Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn!

Chương 8: Chương 8




Hừng sáng, Bảo Bảo tỉnh. Cả người đau nhức, cô thân lưng mỏi, liếc về phía đồng hồ treo tường trên vách tường —— mười giờ... Mười giờ! Bảo Bảo bật ngồi dậy, ngủ lâu như vậy? Một tờ giấy phiêu rơi xuống sàn nhà, Đàm Hạ Thụ viết ——

"Anh đi mua bữa ăn sáng, chờ anh trở lại."

Bảo Bảo ngáp một cái nằm trở lại giường, lăn hai vòng, nằm lỳ ở trên giường, mặt chôn chôn trong chiếc gối lông vủ, mỉm cười ngửi mùi của anh.

Nhảy xuống giường, nhìn thấy trên ghế, quần áo của cô đã được xếp chỉnh tề, là anh giúp cô gấp lại... Bỗng dưng sắc mặt hiện hồng. Đi tới mặc lên áo sơ mi, bên trên còn có dấu vết nhắc nhở trận kích tình đêm qua. Cô đem lần đầu tiên của mình cho anh, có chút không thể tin được, dường như... Không thật sự.

Cô đêm qua bị nhiệt tình làm cho hôn mê đầu, bây giờ mới thật cẩn thận nhìn quanh chỗ ở của Hạ Thụ.

Được rồi, cô sớm biết Hạ Thụ cuộc sống xa xỉ, rất biết thưởng thức, nhưng chân chính đích thân ở chỗ của anh, vẫn là không khỏi kinh ngạc.

Ánh mặt trời bị chiếc rèm đỏ ở cửa sổ che khuất, gián tiếp nhuộm đỏ gian phòng này. Chiếc giường màu xanh đậm mộc mạc, sàng phô xốp, nằm xuống làm cho người ta cảm giác bình tĩnh ấm áp, phảng phất cất giấu giấc mộng mỹ lệ thần bí.

Tối hôm qua, bọn họ ở nơi này ngụp lặn, một lần lại một lần kích tình quấn giao. Nghĩ đến, Bảo Bảo gương mặt hiện hồng, cô đứng ở mép giường, nhìn thấy mấy sợi tóc dài của mình rơi trên giường.

Cô nhíu mày, cười, có loại cảm giác mập mờ hạnh phúc, lồng ngực tràn đầy cảm giác bình an cùng ngọt ngào như mật.

Cuối giường có một chiếc bàn gỗ thấp, phía trên bày bày một hộp xì gà mạ vàng, gạt tàn thuốc thủy tinh, bình trà xanh lục, cùng 6 chén trà đồng màu.

Có chút khát, Bảo Bảo châm trà, cầm lên, uống một ngụm —— trà nóng, mùi thơm ngát. Cô ánh mắt chớp động, đôi môi nở ra một nụ cười.

Anh sáng sớm dậy pha trà? Vì cô sao?

Ra khỏi phòng, không gian hơn 30 m2, phòng bếp cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường thấp, sáu chiếc ghế dựa chân cao, trên tường treo một bức điêu khắc cổ loang lỗ, một bên khung sắt bày đầy các loại hộp đựng gia vị, biểu hiện ra chủ nhân nơi này đối với thức ăn rất am hiểu. Cô bỗng nhiên nhớ đến gia đình anh mở nhà hàng, khó trách phòng bếp nhà anh bày biện nhiều đồ như vậy.

Cách tấm cửa kính trong suốt là sân thượng, lát bằng đá trắng, trồng đủ loại hình dáng dương xỉ, hoặc giắt hoặc đặt trên mặt đất, tắm dưới ánh mặt trời, cho dẫu có đang tức giận dạt dào, nhìn thấy không gian xanh mướt này, tâm tình cũng lập tức thoải mái. Phía trên ghế dựa còn bày ra một quyển sách đang đọc dở.

Phòng khách, trên bộ ghế salon bằng da đen bóng có mấy chiếc gối ôm lớn màu nâu, trên mặt đất trải thảm, hoa văn chìm. Bảo Bảo ở phòng khách đảo một vòng, mỗi cái địa phương nhỏ cũng đều làm cho cô ngạc nhiên, Đàm Hạ Thụ thật biết hưởng thụ cuộc sống. Cô khẳng định anh là một người đàn ông rất chú trọng chi tiết, anh không làm nhà thiết kế nội thất quả thật đáng tiếc.

Bảo Bảo đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay cả phòng tắm của anh cũng khiến cô kinh ngạc. Tường và mặt đất đều lát gạch trắng, bồn rửa mặt màu đen, càng làm cho cô kinh ngạc chính là bồn rửa mặt màu đen được vây quanh bởi vòi phun xanh biếc trong suốt, chỉ cần vặn mở van nước có hình dáng như một bình rượu cổ bên trên, nước sẽ dọc theo vòi phun xanh biếc chảy xuống, ánh đèn chiết xạ, vòi phun do nước chảy mà lần lượt thay đổi quang ảnh, chế tạo làm mang lại cho người ta một hiệu quả kinh ngạc. Cô ngơ ngác chiêm ngưỡng hồi lâu mới nhớ ra mình muốn tắm.

Trên bệ rửa mặt có một bộ bàn chải đánh răng màu trắng và một chiếc khăn lông được gấp sạch sẽ.

Anh vì cô chuẩn bị? Thật tỉ mỉ a!

