Lăng Lan thức tỉnh lần thứ hai,
nhưng lần này hình như đôi mắt của chính mình có vấn đề, chỉ có thể dựa
vào cảm giác, tựa như bị nhốt kín trong một thùng nước ấm, xung quanh là nước, thỉnh thoảng giống như có người đang chuyển động, cứ tròng trành
lắc lư...
Lẽ nào nàng chưa chết? Được bệnh viện đặt vào dung dịch dinh dưỡng để nuôi dưỡng thân thể?
Nàng vẫn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã lại thiếp đi, chìm vào trong bóng tối.
Không biết trôi qua bao lâu, nàng lại thức tỉnh, vẫn như cũ ở trong dung dịch ấm áp, thời gian thanh tỉnh lần này lâu hơn một chút so với lần
đầu tiên.
Lần này nàng nghe được vài âm thanh nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi nhiều bức tường, không nghe rõ đó là gì, nàng rất muốn biết tình huống
của bản thân, tiếc là nàng không thể cử động được, chỉ có thể dựa vào
những âm thanh này để suy đoán, thế nhưng chưa suy đoán được gì thì nàng lại thiếp đi.
Đi chết đi! Cho thêm chút thời gian sẽ chết sao? Trước khi thiếp đi, Lăng Lan đã nhịn không được nên kháng nghị một chút.
Tựa hồ kháng nghị của Lăng Lan có tác dụng, thời gian thanh tỉnh của
Lăng Lan càng lúc càng dài, cuối cùng đến một ngày nàng cảm giác được
mình có thể cử động được.
Bị nhốt lâu như vậy, nàng đương nhiên dùng sức tay đấm chân đá, tiếc
rằng không cử động được bao nhiêu lần đã nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi vô cùng và muốn ngủ tiếp…
Như vậy không tốt, bản thân không thể cứ tiếp tục yếu đuối như thế này,
bằng không làm sao có thể sống qua những cơn đau đớn ấy… Lại nói, hình
như đã lâu không thấy đau, chẳng lẽ những cơn đau đều phát tác trong lúc mình đang hôn mê? Đột nhiên Lăng Lan cảm thấy bị hôn mê âu cũng là một
chuyện tốt.
Thế nhưng Lăng Lan không phải là một cô gái thích né tránh, bằng không
nàng đã không thể sống qua mỗi ngày đau đớn dữ dội trong suốt hai mươi
bốn năm. Nàng vực dậy tinh thần, bắt đầu tu luyện bộ khí quyết dưỡng
thân do một vị lương y già đã đến khám và truyền dạy sau khi nàng nhập
viện vào bệnh viện quân y.
Mặc dù nàng đã tu luyện mười mấy năm mà vẫn không thấy xuất hiện Khí gì, nhưng mỗi lần sau khi tu luyện xong, cơn đau trên thân thể giảm xuống
rất nhiều, sức chịu đựng cũng tốt hơn một chút. Đương nhiên đây có thể
chỉ là cảm giác xoa dịu về mặt tâm lý, giống như một loại ảo giác, nhưng mặc kệ như thế nào nó đều khiến nàng có động lực tiếp tục duy trì tu
luyện.
Cứ tu luyện như thế cho đến khi thiếp đi, chờ đến khi Lăng Lan thức tỉnh trở lại, không biết đã trôi qua bao lâu. Trước tiên nàng thử cử động
tay chân, cử động một hồi mới cảm giác được tình huống của cơ thể mình
một chút.
Vừa cảm giác được đã khiến nàng sững sờ. Bởi vì nàng bất ngờ cảm nhận
được Khí mà trước giờ chưa từng cảm nhận được. Thật huyền ảo, chẳng lẽ
mình là kỳ tài ngút trời, chết giả một lần khiến hai mạch Nhâm Đốc đả
thông, sau này sẽ trở thành một đời cao thủ võ lâm?
