CHƯƠNG 153. TRỐN CHẠY SAU THẤT BẠI
Không nói tới Bách Nhĩ đang ở bên kia chỉ huy người thu dọn chiến trường, chỉ nói Lục mang theo thú nhân Ưng tộc dù hoảng hốt rút lui, nhưng vẫn nhớ rõ là không được bay qua đường sông, sợ bị phục kích, mà là tiêu phí sức lực nhiều hơn nữa, mạo hiểm bị thú nhân ở lầu gác trên núi bắn chết để vượt qua dãy núi phía Nam. Mãi tới khi mắt nhìn thấy cánh rừng rộng lớn, mũi không còn ngửi thấy mùi khói, chúng mới thả lỏng. Lúc này mỏi mệt ùa tới, không đợi Lục phân phó đã có người lục đục dừng ở trên đỉnh cây, nghỉ ngơi.
Lục nghĩ tới á thú nhảy giữa không trung, bắn chết mười lăm Ưng vệ của gã, lại nghĩ tới lúc mình thuận lợi bay qua đỉnh núi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên bất an, lập tức thúc giục mọi người rời đi. Thế nhưng sau khi không hiểu sao lại bị đánh bại, lại thấy biểu hiện vô dụng của gã, các thú nhân Ưng tộc tuy còn chưa nảy sinh ý niệm đổi Vương. Trong lòng chung quy là có chút khó chịu, cộng thêm bay cả một đêm, cơ thể quả thật mỏi mệt không chịu nổi, Lục không thể nói ra nguyên nhân tại sao không thể dừng lại, nên khi nghe thấy mệnh lệnh của gã, các Ưng thú không khỏi lưỡng lự hai phần.
Mà chính hai phần lưỡng lự này, bên trong cánh rừng vốn im lặng tới mức ngay cả tiếng gào của thú đi trong đêm cũng không nghe thấy một tiếng nào, lại đột nhiên thoát ra rất nhiều bóng đen cường tráng, há miệng cắn lên ngọn cây mà các thú nhân Ưng tộc đang đứng ở trên, nhanh chóng kéo cành lá tươi tốt xuống. Đại đa số Ưng thú còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đã im hơi lặng tiếng biến mất. Thế nhưng sáu mặt trăng mọc trên bầu trời, đột nhiên biến mất nhiều người như vậy, không có khả năng không bị phát hiện.
Lập tức có tiếng gầm cảnh báo vang lên bốn phía, các Ưng thú hoảng hốt vỗ cánh bay lên trời, cầm cung tên bắn loạn xạ xuống rừng rậm ngay cả ánh trăng cũng không chiếu rọi được. Lục không muốn lại trở thành vướng bận, nên gã cố gắng bay lên cao.
Lúc Ưng thú hỗn loạn bay lên, lại có một vài Ưng thú vì phản ứng chậm mà bị bóng đen xuất quỷ nhập thần kéo vào trong rừng, đợi Ưng thú bắn mũi tên hắc thạch tới cứu viện, chỗ đó đã không còn bóng người từ lâu. Lại ngay sau đó, trong rừng bắn ra mưa tên dày đặc. Ưng thú ở giữa không trung, dưới ánh trăng biến thành bia sống tựa như Lục từng nghĩ tới, trong chớp mắt lại bị tổn thất không ít, chờ chúng luống cuống tay chân bắn lại, bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa, thế nhưng sau lưng một lần nữa lại bị tấn công.
Lục ở trên cao nên thấy rõ ràng, gã biết không có cách nào đối phó với đám thú nhân trong rừng kia, vì thế mà vội vàng hô to “Bay lên cao! Bay lên cao! Rời khỏi đây. Lập tức rời khỏi đây.” Bởi vì do tình thế cấp bách và sợ hãi, nên giọng của gã đã khàn đi.
Ưng thú bị đánh cho khiếp sợ, lần này lại không do dự, vỗ cánh phần phật bay lên cao, trong quá trình đó, đôi khi có tiếng va chạm vang lên, thế nhưng không có ai quay đầu lại nhìn, sau đó vây quanh Lục, hốt hoảng bỏ chạy về phía bộ lạc Đại Sơn.
“Chúng ta thật sự không đuổi theo?” Chiêm bám trên ngọn cây nhìn thú nhân Ưng tộc vội vàng trốn thoát, vừa hưng phấn vừa chưa thỏa ước nguyện mà hỏi.
“Bách Nhĩ không cho đuổi theo.” Giác có chút tiếc nuối nói “Có điều chúng ta cũng đuổi không kịp đâu.”
“Đánh được bao nhiêu người?” Đằng từ bên kia lủi qua, hỏi.
“Chắc là hơn phân nửa.” Tháp mất một cánh tay, không thể sử dụng cung tên tiếp ứng phía dưới, nên phụ trách không lưu người sống, nghe hỏi liền trả lời.
Nghe được lời này, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đám còn lại chắc bên Tát có thể ứng phó được. Đám Ưng thú dã tâm bừng bừng lại tàn bạo, ác độc này đương nhiên phải giết sạch, nếu không đợi chúng trở về, các thú nhân bị bắt giữ liền xui xẻo rồi.
