Tiết Vĩ Đồng ngẩng đầu cười nói: Ông nội, con dẫn anh ấy tới thăm ông!
Tiết lão cười ha ha, tiếng cười rất, trung khí đầy đủ, chấn cho cả căn phòng kêu ong ong: Anh con ư? Mẹ con mới sinh cho con một người anh lúc nào vậy, sao ông không biết nhỉ? Chỉ từ những lời này cũng có thể nhìn ra Tiết lão vô cùng hài hước.
Trương đại quan nhân ngước nhìn Tiết lão, không thể nào không ngước nhìn được, người ta đứng ở trên lầu, mình thì đứng dưới lầu, phải dùng góc độ như vậy mới có thể thấy rõ diện mạo của Tiết lão, thật ra bất kể người ta đứng chỗ nào, khí trường cũng thật sự là quá cường đại, sinh nhai chính trị nhiều năm đã tu luyện ra quan uy không phải bình thường.
Trương đại quan nhân chỉ có ở trước mặt rất ít người mới cảm thấy cảm giác nghẹt thở, ở trước mặt Kiều lão đã từng cảm thấy, ở trước mặt Tiết lão cũng có cảm giác đồng dạng. Có điều tính tình của Tiết lão hiển nhiên so với Kiều lão thì hướng ngoại hơn rất nhiều, hai người có điểm giống nhau, thoạt nhìn đều rất hòa ái, nhất là khi đối mặt với vãn bối, thật sự không ra vẻ chút nào, cái đó không hề mâu thuẫn với khí trường siêu cường của bản thân bọn họ.
Tiết lão dáng người rất cao, tương đương với Trương Dương, khi trẻ tuổi so với Trương Dương chắc cao hơn không ít, ông ta mỉm cười nhìn Trương Dương nói: Tiểu tử này là?
Tiết Vĩ Đồng nói: Trương Dương, con đã nói với ông rồi, Tam ca kết bái của con!
Tiết lão bật cười, ông ta lắc đầu nói: Cháu gái của tôi không ngờ cũng chơi trò kết bái, khí lỗ mãng có phải hơi nặng một chút hay không? ông ta vươn tay về phía Trương Dương: Trương Dương! Tôi đã nghe nói tới tên của cậu, hoan nghênh cậu đến nhà chúng tôi làm khách!
Trương Dương vươn tay ra, bắt tay với Tiết lão, lòng bàn tay của Tiết lão đầy vết chai, cực kỳ thô ráp,nắm tay Trương Dương rất mạnh rồi lắc lắc, sau đó thì vỗ vỗ lên mu bàn tay của Trương Dương: Người trẻ tuổi, khí lực không nhỏ!
Trương Dương cười nói: Khẳng định không bằng Tiết lão khi trẻ tuổi.
Tiết lão gật đầu nói: Khi tôi trẻ tuổi, ở bộ đội là vô địch vật tay, khỏe đến nỗi có thể vật ngã một con trâu! ông ta đo chiều cao với Trương Dương rồi nói: so với cậu hiện tại thì còn cao hơn nữa cái đầu, có điều giờ già rồi, chiều cao cũng co lại.
Trương Dương bật cười.
Tiết Vĩ Đồng nói: Ông nội, Trương Dương lần này đặc biệt đưa rượu tới cho ông đấy!
Tiết lão nhìn nhìn vò rượu cách đó không xa, mỉm cười nói: Người tặng lễ ắt có việc muốn cầu, thằng nhóc, cậu từ xa mang rượu tới cho tôi, chắc không phải có việc muốn nhờ chứ?
Trương đại quan nhân thầm than, lão thủ chính trị đúng là lão thủ chính trị, liếc một cái liền nhìn ra mình tới là có mục đích, Tiết lão trước mặt cao thủ chính trị như Tiết lão, mình chơi trò tâm nhãn chỉ tổ chuốc lấy nhục, cho nên thật thà là tốt nhất.
Trương Dương mỉm cười nói: Tiết lão, tôi lần này đến quả thực có việc muốn nhờ, có điều, tôi bây giờ vẫn chưa muốn nói.
Tiết lão cười nói: Thừa nước đục thả câu!
Tiết Vĩ Đồng nói đỡ Trương Dương: Ông nội, Trương Dương là muốn nhờ ông thử xem rượu này thế nào?