Lăng Lan không hiểu tại sao tu luyện cực khổ hơn mười năm không hiệu
quả, bây giờ mới chỉ một lần lại thành công. Nhưng có được Khí chính là
chuyện tốt, vị lương y già đã từng nói, nếu tu luyện được Khí đồng nghĩa với bệnh tình của nàng có khả năng chữa khỏi. Nên biết rằng hai mươi
bốn năm nay, mỗi ngày nàng đều mong đợi bệnh của mình được chữa khỏi,
không cần ngày ngày bị tra tấn toàn thân bởi những cơn đau đớn kinh
khủng.
Lăng Lan vô cùng vui mừng, hứng thú tu luyện lại càng cao. Sau đó tạo
thành thói quen cứ thanh tỉnh là tu luyện, tu luyện cho đến khi chìm sâu nhập định. Bây giờ nàng vẫn chưa biết bản thân đã biến thành thai nhi,
tất cả những chuyện kiếp trước đã không còn liên quan đến nàng, hầu như
không thể phát sinh chuyện gì khiến nàng bận tâm lo lắng.
Lam Lạc Phụng mặt mày lo âu sờ lên thai nhi trong bụng, nàng đã mang
thai gần năm tháng, đoạn thời gian gần đây không cảm nhận được cử động
của thai nhi, điều này khiến nàng lo lắng, nếu không phải kiểm tra biết
rằng thai nhi phát triển hoàn toàn bình thường, có lẽ nàng sẽ suy sụp
tinh thần mất.
Không sai, nàng đã không thể tiếp nhận thêm đả kích nào nữa, chồng của
nàng là Lăng Tiêu lên chiến trường hơn một tháng sau đã truyền tin về,
khi hạm đội do anh chỉ huy xuyên qua Con Đường Tử Vong dự định đánh bọc
sườn doanh trại phía sau của quân địch đã xảy ra sự cố, toàn bộ hạm đội
mất liên lạc với tổng bộ.
Sau đó đã xác định, khi hạm đội đi xuyên qua Con Đường Tử Vong đã gặp
phải vụ nổ năng lượng đến từ khu vực nằm sâu trong vành đai Sao Tử Vong, toàn bộ hạm đội bị năng lượng cực lớn của vụ nổ nuốt gọn, toàn bộ chỉ
huy và chiến sĩ không ai sống sót, tất cả hy sinh, hơn nữa xương cốt
không còn.
Nàng còn chưa làm sao tiếp thu được tin dữ này thì chuyện chán ghét hơn
lại phát sinh, bà con xa đến đời thứ n của Lăng Tiêu thế nhưng lại muốn
kế thừa công lao của Lăng Tiêu đã hy sinh mà có được, lại còn làm ra vẻ
thi ân bảo rằng có thể chăm sóc cho nàng cả đời.
Lam Lạc Phụng đuổi đám người xấu tâm này ra khỏi cửa ngay tại chỗ, thế
nhưng đám người ngoan cố ấy vậy mà lại tìm được người của chính phủ giúp đỡ, quay lại thương lượng chuyện này.
Lam Lạc Phụng không phải là người yếu đuối, khóc sướt mướt chỉ khiến bầy sâu bọ đê tiện đó đoạt mất vinh dự mà Lăng Tiêu đã hy sinh mà có được.
Nàng bị ép vào đường cùng, nàng dũng cảm quyết định nhanh chóng, đứng
trước mặt bè lũ đê tiện khó ưa ấy mà lớn tiếng tuyên bố: Lăng Tiêu có
con trai, chính là đứa con đang ở trong bụng nàng, tất cả vinh dự của
Lăng Tiêu chỉ con trai của anh ấy mới có đủ tư cách thừa kế.
