọng bên ngoài, thì các cách khác đều hoàn toàn vô dụng, càng đừng nói tới việc rời chân khí từ trong đó ra.
“Bách Nhĩ, Bách Nhĩ…”
Tiếng gọi lo lắng xuyên qua tầng sương mù, kéo thần trí Bách Nhĩ trở về. Y mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Đồ đang nhìn mình, y há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, không phát ra được âm thanh.
“Bách Nhĩ, ngươi làm cái gì vậy?” Đồ thấy y mở mắt ra, sắc mặt khẽ thả lỏng, nhưng vẫn khó coi như cũ, thậm chí còn mang theo sự giận dỗi, hiển nhiên là bất mãn với việc y tự ép buộc chính mình như vậy, thế nhưng tay hắn vẫn dịu dàng lau mồ hôi trên trán và mặt y.
Lúc này Bách Nhĩ mới biết đầu mình ra đầy mồ hôi, ngay cả cơ thể dưới quần áo da thú cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Đầu y rất đau, như muốn vỡ ra, như muốn nổ tung, đau tới mức muốn đập mạnh đầu vào tường, ban đầu y còn không cảm thấy, giờ mới biết là đau tới cực hạn rồi. Nếu Đồ không trở về, có lẽ y sẽ cứ như vậy mà hôn mê, không bao giờ tỉnh lại, hoặc là biến thành kẻ ngốc.
Như vậy nói không chừng sẽ tốt hơn. Trong đầu chợt lóe ý nghĩ này, lại nhanh chóng bị y vứt bỏ, khóe môi y kéo lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Sau đó y thấy thú nhân vốn trưng ra khuôn mặt cực kỳ nổi giận trong phút chốc trở nên dịu đi, cúi đầu hôn lên trán y, mang theo cảm giác như chạm vào đồ sứ dễ bể, cái cảm giác rất cẩn thận và đầy quý trọng.
Là rất thích y, nên mới có thể làm như vậy nhỉ? Bách Nhĩ cảm nhận sự ấm áp, mềm mại rơi xuống trán, tâm tư vốn khó chịu, chán nản tựa hồ cũng trở nên ấm áp, mềm mại theo.