Y Đạo Quan Đồ

Chương 1117: Chương 1117: +814: Biện pháp bổ cứu (4)




Kì Sơn nói: Chủ nhiệm Trương, tôi hôm nay tới là để nói chuyện về vấn đề di dời khu đất chung quanh nhà máy gia công thịt gia cầm.

Trương Dương ngẩn ra, hắn vốn cho rằng Kì Sơn tới là vì chuyện em y, nhưng không ngờ y lại nói tới vấn đề di dời, khu đất gần nhà máy gia công thịt gia cầm là một khối xương khó nhằn, là đất dùng thuộc trong phạm vi quy hoạch của khu nội thành mới, vấn đề di dời thủy chung không được thống nhất, bộ chỉ huy đối với việc này cũng có chút đau đầu, Trương Dương nghe thấy Kì Sơn nhắc tới chuyện này, lập tức ý thức được y có thể là có liên quan tới khu đất này: Ý tứ của Kì tổng là...

Kì Sơn cười nói: Khu đất này là tôi bỏ vốn mua.

Trương Dương nói: Kì tổng thật tinh mắt.

Kì Sơn nói: Không giấu gì anh, lúc trước tôi mua khu đất này là để xây dựng một nhà máy gia công thịt gia cầm hiện đại hoá, nhưng không ngờ thị lý chọn xây dựng khu nội thành mới ở đây, dựa theo quy hoạch, trong khu nội thành mới không cho phép xây dựng nhà xưởng, cho nên khu đất này của tôi liền không còn chỗ dùng.

Trương Dương nói: Tôi đã đọc tư liệu về phương diện này, người sở hữu đất tên là Đổng Cường.

Hắn là bỏ tên còn tôi bỏ tiền! Anh biết đất, cậu tôi nhậm chức ở Đông Giang, cho nên rất nhiều chuyện tôi không tiện trực tiếp ra mặt.

Trương đại quan nhân ý thức được Kì Sơn lần này tới là để bàn điều kiện với mình, Trương Dương: Nói Xem ra Kỳ tổng lần này chủ động đăng môn là để giải quyết vấn đề di dời khu đất này.

Kì Sơn nói: Tôi nghe nói chủ nhiệm Trương gần đây có chút hiểu lầm với thằng em Kì Phong của tôi.

Trương Dương nói: Hiểu lầm giữa chúng tôi rất nhiều, anh nói là chuyện nào?

Kì Sơn nói: Chuyện của Giang Nam thực phủ có liên quan với chủ nhiệm Trương không ?

Trương đại quan nhân không chút giấu diếm, gật đầu nói: Không sai, là tôi nói với phía lâm nghiệp.

Kì Sơn nói: Thật ra vấn đề kinh doanh thịt thú rừng không chỉ tồn tại ở Giang Nam thực phủ, đa số khách sạn của toàn bộ Đông Giang đều có vấn đề.

Trương Dương cười nói: Nhưng người khác không đắc tội với tôi!

Kì Phong đắc tội với anh ư? Chủ nhiệm Trương còn nhớ chuyện đâm xe lúc trước không? Kì Sơn rõ ràng đang lảng tránh mâu thuẫn chủ yếu.

Trương Dương nói: Tôi là người ân oán rõ ràng, có một số việc, tôi nói bỏ là khẳng định sẽ bỏ, nhưng có một số người ngoài mặt thì thành khẩn nói xin lỗi với tôi, nhưng sau lưng lại lén lút giở trò, tôi nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì người ta sẽ nhìn tôi như thế nào?

Kì Sơn nói: Lời đồn bên ngoài chắc gì đã đúng.

Trương Dương nói: Em trai anh mua chuộc bảo vệ của khu vực săn bắn Bát Kỳ, khi tôi dẫn bạn tới săn, cố ý thả thú dữ ra, hắn là muốn dồn tôi vào chỗ chết!

Kì Sơn giả vờ kinh ngạc: Không thể nào, Kì Phong không thể nào làm ra chuyện như vậy được.

Trương Dương cười nói: Hắn là em của anh, anh đương nhiên bảo vệ hắn, nhưng tên bảo vệ đã thừa nhận, người sai khiến sau lưng là Trần Bưu của Tinh Võ đặc vệ, Trần Bưu lại là bị em của anh sai khiến, anh nói món nợ này tôi không tính lên hắn thì tính lên ai?

Kì Sơn nói: Lời Trần Bưu nói chắc gì đã là thật, hắn năm ngoái tới tìm tôi vay tiề, bị tôi cự tuyệt,có thể bởi vì chuyện này mà ghi hận trong lòng, cho nên mới hãm hại em tôi.

Trương Dương nói: Kì tổng, anh là người thông minh, rốt cuộc chuyện này có phải là thật hay không thì chúng ta trong lòng biết rõ, anh hôm nay tới đây nói chuyện bồi thường di dời chỉ là cớ mà thôi. Trương Dương nói toạc ra mục đích chân chính của Kì Sơn.

Kì Sơn nói: Chủ nhiệm Trương, thứ cho tôi nói thẳng, anh không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh chuyện này chính là Kì Phong làm!

Trương Dương hỏi ngược lại: Tôi tin là thật thì được rồi, cần chứng cứ ư?