Liên quan đến luật thừa kế tước vị vinh dự quân nhân của Liên Bang thật
ra có thiên kiến, chỉ cho phép người thân là nam kế thừa, đây cũng là
nguyên nhân khiến ngay từ đầu Lam Lạc Phụng không mở miệng tuyên bố nàng có con trai. Bởi vì nàng và Lăng Tiêu đều biết rằng đứa nhỏ trong bụng
nàng là con gái, thế nhưng tình huống bây giờ không cho phép nàng lùi
bước. Về chuyện này, quản gia Lăng Tần rất bội phục sự quả quyết của
nàng, cũng rất ủng hộ quyết định của nàng.
Họ đã tính toán kỹ, khi Lăng Lan chào đời sẽ an bài một bé gái nuôi
dưỡng từ nhỏ để trở thành người bảo vệ trung thành với Lăng Lan, đợi đến khi trưởng thành sẽ gả nàng cho Lăng Lan che mắt người ngoài.
Họ cũng sẽ nghĩ cách tạo một thân phận khác cho Lăng Lan để nàng có thể
dùng thân phận con gái xuất hiện một cách đường đường chính chính. Đương nhiên tất cả những chuyện này đều cần phải cân nhắc suy nghĩ chi tiết
hơn. Lam Lạc Phụng tin tưởng rằng đợi đến khi Lăng Lan trưởng thành,
dùng quãng thời gian dài như vậy, nàng chắc chắn có thể nghĩ ra một biện pháp tốt đẹp cả đôi đường.
Lam Lạc Phụng chỉ có một ý niệm, đó là tất cả những gì của nàng và Lăng
Tiêu chỉ có thể thuộc về Lăng Lan, toàn bộ những kẻ khác không cần biết
bò từ chuồng gà ổ chó nào ra cũng đừng mơ tưởng chiếm được những gì
thuộc về Lăng Lan. Nàng tuyệt đối không cho phép, phải kiên trì, không
tiếc trả giá như thế nào.
Đương nhiên, Lam Lạc Phụng có tự tin cũng bởi vì quản gia và người làm
trong nhà Lăng Tiêu đều trung thành và tận tâm. Bọn họ bảo vệ nhà họ
Lăng nghiêm nghiêm cẩn cẩn, không để bọn người tham lam kia có cơ hội
xuống tay hại cậu chủ nhỏ nhà mình. Mà nhà họ Lăng cũng có bệnh viện
riêng của nhà bọn họ, thuận lợi cho Lam Lạc Phụng che dấu bí mật Lăng
Lan là bé gái.
Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ canh phòng nghiêm mật, cuối cùng thì cũng đến ngày Lam Lạc Phụng khai hoa nở nhụy, đương nhiên nơi được chọn sinh là
bệnh viện riêng của nhà bọn họ. Giây phút cuối cùng không thể có sai
sót, mà toàn bộ bác sĩ hộ lý chăm sóc Lam Lạc Phụng vượt cạn đều là
người bảo vệ của nhà họ Lăng được an bài vào trong bệnh viện, bọn họ
tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật này ra ngoài.
Lăng Lan vẫn đang tu luyện, tiếng kêu la đau thấu ruột gan từng hồi cứ
quấy rầy sự nhập định của nàng, khiến nàng vô cùng bực bội. Cùng lúc đó, nàng lại nghe thấy tiếng nước chảy, thân thể của nàng thì đang bị một
sức mạnh không rõ đẩy ra, đầu bị ấn trượt xuống.
Nàng kinh ngạc, nhanh chóng vươn hai chân kẹp giữ lại vị trí, không để cho thân thể trượt xuống nữa.
“Chết thật, tại sao thai nhi không chịu ra, nước ối chảy gần hết rồi”,
mồ hôi trên trán của bác sĩ và hộ lý nhỏ xuống, vốn dĩ rất thuận lợi,
thế nhưng bỗng nhiên thai nhi không lọt ra, tình huống thế này rất giống ca sinh khó. Nên biết là nếu bà chủ nhà bọn họ thật sự khó sinh, như
vậy cần phải tiến hành phẫu thuật. Như thế thì bí mật của nhóm nhỏ bọn
họ rất khó bảo đảm không có sơ hở, bởi vì người càng đông thì khả năng
lộ bí mật càng cao.