Tiết lão nói: Thực sự coi tôi là kẻ nát rượu à, tôi vừa mới ngủ trưa dậy, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, giờ muốn tôi uống rượu, bình thường là ai khuyên tôi nhất định phải uống ít rượu, phải giữ gìn sức khỏe nhỉ?
Tiết Vĩ Đồng cười nói: Ông nội, ông không phải nói mình là đại sư phẩm rượu đứng đầu trong nước ư? ông nếm thử xem rượu này thế nào? Khảo nghiệm trình độ phẩm rượu của ông xem!
Tiết lão cực kỳ sủng ái đứa cháu gái này, ông tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói: Được, thử thì thử!
Trương Dương còn mang theo người một bình Đại Minh xuân nửa cân, lập tức mở nắp bình ra, rót khoảng hai lang rượu vào chọn thủy tinh doTiết Vĩ Đồng mang tới. Tiết lão nhận lấy chén thủy tinh mà cháu gái đưa, ngửi thử mùi rượu, sau đó lắc rượu trong chén, nhìn nhìn màu rượu, cuối cùng ghé chén rượu vào môi uống một ngụm, thưởng thức trong chốc lát mới nói: Rượu này không tồi, mùi hầm rất đậm, khẩu vị đầy đủ, vừa vào miệng thì ngọt và thuần chính, kỳ lạ nhỉ, tôi trước đây chưa từng uống, trong những rượu nổi tiếng trong nước hình như không có loại này? ông ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, ý bảo Trương Dương đưa bình rượu cho ông ta xem.
Trên bình rượu căn bản không có nhãn hiệu, Tiết lão chỉ từ trên chai tất nhiên không nhìn ra được lai lịch gì, ông ta không khỏi cười nói: Tiểu Trương, cậu định đố tôi đấy phỏng.
Trương Dương nói: Không phải, rượu này vẫn chưa chính thức đưa ra thị trường.
Tiết lão nói: Thời gian sản xuất của rượu này không lâu, nhưng chôn cất chắc đã lâu rồi, phẩm chất tốt như vậy theo lý thuyết ở trong nước chắc khá là có danh tiếng!
Tiết Vĩ Đồng bật cười: Ông nội, nếu ông đã nói tốt thì rượu này xem ra thật sự không tồi.
Trương Dương lúc này mới lúc này mới nói ra lai lịch: Tiết lão, rượu này là Đại Minh xuân mới nhất mà nhà máy rượu Giang Thành nghiên cứu chế tạo ra, là chôn cất từ thời Minh, phối phương độc đáo, cũng từ phối phương của vài hũ rượu từ thời Thanh mạt dân sơ để chế tạo ra, trải qua công nghệ gia công hiện đại điều chế mà thành.
Tiết lão gật đầu nói: Tiểu Trương, cậu từ Giang Thành xa xôi mang tới hai vò rượu này cho tôi, thật sự là rất có lòng, cậu chắc còn có nguyên nhân nào khác nữa chứ hả.
Trương Dương có chút ngại ngùng cười nói: Tiết lão, tôi muốn nhờ ngài hỗ trợ đề chữ cho loạt rượu này.
Tiết lão cười ha ha, nói: Vòng một vòng thì ra là muốn nhờ tôi giúp quảng cáo!
Trương Dương vội vàng giải thích: Không phải là quảng cáo, là nhờ ngài viết ba chữ Đại Minh xuân, ngài có nghiên cứu tinh thâm về văn hóa rượu, lại là tiền bối cách mạng đức cao vọng trọng, cho nên mới muốn nhờ ngài viết ba chữ này, Tiết lão đừng hiểu lầm, thực sự không phải để quảng cáo, thật ra văn hóa rượu cũng là một bộ phận của văn hóa Trung Hoa chúng ta, là một trong những côi bảo của nền văn minh Trung Hoa.
Tiết lão nói: Tài ăn nói của cậu thật đúng là tốt thật, vốn giúp cậu viết ba chữ này cũng không có gì, có điều uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe, tôi nếu viết ba chữ này chẳng khác nào cổ vũ uống rượu, cái này hình như không tốt lắm, hơn nữa tôi cũng không muốn tham gia vào hoạt động buôn bán, hy vọng cậu có thể hiểu cho.
Trương Dương còn muốn tiếp tục khuyên bảo liền thấy Tiết Vĩ Đồng đứng ở bên cạnh nháy mắt với hắn, Tiết Vĩ Đồng hiểu rất rõ ràng tính tình của ông nội, một khi ông ta đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không thay đổi.
