Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 169: Chương 169: Trở Về




CHƯƠNG 169. TRỞ VỀ

“Ta không trở về đâu.” Hầu A Thanh nói “Nhờ các ngươi nói một tiếng với a phụ của ta, rằng ta ở bên này.” Nói xong, hắn cùng Gia Na xoay người chạy về hang động dưới đất, đảo mắt đã biến mất trong gió tuyết mờ mịt.

Tìm được thú quả trở về, tới khu vực của người Sử Lỗ, hoàn thành yêu cầu của Bách Nhĩ xong, dĩ nhiên họ nên trở về bộ lạc. Ban đầu họ cũng mời hai người vào bộ lạc mình nghỉ ngơi vài ngày, lại bị Đồ khước từ. Ở chuyện này, Đồ thậm chí không hỏi ý kiến của Bách Nhĩ như trước đây, mà đã tự mình quyết định. Bách Nhĩ chỉ cho rằng hắn vội vã trở về vùng hoang vu, chứ không biết hắn chỉ là không muốn Bách Nhĩ thấy lạp của bộ lạc Sử Lỗ.

Mà điều bất ngờ là, con thú con ngậm băng trong lửa để làm ổ cho nó, hoàn toàn không có ý rời đi. Dù cho thỉnh thoảng lại biến mất một hai ngày, nhưng khi hai người nghỉ qua đêm nó lại chuẩn xác tìm tới.

“Đi thôi.” Đứng tại chỗ một lúc lâu, Bách Nhĩ kéo mũ của cái áo choàng bằng lông thấp xuống trước mặt một chút, nói với Đồ. A phụ tuổi cao vẫn còn trên thế gian, mà Hầu A Thanh lại không hề do dự đưa ra quyết định không trở về, đối với người coi trọng đạo hiếu như y, tuy không thể đánh đồng trên mặt tình cảm, thế nhưng lý trí cũng cho biết rằng mối liên hệ giữa cha mẹ và con cái ở thế giới thú nhân cũng gắn bó như Đại Tấn vậy, Hầu A Thanh rời bộ lạc khi còn bé, lớn lên ở cực Bắc, nơi này có cha mẹ nuôi dưỡng hắn, có huynh đệ, bằng hữu kề vai chiến đấu cùng hắn, có lạp hắn thích, so với bộ lạc Hoang Nguyên Hầu thì bộ lạc Sử Lỗ lại càng khiến hắn có cảm giác thuộc về hơn. Nếu không có dãy núi Tiếp Thiên khiến người thường khó có thể vượt qua được, có lẽ Hầu A Thanh còn có thể trở về thăm, nhưng mà sự thật lại là, dựa vào sức của mình hắn là không thể tự do đi qua đi lại giữa hai bộ lạc, nếu lựa chọn trở về, thì đồng nghĩa với việc bỏ xuống mọi thứ ở Sử Lỗ. Cho nên, trong mắt bất luận người nào trên đại lục thú nhân này, lựa chọn thế nào không cần nói cũng biết.

“Ngươi làm sao vậy?” Trong lòng Đồ có điều mờ ám, thấy cảm xúc của Bách Nhĩ tựa hồ không tốt, hắn lập tức thấp thỏm.

“Không sao.” Bách Nhĩ thở dài một tiếng. Quả thật là không sao, y chỉ là đang nhớ tới bà nội và người cha già của mình thôi. Kiếp trước hai lão nhân gần như bạc đầu vì lo âu cho y, hiện giờ y đã có ba đứa con trai, nếu hai người nhìn thấy chắc sẽ vui lắm. Tiếc là hai thế giới cách xa nhau, mãi mãi không thể gặp lại, so với Hầu A Thanh lại càng thêm vô vọng, sao lại không khiến y thương tâm cho được.

Đồ không thể nhìn y khổ sở, hắn dừng lại, có chút ủ rũ nói “Nếu ngươi thật sự muốn tới đó, vậy chúng ta ở lại mấy ngày đi.” Nói xong câu đó, hắn lại có chút hối hận, cảm thấy lẽ ra mình nên cứng rắn lên, chờ qua bên kia dãy núi, Bách Nhĩ thấy mấy đứa con, chắc sẽ không nghĩ tới lạp hay nữ nhân gì nữa.