Hóa ra thời gian vừa qua Tát mang theo thú nhân vào rừng núi tập luyện, tất cả đều là luyện hành động linh hoạt trên ngọn cây, cùng với phối hợp đánh giết trên cây và dưới cây, cho nên khu vực này dã thú nghe tiếng liền chạy. Đương nhiên sở dĩ chọn mai phục ở đây cũng là do tính toán và sắp đặt của Bách Nhĩ. Người Ưng tộc từ bộ lạc Đại Sơn bay qua đây cần nửa ngày, trong quá trình bay dù có nghỉ ngơi, thì cũng không nghỉ quá lâu, cho nên cộng thêm tiêu hao sức lực ở trong thung lũng, có thể nói là bay không ngừng một ngày. Đã nhiều ngày bọn họ rút thú nhân canh giữ ở lầu gác đường sông về, để người Ưng tộc có thể thuận lợi tiến vào, mà cũng bởi vì quá thuận lợi, nên sau khi nếm mùi thất bại ở trong thung lũng, bọn chúng khẳng định sẽ không dám quay lại đường cũ. Mà cho rằng bay qua dãy núi cao kia thì khả năng sống sót cũng cao nhất, thế nên khi vừa đến nơi an toàn, tâm tình sẽ thả lỏng, cảm giác mỏi mệt ùa đến, chúng tự nhiên sẽ muốn nghỉ ngơi tại chỗ. Sau khi Bách Nhĩ xem xét địa hình chung quanh đây, cuối cùng liền cảm thấy chính là nơi này, cho nên để Giác và hai huynh đệ song sinh Trường Thiên dẫn người chờ ở đây.
Các thú nhân không biết tính toán này của Bách Nhĩ, thế nhưng cũng may là họ nghe lời, dù cho trong lòng có nghi hoặc, cảm thấy rừng rậm lớn như vậy, sao Ưng tộc có thể vừa vặn dừng tại chỗ này, thế nhưng họ vẫn thành thật đóng giữ ở đây. Đợi tới khi nhìn thấy Ưng tộc thật sự xuất hiện, họ vốn không ôm hi vọng gì lập tức trở nên kích động, có lẽ là nghẹn lâu lắm rồi, lần này bộc phát, trình độ còn tăng thêm vài phần so với lúc tập luyện, tiêu diệt số lượng địch nhân vượt qua cả mong muốn của Bách Nhĩ.
Về phần không duyên cớ lại tổn thất đến một nửa thú nhân Ưng tộc, nếu nói lúc trước chỉ là chán nản, hỗn loạn, thì hiện tại chính là khiếp sợ. Lần này không cần Lục ra lệnh, Ưng thú đã không ngừng vỗ cánh bay về nơi đóng quân, chính là sơn động như mê cung của bộ lạc Đại Sơn cũ.
Bởi vì khi xuất phát, gần như tất cả mọi người đều cho rằng có thể chiếm được bộ lạc Bách Nhĩ, như vậy tự nhiên không cần quay lại bộ lạc Đại Sơn, cho nên cũng không để người lại đóng giữ. Không ngờ đi một vòng vẫn là quay trở lại. Lúc nhìn thấy hang động đen nhánh như con dã thú há to miệng muốn cắn nuốt người của bộ lạc Đại Sơn, chúng lại cảm thấy có một loại bất an không thể diễn tả được.
Tát dẫn theo người đợi ở đây thật lâu. So với thú nhân khác chỉ nghe lệnh mà đi, trong lòng gã thật ra thấp thỏm vô cùng, thế nhưng sau khi trải qua quá trình nghiêm túc tự hỏi, gã lại chân chính tin vào an bài của Bách Nhĩ. Cho nên sau khi nghe thấy Ưng tộc dừng lại ở bộ lạc Đại Sơn, Bách Nhĩ bảo gã mang theo nhóm thú nhân tinh nhuệ có học nội công, phối hợp ăn ý với nhau nhất, lập tức di chuyển tới bộ lạc Đại Sơn, ẩn náu một bên, chỉ cần đối phương ra khỏi động tấn công bộ lạc của họ, thì lập tức chiếm cứ hang động của bộ lạc Đại Sơn, chờ tới khi đối phương thất bại trốn về liền tiêu diệt toàn bộ, thì gã không hề chần chừ nữa.
Đáng thương thú nhân Ưng tộc chạy trốn một đêm đã sức cùng lực kiệt, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong hoảng sợ, chỉ nói rốt cuộc mình đã nhặt về một mạng, lại không ngờ vừa ngồi xuống, thở chầm chậm, thì liền bị một cánh tay từ trong bóng đêm vươn ra, bịt miệng lại, kéo tới chỗ tối, kết liễu mạng sống.
Bởi vì thân thủ của đám Tát mau lẹ mà không có tiếng động, lại nắm rất rõ mê cung của bộ lạc Đại Sơn, nên tới khi đối phương phát hiện đã mất hơn phân nửa người. Những Ưng thú còn lại rút đao hắc thạch và dao găm phản kháng, nhưng mà làm sao có thể địch nổi thú nhân được chính tay Bách Nhĩ dạy sử dụng mấy loại vũ khí này lại có một thân nội công chứ. Không lâu sau liền bị tàn sát hết, chỉ còn lại Lục dưới sự bảo hộ của vài Ưng vệ, thừa dịp hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.
Lúc này trời đã tảng sáng, hai vầng thái dương vừa mọc lên, trời đất bừng sáng. Lúc Tát mang theo người bắt đầu thu thập thi thể của các Ưng thú, không thấy được mặt của Ưng chủ mà Bách Nhĩ đã vẽ ra, mới biết là để gã trốn thoát rồi. Nhưng mà họ cũng không có bao nhiêu phiền muộn, chỉ là chất củi lên, đặt thi thể thành ngọn núi nhỏ, thiêu sạch, để tránh trời nóng mà hư thối, nảy sinh dịch bệnh.
Nhìn những thú nhân Ưng tộc chưa bao giờ gặp mặt bị ngọn lửa cắn nuốt, Tát và các thú nhân mới thoát khỏi cảm giác sung sướng ban đầu vì thắng lợi, giờ chỉ còn lại bi ai vô tận. Nếu nói chết ở trong thú triều là do thần thú trừng phạt, vậy bây giờ lại là do cái gì đây?