CHƯƠNG 78. VIỆC VẶT
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Bách Nhĩ nhìn tiểu á thú đứng trước mặt mình, có hai phần không xác định.
“Tang Lộc?” Có lẽ vì liên quan tới tuổi tác, khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn chưa hoàn toàn nẩy nở, song mặt mày xinh đẹp, cùng với làn da mặc dù có chút yếu ớt nhưng lại trắng nõn, khiến Bách Nhĩ thiếu chút nữa cho rằng mình đang nhìn thấy một tiểu cô nương mỹ mạo.
Tang Lộc bị ánh mắt kinh ngạc của Bách Nhĩ nhìn đến có chút ngượng ngùng, y cúi đầu, lắp bắp nói “A mạt… A mạt không cho ta trước khi tìm… được bạn đời… rửa mặt…” A mạt của y sau khi a phụ mất, liền biến y thành lôi thôi như vậy, mà ông cũng không tiếp nhận bất cứ thú nhân nào nữa.
“Tại sao?” Bách Nhĩ hơi nghi hoặc. Nếu là ở kiếp trước, nữ tử gia cảnh bần hàn, không có chỗ dựa phải che giấu dung mạo, y còn có thể hiểu, nhưng nơi này thú nhân đối với á thú đều vô cùng quý trọng, cũng không xuất hiện tình huống ép buộc, nên suy nghĩ của a mạt Tang Lộc hoàn toàn khác biệt so với các á thú thích được các thú nhân theo đuổi.
“A mạt… a mạt nói như vậy ta có thể tìm được bạn đời tốt nhất.” Nói tới đây, Tang Lộc quay đầu nhìn Nặc im lặng đi theo sau mình, bên trong con ngươi của y thản nhiên hiện lên ngượng ngùng cùng ngọt ngào không tả xiết.
Đây cũng là số mệnh của mỗi người đi. Bách Nhĩ thầm than, thấy Đồ cố gắng như vậy, cũng không lấy được Na Nông, Nặc ngay cả mình cứu người thế nào cũng quên, vậy mà lại vớ được một tuyệt sắc mỹ nhân còn đẹp hơn cả Na Nông. Nếu Đồ thấy được mặt của Tang Lộc, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Nghĩ tới cuộc đối thoại đêm qua của Đồ và Tát theo gió tiến vào tai mình, khóe môi Bách Nhĩ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười sâu xa.
Lúc nói chuyện, Bối Cách cùng các á thú khác cũng lục đục đi tới. Bất đồng là, Bối Cách thì hưng trí bừng bừng, mà các á thú khác lại có vẻ hơi uể oải, mất tinh thần, hiển nhiên đêm qua ngủ không ngon. Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy Tang Lộc, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng không dám tin.
“Các thú nhân sắp xuất phát rồi, hôm nay ngươi không cần tập luyện.” Bách Nhĩ nói với Tang Lộc ngoan ngoãn đứng bên cạnh đợi mệnh lệnh của mình, sau đó y bảo Tiểu Cổ và mấy tiểu thú nhân khác dẫn các á thú đi chạy bộ trước, còn y thì xoay người nhìn các thú nhân sắp xếp để xuất hành.
Ba lão thú nhân cùng a mạt của Mạc đã bắt đầu nấu cơm, Tang Lộc không cần phải chạy bộ, nên liền qua hỗ trợ, thuận tiện thu dọn đồ đạc muốn đem theo.
Bên phía Bách Nhĩ là do Nặc dẫn đầu, nhiệm vụ chèo bè là do Giác và Hạ đảm nhận. Bên Đồ vì chỉ có mười ba người, tuy chia thành ba nhóm thay phiên, thế nhưng Đồ cùng Tát phải luân phiên tham gia, miễn cưỡng mới đủ năm người một nhóm.
Đoàn người lại bàn bạc những điều cần chú ý khi ra ngoài săn thú, thí dụ như chỗ nào tiện lấy đá, chỗ nào có gỗ thích hợp, đất đai chỗ nào có tính dẻo, có thể dùng để xây phòng ốc, cùng với cỏ bạch thủy, khoai lang tím, khổ tử ma, thứ thứ, những thực vật có thể ăn được. Có thể lấy được thì đều lấy về, còn tạm thời chưa lấy được thì phải ghi nhớ chỗ có chúng.