Kì Sơn nhìn khuôn mặt đầy sát khí của Trương Dương, trong lòng thầm cảm thán, em trai lần này thật sự đã gây phiền toái lớn rồi, nếu Trương Dương vận dụng pháp luật, chuyện ngược lại không khó giải quyết, nhưng Trương Dương trước giờ luôn là người không tuân thủ quy củ, hắn chỉ cần nhận thức chuẩn là Kì Phong làm chuyện này, hắn sẽ triển khai sự trả thù vĩnh viễn, nhất định sẽ khiến anh em bọn họ phải trả giá đắt, Kì Sơn nói: Bất kỳ chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết.

Trương Dương nói: Anh có muốn nói chuyện với người muốn giết anh không?

Kì Sơn nói: Tôi cam đoan về sau sẽ không có chuyện tương tự phát sinh.

Trương Dương bật cười ha ha: Anh cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi à?

Kì Sơn nói: Cho nó một cơ hội đi!

Trương Dương nói: “Cơ hội không phải người khác cho, là mình tự tạo ra!

Tôi sẽ bảo nó rời khỏi Đông Giang! Kì Sơn đưa ra một điều kiện thứ nhất.

Trương Dương mỉm cười.

Kì Sơn lại nói: Khu đất đó của nhà máy gia công thịt gia cầm, tôi sẽ cho người nhượng ra, không tạo thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.

Trương Dương thở dài nói: Có một đưa em trai như vậy thật sự là phiền toái, anh hay là thà chẳng có còn hơn.

Kì Sơn nói: Cả đời chỉ có hai anh em, không có lựa chọn, tôi không giúp nó thì ai có thể giúp được nó nữa?

Trương Dương nói: Nếu tôi không đáp ứng?

Kì Sơn nói: Tôi đã đáp ứng mẹ tôi lúc bà ấy sắp mất, tôi phải chiếu cố tốt cho em trai tôi, cho nên, bất kể nó làm sai hay làm đúng, tôi đều sẽ đứng ở bên nó.

Trương Dương nói: Có phải có chút mù quáng không?

Kì Sơn, nói: Nếu đổi lại là anh, anh cũng không có lựa chọn, nếu có người nhất định phải đẩy anh em của anh vào tuyệt lộ, như vậy thì anh chỉ có thể làm cừu nhân của hắn thôi!

Trương Dương cười nói: Kì tổng, nếu tôi không hiểu sai ý của anh, thì anh đang uy hiếp tôi ư?

Kì Sơn lắc đầu: Tôi không dám, tôi nói thật, tôi thủy chung đều nói với tiểu Phong rằng, trên thế giới này có thêm một người bạn thì là có thêm một con đường, so với đi tới đâu kết thù tới đó thì sáng suốt hơn nhiều, nhưng nó lại không nghe lời tôi nói.

Trương Dương nói: Trần Hạo bỏ ra hai trăm vạn để an ủi bạn của tôi!

Kì Sơn nói: Tôi bỏ năm trăm vạn!

Tôi không hy vọng nhìn thấy Kì Phong ở Đông Giang nữa.

Kì Sơn nói: Anh nhậm chức ở Đông Giang một ngày, tôi sẽ không cho nó bước vào Đông Giang một bước.

Trương Dương mỉm cười hài lòng, cầm chén trà lên: Uống trà!

Khóe môi Kì Sơn lộ ra nụ cười, tuy rằng hắn từ lúc tiến vào văn phòng, thủy chung đều nhượng bộ, nhưng vẻ mặt của hắn lại tạo cho người ta cảm giác không kém cạnh chút nào.

Kì Phong phẫn nộ hét lên: Vì sao? Anh, anh vì sao sợ hắn như vậy? Anh cho hắn bao nhiêu tiền em mặc kệ, nhưng anh dựa vào gì mà làm chủ cho em? Dựa vào gì mà bắt em rời khỏi Đông Giang?

Kì Sơn lạnh lùng nói: Nếu mày không đi, công ty từ trên xuống dưới sẽ bị mày làm liên lụy, bởi vì chuyện ngu xuẩn mà mày đã làm, chúng ta gần đây đã tổn thất bao nhiêu tiền?

Kì Phong nói: Là hắn không ngừng tìm chúng ta gây phiền toái, không phải hắn thì lão Cát sao lại lộ?

Kì Sơn nói: Mày phải đi, hắn hiện tại vẫn chưa biết chuyện đó có liên quan tới chúng ta, chỉ nghĩ mày trả thù vì ân oán riêng tư.

Anh, anh không ngừng nhượng bộ như vậy, người khác sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Chúng ta đã trở thành trò cười rồi.

Tao mặc kệ người khác nhìn thế nào, xã hội này không phải là dựa vào cậy mạnh hiếu thắng là có thể đứng chân được, tiền tài và quyền lực mới đại biểu cho thực lực của mày, mày không thể trêu vào Trương Dương, chuyện lần này đã chứng tỏ một điểm, nếu như không phải là có người giúp mày che giấu, nếu để hắn biết mày sau lưng dở nhiều trò như vậy, hắn căn bản sẽ không chịu dừng, tiểu Phong, mày tiếp tục ở lại Đông Giang, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, gần đây phong thanh rất gắt, chúng ta cận phải thu liễm một chút, nghe tao khuyên, rời khỏi Đông Giang, tạm tránh mũi nhọn, tao đáp ứng mày, đợi phong đầu qua đi, tao sẽ lập tức đón mày về.

Anh! Kì Phong có chút tuyệt vọng hét lên, nhưng từ thái độ của anh trai hắn biết rằng, lần này không còn dư địa để xin nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.