Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 162: Chương 162: Vượt Qua Dãy Núi Tiếp Thiên




CHƯƠNG 162. VƯỢT QUA DÃY NÚI TIẾP THIÊN

Gió Đông Nam thổi qua vùng hoang vu, lớp băng trên sông tan chảy, dưới sự nuôi dưỡng của không khí ẩm ướt, ấm áp, giữa tuyết đọng chồi lên mầm xanh. Mùa mưa đến.

Bách Nhĩ và Đồ tạm biệt mọi người, bước lên con đường đi về cực Bắc. Hành trình lần này chỉ có hai người họ, những người khác đều ở lại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu. Không cần phải mang theo mấy con thú con, không ai hoài nghi với sự liên thủ của hai người lại không đem được thú quả trở về. Đương nhiên là ngoại trừ người bộ lạc Hoang Nguyên Hầu không hiểu mấy về họ.

Sau vô số lần điều tra trong mùa tuyết, cuối cùng hai người chọn lựa một con đường nhìn như khó đi, nhưng là dãy núi thấp nhất, dài khoảng mấy trăm dặm. Tốn gần mười ngày để đi qua rừng rậm cao lớn, cây bụi thấp bé ở dưới chân núi và đồng cỏ đã mọc xanh rì ở sườn núi, càng đi lên trên, cây cối càng thưa thớt, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy thực vật màu tối bám trên mặt đất như rêu, khắp nơi nếu không phải là những hòn đá vụn lổn nhổn, đá bị đóng băng tan ra rồi lăn xuống, thì chính là vách núi dựng đứng, thỉnh thoảng có thể là khe núi sau khi băng tan hoặc là trong hồ đóng băng nhìn thấy băng tích bằng phẳng với diện tích nhỏ, có thể nói là hoang vắng vô cùng. Đến nơi này, rất ít khi nhìn thấy con mồi có hình thể hơi to. May mà khu vực này cũng không lớn, hai người chỉ mất nửa ngày là đi qua, sau đó là lên đỉnh núi nhiều năm tuyết đọng không thay đổi, chỉ cần leo qua là có thể nhìn thấy cực Bắc. Hầu A Phác nói muốn vượt qua ngọn núi này phải mất một lần trăng tròn, thế nhưng đây là ước lượng trên tốc độ của thú nhân bình thường, đổi lại là Bách Nhĩ và Đồ thì có thể tiết kiệm được khoảng một nửa thời gian.

Càng lên cao nhiệt độ càng thấp, chung quanh đỉnh núi mọc lên san sát, núi chồng lên núi, một màu tuyết trắng mênh mông, ngẩng đầu nhìn mây mù nhẹ nhàng, chầm chậm trôi ở phía trên, sườn núi rộng lớn như ẩn như hiện, đỉnh tuyết phản xạ ánh chiều tà đang lặn về phía Tây, nửa bên đỏ rực, nửa bên trắng xanh, tráng lệ hùng vĩ, ngẩng đầu ngước nhìn trời cao, tựa như nơi ở của thánh thần, khiến người ta có xúc động muốn quỳ xuống bái lạy.

Bởi vì hai người chỉ đi theo khe núi, dọc theo đường đi thỉnh thoảng gặp được dòng sông băng, rừng đóng băng, thác băng đẹp đẽ, huyền bí, mới đầu còn dừng lại xem xét, kinh ngạc, tán thưởng, sau này lại bị từng cạm bẫy như là băng nứt rõ ràng hoặc âm thầm và băng sụt tuyết lở mà không hề báo trước làm cho kinh hồn bạt vía, không thể không tập trung tinh thần cao độ để đối phó.

Bóng đêm dần ghé tới, cuồng phong cuốn các hạt tuyết lên, bắn tung tóe khắp nơi, tràn ngập chân trời. Dù hai người có nội công bảo vệ cơ thể, cũng có chút chịu không nổi, mà sớm tìm tới một cái động băng có dòng sông băng cạn để vào trú. Đồ và Bách Nhĩ đều là người suy nghĩ cẩn thận, bởi vì không biết bao lâu mới có thể vượt qua ngọn núi này, nên ở thời điểm cây cối xuất hiện, họ đều chuẩn bị hai bó củi khô nhỏ, thịt nướng đủ cho vài ngày, lúc này những thứ đó liền phát huy công dụng.