Bảo Bảo sau khi tắm xong, lau khô thân thể, mặc lên áo sơ mi, đi ra khỏi phòng tắm, cùng lúc nghe thấy thanh âm mở khóa. Anh về rồi?

Rắc! Tay cầm ở cửa chuyển động, cô mỉm cười đi lên trước, chủ động giúp anh mở cửa.

"Hạ Thụ —— "

"Bắt được cô rồi!"

Một bóng người xinh xắn nhanh chóng đi vào, nhìn chằm chằm Bảo Bảo.

Bảo Bảo cũng trừng mắt nhìn thiếu nữ mặc âu phục trắng trước mặt.

"Cô là ai?"

Thiếu nữ đóng cửa lại, nói câu:

"Cô là người thứ sáu."

Bạn gái thứ sáu của anh trai.

"A?"

Cái gì thứ sáu? Cô ta là ai? Cô ta làm sao có chìa khóa nhà Hạ Thụ? Đây là chuyện gì xảy ra?

Làm Bảo Bảo khốn hoặc, thiếu nữ từ trong túi xách tay lôi ra máy cameras, nhắm ngay Bảo Bảo đang quần áo xốc xếch, tách tách, tách tách, mãnh liệt chụp, ánh sáng lóe lên như chớp.

"Làm gì?!"

Bảo Bảo lấy tay che.

"Cô là người thứ sáu quần áo xốc xếch."

Đàm Tinh Hà nhếch miệng hướng về phía Bảo Bảo cười.

"Cô cũng thật to gan, dám đến địa bàn của tôi giương oai."

Tinh Hà trừng mắt, chép miệng đánh giá Bảo Bảo.

"Cô có biết xấu hổ hay không? Bên trong đều không mặc gì ai..."

Nói xong vừa cầm cao cameras nhắm ngay Bảo Bảo.

"Cô dừng tay!"

Bảo Bảo duỗi tay ra, cướp đi cameras.

"Cameras của tôi! Trả tôi!"

Đàm Tinh Hà kêu to.

Bảo Bảo cầm cao cameras.

"Cô cùng Hạ Thụ có quan hệ gì?"

"Quan hệ rất thân mật."

"Bạn gái của anh ta?"

"So với bạn gái còn thân thiết hơn."

Đàm Tinh Hà thị uy nói.

Thân thiết hơn? Bảo Bảo mặt trầm xuống.

"Vợ của hắn?"

"Hắc..."

Cô thích cách nói này. Đàm Tinh Hà đột nhiên nhảy lên, cướp đi cameras, đi về phía sofa ngồi xuống. Cô thuận tay đem chìa khóa ném trên bàn, bắt chéo hai chân, chống cằm, nhìn Bảo Bảo.

"Tôi bất kể cô là loại chó mèo nào, tóm lại, cô đã yêu lầm người. Bất kể trước mắt cô cùng Hạ Thụ là quan hệ như thế nào, tôi cũng sẽ không truy cứu. Tôi cho cô mười phút đồng hồ, cô mau mặc quần áo tử tế rồi cút đi."

Cô nói giống như mình chính là nữ chủ nhân của căn phòng này.

Bảo Bảo thật sâu nhìn Tinh Hà một cái, chợt xoay người vào phòng mặc quần áo.

Đàm Tinh Hà ở phía sau nói:

"Coi như cô thức thời."

Người thứ sáu thật tốt, chỉ cần nói xạo đôi ba câu đã có thể đuổi đi sạch sẽ.

Bảo Bảo mặc y phục xong, quay trở lại phòng khách.

Cô đem mái tóc dài buộc ở sau ót, áo sơ mi trắng, quần jean, cặp chân dài đẹp đẽ kia khiến cho Tinh Hà nhìn không vừa mắt.

"Cửa ở bên kia."

Đàm Tinh Hà chỉ vào cửa.

"Tôi biết cửa ở đâu."

Bảo Bảo không đi tới hướng cửa, lại đi về phía cô, ngồi xuống ghế sofa bên trái Tinh Hà.

Đàm Tinh Hà dậm chân.

"Uy, cửa ở bên kia."

Ngồi xuống làm chi?

Bảo Bảo chậm rãi nói:

"Tôi sẽ đi, bất quá trước muốn chờ Đàm Hạ Thụ trở lại."

Cô muốn hỏi rõ ràng, không thể cứ như vậy không giải thích mà bỏ đi, mặc dù trong lòng cô có chút sợ, nhưng trực giác nói cho cô biết, Đàm Hạ Thụ không ngu ngốc. Giả sử hắn thật có lão bà, không thể nào ngu xuẩn đến mức mang cô về nhà, trong này nhất định có vấn đề.

Đàm Tinh Hà vội la lên:

"Tôi đếm tới ba, cô nếu không đem cái mông của mình rời khỏi ghế salon nhà tôi, cút ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, kêu cảnh sát bắt cô!"

Cô kích động .

Bảo Bảo phát hiện Tinh Hà rất thích nhấn mạnh cái chữ "của tôi" này, đối lại, Hùng Bảo Bảo biểu hiện vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh.

"Chờ tôi làm rõ ràng đây là chuyện gì xảy ra, tôi sẽ đi."

Nếu Đàm Hạ Thụ lừa gạt cô, cũng phải đánh hắn một trận! Hừ!

"Cô nghe không hiểu quốc ngữ?"