Các thú nhân ăn bữa sáng xong liền xuất phát. Lúc này Bách Nhĩ mới lấy cung và bao tên, chạy nhanh về phía các á thú đang chạy bộ, y không sử dụng khinh công, nhưng tốc độ cũng không chậm. Không qua bao lâu, liền đuổi kịp những người đang tập luyện phía trước.
Bởi vì không có mặt y, nên ngoại trừ Bối Cách, mấy á thú còn lại căn bản không chịu nghe các tiểu thú nhân thúc giục, cứ ì ạch chạy, có người còn đi bộ luôn. Trong mắt Bách Nhĩ chợt lóe một tia lạnh lùng, y rút tên, đặt lên cung, liền nghe vèo một tiếng, một mũi tên cắm bên chân á thú đi sau cùng kia.
Á thú kia ngây ngẩn, lúc nhìn rõ là thứ gì, y theo phản xạ quay đầu nhìn, khi nhìn thấy Bách Nhĩ đã kéo căng dây cung, y không khỏi sợ hãi kêu lên, vèo một tiếng chạy vọt lên phía trước. Các á thú khác ban đầu đều hoảng sợ, ngay sau đó cũng phát hiện ra sự tồn tại của Bách Nhĩ, hai chân lập tức như sinh gió, trong phút chốc tốc độ tăng lên gấp mấy lần, thậm chí còn bỏ rơi đám Tiểu Cổ ra đàng sau.
Tình huống này vốn đã rất buồn cười, đặc biệt tụi Tiểu Cổ đã nghẹn một bụng tức giận là thấy vui sướng nhất, thế nhưng chúng biết đang trong tập luyện, Bách Nhĩ tuyệt đối không cho cười đùa, vì vậy chỉ đành nhịn cười, sau đó dùng toàn lực đuổi theo, ai cũng không dám để thua các á thú, nếu không, lúc đó chúng sẽ gặp xui xẻo mất.
Lúc Bách Nhĩ hạ cung tên xuống, thần kinh của các á thú vẫn căng ra, dựa vào tốc độ yêu cầu của Bách Nhĩ mà chạy theo lộ trình trước kia họ chưa bao giờ dám tưởng tượng. Thời điểm trở lại chỗ cắm trại, một đám ngồi phịch xuống đất, không muốn nhúc nhích nữa. Mà đám Tiểu Cổ chạy cùng họ vẫn còn đứng tấn, luyện quyền.
“Ăn xong, các ngươi cùng mấy thú nhân lên núi hái bông vải về đây.” Bách Nhĩ nói với họ “Nếu ai có thể lấy quả bông vải làm thành sợi nhỏ hơn dây da thú… Lúc nào làm ra, thì lúc đó sẽ không cần đi cùng các thú nhân ra ngoài săn thú nữa, bạn đời sau này cũng có thể tự mình chọn lựa.” Bách Nhĩ ném một nan đề cũng là một cơ hội cho bọn họ. Thật sự đối với chuyện dùng bông vải làm thành sợi, dệt vải, có thể nói y hoàn toàn không biết gì cả, nên chỉ đành gửi gắm hi vọng vào những á thú có nét gần giống nữ nhân này thôi.
Nghe thấy lời y nói, trong lòng các á thú vốn tràn ngập tuyệt vọng không khỏi có tinh thần lên, dù đang mệt, cũng gắng gượng ngồi dậy.
“Nếu làm thành sợi, còn phải chạy không?” Ô Trĩ cố lấy dũng khí hỏi.
“Ngươi nói xem?” Bách Nhĩ nhướn mày, cười nhạt, nhìn y. Thế giới này lúc nào cũng sẽ nảy sinh nguy hiểm không thể tưởng tượng, nếu y đã đưa mấy á thú này tới, đương nhiên sẽ muốn làm cho họ học được năng lực tự bảo vệ mình, nếu không, có tài giỏi tới đâu cũng phí công.