Lam Lạc Phụng cắn răng sờ lên bụng nhô cao, trấn an nói: “Cục cưng, đừng dày vò mẹ nữa, mau đi ra gặp mặt mẹ. Nếu con ghi hận mẹ không để con
được sống đường hoàng chính chính, thì cũng phải đi ra mới ghi hận được, đúng không?”
Được rồi, Lam Lạc Phụng đã đau đến độ chỉ số IQ tụt xuống số âm, lời nói cũng chẳng ra làm sao, làm gì có bà mẹ nào khiến đứa nhỏ ghi hận mình?
Thế nhưng những lời của Lam Lạc Phụng đã được Lăng Lan nghe thấy, nàng
ngẫm lại cảm giác ban nãy, rồi xâu chuỗi hoàn cảnh bao phủ đoạn thời
gian trước đây, trong giây lát nàng đã hiểu rằng hóa ra bản thân đã trở
thành thai nhi, khó trách đoạn thời gian đó không thể nhúc nhích cử động gì được…
Nhưng mà, nàng đã chết thật rồi sao? Là đầu thai lại? Tại sao không uống canh Mệnh Bà? Kí ức kiếp trước khắc sâu đến thế sao? Nhờ vào thanh âm
dịu dàng ấm áp ban nãy, nàng biết chắc rằng người mẹ này tuyệt đối không phải là người mẹ ở kiếp trước của nàng, điều này loại trừ khả năng hồi
sinh.
“Làm ơn đi, lúc này mà ngươi còn lòng dạ nghĩ ngợi chuyện đầu thai hồi
sinh gì sao? Mẹ của ngươi đang bị ngươi làm cho khó sinh kia kìa… còn
chưa chịu khép chân lại!”, tiếng trẻ con căng thẳng vang lên trong tâm
thức của nàng, thức tỉnh nàng bây giờ nên làm gì.
Lăng Lan nghe theo, cố ý thu gọn hai chân của mình lại, sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu la đau đớn dữ dội, một sức mạnh đột ngột xuất hiện túm
lấy thân thể nàng kéo ra ngoài.
Trong nháy mắt, nàng cảm giác được ánh sáng…
Nàng chưa kịp xoay người đã cảm giác có ai đó thọt ngón tay vào miệng
khiến nàng muốn ói mấy lần, nhịn không được nàng mở miệng kháng nghị,
lập tức nghe thấy tiếng hét oa oa của chính mình.
Đúng, chính là tiếng hét! Lăng Lan tuyệt đối không nhận lầm đó là tiếng khóc, thật là tự làm mất mặt mình.
“Bà chủ, cô chủ hết thảy mạnh khỏe!”, bác sĩ hộ sinh là một trong số
những người bảo vệ của nhà họ Lăng cuối cùng thở phào một hơi, mẹ tròn
con vuông, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã hoàn thành. Nàng mỉm cười mãn
nguyện ôm Lăng Lan đặt bên cạnh Lam Lạc Phụng, đứa nhỏ vừa khóc vài
tiếng liền quyết định sẽ không mở miệng thêm lần nữa.
Lam Lạc Phụng hé mở đôi mắt mệt mỏi, thương yêu vuốt ve cục cưng của
chính mình, sau đó nàng vực dậy tinh thần, kiên trì nói, “Nói với chú
Tần, tôi và cậu chủ Lăng Lan hết thảy bình an!”
“Vâng, thưa bà chủ!”, bác sĩ cũng thu lại gương mặt tươi cười, tinh thần nghiêm cẩn trở lại.
Cô chủ ra đời, không, cậu chủ ra đời không có nghĩa là mọi chuyện sẽ kết thúc. Để có thể bảo vệ tốt vinh dự mà ông chủ Lăng Tiêu để lại, vẫn còn có một trận chiến dài phải đánh.