Đàm Tinh Hà nổi dóa, nhảy xuống ghế sa lon, chỉa về phía Bảo Bảo mắng:

"Đồ đàn bà không biết xấu hổ, chạy đến trong nhà người ta còn chối cãi không đi, cô cho rằng Hạ Thụ thích cô? Cô nguy rồi, cảnh sát sẽ đem cô bắt đi, cô... Cô phương hại gia đình người khác, cô... Cô mau cút ngay đi!"

Một chuổi lời mắng như kẻ thần kinh không làm cho Bảo Bảo sợ, chính là làm Bảo Bảo thái dương xuất hiện bóng đen. Thiếu nữ này lời nói không có mạch lạc, dùng từ rất trẻ con. Bảo Bảo lạnh lùng nhìn cô.

"Cô bình tĩnh một chút."

"Cái gì tỉnh táo?"

Đàm Tinh Hà bắt lấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía Bảo Bảo.

"Đi ra ngoài cho tôi!"

Di, Đàm Tinh Hà ngây người, dùng sức chớp mắt mấy cái, không nhìn lầm chứ? Cái gạt tàn thuốc bị cô ta tiếp được, còn thả lại trên bàn.

Làm sao có thể? Tinh Hà tiện tay lại bắt lấy cái gối ôm ném cô. Wao... Cả gối ôm cũng bị bắt được, ném lại trên salon.

Làm sao có thể?! Có quỷ sao? Đàm Tinh Hà tiếp tục lại ném ra quyển sách, bình hoa, hộp thuốc lá, cái chén, bình trà, cùng với máy camera của mình.

Trừ máy cameras, những thứ khác hết thảy đều bị tiếp được thả lại trên bàn, về phần camera thì nhừ tử trên mặt đất.

(Nam mô... ai biểu vác cái máy đó ra chụp ảnh hot chi )

"Wow a ~~ máy ảnh của ta!"

Tinh Hà nhìn chằm chằm chiếc cameras bị vỡ vụn hét lớn.

Đồng thời, cửa lớn mở ra, Đàm Hạ Thụ mang theo bữa ăn sáng trở lại, vừa nhìn thấy Đàm Tinh Hà, sắc mặt đại biến.

"Sao em lại ở chỗ này?!"

Đàm Tinh hà đang kêu rên về cameras, nghe thấy thanh âm này ngây người. Rất nhanh, cô ngẩng đầu mỉm cười, từ từ ngồi trở lại ghế sa lon, bày ra bộ dạng thục nữ hai tay khép lại đặt trên váy, vô cùng ngoan ngoãn. Cô hướng Hạ Thụ trừng mắt nhìn, khẩu khí vô tội nói:

"Bọn em đang nói chuyện..."

Ba người ngồi xuống ghế sa lon, bắt đầu dùng lời lẽ nghiêm khắc bức cung.

Bảo Bảo hỏi Hạ Thụ:

"Cô ấy là vợ của anh?"

"Tinh Hà!"

Hạ Thụ trừng em gái.

Tinh Hà rụt vai, quắt miệng.

"Em không có nói như vậy, là chính cô ta tự đoán."

Bảo Bảo hỏi Hạ Thụ:

"Cô ấy nói quan hệ của hai người rất thân, so với quan hệ bạn bè nam nữ còn thân hơn!"

Đây không phải là vợ thì là cái gì?

"Tinh Hà!"

Hạ Thụ giận trừng mắt nhìn em gái.

Tinh Hà cúi đầu lẩm bẩm:

"Chúng ta đúng là rất thân mà."

"Em mau giải thích cho rõ ràng!"

Đàm Hạ Thụ tức giận.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ngổn ngang, Bảo Bảo không nhịn được.

Đàm Tinh Hà tiếp nhận ánh mắt tức giận của anh trai, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhỏ giọng giải thích:

"Tôi... Chúng tôi là anh em."

"Cô là em của anh ấy?"

Bảo Bảo kinh ngạc.

"Máu mủ tình thâm, dĩ nhiên so sánh với nam nữ bằng hữu thân thiết hơn, có đúng hay không? Anh hai..."

Nàng nghiêng đầu nhìn Hạ Thụ một cái, nguy rồi, sắc mặt của anh thực nghiêm nghị.

Phốc! Bảo Bảo cười to, cười đến ngã xuống ghế sa lon.

"Nguyên lai là em gái... Ha ha ha..."

Thiếu chút còn khiến cô khẩn trương muốn chết, nguyên lai là là em gái của anh. May mà cô ở lại!

Đáng giận, cười cái gì cười? Đàm Tinh Hà trừng Bảo Bảo một cái. Đàm Hạ Thụ mở ra bữa ăn sang vừa mua, cùng Bảo Bảo nói:

"Anh cùng cô ấy nói chuyện, em ăn sáng trước đi."

Anh cầm bánh bao cùng cà phê đưa cho Bảo Bảo.

"Được."

Bảo Bảo nhận lấy bánh bao liền gặm, đói chết.

"Em cũng chưa ăn sáng."

Đàm Tinh Hà nói với Hạ Thụ.

Đàm Hạ Thụ hỏi Bảo Bảo:

"Cà phê có muốn cho đường và sữa tươi không?"

Bảo Bảo gật đầu.

"Một bọc đường, không lấy sữa."

"Được."

Hạ Thụ xé mở bao đường, đổ vào cà phê.

"Em cũng muốn uống cà phê, anh biết khẩu vị của em chứ? Em muốn thật nhiều sữa tươi cùng đường."

Đàm Tinh Hà nói.

"Cẩn thận, rất nóng."