“Chạy.” Ô Trĩ ỉu xìu đáp, lại ngồi trở về. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, lời hứa của Bách Nhĩ đối với họ vẫn tràn ngập dụ hoặc. Chạy thì chạy, miễn không phải ra ngoài, lúc nào cũng phải lo sợ đối mặt với đám dã thú và thực vật hung dữ là được.
Bố ở cách đó không xa, thấy một màn như vậy, đột nhiên cảm thấy Ô Trĩ như thế thật ra rất đáng yêu, chỉ tiếc là trước đây hay hiện tại, Ô Trĩ vẫn không thèm liếc nhìn hắn. Tuy Bách Nhĩ nói Ô Trĩ là của hắn, thế nhưng hắn có sự kiêu ngạo của bản thân, cũng không muốn vì vậy mà ép buộc Ô Trĩ.
“Bách Nhĩ, làm thành sợi để làm gì?” Tán Tán ở một bên nghe thấy, nhịn không được hỏi “Nếu là may vá da thú thì dùng dây da thú sẽ chắc hơn đấy.”
“Dùng sợi bông có thể dệt thành vải như da thú vậy, nhưng mềm hơn da thú. Vải có rất nhiều công dụng, sau khi cắt ra, rồi khâu lại thành quần áo, trời nóng mặc rất mát, trời lạnh có thể mặc nó ở trong, bên ngoài mặc thêm quần áo da thú, cũng sẽ ấm hơn rất nhiều.” Bách Nhĩ vừa suy nghĩ vừa cố gắng lựa chọn những từ ngữ các á thú có thể hiểu được, mà biểu đạt ý tứ của chính mình “Vải còn có thể băng bó vết thương, lại không bí như da thú.” Thật ra dựa theo tình trạng hiện tại của Bách Nhĩ, y đã không sợ lạnh, sợ nóng nữa, mặc quần áo vải hay không đã không còn quan trọng, thế nhưng có thể làm ra thì vẫn tốt hơn.
“Cái ngươi nói… trước kia hình như ta đã từng nhìn thấy ở chỗ của Na Nông.” Một á thú đột nhiên mở miệng, sắc mặt rất cẩn thận.
“Hửm?” Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, hỏi “Hình dáng thế nào?” Chẳng lẽ nói, thật ra thế giới này đã có vải?
Ánh mắt á thú kia dò xét nhìn Bách Nhĩ, thấy sắc mặt y bình thản, không có nổi giận vì mình chen vào, lúc này mới nhẹ nhàng nói “Là mùa mưa trước, trời nóng vô cùng. Ta tìm Na Nông chơi, liền thấy trên hông y quấn một thứ không giống da thú, nó mỏng, mềm mềm, vừa đẹp lại vừa thoải mái.” Nói tới đây, ánh mắt y lộ ra vẻ hâm mộ.
“Sao ta chưa thấy qua?” Sắc mặt Ô Trĩ hiện lên chút kỳ quái, nếu so ra, quan hệ của y với Na Nông tuy không bằng Ni Nhã, Tiêu Kha, nhưng cũng coi như không tệ, sao lại biết ít hơn cả A Đề?
“Na Nông rất cẩn thận, cũng chỉ cho ta sờ một lát, y liền không cho ta chạm vào nữa, còn bảo ta không được nói với những người khác. Sau này ta cũng không thấy lại nữa.” A Đề trả lời, sợ Bách Nhĩ cho rằng mình đang nói dối, y lại nhấn mạnh một lần “Ta thật sự thấy đấy, còn sờ qua nữa.”
Bách Nhĩ nhặt một hòn đá to cỡ trái mận ở dưới đất, cũng không quay đầu lại mà ném ra sau, Tiểu Mục đang nghe lén bọn họ nói chuyện bị ném trúng lưng, cơ thể nó liền hơi lảo đảo, sau đó cứng đờ, nháy mắt nó ưỡn ngực hóp bụng, không dám cử động.