Lửa cháy lên, tuy chỉ là một đống nhỏ, nhưng trong gió rét tuyết lạnh, núi sâu vắng vẻ không bóng người này, không hiểu sao lại khiến lòng người bình ổn lại.

Bách Nhĩ dùng nhánh cây xuyên qua thịt nướng, đặt lên lửa nướng cho nóng lên, sau đó múc băng vào túi nước, vận công làm cho nó tan ra, cùng Đồ ăn qua loa một bữa. Để không ảnh hưởng tới hành động, lúc đi họ cố gắng giản lược hành trang, chỉ cầm theo một túi da thú, bên trong đặt vài bộ quần áo và áo choàng bằng lông của Đồ, còn có một túi nước, đá quẹt lửa, ngòi lấy lửa, cuối cùng là một túi muối nhỏ, những thứ dư thừa đều không mang theo.

“Ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi, đêm nay ta gác.” Ăn xong, nhìn đôi mắt được phủ da thú lên của Đồ, Bách Nhĩ dựa lên người hắn, thấp giọng nói. Đừng nói là đêm khuya, mà ngay cả ban ngày bởi vì chuyện tuyết lở kia, đã làm cho họ hiểu rõ trong ngọn núi này không nên nói lớn tiếng, vì thế giờ cẩn thận thành thói quen rồi.

Lần này Đồ không khăng khăng theo ý mình, mà là di chuyển cơ thể, để đầu và đuôi chụm lại một chỗ, cuộn Bách Nhĩ vào trong “Ngươi cũng ngủ một lát đi, nơi này đến con bọ còn không nhìn tới, có thể có nguy hiểm gì chứ.” Buổi chiều hai người mới bước lên ranh giới có tuyết, hắn không yên lòng Bách Nhĩ tự mình đi, sống chết đòi chở đối phương, ai ngờ đi mới được gần nửa ngày trong tuyết, mắt hắn liền đau lên, rồi chảy nước mắt, dù kiên cường chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn không thể mở ra được, đành phải để Bách Nhĩ dắt hắn theo, lúc mới tìm được nơi này qua đêm, hắn còn sợ ngày mai mắt mình không tốt lên được, sẽ ảnh hưởng tới hành trình.

Tựa hồ biết hắn đang lo lắng cái gì, Bách Nhĩ đưa tay vuốt ve đầu hắn, cúi đầu khẽ hôn lên da thú che trên mắt hắn “Đừng lo lắng, ngủ một giấc thật ngon, chắc chắn sẽ khỏe lại thôi. Ngày mai chúng ta thay phiên nhau dẫn đường, sẽ không sao đâu.” Cũng là y sơ suất, hồi trước đóng giữ ở biên cương Tái Bắc, ở đó trời cũng giá rét, tuyết đọng khắp nơi, tướng sĩ giữ thành một ngày, mắt đều khó chịu. Khi đó có đại phu đi theo quân đội, đề nghị rút ngắn thời gian canh giữ xuống một canh giờ, mới giải quyết được vấn đề này, sau này y huấn luyện binh lính trong tuyết cũng sẽ không vượt quá thời gian đó. Chung quy là do tới thế giới này quá lâu, lâu đến nỗi khiến y quên đi rất nhiều chuyện ở đời trước.

Bách Nhĩ rất ít khi chủ động thân mật, nếu là bình thường, được một nụ hôn như vậy của y, khẳng định máu thú của Đồ sẽ sôi trào, đảo mắt đè người kia xuống. Nhưng hiện giờ bởi vì thời gian, địa điểm không phù hợp, cộng thêm mắt hắn lại có vấn đề, dù cho Đồ đã mạnh mẽ đè nén hoang mang, cố gắng biểu hiện là không sao cả, cơ thể hắn vẫn có vẻ hơi yếu ớt. Cảm nhận được sự đụng chạm của Bách Nhĩ, hắn chỉ ngẩng đầu, cọ vào ngực y, biểu thị hắn không sao, sau đó liền nằm sấp xuống.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Bách Nhĩ có chút đau lòng, thế nhưng chuyện này chỉ dùng ngôn ngữ để an ủi là không có tác dụng, bởi vậy y khẽ vỗ về đầu hắn, cho hắn biết vô luận xảy ra chuyện gì, y cũng sẽ ở bên cạnh hắn.

