Tiết Vĩ Đồng nói: Được rồi, chỉ được uống thêm ba chén nữa thôi.
Tiết lão nói: Cháu đi chiếu cố cô cháu đi, ông và Trương Dương tán gẫu vài câu với nhau.
Tiết Vĩ Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn ông nội, lắc đầu rồi sau đó nói với Trương Dương: Tam ca, em giao ông nội cho anh, anh giúp em coi chừng ông nhé, uống thêm một chén cũng không được đâu đấy.
Trương Dương cười cười đáp ứng.
Tiết Vĩ Đồng vừa đi thì Tiết lão đã là luôn hai chén, rồi bảo Trương Dương mau mau rót đầy chén, Trương Dương có chút do dự, dù sao Tiết lão cũng đã hơn tuổi tám mươi hơn tuổi rồi, tửu lượng khẳng định không thể so với khi còn trẻ, Tiết lão nói: Rót, bình thường khi nó không ở nhà, tôi làm một cân rượu ngũ lương cũng chả sao.
Trương Dương bật cười bật cười rót đầy chén trước mặt Tiết lão, nhắc nhở: Tiết lão, uống rượu quá lượng có hại cho sức khỏe! Hắn nói ra câu mà Tiết lão đã viết cho mình, có chút ý tứ gậy ông đập lưng ông.
Tiết lão cười ha ha, nói: Thằng ôn này cậu lòng trả thù nặng quá, tôi đã ở vào những năm cuối đời rồi, đời này còn được uống bao nhiêu rượu nữa? Uống nhiều thêm một ngày là lời một ngày. ông ta chỉ vào Trương Dương: Tôi uống nửa chén thì cậu uống một chén, đừng nói tôi bắt nạt trẻ con.
Trương Dương cười nói: Tiết lão, ngài uống nửa chén, tôi uống chai chén!
Tiết lão uống nửa chén rượu, không khỏi cảm thán nói: Già rồi, nếu là lúc tôi còn trẻ, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi nhất định phải đối mặt với cậu bằng súng thật, lúc đó rất ít người dám đọ rượu với tôi, hiện tại thi không được rồi, già rồi! Trong lời nói Tiết lão của lộ ra vẻ sầu não.
Trương Dương nói: Sức khỏe của Tiết lão vẫn rất tốt, về sau còn có nhiều thời gian để hưởng thụ.
Tiết lão nói: Cậu cũng rất biết nói chuyện, đợi tới ngày cậu già đi, cậu sẽ phát hiện tất cả chung quanh đã thay đổi. Tiết lão cũng không nói quá cụ thể, ông ta uống nốt chẻn rượu trước mặt, quả nhiên không ba Trương Dương rót rượu nữa mà nói khẽ: Cậu biết bắt mạch không?
Trương Dương gật đầu, Tiết lão nói: Xem giúp tôi!
Trương Dương và Tiết lão ngồi xuống sô pha, bảo mẫu pha một ấm trà cho họ, Trương Dương bảo Tiết lão đặt cổ tay lên bàn uống trà, ngón giữa tay trái đặt lên mạch của Tiết lão.
Đôi mắt thâm thúy của Tiết lão nhìn Trương Dương chăm chú, cho tới bây giờ ông ta vẫn không tin y thuật của Trương Dương cao minh như vậy.
Trương Dương nói: Tiết lão, ngài chỉ có một thận!
Tiết lão hơi ngẩn ra, ánh mắt trở nên càng thêm nghi hoặc, thân phải của ông ta vào năm năm trước đã bị cắt bỏ, chuyện này rất ít người biết, chẳng lẽ là cháu gái đã nói cho hắn? Tiết lão gật đầu.
Ngón trỏ tay trái của Trương Dương đặt trên mạch môn của Tiết lão, vẻ mặt của hắn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hơn, một lát sau hắn chậm rãi bỏ tay ra, nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: Tiết lão, có một số việc tôi không biết nên có nên nói hay không?
Tiết lão cười nói: Nơi này có chúng ta hai có chúng ta, cậu cứ nói đi!
Trương Dương muốn nói lại thôi, Tiết lão có vẻ mất kiên nhẫn, nhíu mày nói: Thằng ôn cậu đúng là khó chịu! Có chuyện gì thì nói mau!