Đàm Hạ Thụ đem cà phê khuấy xong, đưa cho Bảo Bảo, ánh mắt ôn nhu, khẩu khí thân mật, anh vén lên mớ tóc rũ xuống mặt cô.

"Ừ."

Bảo Bảo co chân, cầm bánh bao gặm, một tay kia bưng cà phê, hưởng thụ bữa sáng của cô.

Ác tâm, cấp thấp, thấy sắc quên muội, Đàm Tinh Hà bất mãn, bão tố nổi lên đỉnh điểm.

"Em cũng muốn ăn."

Cô chỉ vào một túi khác nói.

"Đó là của anh."

Thu xếp xong cho Bảo Bảo, Hạ Thụ tịch thu chiếc chìa khóa trên bàn.

"Người ta cũng đói bụng, người ta cũng muốn ăn bánh bao, người ta rất tức giận, người ta rất muốn khóc a..."

Đàm Tinh Hà nổi dóa.

Phốc ~~ Bảo Bảo bị cà phê làm cho sặc. Toàn thân nổi da gà, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.

Hạ Thụ vội vàng cầm giấy lau lau miệng giúp Bảo Bảo.

"Uống chậm thôi."

Quay đầu, trừng mắt nhìn em gái.

"Tinh Hà, mau nói, tại sao em lại có chìa khóa nhà anh?"

Anh lắc lắc chùm chìa khóa.

"Cái này là..."

Đàm Tinh Hà chợt ngồi thẳng người.

"A! Em nhớ ra rồi, anh không phải là biết chiên trứng sao? Em ăn trứng được rồi."

"Không được nói sang chuyện khác."

"Ừ, đúng vậy ——"

Bảo Bảo đang nhai bánh bao, chỉ chỉ Tinh Hà.

"Lén cầm chìa khóa của người khác là không đúng, cho dù là anh trai của mình cũng không được."

"Liên quan cô cái rắm!"

Tinh Hà rống.

"Trả lời anh!"

Hạ Thụ thấp giọng.

Tinh Hà vừa thấy anh tức giận liền muốn thoái lui.

"Em... Em chợt nhớ, em có hẹn bạn gặp mặt, sắp đến giờ rồi, hai nguwoif chậm rãi hàn huyên, em đi, không cần tiễn, cửa ngay đây rôi."

Đứng dậy, vội chạy.

"Không cho phép trốn!"

Hạ Thụ bắt được cánh tay cô.

"Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng."

Bảo Bảo dang chân, ngăn cản đường đi của cô.

X! Đàm Tinh Hà bị bọn họ một tay một chân ngăn đường, không thể làm gì khác hơn là khó chịu ngồi xuống.

"Em không có lấy trộm chìa khóa của anh, chỉ là mang đi đánh thêm một chiếc, phòng ngừa bất kỳ tình huống nào."

"Cái gì bất cứ tình huống nào?"

Anh lạnh lùng hỏi.

Bảo Bảo gặm xong bánh bao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Tinh Hà.

Đàm Tinh Hà tiếp tục nói sạo:

"Một mình anh ở đây, vạn nhất phát sinh vấn đề, còn có người có thể vào trong nhà cứu anh."

Nói xong một trận an tĩnh.

Đàm Hạ Thụ khiêu mi nhìn Bảo Bảo một cái, Bảo Bảo hí mắt, cai đầu dài rung một cái.

Anh hỏi Bảo Bảo:

"Quá khiên cưỡng rồi?"

"Quả thực nói hưu nói vượn." (nói lung tung)

Bảo Bảo nói.

Hai người lại quay nhìn Đàm Tinh Hà, bắt đầu vây công ——

"Coi như là như vậy, muốn phục chế chìa khóa của anh, cũng nên báo với anh một tiếng, em không nên tự ý như vậy."

"làm sao cô có thể tự ý đi vào? Còn đuổi bạn của anh cô cút đi?"

"Con bé đuổi em đi?"

Hạ Thụ hỏi Bảo Bảo.

"Đúng vậy a, mới vừa thật cho rằng cô ấy là vợ của anh."

Bảo Bảo gật đầu.

"Dọa em sao?"

"Mẹ kiếp , bị cô ta làm cho không hiểu gì cả."

Tức chết.

"Em tin rằng anh có vợ? Con bé là vợ của anh?"

Hạ Thụ cười to.

"Nó mới mấy tuổi a!"

"Nhưng cô ấy diễn giống như thật a."

Bảo Bảo cũng ha ha cười.

"Ông trời của ta... Ha ha ha..."

Hai người cười to.

Ô... Đàm Tinh Hà vẻ mặt đau khổ, cảm thấy rất mất thể diện.

Sau khi Đàm Tinh Hà đáp ứng anh trai, nghiêm túc xin lỗi Hùng Bảo Bảo, đồng thời đáp ứng về sau không gây chuyện thị phi, mọi việc được giải quyết, Đàm Hạ Thụ đưa Bảo Bảo về nhà.

*****

Trên xe, Bảo Bảo giúp Hạ Thụ điều chỉnh kính chiếu hậu.

Bảo Bảo nói thẳng:

"Em gái anh có tâm bệnh, cô ấy đối với anh có một tình yêu không bình thường."

"Anh biết."

Ánh mặt trời chói mắt, Đàm Hạ Thụ đeo lên kính mát.

"Cô ấy..."

Bảo Bảo Trầm tư một lát, mới nói:

"Em... Em cảm thấy phương thức cô ấy nói chuyện rất kỳ quái, cô ấy còn đang đi học sao? Mấy tuổi rồi?"