Một đêm gió lạnh, ánh băng lấp lánh.

Gần sáng, Bách Nhĩ mới ngủ một lát, nhưng đối với y thế này là đủ rồi. Lúc mở mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào động băng, những khối băng trong suốt phản xạ ra ánh sáng màu vàng óng và hồng phấn, lộng lẫy khôn cùng, khiến y không khỏi ngẩn ngơ, rồi sau đó mới nhớ tới mình đang ở nơi nào.

“Mặt trời mọc rồi.” Một cái đầu to màu trắng tới gần trước mặt, ngăn ánh mắt của y lại.

Bách Nhĩ thấy da thú trên mắt hắn đã không còn, đồng tử đen nhìn mình, bên trong mang theo ý cười khe khẽ, liền biết mắt hắn không sao rồi. Y nhịn không được mà nở nụ cười, đưa tay xoa lên mắt con thú trắng, rồi lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi kia. Sau đó không đợi Đồ có phản ứng, y đã đẩy cái đuôi và cơ thể với lớp lông mềm như nhung sắp vây quanh mình ra, vươn người, đứng dậy.

“Đi thôi, ta dẫn đường, ngươi vẫn nên tiếp tục buộc da thú lên mắt đi.”

Đồ hơi tiếc nuối, cảm thấy hình thú thật ra cũng có rất nhiều chỗ bất tiện, nếu vừa rồi mà là hình người, hắn đã thuận thế kéo người kia lại, hôn đủ rồi mới thôi. Đồng thời hắn thầm hạ quyết định, chờ xong việc này, lúc trở lại bộ lạc Dũng Sĩ, hắn nhất định phải nghĩ cách đòi cả vốn lẫn lời.

Hành trình kế tiếp không thể nói là thuận lợi, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm thập tử nhất sinh. Mất hơn mười ngày, băng qua thung lũng giữa hai ngọn núi, vượt qua ngọn núi với vách đá đóng băng dựng đứng, cao hơn mười trượng, cực Bắc rốt cuộc hiện ra trước mắt. Bất ngờ là, cực Bắc cũng không phải băng tuyết ngập trời đất như họ tưởng tượng, mà là sắc hoa kiều diễm, màu xanh khắp nơi. Dựa theo tính toán thời gian mùa mưa tới ở vùng hoang vu, hẳn là còn hơn nửa lần trăng tròn nữa mới có thể tới thời điểm nóng nhất trong một năm, cũng là thời điểm họ dự đoán là ấm nhất ở cực Bắc, nhưng hiện tại xem ra, nếu Hầu A Phác nói không sai, bên này chỉ có một lần trăng tròn thời tiết ấm thôi, thì có nghĩa là mùa nóng ở đây tới khá sớm.

Ở trên núi có thể nhìn thấy cực Bắc, giống như là vùng hoang vu, là mảnh đất bằng phẳng, ngay cả núi thấp cũng không có, tựa hồ tất cả độ cao của nó đều chen tới dãy núi Tiếp Thiên ngăn giữa hai nơi này. Mà trên vùng đất bằng phẳng kia, ao hồ khắp nơi, có lớn có nhỏ, nếu nhìn thoáng qua thì không ai có thể xác định được rốt cuộc cái nào mới là hồ băng có mọc thú quả, thật sự không có cách nào khác, cũng chỉ có thể tìm từng cái một thôi.

Không dám thử xem mùa nóng của cực Bắc có phải thật sự chỉ kéo dài một lần trăng tròn không, hai người nắm chặt thời gian xuống núi, ngay cả nhìn một vài động thực vật kỳ dị ngoài ranh giới có tuyết cũng không có tâm tư để ý tới, so với lúc leo lên núi lại tiết kiệm thêm hơn phân nửa thời gian. Đến khi đặt chân tới vùng đất màu xanh, hai người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ thế nào, thì giờ cũng không cần lúc nào cũng lo lắng tuyết lở hay đạp lên băng nứt nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.