Một tháng trôi qua rất nhanh, thời gian thông báo thừa kế chính thức của Liên Bang cũng sắp đến.
Trong một tháng này, Lăng Lan chẳng làm gì khác ngoài ăn rồi ngủ. Đương nhiên gọi là ngủ nhưng thật ra chính là thời gian Lăng Lan nhập định tu luyện. Chẳng qua nàng đã biết ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với âm thanh đánh thức ma quỷ của Tiểu Tứ mỗi khi đến giờ cơm mà thức dậy, nàng cũng không muốn bởi vì thời gian nhập định quá lâu mà bị đưa vào bệnh viện kiểm tra, sau đó bí mật của nàng và Tiểu Tứ bị lộ, rồi bị sa vào tình cảnh của con chuột bạch.
Bạn hỏi Tiểu Tứ là ai? Không phải là thằng nhãi tự xưng robot đào tạo kia thì còn là ai.
Khoảng nửa tháng trước, sau khi trải qua hơn mười ngày nghiên cứu và tập luyện dưới sự hướng dẫn của nó, rốt cuộc Lăng Lan đã xây dựng thành công mạng lưới tinh thần và thăm dò vùng não của chính mình. Nàng tìm thấy một chiếc robot nằm sâu trong não, kết nối thành công mở ra không gian học tập giả định của nó, lần sau liên hệ với robot sẽ không cần phiền phức như thế nữa, chỉ cần nàng muốn kết nối với không gian học tập giả định là ý thức có thể tiến nhập.
Lăng Lan nhớ tới lần đầu tiên khi nàng trông thấy hình tượng đại diện của Tiểu Tứ, suýt chút nữa đã phụt máu.
Thật ra ngoại hình của Tiểu Tứ rất tinh tế, nhìn như đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, gương mặt cười thật khả ái thuần khiết, cảm giác rất đáng yêu. Lăng Lan trông thấy lập tức cảm thấy vui sướng trong lòng. Nhưng hư hỏng chính là hư hỏng, tên nhóc này vui sướng quá mức mà để trần hai cái mông phóng đến trước mặt nàng, điên cuồng ngoáy mông thể hiện tâm trạng hạnh phúc của nó.
Sau đó Tiểu Tứ bi thảm rồi, bị nàng trực tiếp tóm trong tay, “bốp bốp bốp bốp” để lại vô số năm ngón của Lăng Lan trên chính cái mông nhỏ co giãn láng bóng đó.
Hứ, ai bảo nó lộ jj để nàng thấy? Mặc dù cái jj đó nhỏ xíu đến độ có thể trực tiếp cho qua, nhưng cho dù nhỏ cũng là jj nha? Nàng vẫn còn là một đóa hoa trinh nữ nha.
Đương nhiên Lăng Lan cho qua rồi, nhưng thằng nhãi đó lại nổi giận, nó phóng vọt vào trong xó không gian, thẳng thắng lảng tránh thể hiện sự phản đối.
Lúc đầu Lăng Lan vẫn chưa để trong lòng, thế nhưng vài hôm sau tình trạng vẫn không chuyển biến tốt, Lăng Lan thật sự bó tay với nó. Đây không phải là cách, nàng còn phải nhờ thằng nhãi này giúp đánh thức nàng. Lăng Lan hết cách.
Nàng chỉ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ thằng nhãi này, sau đó thương lượng với nó, bảo đảm rằng về sau sẽ không xảy ra loại bạo lực gia đình này nữa, lúc này mới dỗ được nó vui vẻ nở nụ cười.
Hai người trao đổi một hồi, khi Lăng Lan hảo tâm hỏi thăm nên xưng hô với nó như thế, sự ngốc nghếch của nó lại khiến Lăng Lan nổi giận một lần nữa.
Thằng nhóc này vậy mà dám tự xưng là “Tứ a ca”, ngay cả tóc còn chưa mọc được một cọng lại đòi xưng “a ca” trước mặt chị?
Mặc dù đã bảo đảm không bạo lực gia đình, Lăng Lan cũng còn cách khác để dạy dỗ ông cụ non khờ khạo này, dưới những đợt bom oanh tạc có lý vô lý nói thẳng nói cong đều được đưa lên mặt trận, thằng nhãi mặt đầy khâm phục đã đồng ý gọi nó là “Tiểu Tứ”.
Thắng rồi! Lăng Lan hiếm khi cảm thấy tự hào một lần.
Về sau khi nàng tò mò hỏi Tiểu Tứ tại sao lại muốn được gọi là “Tứ a ca”, câu trả lời của Tiểu Tứ khiến nàng không biết nói làm sao.
Tiểu Tứ nói khi nó còn ở trên Trái Đất, trên mạng, ti vi, sách vở ở đấy thường xuất hiện tên gọi “Tứ a ca”, mà số hiệu của nó lại có rất nhiều số bốn, không gọi “Tứ a ca” thì gọi là gì?
Lăng Lan cảm thấy mình sai rồi, thế nhưng lại tính toán so đo với một cái máy, quá hạ thấp nhân phẩm của nàng rồi.
Sau khi Lăng Lan và Tiểu Tứ thiết lập quan hệ thành công, nàng có thể tiến nhập tự do không gian học tập trong ý thức, không chỉ như vậy, trong một tháng này nàng còn dựa vào những lời nói thường nhày giữa mẹ và quản gia Lăng Tần mà biết được cha của thân thể này đã hy sinh trên chiến trường, còn nàng phải chấp nhận thân phận con trai kế thừa tất cả công lao vinh dự quân nhân mà cha mình đã hy sinh có được.