"Vì để cho con bé hết hy vọng, chúng ta mau mau kết hôn đi."

Anh cười nói.

"Uy, đây không phải là biện pháp giải quyết. Chớ có nói đùa. Cô bé làm sao lại đối với anh..."

"Đính hôn vậy?"

Khóe miệng nụ cười càng sâu.

Nàng xanh mặt.

"Uy, em đang nói chuyện nghiêm túc, chẳng lẽ nhà để mặc cô bé như vậy?"

Anh không phải là nên suy nghĩ biện pháp sao?

"Nếu như em sợ kết hôn phiền toái, chỉ cần ra tòa án công chứng là được. Nếu muốn làm cho xa hoa, có thể chọn các khách sạn lớn ở Đài Bắc."

"Đừng lẩn tránh vấn đề!"

Bảo Bảo lạnh lùng liếc anh một cái.

Hạ Thụ nhún vai, cười cảm khái nói:

"Chuyện này so với trong tưởng tượng của em còn muốn phức tạp."

Anh không muốn thảo luận những vấn đề phiền phức này.

"Làm sao phức tạp? Chúng ta có thể từ từ thảo luận."

Hạ Thụ vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng, tỏ rõ không muốn nói.

"Em phát hiện, em đối với anh hiểu biết rất ít."

Tối hôm qua cô là lần đầu tiên bước vào nhà anh.

Anh quay đầu lại cười hỏi cô:

"Em còn muốn hiểu rõ cái gì?"

"Thí dụ như gia đình của anh, trừ cô em gái kia, còn có những ai?"

"Không có, một em gái, một mẹ. Về phần cha của anh, bởi vì an hem anh là con riêng nên rất ít liên lạc."

"Được."

Bảo Bảo thức thời không tiếp tục truy vấn. Ai, không khí có chút buồn bực, Bảo Bảo có chút tự trách, cô dường như đã hỏi đến một vấn đề không nên hỏi.

Đàm Hạ Thụ thuần thục lái xe, trong xe một trận trầm mặc.

"Làm sao? Chỉ như vậy? Anh còn tưởng em sẽ hỏi hết cả tổ tông mười tám đời nhà anh."

Hạ Thụ cố ý dễ dàng nói.

Cô nghe, mỉm cười.

"Thần kinh, hỏi tổ tông mười tám đời nhà anh làm chi?"

"Điều tra thân thế!"

"Em chỉ tò mò nhà anh có bao nhiêu người, cái gì tổ tông mười tám đời? Em không có hứng thú."

"OK, đến lượt anh."

Hạ Thụ hỏi:

"Bà ấy đâu?"

"A?"

"Mỗi lần đi đón em, anh chỉ nhìn thấy bác trai, bác gái đâu?"

Bảo Bảo nhún nhún vai.

"Đã chết. Lúc em sáu tuổi, bạ bị tai nạn xe đã qua đời."

Khẩu khí bình thản, vẻ mặt như thường.

Ánh mặt trời chói mắt sau giờ ngọ, lối đi bộ đầu xe hơi gào thét, trong xe điều hòa mở, âm nhạc nhẹ nhàng, cũng không biết làm tại sao, hai người bỗng nhiên đều có chút sầu não.

Thì ra là bọn họ đều có một gia đình không trọn vẹn, an half con riêng, cô từ nhỏ đã mất mẹ. Sau chốc lát trầm mặc, Đàm Hạ Thụ bỗng nhiên có một cỗ vọng động, muốn cùng cô chia xẻ tâm sự, nói ra những chuyện cũ trước giờ chưa từng nói với ai.

Anh cúi đầu nói:

"Khi còn bé, anh bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh, mỗi năm đều ở trong phòng bệnh tại tầng sáu bệnh viện nhi đồng. bên gnoafi bệnh viện, có một sân bóng rổ, mỗi lần đến xế chiều, ành liền gục mặt trước cửa kính, nhìn những người bên ngoài đánh bóng rổ."

"Phía ngoài ánh mặt trời rất sáng, trong phòng bệnh của anh chỉ có đèn huỳnh quang. Bên sân bóng rổ nở đầy hoa, mà mà trong phòng bệnh của anh lại tràn ngập mùi vị nước khử trùng. Anh rất ghét mùi nước khử trùng, vì chúng làm anh liên tưởng đến mùi thức ăn hỏng. Đến bây giờ, đã nhiều năm như vậy, cái mùi kia dường như vẫn còn kề cận bên phổi của anh..."

Anh cười khổ.

"Thật hy vọng có thể có con dao, có thể cạo đi cái mùi này."

Bảo Bảo khó có thể tin, liếc anh một cái. Không nghĩ tới a, một Đàm Hạ Thụ xem chừng luôn vui vẻ lại có thể nói ra những lời buồn bã như vậy.

Anh tiết lộ bí mật tối nhất trong lòng mình, cho nên Bảo Bảo cũng tiết lộ tâm sự yếu đuối nhất của cô.

Cô dựa vào ghế ngồi, đôi mắt trong nháy mắt bắn ra tia sáng, dùng khẩu khí bất cần nói:

"Em khi còn bé rất háo ăn, cứ xế chiều là ầm ĩ đòi ăn điểm tâm, lúc đó em rất thích ăn bánh ngọt, bánh ngọt chocolate, bánh ngọt phô mai, ... rất thích, rất thích, rất thích ăn..."

