Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 31: Chương 31: Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.




Tại sao à? Các trò có tư cách hỏi sao?", giám khảo cười lạnh đáp.

Hàn Kế Quân không bị lời chất vất của giám khảo làm cho hoang mang, ngược lại cậu nhóc bình tĩnh vững vàng đáp trả, "Không phải kiểm tra đã kết thúc rồi sao? Lúc bắt đầu giám khảo đã nói rõ, chỉ cần đến được mức cuối cùng là chứng tỏ phần thi tốc độ và sức chịu đựng đã hoàn thành xong, mọi người có quyền từ chối mệnh lệnh của khảo quan".

Hàn Kế Quân biết mọi người đã đến mức "sơn cùng thủy tận" rồi, có vài người thậm chí đứng còn không dễ dàng, chỉ toàn dựa vào nghị lực của bản thân mà chống đỡ, đừng nói tấn công giám khảo, ngay cả nhích một bước cũng không làm nổi.

Giám khảo nhìn Hàn Kế Quân, trong mắt thoáng qua nét tán thưởng, đứa trẻ này bình tĩnh quyết đoán, không vì đối phương mạnh bạo mà từ bỏ cách nghĩ của mình, biết dựa trên lý lẽ mà tranh luận, năng lực tư duy rất mạnh, mạch lạc rõ ràng, giỏi nắm bắt phần then chốt của vấn đề, phát hiện lỗ hổng ngôn ngữ, chắc chắn là một hạt mầm tốt trên phương diện tham mưu cố vấn.

Nhưng cho dù y có tán thưởng Hàn Kế Quân hơn nữa thì cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình, khóe miệng y xuất hiện nét cười chế giễu, "Nhóc con, hôm nay tôi sẽ cho trò biết quy tắc đầu tiên cần phải biết nếu muốn ra đời lăn lộn... Kẻ yếu không quyền lên tiếng".

Đôi mắt sắc bén của y quét qua lũ trẻ đang phẫn nộ đầy mặt vì lời nói của y, mười đôi mắt tràn ngập không phục, những cặp mắt mang theo chút tàn bạo khiến y hài lòng. Nếu còn không lộ ra chút tâm huyết thì cứ xem là bị cha mẹ dạy dỗ thành đồ bỏ đi.

Khi đôi mắt sắc bén của giám khảo quét tới Lăng Lan, y kinh hô một tiếng, bởi vì đôi mắt của Lăng Lan bình tĩnh nhất trong số mười đứa, tĩnh lặng tựa như ao nước đọng, khiến người khác không cách nào thăm dò. Là kinh ngạc quá đỗi? Hay là đã nhìn thấu? Chẳng lẽ là thờ ơ? Chân mày vị giám khảo khẽ cau lại, có chút nghĩ ngợi nhìn vào đôi mắt của Lăng Lan.

Giám khảo đương nhiên không biết, đôi mắt tràn ngập sát khí của y hoàn toàn chẳng có hiệu quả gì với Lăng Lan, nàng đã lớn lên dưới bầu khí nén hung hăng ép người của Số Một, cho nên loại áp lực bên ngoài như thế này đã không thành vấn đề đối với Lăng Lan.

"Các trò có thể từ chối mệnh lệnh của tôi, nhưng về thành tích tốc độ và sức chịu đựng của các trò, xin lỗi, tôi chỉ đành đánh rớt", giám khảo thu hồi lòng hiếu kỳ đối với Lăng Lan, y lập tức thay đổi sắc mặt, sát khí biến mất không còn, thoáng cái chỉ còn gương mặt mang nụ cười xấu xa, dường như sát khí ban nãy là do bọn nhóc cảm giác sai, thế nhưng miệng y thì nói ra những lời tàn khốc hủy diệt hoàn toàn hy vọng của bọn trẻ.

Lời này khiến sắc mặt đám trẻ trong tổ Lăng Lan trở nên khó coi, bọn chúng đến đây với lòng tin chiến thắng gia nhập vào Học viện Đồng Quân, mà không phải là quay trở về với nỗi sỉ nhục thi trượt.

"Chúng ta có quyền khiếu nại", gương mặt non nớt của Hàn Kế Quân tràn đầy lãnh ý, cậu nhóc quả thật là một đứa trẻ thông minh, nhưng cho dù có thông minh hơn nữa thì vẫn không cách nào đối ứng lại loại người... loại quân nhân không nói lý như thế này, cậu nhóc cảm nhận một luồng khí tức giận đang dâng lên trong ngực, lần đầu tiên biết được cảm giác uất nghẹn và căm phẫn của kẻ yếu.

"No! No! No! Chẳng lẽ mấy trò còn chưa xem qua quy định dành cho thí sinh sao? Thí sinh nào khiếu nại sẽ bị hủy bỏ kết quả thi năm đó, không lẽ các trò định sang năm thi lại?", giám khảo cười lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Kế Quân, hơi hơi cúi người, đôi mắt mang theo ý chế giễu và trêu tức nhìn cậu nhóc đang phẫn nộ, y chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một, "Học sinh lưu ban thông minh!".

Thái độ này, lời nói này, ánh mắt khinh thường tuyệt đối này, tất cả đều khiến người khác khó chịu, xem ra vị giám khảo trời ơi này rất dễ bị đánh hội đồng.

Đánh hội đồng? Trong đầu Lăng Lăn đầy mây đen, nàng thoáng chốc biến thành sư tử Hà Đông trong ý thức, "Tiểu Tứ, ngươi lại nói lung tung gì đó?".

Tiểu Tứ từ từ chậm chạp bước ra từ góc xó, vẻ mặt không hề vui vẻ, gương mặt đáng yêu rúm ró lại, từ một cái màn thầu biết thành một cái bánh bao nhân thịt (1), nó bĩu môi bất mãn, "Hắn thật đáng ghét, vậy mà lại ức hiếp trẻ con!"

