Trương Dương cười nói: Nào có, con cam tâm tình nguyện nghe mẹ nuôi nói.
La Tuệ Trữ nói: Gần đây mẹ và bà ngoại của Yên Nhiên có gọi điện vài lần, cả hai đều nhắc tới chuyện của con và Yên Nhiên, Yên Nhiên hiện tại đem tất cả vào sự nghiệp, con bé có vẻ chống cự đối với tình cảm, cái này chứng minh trong lòng con bé vẫn còn có con, căn bản không có khả năng tiếp nhận đứa con trai khác.
Trương Dương nói: Là con có lỗi với cô ấy.
Biết có lỗi với con bé, thì đối với con bé tốt một chút, cho dù bây giờ hai đứa chia tay, nhưng cũng không có thể bởi vì chia tay mà trở thành người lạ, bạn bè bình thường cũng có thể làm, có thời gian có thể gọi điện thoại thăm hỏi một chút. Qua một thời gian, tình cảm của hai đứa sẽ có biến chuyển.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, con sẽ.
La Tuệ Trữ nói: Con ngoài miệng thì đáp ứng mẹ, thật ra là nói cho có lệ.
Trương Dương cười nói: Tôi nói với ai cũng không dám nói với mẹ.
La Tuệ Trữ nói: Con và Kiều Mộng Viện gần đây hình như không tồi.
Trương Dương xấu hổ ho khan một tiếng nói: À ... Con và Mộng Viện là bạn bè bình thường.
La Tuệ Trữ nói: Thật ra chuyện tình cảm của con mẹ không có quyền can thiệp, bất quá, mẹ nuôi với những người đứng trên một góc khác mà xem, luôn cảm thấy Yên Nhiên và con là thích hợp nhất. Nếu như hai đứa bởi vì hiểu lầm mà không thể tới với nhau, đối với mẹ mà nói cũng là một loại tiếc nuối.
Trương Dương đang chuẩn bị nói hai câu lời hữu ích để giúp mẹ nuôi giải sầu, lúc này Tra Vi đến đây tìm hắn, ở ngoài cửa đã bắt đầu ồn ào: Trương Dương, mau ra đây hỗ trợ đem đồ vào coi!
La Tuệ Trữ ý vị thâm trường nhìn Trương Dương, trong lòng nói đứa con nuôi thật sự là mệnh hoa đào, nhiều đứa con gái tốt như vậy sao đều vội vàng quanh quẩn bên cạnh hắn.
Trương Dương cười cười ngượng ngùng, đứng dậy ra cửa. Tra Vi lái xe đến đây, lần này mua không ít đồ, có ăn có mặc, Trương Dương vô cùng kinh ngạc nói: Làm gì đây? Chuẩn bị dọn nhà sao?
Tra Vi đem đống đồ từ thùng xe phía sau đặt trong tay Trương Dương: Anh không phải nói đêm nay phải về Nam Tích sao? Tôi mua cho anh vài bộ quần áo, vốn dĩ muốn mời anh đi ra ngoài ăn, lại sợ anh ngại, cho nên thẳng thắn mua đồ ăn đến đây, tự tay làm cho anh ăn.
Trương Dương cười nói: Sao đột nhiên đối với tôi tốt như vậy? Có phải là có mục đích gì không?
Tra Vi lôi mấy cái túi từ trong xe, vừa khóa xe vừa nói: Đúng, tôi có mục đích với anh, tôi thích anh, tôi muốn theo đuổi anh! Cô ấy nói xong mới phát hiện cách đó không xa còn có một chiếc xe, có chút kinh ngạc nói: Trong nhà có người?
Trương Dương à ừm hai tiếng.
Tra Vi trừng mắt liếc hắn nói: Sao không nói sớm!
Lúc này âm thanh của La Tuệ Trữ từ bên trong vang lên: Tiểu Vi tới à, mau vào bên trong ngồi!
Tra Vi lập tức mắc cở mặt cười đỏ bừng, nói như vậy những lời vừa rồi tất cả đều bị La Tuệ Trữ nghe được. Cô ấy đem tất cả đều quy tội lên người Trương Dương, giơ cước lên hung hăng đá một cái lên mông của Trương Dương.
Trương đại quan nhân vui vẻ bị cô ấy đá một cước, đem đồ cầm vào. Tra Vi dù sao cũng bản lĩnh hơn so với mấy cô gái bình thường, tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn đi vào, đi tới trước mặt La Tuệ Trữ kêu một tiếng: Dì La!
La Tuệ Trữ mỉm cười gật đầu, nói : Tới rồi!
Tra Vi gật đầu, cô ấy lúng túng nói: Con tới tiễn đưa Trương Dương.
La Tuệ Trữ nhìn phía Trương Dương nói: Con phải đi sao?