Anh mỉm cười nói:

"Nhìn không ra, trông em gầy như vậy."

Cô trừng anh một cái, cũng cười.

"Em khi còn bé mập lắm. Cha thường cười em, nói: Hùng Bảo Bảo, mập Bảo Bảo. Bảo Bảo ăn bánh ngọt, biến thành mập Bảo Bảo. Ăn no ăn no, ngủ ngon tốt, lớn lên nhất định là trong bảo khố."

"Ba em văn chương không tệ, rất có vần."

Cô không có ý kiến, cười cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Có hôm trời xế chiều, em ầm ĩ muốn ăn bánh ngọt, mẹ cỡi xe đi mua, rồi không trở về ..."

Cô cúi đầu, cười khổ.

"Sau đó, em trở nên rất ghét ăn bánh ngọt..."

Ngày đó, mẹ ở bên góc đường bị xe taxi đụng phải, từ đó không tỉnh lại nữa. Sau hôm đó, vì bi thương quá độ cha của cô lại càng đắm chìm trong thế giới võ thuật, ra khỏi nước, nơi nơi tranh tài.

Đàm Hạ Thụ thả chậm tốc độ xe, anh vặn lớn tiếng nhạc. Anh phải như thế, bởi vì nghe được tiếng hô hấp căng tức của cô, anh đoán là cô muốn khóc, khiến cho lồng ngực của anh cũng theo đó căng thẳng.

Cô an tĩnh ngồi, cúi đầu nhìn hai tay mình, ánh mắt trống rỗng. Cô mấp máy miệng, bí mật chôn sâu trong lòng vừa ra khỏi miệng, bao nhiêu bi thương bấy lâu trong nháy mắt trào lên, đôi mắt ướt át, không biết đã tích trữ bao nhiêu nước mắt.

Hạ Thụ nhìn thấy cô cúi mặt, vì cố đè nén nước mắt mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Đừng tự trách mình, chuyện này đối với em không công bình."

Anh nhẹ giọng nói, đem xe chạy nhanh hướng bên đường, dừng lại.

"Em thật muốn... Mẹ có thể ôm em thêm một lần..."

Cô nức nở nói. Khi còn bé, mỗi lần mẹ ra ngoài, đều sẽ ôm lấy cô, nói với cô hẹn gặp lại. Thanh âm ôn nhu kia không thể nghe lại được nữa.

Cô, vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Nếu buổi xế chiều kia, nếu như cô không ầm ĩ ăn bánh ngọt, mẹ sẽ không phải ra ngoài, cũng sẽ không...

Anh nghiêng người qua, đem cô nhẹ nhàng ôm vào lòng, cúi đầu ở bên tai cô hỏi:

"Em đau khổ như vậy, bà sẽ trở về sao?"

"Không biết a."

Cô lắc đầu.

"Cho nên em phải tha thứ cho chính mình. Mẹ là người tốt như vậy, nhất định có thể ở trên trời hưởng phúc."

"Thật sao?"

Chôn ở trong lòng ngực của anh, thân thể của cô bởi vì bi thương mà buộc được thật chặt.

"Dĩ nhiên a..."

Cằm anh chống lên đầu cô, bàn tay to vuốt ve lưng cô.

"Nếu em quả thật muốn bà ấy ôm em một lần nữa, như vậy đi, cứ tạm thời xem anh là mẹ em, để anh ôm em, thoái mái khóc một trận."

"Thần kinh."

Nàng buồn bực cười.

"Em không cảm thấy ngực của anh cùng mẹ em giống nhau, đều rất ấm áp?"

(Clair: Cho ta nói một câu sát phong cảnh, cơ mà nói giống làm ta nghĩ đến cái khác cơ >"

"Đừng nói như vậy..."

Cô mắng, chợt khóc rống, thân thể run rẩy dữ dội, hô hấp bể tan tành.

Anh đau lòng, hai cánh tay đem cô ôm sát.

"Thật mất thể diện!"

Cô tức giận, nhưng nước mắt rơi càng hung.

"Có gì không tốt?"

Anh xoa đầu cô.

"Anh sẽ hát, bao phủ tiếng khóc của em."

"Đồ thần kinh..."

Cô vừa cười vừa khóc, đem xối lên lồng ngực ấm áp kia. Tóc dài, nước mắt, còn có mặt mũi gò má, da, y phục của anh, ươn ướt ngọt ngào dính ngấy. Lòng của cô bởi vì chuyện cũ rung động, hai cánh tay của anh cường tráng hữu lực, chắc chắn an ủi bảo vệ cô, như muốn tiêu diệt tất cả đau thương của cô, thần kỳ chính là, sau khi nước mắt tích lũy bấy lâu chảy xuống, lòng của cô dần dần bình tĩnh lại.

Mà anh vẫn giống như đang ôm lấy một đứa bé không thả, cẩn thận nhẹ nhàng đung đưa, cùng với nước mắt của cô, anh hát cho cô nghe ——

"On the day that you were born,

The angels got together,

And decided to create dream come true.

So they sprinkled moon dustin your hair of gold,

And star light in your eye so blue."

Anh vẫn là hát bài "CLOSE TO YOU". Tiếng ca của anh thật ấm áp, được ôm trong ngực cũng rấtt ấm áp, hơi thở của anh ấm áp đỉnh đầu cô, dần dần hòa tan không khí bi thương.

