Lần này Lăng Lan rất cố gắng luyện tập, cảm giác toàn thân thoải mái giống như đang ngâm trong suối nước nóng khiến nàng chẳng muốn ngừng lại. Nhưng có một sinh vật không biết tên hoàn toàn không chịu buông tha nàng, cứ nói ra rả bên tai nàng, tựa như vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng lại. Đột nhiên nàng ngộ ra thâm ý câu nói của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký mà trước giờ vẫn không hiểu được:
…giống như có một con ruồi cứ vo vo vo…xin lỗi, không phải một con, mà là một bầy ruồi bu quanh ngươi cả ngày, vo vo vo…thật muốn kêu gào cứu mạng!...
Bây giờ nàng rất muốn giống như Tôn Ngộ Không chụp được con ruồi này, phanh bụng nó, lôi ruột nó ra, kéo ruột nó lên cổ nó, rồi xiết thật mạnh. Ah, nguyên cái lưỡi thè ra hết rồi! Sau đó lại tay nâng lên, đao chém xuống. Phựt…toàn thế giới trở nên yên tĩnh.
Đương nhiên Lăng Lan chỉ có thể khao khát mà thôi, bởi vì con ruồi này nằm ngay trong đầu nàng, không cách nào lôi được nó ra để xử tử tại chỗ. Rốt cuộc Lăng Lan chịu không nổi kiểu quấy nhiễu liên miên không dứt này, nàng đành ngừng tu luyện mà tỉnh lại, thở hổn hển quát to trong đầu, “Này nha, ngươi rốt cục là ai!?”
Âm thanh trẻ con dường như bị tiếng sư tử gầm của nàng làm thất kinh, một hồi lâu sau mới cẩn thận lên tiếng đáp lại trong đầu nàng, “Robot đào tạo số 444444444 của Vương quốc cơ giới thuộc thiên hà Mondora, và cũng là đối tác ký kết của ngươi”.
Lăng Lan ngạc nhiên, chẳng lẽ tại thế giới mà nàng vừa đầu thai chuyển kiếp này, mỗi đứa trẻ đều được chuẩn bị loại thiết bị giáo dục này sao? Thoạt nhìn thì kỹ thuật ở nơi này rất cao, không biết có chênh lệch quá nhiều so với thế giới trước đó của mình không.
Tựa như nghe được nghi vấn của Lăng Lan, âm thanh trẻ con trong đầu lại vang lên, lời nói có vẻ rất khinh thường thế giới này, “Thế giới này làm sao có được thiết bị giáo dục tiên tiến như ta? Hơn nữa, ngươi đã quên rồi sao, lần trước lúc ngươi sắp chết, tinh thần thể của ngươi phát tán, chính là ta đã giúp ngươi thu gom chúng lại nha”.
Lăng Lan bỗng nhớ lại tiếng trẻ con mà nàng đã nghe được khi bản thân sắp ngỏm ở kiếp trước, sắc mặt nàng thay đổi lớn, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiếng trẻ con lại đáp, “Tại kiếp trước, bởi vì ngươi không thể duy trì được tinh thần lực lớn mạnh nên đã sụp đổ hoàn toàn. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta đã thu gom tinh thần lực phát tán của ngươi, cũng nhờ ngươi gặp may, vết nứt thời gian ngàn năm khó gặp đã xuất hiện đúng vào thời điểm đó, ta đã thừa cơ hội hút vài tia năng lượng đang có lúc ấy của ngươi, thành công đưa tinh thần thể của ngươi đến thế giới tương lai vạn năm sau này”.
“Ý là sao?”, Lăng Lan rất tò mò, tại sao nó nói nàng gặp may?
Tiếng trẻ con khinh thường nói, “Chính là tinh cầu nguyên thủy mà ngươi đã sống kiếp trước, cứ cho là ta mang tinh thần lực của ngươi đi đầu thai lại cũng khó thoát chết, thì thân thể mềm yếu của thai nhi cũng không thể duy trì nổi tinh thần lực khổng lồ của ngươi”.
Dường như cảm giác bản thân nói chưa rõ ràng, tiếng trẻ con bổ sung thêm, “Cho dù là thân thể người trưởng thành cũng không ổn, kết quả sẽ tái hiện giống như kiếp trước của ngươi”.
Lăng Lan rùng mình, nàng quả thật không muốn trải qua loại cảm giác xé rách toàn thân và đau đớn khi khép vết thương ấy nữa.
Nghĩ đến đây, Lăng Lan lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ bây giờ không còn vấn đề nữa sao?”
Âm thanh trẻ con đắc ý nói, “Về chuyện này, hiện tại đã là vạn năm sau, tinh thần lực đã được khai phá thành công, thân thể thai nhi từ trong bụng mẹ đã rất khỏe mạnh, thậm chí có vài trẻ vừa sinh ra đã có thể chịu được lực tinh thần cấp ba cấp bốn. Cho nên chỉ cần cẩn thận một chút thì ngươi sẽ không chết nổi”
Nghe được những lời này, Lăng Lan đã yên tâm. Còn sống là tốt rồi, yêu cầu của nàng không cao.
Chẳng qua, nội dung câu nói tiếp theo của nó lại khiến Lăng Lan thấp thỏm lần nữa, “Chẳng qua, ta đang giúp ngươi khống chế lực tinh thần, nếu căn cứ vào tình hình hiện tại của ngươi thì chẳng thể chịu nổi”.