“Tới đâu?” Bách Nhĩ nghe vậy thì lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn về phía hắn. Tuyết rơi dày đặc, bay lả tả, hai người chỉ cách nhau một hai bước, cũng đã không thấy rõ mặt mũi của nhau.

“Không phải ngươi muốn tới bộ lạc Sử Lỗ à?” Đồ ngạc nhiên, trong lòng giật mình, mơ hồ cảm thấy có khả năng mình đoán sai tâm tư của y rồi, chỉ là hiện tại muốn sửa lại cũng không còn kịp.

Quả nhiên, nghe hắn nói như thế, Bách Nhĩ lộ ra biểu tình kinh ngạc “Ta nói muốn tới đó lúc nào?” Y không cho rằng mình thích cái hang âm u với mấy con sâu nguy hiểm đâu, cho nên đối với suy nghĩ này của Đồ, y thật sự cảm thấy có chút kỳ quái.

Đúng là nghĩ nhiều rồi. Đồ hận không thể tát cho mình một cái, thế nhưng nếu đã nói tới đây, hắn cũng quyết làm vò mẻ lại sứt, đổ hết bất an trong lòng mình ra, ấm ức, khó chịu nói “Ta nghĩ ngươi muốn đi xem mấy lạp kia.”

“Ta đi xem lạp làm cái gì…” Bách Nhĩ khó hiểu nhíu mày, sau đó trong đầu y chợt lóe lên, đột nhiên hiểu ý của hắn, biết rồi thì lại cảm thấy bất đắc dĩ. Cũng không biết có phải tại biểu hiện về mặt tình cảm của mình quá kín đáo mới có thể làm cho hắn bất an như vậy không, vì thế y chủ động nắm tay Đồ, hòa nhã nói “Đừng nghĩ lung tung. Ta với ngươi đã là bạn đời, sẽ không động lòng với ai khác đâu. Đừng nói là lạp, kể cả là nữ nhân thật sự, dù cho nàng ta xinh đẹp như tiên nữ, ta cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một lần đâu.” Y vốn là người rất tự ràng buộc, khi đã quyết định ở bên một người nào đó suốt đời, dù cho không có tình cảm cũng sẽ không dây dưa với những người khác, huống chi hiện tại y và Đồ là lưỡng tình tương duyệt. Trái tim nho nhỏ này chỉ có thể chứa đựng một người thôi, những người khác là nam hay nữ, xấu hay đẹp lại có liên quan gì tới y đâu.

Tuy không biết xinh đẹp như tiên nữ là ý gì, nhưng nghe được lời này, mặt mày Đồ vẫn hớn hở, kéo Bách Nhĩ vào lòng, hôn một cái thật mạnh lên môi y, mới kéo y vui vẻ tiếp tục gấp rút lên đường.

Thật ra hắn cũng biết mình lo được lo mất quá mức, cũng biết với tính cách của Bách Nhĩ không có khả năng dễ dàng động lòng với người khác, thế nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân, thời gian sống chung càng lâu hắn càng biết người này tốt biết bao, tốt đến mức khiến hắn hận không thể giấu kín y đi, không nỡ để những người khác nhìn nhiều hơn một cái. May mà Bách Nhĩ không chê hắn phiền. Thật may mắn!

Con thú bay ngậm cái ổ màu đỏ, ngẩng đầu mờ mịt nhìn bóng dáng hai người kia tựa hồ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó, không hiểu tại sao hai người này thỉnh thoảng lại thân mật với nhau như thế, trông thật là kỳ lạ mà. Có điều kỳ lạ cũng chẳng sao, dù gì đi cùng họ nó cũng có rất nhiều đồ ăn ngon. Nghĩ đến đó, nó nhanh chóng vui vẻ đuổi theo.