Vào lúc này, Hùng Bảo Bảo cảm thấy cảm giác được bảo hộ thật hạnh phúc. Ôn nhu vô địch, cô trước giờ bất tuân, cũng đang trong lòng ngực của anh mềm yếu rơi lệ. Lần đầu yếu thế, cô cảm thấy mất thể diện, trước mặt người khác khóc, không phải tác phong của cô, nhưng là... Cảm giác thật tốt.

Bảo Bảo siết tay, thật chặt ôm lấy anh. Tận sau trong đáy lòng đối với anh nói —— em yêu anh, Hạ Thụ.

*****

Dưới chùm đèn pha lê, Dương Bích Nga đã năm mươi mấy tuổi mặc bộ lễ phục màu bạc, cầm lấy Microphone, mắt nhìn vào màn hình TV hát vang bài "Duran công chúa" .

Bà hát vô cùng say mê, có thiết bị cách âm cao cấp cất giấu tiếng hát của mình, vì vậy khiến cho nàng tận tịnh nâng âm lượng đến cực hạn, khiêu chiến tần số âm rung. Trong âm nhạc, bà dường như quên đi tuổi tác của mình, mở rộng thân thể, làm ra đủ mọi tư thế, theo lời hát, thang âm càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, cuối cùng lên tới thang âm cao nhất, bà gân cổ chuẩn bị phát kcihs ra thanh âm bão tố —- Ba! Có người tắt tivi!

"Mẹ, mẹ còn có tâm tư ca hát?"

Đàm Tinh Hà đem điều khiển tivi thả lại trên bàn.

Đàm Bích Nga bị buộc từ trong ảo tưởng tỉnh lại.

"Tại sao?"

"Xong đời rồi!"

Đàm Tinh Hà hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống.

"Con làm sao? Ai khi dễ con?"

Đàm Bích Nga lôi con gái ngồi xuống.

"Không có ai khi dễ con, con chỉ là rất lo lắng... Anh Hai!"

Tinh Hà dựa vào trong ngực mẹ thút tha thút thít nói.

"Hạ Thụ làm sao?"

Đàm Tinh Hà bỉu môi nói:

"Anh ấy có bạn gái ."

Đàm Bích Nga phút chốc thân thể cứng còng, trong đầu chuông báo vang lớn, lóe lên hai chữ "Nguy hiểm". Kinh nghiệm quá khứ nói cho bà biết, chỉ cần Hạ Thụ có bạn gái, Đàm Tinh Hà sẽ bắt đầu tâm tình xuống thấp, bệnh tâm thần, náo đến Hạ Thụ cùng bạn gái chia tay mới thôi.

Bà phải cẩn thận xử lý, hy vọng lịch sử sẽ không tái diễn. Cho nên bà thanh Thanh cổ họng, thử lần thứ N khai sáng cho con gái:

"Kia là chuyện tốt, chúng ta phải chúc phúc cho anh trai con, nó sớm muộn gì cũng phải lấy vợ, không phải sao?"

"Nhưng là anh ấy hẹn hò với một người phụ nữ rất xấu xa."

Nghĩ đến xế chiều anh Hai cùng Hùng Bảo Bảo thân mật bộ dạng, cô vừa tức lại sợ, giống như có người cướp đi thứ đồ đạc vốn thuộc về mình.

"Ừ, như vậy a... Nhưng là anh của con từng có năm người bạn gái, không có người nào con nói tốt a, không phải là do ánh mắt của con quá cao chứ?"

Ai, con bé này mắc bệnh yêu anh trai mình từ khi nào rồi?

"Nhưng là cô ta thật rất xấu, con có chứng cớ."

Đàm Tinh Hà đứng dậy, hướng trở về phòng, lấy ra chiếc cameras bị ném bể, thả trên bàn.

"Mẹ xem."

"Nga? Cameras hư nữa? Mẹ vừa mới mua cho con a!"

"Đây không phải là trọng điểm, con là muốn mẹ thấy rõ ràng, anh đang hẹn hò với một phụ nữ xấu xa như thế nào. Mẹ, mẹ biết hôm nay phát sinh chuyện gì không?"

Đàm Tinh Hà lắc đầu, dùng khẩu khí khoa trương nói:

"Con thật không thể tin được, anh lại cùng cái loại người này hẹn hò."

Ách, tỉnh táo, kiên nhẫn! Đàm Bích Nga hỏi:

"Con gái ngoan, máy camera bị vỡ cùng cô gái kia có quan hệ gì?"

Đàm Tinh Hà vươn ra ngón trỏ.

"Hôm nay con đến thăm anh Hai, gặp phải cô ta, quần áo xốc xếch ở nhà anh Hai, là quần áo xốc xếch nha!"

"Ha hả a..."

Bích nga vỗ vỗ con gái.

"Người ta yêu nhau mà, anh của con cũng còn không nhỏ, đừng coi chuyện này quá nghiêm trọng."

"Con còn chưa nói hết!"

Đàm Tinh Hà nhảy dựng lên, tiếp tục nói:

"Sau đó anh Hai làm bữa ăn sáng cho con ăn, cô tag hen tỵ, không muốn nhìn anh đối tốt với con, cùng anh cãi nhau ầm ĩ, giận đến cướp lấy camera của con đập vỡ, còn chửi mắng con. Mẹ, cô ta có phải hay không thật ghê tởm?"

Tinh Hà dò xét mẹ một cái, phát hiện bà chưa cùng cùng chung mối thù với mình, cho nên dùng sức ôm chặt Bích Nga, wow khóc lên.