Điều này khiến Lăng Lan thở dài, sự phân biệt giới tính nơi nào cũng có, trên Địa Cầu luôn hô hào nam nữ bình đẳng, đến ngàn vạn năm sau khi đã tiến nhập thời đại vũ trụ, vậy mà vẫn không thể ngăn chặn được sự phân biệt này.
Lúc này Lăng Lan vẫn chưa biết được huân công tước vị là cái gì, nàng đương nhiên có thể nhờ Tiểu Tứ lên mạng giúp nàng tìm hiểu, chẳng qua khi mà nàng vẫn chưa lý giải được thời đại này, sự an toàn của chính mình vẫn đặt lên trên hết, nàng ngăn cản Tiểu Tứ sốt sắng hành động mà nhẫn nại chờ mình lớn lên, chờ đến lúc có cơ hội lý giải thế giới này.
Lăng Lan là người có thể nhẫn nại, bằng không nàng đã không thể chịu đựng nổi những cơn đau xé da xé thịt dày vò hơn hai mươi mấy năm ở kiếp trước. Sức chịu đựng này nhiều hơn so với người bình thường.
Vốn dĩ nàng còn lo lắng thời hạn hai năm mà Tiểu Tứ đã nói lúc ban đầu, nhưng sau đó Tiểu Tứ đã nghiên cứu và biết được khí quyết dưỡng thân mà nàng đang tập luyện là phương pháp tốt nhất để nâng cao tố chất thân thể của chính mình. Tiểu Tứ nói với nàng rằng dù nàng không làm gì cả, chỉ mỗi ngày tập luyện mười giờ cũng đã có thể giải quyết ổn thỏa nguy cơ của hai năm sau.
Theo đó, có một đoạn thời gian dài nàng không cần lo lắng nữa.
Nàng vẫn còn nhỏ, nàng cũng không muốn làm một thiên tài, từng bước trưởng thành mới là biện pháp an toàn nhất. Lăng Lan rất rõ đạo lý cây cao đón gió. Được sống tự do mới là điều quan trọng nhất!
Rất nhanh, thời điểm Liên Bang cấp bằng chứng thừa kế đã đến rồi, ngày hôm nay, Lăng Lan cảm giác rõ ràng tâm trạng đau thương khốn khổ của mẹ, nàng hiểu một khi nhận được giấy chứng minh đó chính là đối với bên ngoài tuyên bố Lăng Tiêu cha của nàng đã hy sinh rồi. Mẹ đã không còn cách nào tự lừa dối mình nữa rồi.
Sáng nay, Lăng Lan cảm giác ngôi nhà vốn dĩ yên tĩnh bỗng có chút huyên náo, nhưng vì Lăng Lan từ lúc bắt đầu luôn ở trong phòng của mình nên nàng không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.
Nhưng không bao lâu sau, nàng được một người làm trong nhà bế ra ngoài, đi xuống một thang máy dài, Lăng Lan trông thấy đèn sáng sa hoa trên trần nhà, nhìn quét qua vài trụ cột cao chót vót. Ừm, kiểm tra hoàn tất, chính là một tòa sảnh lớn sang trọng hoa mỹ, điều kiện của nhà mình quả nhiên sáng láng.
Không đợi Lăng Lan nhìn nhiều hơn, nàng đã được đặt vào vòng tay của mẹ.
Vốn dĩ tâm trạng của Lam Lạc Phụng rất bi thương, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Lăng Lan đảo quét lung tung, tâm trạng phút chốc trở nên tốt hơn. Cũng may Lăng Tiêu để lại cho nàng cục cưng đáng yêu này, khiến nàng có sức mạnh đấu tranh với lũ tham lam này.
Nàng cầm bàn tay nhỏ bé của con gái, lúc này mới lạnh nhạt tuyên bố, “Đây là Lăng Lan, con trai của Lăng Tiêu! Chỉ đứa bé này mới có thể thừa kế tất cả của Lăng Tiêu”
Lúc này, một âm thanh già nua vang lên, “Chúng ta cần làm cho sự hy sinh của thiếu tướng Lăng Tiêu có giá trị, chúng ta không phủ nhận tư cách thừa kế của cậu chủ Lăng Lan, nhưng hy vọng nhà họ Lăng có thể đưa ra đứa trẻ xuất sắc nhất để kế thừa vinh dự huân công của thiếu tướng Lăng Tiêu, thay thiếu tướng Lăng Tiêu gánh vác trách nhiệm dang dở này”
Lam Lạc Phụng quét ánh mắt sắc bén qua cụ già vừa lên tiếng, tuổi ông ta khoảng bảy mươi nhưng vẫn còn rắn rỏi.
Ông ta chính là Lăng Túc Nhân, người có vai vế trong số bà con xa của nhà họ Lăng, Lăng Tiêu còn sống thì cũng phải lễ phép gọi ông ta một tiếng “chú”. Đám họ hàng xa đẩy ông ta ra để phản đối Lăng Lan thừa kế vinh dự huân công của Lăng Tiêu.
Sau khi nghe lời nói của Lăng Túc Nhân, Lăng Lan cảm giác lồng ngực của Lam Lạc Phụng khẽ rung động, tựa như đang cố kìm nén cơn giận ở trong lòng.
Đúng nha, chưa từng thấy qua người nào trơ tráo như vậy, theo như lời ông ta nói, ngay cả con trai cũng không thể thừa kế huân công của cha, như vậy những quân nhân liều sống liều chết bảo vệ nước nhà còn có ý nghĩa gì nữa? Hy sinh chính là để người ngoài khi dễ mẹ góa con côi nhà bọn họ sao?
Lăng Lan kéo kéo ngón tay của mẹ, miệng xì xì xèo xèo lên tiếng. Haizzz, mình vẫn còn nhỏ quá, nếu không chắc chắn sẽ phun nước bọt vào đám người này, đúng là những kẻ vô liêm sỉ.