Trương Dương chỉ có thể từ bỏ ý định tiếp tục khuyên bảo, nhưng cứ như vậy từ bỏ thì hắn lại có chút không cam lòng, linh cơ khẽ động nói: Tiết lão, hay là ngài hỗ trợ viết chữ uống rượu ảnh hưởng tới sức khỏe đi!
Tiết lão không nhịn được cười ha hả, thằng ôn này xoay chuyển đầu óc đúng là nhanh thật.
Tiết Vĩ Đồng lắc lắc cánh tay ông nội: Ông nội, ông viết mấy chữ cho anh ấy đi.
Tiết lão cuối cùng cũng gật đầu, Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy ông ta đáp ứng, vội vàng mang giấy và bút tới.
Tiết lão sau khi phết mực xong, viết xuống một hàng chữ uống rượu có hại cho sức khỏe, sau đó ký đại danh của mình, sau khi viết xong, ông ta ngắm nghía mấy chữ này, tự cảm thấy có chút buồn cười, Trương đại quan nhân thì như giành được chí bảo cất ngay bức tranh chữ đi, thằng ôn này trong lòng đã tính toán kỹ, sẽ tổ hợp mấy chữ này lại, in lên bên ngoài nhãn rượu là rượu sức khỏe, Tiết lão đề xướng uống rượu sức khỏe, đây là quảng cáo tuyên truyền rất tốt.
Tiết Vĩ Đồng nói: Ông nội, ông nói thì dễ nghe nhưng bản thân thì lại không làm được.
Trương Dương nói: Thật ra năng lực thích ứng với cồn của mỗi người khác nhau, có cao có thấp, không cần thiết phải quá nghiêm khắc, bắt ai cũng phải kiêng rượu.
Tiết lão nói: Lời này không sai, bác sĩ cũng nói, uống rượu với số lượng vừa phải thì có lợi cho sức khỏe, ông uống rượu cả đời, sức khỏe không phải vẫn rất tốt sao?
Tiết Vĩ Đồng nói: Uống rượu làm tổn hại tới gan, đạo lý đơn giản như vậy mà ông cũng không biết à!
Khi bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi: Người đâu tới nhanh!
Mấy người đều ngây ra, Tiết Vĩ Đồng xông ra ngoài đầu tiên, Trương Dương ngay sau đó cũng chạy ra theo, thật ra theo lý thuyết thì tốc độ của hắn so với Tiết Vĩ Đồng thì nhanh hơn rất nhiều, có điều đây dù sao cũng là đang ở Tiết gia, hắn không thể có biểu hiện cái gì cũng giành trước.
Ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Tiết Anh Hồng đang nằm trên bậc thang ôm bụng. Sắc mặt tái nhợt đang la hét.
Tiết Vĩ Đồng bước nhanh đến bên cạnh cô ta, quan tâm nói: Cô, cô sao vậy?
Tiết Anh Hồng ôm bụng, trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, nước mắt cũng săp chảy ra rồi: Cô, cô không cận thận bị ngã. Bụng đau quá, đau quá, hỏng rồi, cô hình như xuất huyết rồi... Tiết Anh Hồng kết hôn đã nhiều năm, cuối cùng cũng có bầu, đối với tiểu sinh mệnh sắp ra đời này rất là coi trọng. Cô ta không phải lo lắng tới an nguy của mình, mà quan tâm nhất tới thai nhi trong bụng, hiện tại cảm thấy đau bụng vô cùng, thai nhi trong bụng hoạt động rất ghê, Tiết Anh Hồng sợ đến nỗi không biết phải làm gì, run giọng nói: Cứu nó, cứu nó...
Tiết Vĩ Đồng dù sao cũng là con gái chưa kết hôn, gặp phải loại trường hợp này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiết lão chạy ra theo, lớn tiếng nói: Mau lái xe đưa tới bệnh viện!
Trương Dương nói: Hiện tại đưa đến bệnh viện chỉ sợ không còn kịp rồi! Hắn đi nhanh tới bên cạnh Tiết Anh Hồng, vươn tay ra liên tiếp điểm trúng mấy chỗ huyệt đạo trên thân thể của cô ta, sau đó một tay cầm mạch môn của Tiết Anh Hồng, một tay đặt trên bụng cô ta, nhìn vào hai mắt của Tiết Anh Hồng, mỉm cười nói: Cô, cô có tin cháu không?