Ai, Đàm Bích Nga nghe con gái lên án xong cũng không nghĩ là thật, bà có lệ nói:

"Được rồi, được rồi, dù sao cũng đã rơi vỡ, mua cái khác là được. Con a, đừng đến quậy anh con nữa. Nó thật khó khăn mới lại có bạn gái, con đừng..."

"Mẹ, nếu mẹ không ngăn cản anh nhất định sẽ xong đời."

Đáng giận, này vẫn không được? Không thể làm gì khác hơn là hạ thuốc mạnh.

"Cô ta trước kia là nữ đại ca, còn từng bị đuổi học!!"

"Đuổi học? Con đừng nói lung tung..."

Đàm Bích Nga quả nhiên bị hù đến.

"Maria, đem đống giấy tờ trên bàn tôi lấy ra đây."

Đàm Tinh Hà hướng người giúp việc đang quét cầu thang nói. Cô phí mất một buổi trưa để sưu tập chứng cớ, xuyên qua mạng máy tính đem thân thế lai lịch của Hùng Bảo Bảo mò ra đến từng chi tiết nhỏ. Một xấp tài liệu thật dầy được đưa tới trên tay Tinh Hà, cô cầm lấy giao cho mẹ.

"Này là cái gì?"

Đàm Bích Nga đeo lên kính lão.

Đàm Tinh Hà chỉ vào tài liệu vừa tra ra, trần thuật về "Cuộc đời và sự nghiệp vĩ đại" của Hùng Bảo Bảo.

"Cô lắm mới tốt nghiệp tiểu học, bài vở và bài tập thành tích trung bình. Đến phổ thông, thành tích cũng là thê thảm không nỡ nhìn, điểm đạo đức luôn là là ở mức thấp. Sau khi tốt nghiệp liền học ở một trường nữ cao trung, hừm hừ, hồ sơ ghi lại càng đặc sắc, lỗi nặng hai lần, một lần cùng với đám lưu manh ngoài trường đánh nhau, một lần do cưỡi xe máy. Cảnh cáo đâu, hắc hắc hắc, chia đều mỗi học kỳ hai lần. Còn có cùng huấn luyện viên gây lộn, có đối với lão sư bất kính, tin sét đánh nhất chính là sau khi tốt nghiệp, còn cùng người bên ngoài đánh nhau, náo đến cả cục cảnh sát, còn khiến người ta nhập viện, nếu không phải khi đó còn trẻ tuổi, sớm đã bị nhốt vào ngục!"

"Con... Làm sao con có những tài liệu này? Tinh Hà, mẹ không phải đã cấm con xâm nhập vào mạng máy tính của cơ quan nhà nước sao?"

"Mẹ, loại phụ nữ này này, mẹ yên tâm để cho anh Hai cùng cô ta hẹn hò? Con xem cô ta tám phần thuộc giới hắc đạo giang hồ, lòng dạ độc ác, phẩm hạnh thấp kém, tương lai vạn nhất anh Hai làm cho cô ta khó chịu, làm không tốt sẽ bị BANG, BANG!"

Đàm Tinh Hà tay làm động tác nổ súng.

Đọc xong tài liệu, Đàm Bích Nga dao động.

"Kỳ quái, cô ấy không giống như kiểu phụ nữ Hạ Thụ sẽ thích?! Con nói cô ấy tên gì? Hùng cái gì?"

"Hùng, Bảo, Bảo."

"Nhà cô ấy làm cái gì?"

"Mở võ quán."

Đàm Tinh Hà lớn tiếng nói:

"Có rất nhiều băng nhóm hắc đạo trong nahf đều mở võ quán."

"Cô ấy bộ dạng như thế nào?"

Đàm Tinh Hà hít sâu một cái, vươn ra ngón trỏ.

"Không phải là xấu bình thường."

Chỉ cần cùng anh Hai hẹn hò, cô liền cảm thấy người này nhất định là rất quái dị!

Đàm Bích Nga nhìn tài liệu trầm tư, đối với Hùng Bảo Bảo thật tò mò.

Đàm Tinh Hà nắm cánh tay bà.

"Mẹ, chúng ta đi gặp cô gái xấu xa kia nói chuyện, nói cô ta đừng quấn lấ anh Hai nữa. Mẹ nói với cô ta mẹ không thích cô ta, bọn họ ở chung một chỗ sẽ không có tương lai, cho dù tương lai bọn họ muốn kết hôn mẹ cũng sẽ không đáp ứng! Chúng ta đây là vì tốt cho anh Hai, mẹ phải nhanh chóng hành động, tránh cho anh Hai càng lún càng sâu..."

Cô rất gấp, vội vã muốn đem anh Hai giữ ở bên người. Cô cảm giác được anh Hai lần này vô cùng thật tình, buổi sáng thậm chí còn đưa Hùng Bảo Bảo về nhà. Nếu tiếp tục như vậy, anh rất có thể sẽ cùng Hùng Bảo Bảo kết hôn, sau khi kết hôn cùng Hùng Bảo Bảo sinh đứa trẻ, thành lập gia đình của mình... Nghĩ đến như vậy, Đàm Tinh Hà rất lo âu. Anh Hai có gia đình của mình, cô phải làm sao bây giờ?

Đàm Bích Nga để xấp tài liệu xuống, quyết định.

"Mẹ muốn gặp cô bé này."

"Con lập tức sắp xếp."

Đàm Tinh Hà nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.