Trương Dương lại nhìn nhìn chung quanh rồi nói khẽ: Tiết lão, ngài không nên uống rượu, gan của ngài có vấn đề!
Tiết lão lúc này đã không che giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt, ông ta tràn ngập kinh ngạc nhìn Trương Dương: Sao cậu biết? Nhưng lập tức lại nghĩ ra, thằng ôn này rốt cuộc có phải là chỉ đoán hay không? Mình cả đời thích rượu, cồn lên gan là đạo lý tất nhiên, Trương Dương nói vậy cũng không có gì là kỳ quái, mình ở trên chính đàn tung hoành nhiều năm như vậy, không ngờ suýt nữa trúng bẫy của một thanh niên. Tiết lão nói: Uống rượu cả đời, gan của tôi hoặc nhiều hoặc ít gặp ít bệnh, có điều không có vấn đề gì lớn.
Trương Dương nói: Tiết lão, ngài gần đây có phải thường xuyên cảm thấy khô nóng hay không, mùi trong miệng rất rõ, lòng bàn tay và bàn chân thường hay đổ mồ hôi?
Tiết lão lúc này đã tin ba phần, nhưng ngoài miệng thì lại không chịu thừa nhận, cười ha ha, nói: Sức khỏe của tôi rất tốt, nào có bệnh như cậu nói, tiểu Trương, cậu đừng dọa tôi!
Trương Dương nói: Không đúng, bụng phải của ngài có phải thường xuyên đau đớn không? Hơn nữa loại đau đớn này phát tác càng lúc càng thường xuyên hơn?
Tiết lão nói: Không, tôi rất khỏe!
Trương Dương nói: Tiết lão, có lẽ tôi có thể giúp ngài, nhưng ngài phải nói thật với tôi.
Tiết lão nhếch nhếch miệng, lúc này ông ta mới thực sự ý thức được người thanh niên trước mắt rất không đơn giản, nếu hắn chỉ nsoi bừa, tuyệt đối không thể nói bệnh trạng của mình rõ như vậy, Tiết lão quan sát Trương Dương cả nửa ngày vẫn không nói gì.
Trương Dương biết lão nhân này tính tình đa nghi, bệnh chứng mà mình nói không có chút khoa trương nào, có điều hắn và Tiết lão là lần đầu tiên gặp mặt, vị lão nhân này hiển nhiên chưa tin tưởng hắn.
Một hồi lâu Tiết lão bỗng nhiên nói khẽ: Theo cậu thì tôi còn có thể sống được bao lâu? Nếu những lời này để người ngoài nghe thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc vạn phần, nhưng Trương Dương thì không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn nói khẽ: Tiết lão muốn nghe tôi nói thật hay nói dối?
Tiết lão nói: Tất nhiên là nói thật rồi!
Trương Dương vươn ba ngón tay ra rồi nói: Sẽ không vượt qua được ba tháng!
Trên mặt Tiết lão lộ ra vẻ mất mát, ông ta thở dài nói: Xem ra tôi chung quy vẫn không thấy được cháu ngoại của tôi rồi. Những lời này của Tiết lão chứng tỏ ông ta biết rất rõ bệnh của mình. Chỉ có điều chuyện này vẫn giấu người nhà, Tiết lão giữ bí mật này rất tốt. Cho dù là người nhà suốt ngày sinh hoạt với ông ta cũng không biết được chút nào.
Lúc này bảo mẫu tới rót nước. Trương Dương nói: Tiết lão, nơi này nói chuyện không tiện. Chúng ta có thể đổi chỗ khác không?
Tiết lão gật đầu: tới phòng ngủ của tôi nói chuyện.
Trương đại quan nhân và Tiết lão chỉ vừa quen nhau. Tiết lão hôm nay chẳng những mời cơm chiều, hơn nữa còn mời hắn tới phòng ngủ, đối với những người khác thì chỉ nói là để Trương Dương giúp ông ta mát xa, trên thực tế Tiết lão lại có bí mật cực lớn muốn nói với Trương Dương.
Tới phòng Tiết lão, Tiết lão mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một bệnh lịch, ông ta không lập tức đưa cho Trương Dương mà nói khẽ: Cậu hiểu bao nhiêu về bệnh tình của tôi?
Trương Dương nói: Tôi vừa mới bắt mạch cho Tiết lão, phát hiện phần gan của Tiết lão bị ứ máu không thông. Phần gan của ngài chắc có khối u!