“Các ngươi đã từng thấy chưa? Đó là thứ trong bộ lạc làm ra à?” Lúc này Bách Nhĩ mới nhìn về phía Tán Tán và mấy lão á thú, cùng với thú nhân lắng nghe bên cạnh.
Mọi người đều lắc đầu, ngược lại Duẫn trầm ngâm một lát, mới nói “Trong bộ lạc không có thứ này, nếu không các á thú đều sẽ có. Có lẽ là của a mạt Na Nông cho y. Nghe nói phía Nam có một thứ mềm hơn, thoải mái hơn cả da thú để mặc.”
Tất cả mọi người đều biết a mạt Na Nông là á thú đến từ ngoại tộc. Cho nên có thứ người khác chưa từng thấy qua là rất bình thường. Chỉ là với tính cách thích khoe khoang của Na Nông, thì sao y lại không mặc ra ngoài? Điểm này ngược lại đáng để người ra suy nghĩ sâu xa.
Đối với chuyện quá khứ của bộ lạc Hắc Hà, Bách Nhĩ không muốn truy cứu. Y hỏi thêm vài câu, phát hiện vô luận là thú nhân hay á thú đều không biết về vải, vì thế y liền từ bỏ việc này. Nếu sau khi dựng xong phòng ốc và gieo trồng lương thực thành công, các á thú còn chưa nghiên cứu ra cách làm sợi bông, vải bông, y chỉ cần dẫn người tới phương Nam một chuyến là được, nói không chừng còn có thể học được một vài kỹ thuật ở đây không có.
Ngày kế tiếp, các thú nhân không đi săn đều giúp lão thú nhân chế tạo vũ khí bằng đá, các á thú cố gắng lấy quả bông vải tạo thành sợi. Lão Ngõa đang suy xét biện pháp dựng lều ở tạm thời, bởi vì trên đường bọn họ đến đây đã đốt không ít da thú, mà hiện tại thuộc da cũng không kịp, nên khiến ông có chút đau đầu.
“Xử lý đơn giản da thú mới một chút, phơi khô là được rồi.” Bách Nhĩ nghĩ một lát, rồi nói “Hiện tại muốn thuộc da cũng không có dụng cụ, vật liệu. Dù sao cũng chẳng ở bao lâu, chờ sau khi dựng nhà đá xong, liền từ từ chuyển vào.”
Lão Ngõa là người nghiêm túc làm việc, hoặc là nói các thú nhân đều rất nghiêm túc với công việc của mình, bởi vậy đề nghị của Bách Nhĩ khiến ông rất không hài lòng, thế nhưng lại không thể không làm theo, dù sao chờ làm ra công cụ, tất cả mọi người phải bận rộn khai thác đá dựng phòng ốc, ai còn thời gian từ từ chờ ông thuộc da chứ. Vì thế, Bách Nhĩ liền an bài á thú hỗ trợ ông, cạo sạch lớp thịt nát bên ngoài da thú, rửa ở bên hồ, sau đó phơi khô.
Cả ngày, bao gồm tiểu thú nhân, không ai nhàn rỗi hết. Tới chiều tối, đám Nặc đã trở lại, mang theo thức ăn đủ cho mọi người ăn trong ba ngày. Ai nấy cũng cười tươi, xem ra đi săn rất thuận lợi. Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Lộc lại dính đầy bùn đất và bụi thôi.
“Chỗ đó có rất nhiều khoai lang tím.” Tang Lộc hưng phấn khua tay múa chân, vẽ ra một vòng tròn thật to với Bách Nhĩ, sau đó lại tỏ ra đáng tiếc “Ta đào cả gốc như lời ngươi nói vậy, đáng tiếc không cầm về hết được, dùng da thú bọc lại thì bị dập, chỉ mang về được có một chút xíu thôi.” Trên mặt đất có chừng mười gốc khoai lang tím, trên rễ vẫn còn một lớp đất, mỗi một phiến lá đều được bảo vệ rất tốt, không có một gốc nào bị gãy cả, có thể suy ra Tang Lộc đã cố gắng biết bao nhiêu.
Nghe y nói, Bách Nhĩ lập tức nhớ tới mình đã sơ xuất cái gì.