“Như vậy…có nguy hiểm không?”,
“Ta chỉ có thể khống chế giúp ngươi bình an vài năm, nhưng nếu ngươi không tranh thủ đề cao độ kiên cường dẻo dai của tế bào trong cơ thể ngươi… vậy thì chờ chết đi!”, thanh âm trẻ con dường như vui sướng khi người gặp họa, khiến Lăng Lan vừa cảm giác nguy cơ rình rập vừa ngứa răng ken két.
Vượt thời gian cũng đã vượt rồi, thằng nhãi này lại không thể chọn thế giới nào tốt hơn một chút để ngăn chặn hậu hoạn này lại hay sao?
Thanh âm non nớt rất uất ức, nó đáp, “Ai mà biết thế giới bên kia vết nứt không gian là thế giới như thế nào. Ta đã nói ngươi rất may mắn, nếu đi đến một nơi còn tệ hơn thế giới của ngươi, vậy thì ngươi chết chắc rồi”.
Lăng Lan nghe được và cảm thấy rất có lỗi, nói thế nào thì mình còn sống được đều nhờ công lao của thằng nhãi này, mình làm sao có thể lấy oán báo ân.
Không đúng, Lăng Lan sực nhớ thân thể của mình trước năm ba tuổi rất suy yếu, thường xuyên ngã bệnh nằm liệt giường nhưng vẫn chưa đến mức hư hại thân thể, từ sau năm ba tuổi sức khỏe của nàng bỗng dưng xuống dốc không phanh. Chẳng lẽ… sắc mặt của Lăng Lan lạnh xuống, “Ngươi vẫn còn chuyện chưa nói với ta phải không?”
Thanh âm trẻ con cảm giác được sự thật mà nó muốn giấu diếm đã bị Kí Chủ phát hiện, nó bất đắc dĩ đành phải xuống nước thành thật trả lời, “Ta cũng không biết, đợi đến khi ngươi thức tỉnh thì việc kí kết cũng đã xong, ta từng kiểm tra tinh thần lực của ngươi, tại thế giới đó, tinh thần lực của ngươi đã cao hơn nhiều so với người bình thường, đạt đến cấp hai, đây có lẽ là nguyên nhân đạt thành kí kết giữa ta và ngươi… Đương nhiên, sự thức tỉnh của ta cũng khiến ngươi trực tiếp thăng lên một cấp, mà ở chỗ các ngươi thì không ai có thể chống đỡ nổi tinh thần lực cấp ba”
Cuối cùng đã tìm được nguyên nhân gây ra cái chết cho bản thân, trong lòng Lăng Lan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thế nhưng lại không biết dùng thái độ gì đối đãi với nó.
Thanh âm trẻ con luống cuống, nó đau lòng nói, “Ta không cố ý, tự nhiên bị ràng buộc vào ngươi, ta cũng không rõ ràng. Điều mà ta biết chỉ xoay quanh thiên hà Mondora”.
Không biết tại sao mà nó lại đi đến tinh cầu nguyên thủy này, bây giờ nó cũng không biết phải làm sao. Lăng Lan chưa bao giờ nhìn ai khóc, dù là bản thân hay người khác, nàng cũng không cách nào nhịn được.
Nguyên nhân là do bệnh của nàng, cha mẹ đau lòng gần như len lén rơi lệ mỗi ngày, mỗi lần như vậy nàng đều nhìn thấy hết, trong lòng rất rõ ràng nhưng lại không cách nào an ủi bọn họ, điều này khiến nàng căm giận bản thân vô dụng.
Do đó, “không rơi lệ” đã trở thành một trong những tín điều trong cuộc sống của Lăng Lan.
Mà tín điều này cũng được nàng mang theo đến kiếp này.
“Được rồi, ta không trách ngươi, chỉ có thể nói rằng tất cả đều do số mệnh”, Lăng Lan đầu hàng, nàng cũng nghĩ thông suốt rồi.
Thằng nhãi tự xưng là “Robot đào tạo” này đã hại nàng một mạng tại kiếp trước, nhưng nó cũng đổi lại cho nàng một mạng, xem như không nợ nàng gì cả.
Cha mẹ ở kiếp trước có em trai dưỡng lão, lại không còn gánh nặng là nàng nữa, cuộc sống của họ có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, nghĩ như vậy Lăng Lan cảm thấy thoải mái hơn.
Có lẽ những cơn đau thể xác ở kiếp trước đã mài dũa khiến trái tim của Lăng Lan trở nên kiên cường không gì sánh nổi, nàng nhanh chóng tháo gỡ trói buộc tại kiếp trước, trong lòng cảm giác nhẹ nhàng.
Lòng không tạp niệm, Lăng Lan nhanh chóng nhớ ra nàng đã bị thằng nhãi Robot giáo dục này léo nhéo gọi tỉnh dậy, không biết là vì chuyện gì? Hai người nói linh ta linh tinh cả buổi trời, vậy mà đã quên không hỏi chuyện này. Lăng Lan đổ mồ hôi, chẳng lẽ sau khi biến thành thai nhi, năng lực tư duy cũng bị suy giảm?
“Đúng rồi, vừa nãy ngươi đánh thức ta có chuyện gì không?”, Lăng Lan hỏi.