Vẻ mặt của Tiết lão vô cùng trấn định, ánh mắt của ông ta tràn ngập vẻ ngạc nhiên, tuy rằng vừa rồi Trương Dương cũng đã nói ra bệnh chứng của ông ta, nhưng dù sao cũng không nói quá tường tận, Trương Dương chỉ bằng vào bắt mạch có thể nói chuẩn bệnh chứng của ông ta như vậy, điều này khiến Tiết lão tin phục y thuật của Trương Dương thêm vài phần, ông ta nói khẽ: Một tuần trước tôi đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ở gan có khối u, căn cứ vào kiểm tra thì đó là khối u ác tính. ông ta dừng một chút rồi nói khẽ: Tôi bị ung thư gan!
Trương Dương đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hắn đi về phía trước vài bước, từ trong tay Tiết lão tiếp lấy bệnh lịch của ông ta, đọc kỹ lại tư liệu một lần.
Tiết lão nói: Bác sĩ cho tôi một đề nghị, nhanh chóng phẫu thuật, sau đó tiến hành trị liệu phóng xạ, có điều bọn họ cũng không giấu tôi, căn cứ vào tình huống hiện tại của tôi thì phẫu thuật là rất mạo hiểm, không ai dám đảm bảo sau khi phẫu thuật không xuất hiện di căn.
Trương Dương không nói gì, lẳng lặng đặt bệnh lịch của Tiết lão lên bàn, hắn hôm nay đến Tiết gia vốn là muốn nhờ Tiết lão đề chữ cho nhà máy rượu Giang Thành, nhưng không ngờ trước tiên gặp Tiết Anh Hồng trượt chân ngã, sau đó lại trong lúc vô ý phát hiện bí mật Tiết lão bị bệnh nặng, xem ra trời cao đã chú địch hắn có quan hệ với Tiết gia, có chạy cũng không thoát.
Tiết lão nói: Chuyện này tôi vẫn chưa nói cho bọn họ, tôi đã hơn tám mươi rồi, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, tôi rất do dự, tôi có thể tiếp nhận cái chết trên chiến trường, chết trên cương vị công tác, thậm chí chết trong nhà, nhưng tôi chỉ độc không tiếp nhận phải chết trên bàn phẫu thuật.
Trương Dương nói: Tình huống chưa chắc đã xấu như ngài nghĩ!
Tiết lão nói: Vừa rồi bệnh trạng mà cậu nói vô cùng chuẩn xác, từ sau khi chẩn đoán chính xác, không biết có phải vì tâm lý hay không, bụng của tôi càng lúc càng đau hơn, chỉ có uống rượu mới đỡ đau hơn một chút. ông ta cười khổ nói: Tôi uống rượu cả đời, ít nhiều gì thì cũng uống ra bệnh.
Trương Dương vươn tay ra, lại đặt trên mặt mạch môn của Tiết lão, hắn đưa một dòng chân khí vào trong kinh mạch của Tiết lão rồi dọc theo kinh mạch của Tiết lão chạy một vòng, Tiết lão cảm thấy một dòng khí ôn hòa truyền vào trong cơ thể mình, giống như có một cái con rắn nhỏ đang hành tẩu trong cơ thể, qua chừng năm phút đồng hồ thì Trương Dương thả cổ tay Tiết lão ra.
Tiết lão nói: Cậu nếu đã nhìn ra bệnh tình của tôi, tôi cũng không giấu cậu, có điều, tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật này, tôi không muốn để người nhà lo lắng.
Trương Dương nói: Tiết lão, ngài nên tích cực trị liệu, đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tiết lão lắc đầu nói: Những chuyên gia y học nhất lưu của chúng ta và quốc tế đã tiến hành hội chẩn về bệnh tình của tôi, tình huống của tôi không được lạc quan, khả năng phẫu thuật thành công không đến 10%, theo như cách nói vừa rồi của cậu, tôi tối đa còn sống được ba tháng nữa, nếu tôi lựa chọn phẫu thuật, sợ rằng tôi không sống được tới ba tháng.
Trương Dương nói: Tôi nói ngài nhiều nhất còn có ba tháng sinh mệnh, đó là dưới điều kiện tiên quyết tích cực trị liệu!