Trần Tuyết nói: Triệu Tĩnh có phải muốn làm cô giáo không?
Nhắc tới em gái Triệu Tĩnh, Trương Dương không khỏi thở dài nói: Nha đầu kia tâm dã lắm, nó không chịu làm cô giáo đâu, muốn đi làm việc buôn bán, đường tôi dẫn cho không đi, cần phải tự mình lựa chọn, lúc này đang ở Đông Giang, trong công ty mua bán máy vi tính của bạn bè tôi, có thể suy nghĩ của người trẻ tuổi không giống như những người già chúng ta”
Trần Tuyết cười nói: “Anh cho rằng mình rất già sao?
Trương Dương nói: Người không già, tâm già!
Trần Tuyết nói: Vậy đem tinh lực của anh đầu nhập vào công tác, công tác sẽ làm anh trở nên trẻ lại, sẽ làm anh tràn ngập sức sống, loại người dư thừa tinh lực giống như anh, đúng là không thể tách rời khỏi công tác”
Cô đang nói móc tôi?
Trần Tuyết lắc đầu: Tôi chỉ nói thật!
Trương Dương nói: Có nghĩ tới tương lai cô muốn làm gì? Lẽ nào cứ học tập như vậy, học đại học xong rồi học thạc sĩ, học thạc sĩ xong rồi lại học tiến sĩ, học đến cuối cùng, biến mình thành một bà già tóc trắng kiến thức uyên bác sao?”
Trần Tuyết hỏi ngược lại: Anh không nghĩ tới tương lai mình muốn làm gì không? Lẽ nào cứ tiếp tục như vậy, khoa trưởng xong muốn làm trưởng phòng, trưởng phòng xong muốn làm thị trưởng, khổ tâm làm việc cả đời, lẽ nào anh thật muốn làm lãnh đạo tối cao của quốc gia?
Trương đại quan nhân hoàn là có chút tự mình hiểu lấy, hắn thở dài nói: Với cái tính của tôi, phỏng chừng không có hy vọng đi lên đỉnh quyền lợi đâu.
Trần Tuyết nói: Đó là bởi vì ngươi không có cẩn thận suy nghĩ, rất nhiều thứ thoạt nhìn rất đẹp mắt, anh cho rằng mình rất muốn có nó, thế nhưng thật sự có được, anh sẽ phát hiện ra mình không thích hợp.
Trương Dương nghe ra Trần Tuyết tựa hồ có ý ngoài lời nói, hắn ho khan một tiếng nói: Vậy thì, cô có thể nói cho tôi hiểu được không?
Trần Tuyết dọn đồ, nhẹ giọng nói: Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi, anh bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều!
Trương Dương đêm nay ngủ rất an tĩnh, ngủ đến chín giờ sáng, khi tỉnh lại, cảm thấy vai phải nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn mở cửa phòng đi tới sân, phát hiện bầu trời bên ngoài rất trong xanh, quần áo của hắn đều phơi bên ngoài nắng, hắn kêu một tiếng Trần Tuyết, không có người đáp lại, đi tới trong phòng sách, thấy trên bàn học có một tờ giấy, Trần Tuyết sáng sớm đã trở về trường học, điểm tâm đã chuẩn bị tốt, ngay tại phòng bếp, chỉ cần hâm lại một chút là có thể ăn, quần áo cũng đã giúp hắn hong khô. Nhìn chữ nhỏ xinh đẹp, một loại hạnh phúc bỗng nhiên sinh ra. Từ các dấu hiệu này mà xem, Trần Tuyết hiển nhiên là rất quan tâm hắn, thế nhưng Trần Tuyết sáng sớm rời đi rõ ràng là một loại trốn tránh, mà cái này vừa vặn cho thấy Trần Tuyết đã không thể làm được tâm như chỉ thủy khi đối mặt hắn như lúc trước.
Trương Dương đi tới phòng bếp, Trần Tuyết tự tay làm bánh bao chay, uống một chén cháo hoa, từ đáy lòng sản sinh một loại cảm giác ấm áp phong phú, Trương Dương có chút kỳ quái, mỗi lần cùng Trần Tuyết một chỗ, hắn luôn quên đi hiện thực, quên bản thân ở thế giới này, nội tâm của hắn mới có thể thu được bình tĩnh chốc lát.
Ăn xong bữa sáng, Trương Dương lấy quân phục mà Trần Tuyết đã giặt sạch hong khô, lúc này mới mở điện thoại lên, điện thoại di động vừa mở, điện thoại liền liên tiếp gọi tiến đến, đầu tiên là của Tra Vi, Trương Dương tắt máy cả đêm, làm hại cô ấy lo lắng cả một đêm, điện thoại chuyển được, Tra Vi liền cất giọng răn dạy dồn dập cho Trương Dương dạy, Trương Dương cười chỗ của mình nói cho Tra Vi.
Tra Vi lập tức nói: Tôi đi tiếp anh, anh chờ đấy, gặp mặt rồi tính sổ với anh!
Trương Dương vừa cúp điện thoại bên này, bên kia điện thoại của Cố Dưỡng Dưỡng lại gọi đến, cô ấy và Tra Vi đều rất quan tâm Trương Dương như nhau, tối hôm qua gọi điện thoại, thế nhưng bởi vì Trương Dương tắt máy, buổi sáng đã gọi vài lần, nếu còn không gọi được nữa thì sẽ báo công an.
Trương Dương phát hiện trên đời này người quan tâm hắn thật đúng là không ít.