Được rồi, Lăng Lan không tức giận, trong đầu nàng chỉ có một Tiểu Tứ năm sáu tuổi thông minh đang bị giám khảo chọc giận, "Chúa Công, đánh hắn giúp ta".

Khóe miệng Lăng Lan xuất hiện ý cười, "Được lợi gì?"

Tiểu Tứ kinh ngạc, nó không ngờ đồng chí Lăng Lan thừa cơ vòi vĩnh, chẳng lẽ nàng không biết nó tức giận cũng là vì nàng nha?

"Tại sao?", Tiểu Tứ uất ức, chẳng lẽ Kí Chủ nhà nó không tức giận sao?

"Thì ngươi nói đó, muốn ta giúp ngươi đánh hắn, nếu đã giúp thì đương nhiên phải trả công", dáng vẻ cười híp mắt của Lăng Lan khiến Tiểu Tứ cảm giác nàng và vị giám khảo ngoài kia đến từ cùng một chỗ, rất giỏi bắt nạt trẻ nhỏ.

"Hắn đang bắt nạt ngươi, chẳng lẽ ngươi không tức giận?", Tiểu Tứ không hiểu, giám khảo bắt nạt người như vậy, ngay cả nó cũng cảm thấy tức giận, tại sao Lăng Lan lại bình thản như vậy?

"Bắt nạt? Ta không cảm thấy vậy nha", mặc dù không biết tại sao giám khảo lại làm như vậy, chẳng qua nàng không cảm giác được ác ý trên người y.

Nàng thật đội ơn bầu áp lực mà huấn luyện viên Số Một và Số Chín đã mang đến những năm vừa qua, nó khiến nàng có được thứ năng lực vốn không được xem là năng lực như thế này, có thể mơ hồ phát hiện đối phương có ác ý hay sát ý đối với mình không. Đương nhiên, dựa theo nguyên văn bản gốc của huấn luyện viên Số Một thì năng lực này của Lăng Lan chỉ mới ở giai đoạn vỡ lòng, chẳng có tác dụng thực tế nào, nói trắng ra là vô dụng. Nếu gặp phải cao thủ hay sát thủ lợi hại, Lăng Lan còn chưa kịp phát hiện chút sát ý nào đã chết thẳng cẳng rồi.

Lời nói của Lăng Lan khiến Tiểu Tứ lập tức giậm chân, Kí Chủ nhà nó quả thật chậm chạp, bị người ta giẫm lên đến mặt rồi mà vẫn chưa phát hiện ra.

Lăng Lan muốn trấn an Tiểu Tứ, đột nhiên sắc mặt biến đổi, nàng cảm giác được khí tức của Tề Long bên ngoài có chút không ổn, tinh thần lực vậy mà lại bắt đầu rung động dữ dội.

"Giúp ta nghĩ cách đối phó với bài kiểm tra ba ngày sau của huấn luyện viên Số Một!", Lăng Lan trực tiếp nêu ra yêu cầu của mình, mặc kệ Tiểu Tứ phản đối mà rời khỏi không gian ý thức. Tình hình của Tề Long có chút không ổn, nàng phải cẩn thận chú ý.

Lúc này thần kinh của Lăng Lan đã căng thẳng, thân người hơi thấp xuống về phía trước, hai tay hơi buông thấp xuống, lặng yên tạo thành hình chữ thập, chân phải nhích ra sau, bàn chân đạp xuống... đây là tư thế dễ dàng kích phát sức mạnh toàn thân nhất, đồng thời nó cũng là cách thức mở đầu trong kỹ thuật vật lộn cơ bản mà nàng đã học được từ chỗ Số Chín trong năm nay, có thể tấn công, có thể phòng thủ.

Lúc này, Tề Long vốn đang cúi đầu xuống đột nhiên ngẩng lên, phản chiếu trong mắt người khác là một đôi mắt vằn tia máu, tràn ngập sát khí. Chẳng qua đôi mắt này chỉ hướng về phía giám khảo, lời chế giễu của giám khảo đối với việc làm của Hàn Kế Quân đã khiến Tề Long phẫn nộ, cũng khiến cậu nhóc bộc phát ra như vậy.

Giám khảo đã cảm nhận được sát khí từ Tề Long bên cạnh, trong đôi mắt thoáng hiện tia kinh ngạc, y giật lui ra sau, chỉ trong nháy mắt đó đã làm thay đổi khí thế và điệu bộ của y, chiến ý nồng đậm trong đôi mắt.

Tề Long hét lên một tiếng, toàn thân tựa như viên đạn bắn về phía trước, hung hăng vung ra một quả đấm xiết chặt hướng về phía giám khảo. Chỉ nghe thấy một tiếng "thịch" trầm trọng, sau đó cát bụi mù mịt, cơ hồ che phủ tầm nhìn của mọi người.

Chẳng lẽ Tề Long đã đánh trúng giám khảo? Giám khảo ngã oạch xuống đất? Những đứa trẻ khác bởi vì không cách nào nhìn thấy rõ ràng nên chỉ có thể hoang mang nhìn lẫn nhau, không biết phải làm sao mới tốt.

Chỉ có Lăng Lan khẽ nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc. Những người khác bởi vì không nhìn thấy rõ tình hình nên không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng Lăng Lan ngược lại thấy rất rõ ràng, Tiểu Tứ giúp nàng chiếu rõ màn ảnh giữa Tề Long và giám khảo, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cát bụi bên ngoài.

Lời tác giả: Cảm ơn Đường Nghê Nghê thưởng cho bùa bình an, sự yêu mến của mọi người chính là động lực lớn nhất của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.