Trương Dương nói: Mua vé xe lửa buổi tối, chuyện bên kinh thành đã thu xếp gần xong hết rồi, thành phố cũng gọi con trở về, kêu con nhanh chóng thúc đẩy công tác của ủy ban thể dục”
La Tuệ Trữ nói: Trở về cũng tốt.
Tra Vi mua không ít đồ ăn, cô ấy cầm đồ ăn đi phòng bếp, trong lòng nói lần này tiêu rùi, cái gì cũng bị La Tuệ Trữ thấy được, vừa rồi mình còn nói thích Trương Dương, muốn theo đuổi hắn, mình dù sao cũng là con cô gái, cái gì mà tự tôn cũng không còn, Tra Vi vừa đi tới phòng bếp, vừa hối hận không ngớt, đều tự trách cái miệng của mình, đều do cái tên nhóc này trước đó không nhắc nhở cô.
La Tuệ Trữ nhìn bóng lưng Tra Vi cảm thấy nha đầu kia cũng có chút khả ái, lắc đầu nói: Mẹ đi!
Trương Dương giữ lại nói: Mẹ nuôi, ở lại ăn cơm đi, dù sao cũng không người ngoài, bữa giờ con đến kinh thành hai mẹ con chúng ta cũng không cùng ăn.
La Tuệ Trữ nói: Tốt!
Trương Dương nhanh chóng đi tới phòng bếp, thấy Tra Vi đang vừa hối hận vừa lặt rau.
Nghe được tiếng bước chân của Trương Dương , Tra Vi dựng thẳng mắt phượng trợn tròn trừng mắt nhìn hắn, cái khí thế này có thể nuốt Trương Dương vào bụng luôn.
Trương Dương cười nói: Làm gì vậy? Sao có vẻ có thâm thù đại hận thế?
Tra Vi nói: Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không để yên!
Trương Dương nhếch môi cười nói: Đừng khách khí, tôi cũng cảm động lắm, làm cơm nhanh lên, mẹ nuôi tôi buổi trưa muốn ăn ở chỗ này, cô cần phải có biểu hiện thật tốt.
Này! Anh coi tôi là nữ hầu hả!
Trương Dương nói: Cô không phải thích tôi sao? Nếu muốn cho tôi thích cô, đầu tiên phải làm hài lòng được dạ dày của tôi, nếu như cô có bản lĩnh thì tiện thể ngay cả dạ dày của mẹ nuôi tôi cũng làm hài lòng luôn đi, nói không chừng thật đúng là sẽ chinh phục được tôi, cái vậy gì, nhanh lên đi, đem tất cả khí lực của cô ra đi, làm cho ngon một chút nhé.
Tra Vi tức giận cầm lấy một trái cà chua ném thẳng vào mặt của hắn.
Trương đại quan nhân đưa tay bắt lấy, cười tủm tỉm nói: Tôi đi nói chuyện với mẹ nuôi.
Nhìn bóng lưng Trương Dương rời đi, Tra Vi cắn cắn môi, vẻ mặt buồn bực, nhưng lập tức lại nở nụ cười ngọt ngào. Tâm tư của con gái cũng không dễ dàng nắm bắt được.
La Tuệ Trữ cũng có hiểu biết đối với đứa con gái của Tra Tấn Nam này, biết Tra Vi từ nhỏ đã có cá tính mạnh mẽ, giống như một đứa con trai vậy, nhưng không ngờ rằng cô ấy đối với Trương Dương lại săn sóc như vậy, một đứa con gái mang theo nhiều đồ ăn như thế, chủ động chạy đến làm cơm cho Trương Dương, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết bên trong nhất định có chuyện. Đối với việc đứa con nuôi phân tán tình cảm lung tung này La Tuệ Trữ cũng chẳng biết nên nói thế nào, xem ra nói cũng vô dụng, tất cả phải dựa vào chính hắn đi lựa chọn.
Trương Dương thấy trà có chút lạnh, đi đun nước nóng, mỉm cười nói: Mẹ nuôi, mùa xuân năm nay dành thời gian đến Bình Hải nha.
La Tuệ Trữ lắc đầu nói: Không có thời gian, cả ngày bận chuyện không đi được. Chỉ cần là con gái Văn Linh là đã đủ để bà ấy bận rộn, hơn nữa còn phải cùng đi với chồng để tham dự các trường hợp xã giao, thời gian cá nhân của La Tuệ Trữ quả thật rất ít.
Trương Dương nói: Hạo Nam gần đây có liên hệ với nhà không?
La Tuệ Trữ thở dài nói: Nó rất ít gọi điện thoại, cho dù thỉnh thoảng có gọi một lần, cũng là nói ngắn gọn hai câu thì cúp, bất quá mẹ nghe nói nó ở Tân Cương có biểu hiện coi như không tồi, yêu cầu tiến bộ trên chính trị, trải qua chuyện của Tần Manh Manh, nó thật sự trưởng thành. Nói đến con trai, La Tuệ Trữ không khỏi buồn, lông mày nhăn lại.