Chờ Tra Vi tới đón hắn, điện thoại của Trương Dương vẫn chưa có dấu hiệu nghỉ ngơi, đầu tiên là Sử Thương Hải gọi điện thoại đến hỏi thương thế của hắn, sau đó bên phòng tạm trú gọi điện thoại hỏi vị trí của hắn, bởi vì ngày hôm qua Trương Dương đi gấp, hành lý ở phòng tạm trú. Chung Tân Dân của công ty Kinh Bắc cũng gọi điện thoại, gã gọi điện thoại đến đây cũng không phải hỏi han ân cần Trương Dương, mà là vì thỉnh cầu trợ giúp. Ngày hôm qua đánh một trận, Trương Dương đắc thắng trở về, thế nhưng Phục Bộ Nhất Diệp lại bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, cánh tay phải của ông ta khi đối quyền với Trương Dương đã bị gãy xương nhiều chỗ, bác sĩ cũng không có cách nào, đề nghị Phục Bộ Nhất Diệp cắt bỏ, thân là một võ giả, cắt bỏ thì có ý nghĩa là từ nay về sau ông ta có thể trở thành một phế nhân, Phục Bộ Nhất Diệp đương nhiên không muốn. Ông ta và Lý Đạo Tể dù sao đều là khách Chung Tân Dân mời tới, Chung Tân Dân suy nghĩ, Trương Dương nếu có thể đem trật khớp của mười mấy người trong công ty bảo an chữa tốt, có thể hắn đối với cốt thương cũng có chút biện pháp, cho nên ôm thái độ thử một lần gọi điện thoại cho Trương Dương.
Chung Tân Dân nói: Chủ nhiệm Trương, bọn họ đều là do tôi mời tới, lúc trước là ôm mục đích xúc tiến giao lưu văn hóa thuật võ trong Nhật Hàn của mục đích, tôi không ngờ rằng lại thành cái dạng này.
Trương Dương không đợi Chung Tân Dân nói xong, cũng đã hiểu mục đích của gã, mỉm cười nói: Chung tổng, ông muốn tôi chữa thương cho tên tiểu Nhật bản kia? Chung Tân Dân có chút khó xử nói: Oan gia nên giải không nên kết, chuyện này đều là do tôi dựng lên, chủ nhiệm Trương, tôi cẩn thận suy nghĩ rồi, chuyệnphòng tạm trú kinh thành là tôi lo lắng không chu toàn, như vậy đi, tôi dự định cùng các ngươi ký thêm ba năm vô điều kiện, tiền thuê như cũ, cậu thấy thế nào? Chung Tân Dân là một người làm ăn, gã đương nhiên hiểu đạo lý trong thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, muốn người ta làm việc vì mình, đầu tiên thì phải xuất ra thành ý, gã biết Trương Dương đang cần cái gì, cho nên lần thứ hai nhượng bộ tại chuyện của phòng tạm trú kinh thành.
Trương Dương cũng rất sảng khoái, điều kiện mà Chung Tân Dân cho hắn đúng là không thể tốt hơn nữa, có những lời này chuyện của , phòng tạm trú kinh thành giống như chiếm giải quyết toàn diện viên mãn. Trương Dương cân nhắc lợi hại, quyết định đáp ứng thỉnh cầu của Chung Tân Dân, hắn mỉm cười nói: Tôi có thể thử xem, nhưng mà không nhất định có thể thành công!
Chung Tân Dân nói: Chỉ cần cậu tận lực là được, tôi quyết không bắt buộc.
Tra Vi có oán niệm rất lớn đối với Trương Dương, lần này cô ấy lái một chiếc ô tô màu đen đến đây, Trương Dương mặc quân phục dạo một vòng quanh chiếc xe, nhếch miệng cười nói: Bắn chim mà phải dùng đến pháo, xe của cô tôi không ngồi nổi đâu?
Tra Vi nói: Anh nói nhiều lới vô nghĩa như vậy làm gì? Nhanh lên xe đi!
Trương Dương tiến vào trong xe.
Tra Vi thay đổi đầu xe, hướng chạy xuống núi.
Trương Dương nói: Đi phòng tạm trú kinh thành trước, tôi đem hành lý đi luôn.
Tra Vi nói: Anh thật sự coi tôi là tài xế sao?”
Trương Dương nói: Tôi làm gì có tài cán đó, đời trước tu phải tạo hóa gì đấy, mới có thể gặp phải một tiểu mỹ nhân vị phong tình vạn chủng như thế làm tài xế.
Tra Vi nhịn không được nở nụ cười, nói: Cút! Lớn như vậy rồi, cả ngày không nghiêm chỉnh!
Trương Dương nói: Xin lỗi, hôm qua Sử lão gia tử tìm tôi có chút việc gấp, cho nên không nói chuyện với cô được, khiến cho cô lo lắng.
Tra Vi nói: Vì sao tắt máy? Làm hại mấy người chúng tôi lo lắng cho anh cả một đêm.
Trương Dương nói: Tôi lớn như vậy cũng không gì đáng phải lo lắng cả, nói thật, ngày hôm qua khi giao thủ với tên tiểu Nhật Bản, tôi bị thương.
Tra Vi nghe nói hắn bị thương, kinh hô một tiếng, thân thiết nhìn hắn nói: Bị thương có nặng không? Lúc đó vì sao anh không nói?
Trương Dương nói: Tôi không phải vì sĩ diện sao? Hiện trường có nhiều người nhìn như vậy, nếu như ta nói tôi bị bọn họ đả thương, không phải mất mặt sao? Vốn là chuyện dương uy cho quốc gia, chúng ta phải xong việc một cách hoàng tránh, không thể lưu lại mảy may tiếc nuối.
Tra Vi nói: Bầm dập giả làm người mập, lỡ như thương tình trở nên phiền phức thì sao, nếu không, tôi tống anh đi bệnh viện kiểm tra một chút.