Mất thêm một lần trăng tròn, hai người một thú trở lại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu. Còn chưa tiến vào bộ lạc, liền thấy được Chiêu và Húc từ bộ lạc lao ra đón, còn có đám Tát, Cổ bế Tiêu Đồ ra. Hai bên gặp lại, đương nhiên là vui mừng một hồi.

Thế nhưng có một chuyện khiến người ta đau đầu là, Chiêu và con thú con tựa hồ trời sinh không hợp nhau, Chiêu vừa muốn bổ nhào vào người Bách Nhĩ liền bị thú con ở hình chim chụp móng vuốt vào, quăng ra ngoài. Chờ nó mù mịt đứng lên, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Từ đó về sau, hai đứa có thân hình béo ú như nhau liền quấn lấy Bách Nhĩ, bị đứa kia đẩy ra, sau đó lại dán vào, tiếp tục bị đẩy ra thì đánh nhau. May mà Chiêu chưa bao giờ nổi giận thật sự, còn chỉ cho rằng thú con đang đùa với nó, mà thú con cũng không thật sự dùng sức lực chân chính, vì thế những người khác cũng đành mắt nhắm mắt mở.

Thú quả hái về dĩ nhiên phải mau chóng đưa cho người Huyễn thú tộc. Đặc biệt là sau khi biết đám Tát có thể ra đón nhanh như vậy là nhờ vào Ngự nhắc nhở. Tin rằng vô luận ai bị giam cầm mấy ngàn năm, khi biết có hi vọng rời khỏi đó, đều sẽ có cảm giác trải qua một ngày dài tựa một năm.

Vốn chuyện đưa thú quả sẽ để Chiêu từng vào đó đi làm, ai ngờ thời gian này nó lại mập lên rất nhiều, không có cách nào chui lọt cái khe nhỏ kia. Sau khi Bách Nhĩ và Ngự bàn bạc xong, cuối cùng để Húc nhận nhiệm vụ này.

Húc trở ra, có lẽ khoảng nửa ngày, liền nghe thấy một tiếng kêu êm ái vang lên ở đỉnh núi cao. Nhóm người Bách Nhĩ ngẩng đầu, chỉ thấy một con thú giống hươu có hình thể rất lớn, nhưng cân xứng tuyệt đẹp, lông vằn như gấm, màu sắc rực rỡ đang đứng trên một khối đá lớn nhô ra, trên đỉnh đầu có hai cái sừng vươn ngang, kéo dài như cành mai, hai mắt sâu thẳm, đầy trí tuệ, giống như vị vua cai quản thiên hạ mà nhìn xuống mọi người. Mà trên chiếc lưng như gấm kia đang có một con thú con toàn thân tuyết trắng, chỉ có một nhúm lông đỏ ở đỉnh đầu, tôn lên màu sắc rực rỡ giữa nền tuyết trắng mênh mông.

Bộ lạc Hoang Nguyên Hầu cùng tiến tới, khi nhìn thấy lập tức quỳ xuống lạy. Nhóm người Bách Nhĩ tuy không chịu ảnh hưởng của truyền thuyết, mà vẫn đứng đó, thế nhưng lại đồng dạng cảm thấy sự xúc động muốn thần phục từ đáy lòng, lúc ấy họ mới biết danh bất hư truyền của thần thú. Ngay cả mấy con thú con luôn không đặt bất cứ ai, bất cứ dã thú nào vào mắt cũng ngoan ngoãn hiếm thấy, cùng nâng cái đầu nhỏ của mình lên, ngây ngốc nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.

“Vì cảm tạ các ngươi đã tìm thú quả cho tộc ta, ta sẽ đưa các ngươi trở về rừng rậm Lam Nguyệt.” Lộc thú với màu sắc rực rỡ mở miệng, giọng nói không mơ hồ như trong ý thức, mà càng thêm trong trẻo, ấm áp, giống như ngọn suối trong xanh ở khe núi, giống như mùa mưa bắt đầu thổi gió mát qua vùng hoang vu. Nhưng đám người Bách Nhĩ vẫn nghe ra đó chính là Ngự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.