Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 41: Chương 41: Đặc huấn bên ngoài?




Lăng Lan say rượu rất đáng yêu, không nói năng lung tung, cũng không khóc lóc om sòm, mà chỉ ngủ yên lặng, thỉnh thoảng miệng còn thổi bong bóng nước.

Cảnh tượng đáng yêu như vậy khiến Lam Lạc Phụng vừa bực lại vừa buồn cười, không ngờ nhân lúc không ai chú ý, đứa nhỏ này vậy mà lại trộm uống rượu vang đỏ. Thế nhưng cũng chỉ có lúc này thì Lăng Lan mới thực sự giống một đứa trẻ sáu tuổi, ngủ mà không lo nghĩ gì.

Lam Lạc Phụng biết thật ra mấy năm nay Lăng Lan rất mệt mỏi, mỗi ngày đều có bài luyện tập, mỗi lần trông thấy Lăng Lan luyện tập đến ngất đi nàng đều khóc thầm (thật ra là Tiểu Tứ hạn chế thời gian cho Lăng Lan ngủ lười, không phải là Lăng Lan không cố gắng, mà do thân thể của nàng còn rất yếu, luyện tập quá độ ngược lại làm thương tổn đến thân thể, không cách nào cứu chữa, ngay cả khí quyết dưỡng thân cũng không thể khôi phục trở lại.).

Lam Lạc Phụng không thể ngăn cản những bài huấn luyện này, bởi vì nàng biết rõ làm như vậy là vì tốt cho tương lai sau này của Lăng Lan. Liên Bang là thế giới của những kẻ mạnh, phải có thực lực mới đảm bảo được cuộc sống an toàn. Vì tương lai của Lăng Lan, nàng không muốn nhịn cũng phải nhịn.

Lam Lạc Phụng nhanh chóng ôm Lăn Lan vào phòng riêng của Lăng Lan. Từ sau khi Lăng Lan có thể nói chuyện lưu loát, nàng liền nằng nặc yêu cầu có phòng riêng, mà Lam Lạc Phụng vốn là một bà mẹ “nhị thập tứ hiếu”, không từ chối mà lập tức sắp xếp một gian phòng riêng cho Lăng Lan.

Cẩn thận đặt Lăng Lan lên giường, Lam Lạc Phụng hôn lên gương mặt phúng phính của Lăng Lan, lúc này mới đóng của phòng rời đi. Nàng không biết rằng trông Lăng Lan có vẻ đang ngủ say, thật ra ý thức của Lăng Lan đã bị huấn luyện viên Số Một tóm qua.

Lăng Lan rất hoảng sợ, nàng suýt chút nữa đã đứng không vững, nhìn vật xung quanh luôn có cảm giác lắc lư.

Nàng cảm thấy có chút buồn nôn nên nhanh chóng ngồi xuống ôm đầu. Lăng Lan phải ngồi xổm, bằng không giây kế tiếp nàng có thể mất thăng bằng mà ngã xuống.

“Hừ! Đã thế mà lại còn cả gan uống rượu”, sắc mặt của Số Một đối diện Lăng Lan càng lúc càng xấu, y búng tay một cái, phía trên của không gian học tập lập tức đổ xuống một chậu nước đá khiến Lăng Lan run cầm cập, ý thức vốn còn đôi chút hỗn loạn thoáng cái đã tỉnh táo lại.

“Huấn luyện viên Số Một, ngài khỏe chứ?!”, Lăng Lan xấu hổ ngẩng đầu cười, thậm chí còn tỏ vẻ nịnh nọt.

“Ta rất không khỏe.”, Số Một cũng không vì Lăng Lan nịnh nọt mà chừa mặt mũi cho nàng, y nói thẳng với Lăng Lan rằng là y đang rất tức giận.

Câu trả lời của Số Một khiến Lăng Lan đổ mồ hôi lạnh, không cần hỏi cũng biết tâm trạng không tốt của Số Một chắc chắn có liên quan tới mình, lẽ nào trong lúc vô ý nàng đã chọc giận phải vị huấn luyện viên ma quỷ này?

Trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Lăng Lan, Số Một nổi giận nói, “Trận đấu ngày hôm nay ngươi đánh ra làm sao vậy? Lẽ nào những gì Số Chín dạy ngươi là để dùng như vậy?”

Lăng Lan có đôi chút không phục, “Ta đã đánh thắng giám khảo.”

“Rõ ràng có thể quang minh chính đại đánh thắng, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại dùng mánh khóe, sau đó cứ tái phạm, đừng trách ta vô tình phạt ngươi.”, Số Một cho rằng dựa vào sức mạnh của bản thân mới là chính đạo, âm mưu quỷ kế đều là bàn môn tà đạo, tuyệt đối không thể dựa vào.

Lăng Lan không để ý tới hình phạt sau câu nói của Số Một, nàng kinh ngạc nói, “Ý của huấn luyện viên là thật ra bây giờ ta đã có đủ thực lực đánh thắng vị giám khảo?”, tại sao lúc đó nàng lại cảm giác bản thân bị đối phương áp chế? Cảm giác thực lực của đối phương mạnh hơn gấp mấy lần so với mình? Lẽ nào bản thân cảm nhận sai?

Trên thực tế, ba người bọn họ phải dốc hết toàn lực mới có thể đấu được với giám khảo mội hồi lâu, cuối cùng lực bất tòng tâm mới phải dùng mánh khóe mà đánh thắng giám khảo. Đương nhiên Lăng Lan không cho rằng thắng dùng mánh khóe là thắng không đẹp, trên chiến trường chỉ có sống sót mới là trên hết.

“Không sai, trận đấu ngày hôm nay, ngươi đã bỏ qua ba cơ hội tốt.”, Số Một nói xong, y búng tay lần nữa, trước mặt Lăng Lan xuất hiện hình ảnh của ba người: nàng, Tề Long và Lạc Lãng đang đấu với giám khảo.

“Lần đánh lén bất ngờ thứ nhất, lúc đầu làm rất tốt, ngươi đã nhớ kỹ lời của Số Chín nói với ngươi, che dấu sát khí, nhưng khi sắp thành công ngươi lại lỡ nhịp, tâm tình không ổn định.”, Số Một chỉ vào màn hình, khi Lăng Lan định đánh một quyền vào giám khảo, hơi thở của nàng trong nháy mắt xuất hiện sự không ổn định, cũng bởi vì vậy khiến cho giám khảo nhìn ra đòn tấn công của nàng, cuối cùng đã chặn được đòn tấn công của nàng.

“Lần đánh lén thứ hai, tiếp tục phạm phải sai lầm tương tự, tại thờ cơ cuối cùng ngươi lại bỏ lỡ.”, tiếng nói của Số Một ngày càng lạnh lùng nghiêm nghị, cứ như là hận không thể đánh cho Lăng Lan một trận, rõ ràng học tập rất tốt, vì sao thực tế chiến đấu lại xuất hiện sơ suất, bằng không ngay từ đầu lúc Lăng Lan ra tay đã có thể đánh ngã được giám khảo rồi.

“Điều khiến ta tức giận nhất là ngươi thế nhưng lại không biết thay đổi phương pháp của mình, lặp đi lặp lại nhiều lần cùng một cách thức tấn công, liên tục đánh lén hai lần thất bại, kẻ ngu ngốc cũng biết cần phải đề phòng ngươi đánh lén, thế nhưng ngươi lại còn muốn tiếp tục đánh lén để giành chiến thắng, đầu của ngươi là đầu heo có phải không?”, Số Một nhìn đến lần đánh lén thứ ba của Lăng Lan mà tức giận không thể kìm được.

“Đã bị phát hiện thì đánh thẳng tay với đối phương cũng không sao, bao nhiêu chiêu học được ngươi đều cố gắng sử dụng một lần để làm chi? Hết chiêu rồi thì lấy gì mà phòng thủ? Hơn nữa ngươi cũng không biết cái gì gọi là thật thật ảo ảo? Nhìn đây, lúc đòn tấn công khủy tay bên phải bị ngăn chặn, trực tiếp liền dùng khủy tay bên trái, đối phương bị ngươi thu hút phòng thủ cả hai tay, bên cạnh có người công kích phần hông của đối phương, thu hút chân duy nhất còn có thể sử dụng của đối phương. Lúc đó tại sao ngươi không thừa cơ ra đòn đánh hạ đối phương? Chẳng lẽ chưa học cách bò cạp tung đuôi sao? Rõ ràng là một cơ hội ra tay chắc thắng, khiến cho ta thất vọng chính là ngươi hoàn toàn không phát hiện sai lầm của bản thân trong trận đấu, ngươi hoàn toàn giống như một kẻ ngốc chỉ biết cắm đầu đánh nhau.”

Rất nhiều thiên tài sẽ phát hiện khuyết điểm của bản thân trong trận đấu, đáng tiếc Lăng Lan đánh đến cuối cùng cũng không phát hiện ra cái sai của chính mình, đến bây giờ vẫn còn đắc ý với mánh khóe của mình, điều này khiến Số Một vô cùng tức giận, “Nếu không phải đối phương chỉ muốn biết năng lực của các ngươi tới đâu, thì ngay từ đầu ngươi đã bị chết trong tay đối phương rồi.”, sau khi huấn luyện viên Số Một mở phần đánh nhau ban đầu giữa nàng và giám khảo, trong lúc đánh nhau, có rất nhiều lần giám khảo vốn dĩ có thể giết chết nàng nhưng đã thu đòn, nửa chừng sửa đổi thành chiêu khác làm cho Lăng Lan chỉ có kinh hoảng không có nguy hiểm.

Dưới sự phân tích của huấn luyện viên Số Một, Lăng Lan càng nghe càng xấu hổ, nàng vốn tưởng rằng biểu hiện của bản thân trong trận đấu rất tốt, nào ngờ lại hỏng bét như vậy, lại còn là liên tục sai lầm, nàng cảm thấy sự đắc ý của thành công đánh bại giám khảo hôm nay đã tiêu tan không còn gì, chỉ còn lưu lại sự xấu hổ tột cùng và mồ hôi lạnh sau lưng.

“Có vẻ như cần phải tiến hành một khóa huấn luyện bên ngoài, trước tiên cho ngươi học được như thế nào gọi là đi săn”, Số Một lạnh lùng tuyên bố số phận của Lăng Lan.

Không đợi Lăng Lan cầu xin tha thứ, Số Một búng tay một cái, Lăng Lan cảm giác hình ảnh trước mặt mình thay đổi, nàng và Số Một bị bủa vây trong một khu rừng rậm nguyên thủy, bên tai còn truyền đến âm thanh nước suối xa xa và tiếng kêu đáng sợ của loài dã thú nào đó.

Lăng Lan cẩn thận bước chân, tuy nàng chưa từng đặt chân đến rừng rậm nguyên thủy nhưng cũng biết nơi này nguy hiểm trùng điệp, không chỉ có dã thú, còn có sự đáng sợ của thiên nhiên, cùng với vô số điều kinh khủng không lường trước được.

Gương mặt Lăng Lan nhanh chóng xị xuống, chẳng qua nàng biết nhiệm vụ đi săn lần này chắc chắn không tránh được, một năm huấn luyện vừa qua đã khiến nàng hiểu rõ những yêu cầu của Số Một là không thể thay đổi.

Lăng Lan hung hăng giơ ngón giữa hướng về nơi Số Một đang đứng, bày tỏ tâm tình bực tức của bản thân. Nhưng nàng vẫn muốn cầu xin Số Một một chút, mong y cho nàng chút thời gian chuẩn bị, chẳng hạn như quay lại hỏi Tiểu Tứ cách sinh tồn trong rừng rậm nguyên thủy cũng được. Đáng tiếc ý đồ này của Lăng Lan đã bị Số Một nhìn thấu, y không để Lăng Lan có cơ hội mở miệng, chỉ ném lại một câu “từ từ mà hưởng thụ” rồi hóa thành một tia sáng giữa thế giới ngập tràn màu xanh này mà biến mất.

@$%^&&! Số Một, xem như ngươi lợi hại!

Lời của tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê đánh thưởng nhiều lần, cảm ơn trễ, thật ngại ngùng. Hôm qua mới bị cảm, đầu óc có chút quay cuồng, những thứ viết ra có hơi gượng ép, mọi người tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.