Y Đạo Quan Đồ

Chương 503: Chương 503: Ác đảm






Trương Dương nói: "Kỳ thực chuyện này không liên quan nhiều tới Phạm tiểu thư, cô tham gia vào làm gì!" Trương Dương là khuyên bảo và cũng là thăm dò, hắn luôn cảm thấy quan hệ giữa Phạm Tư Kỳ và Hứa Gia Dũng có chút kỳ quái, lờ mờ đoán ra được Hứa Gia Dũng có tám chín phần mười là lợi dụng chuyện gì đó để ép buộc Phạm Tư Kỳ, nếu không thì với gia thế và thân phận của Phạm Tư Kỳ căn bản không thể nào nghe lời Hứa Gia Dũng như vậy.

Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Chồng tôi rốt cuộc là đắc tội với anh như thế nào mà anh lại hại anh ấy như vậy?"

Trương Dương nói: "Không phải là tôi hại gã, là bản thân gã tự chuốc lấy thôi, các người không sống những ngày tháng êm đềm ở Singapore, chạy tới Giang Thành này làm gì?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Kiều Mộng Viện đã cự tuyệt nhượng lại Hối Thông rồi, anh đã đạt được mục đích, vì sao còn muốn chèn ép Gia Dũng như vậy?"

Trương Dương nói: "Thu mua Hối Thông là chủ ý của bản thân Hứa Gia Dũng phải không, gã là một thằng điên, muốn giành lại Hối Thông không phải là để phát triển và kinh doanh, mà là muốn biến Hối Thông thành công cụ để đối phó tôi, cô là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, trên thương nghiệp so với tôi thì chắc chắn là nhìn còn thấu hơn, tôi muốn hỏi cô, thu mua Hối Thông đối với ngươi cô thì có ý nghĩa gì?"

Phạm Tư Kỳ không còn gì để đáp lại, Trương Dương nói không sai, phương hướng kinh doanh chủ yếu của Tinh Nguyệt chính là ngành tàu bè và đầu tư, đối với ngành IT trên cơ bản là không hiểu gì. Nếu như không phải là Hứa Gia Dũng môt mực xúi bẩy thì mình cũng sẽ không tới Giang Thành thu mua một ngành nghề mà mình vốn không quan thuộc. Trương Dương nói không sai, Hứa Gia Dũng chính là một thằng điên, gã đã bị cừu hận che mờ hai mắt, đã đến mức phát rồ tới nơi rồi, Phạm Tư Kỳ e sợ Hứa Gia Dũng, hận không thể khiến gã chết ngay lập tức, nhưng trong tay Hứa Gia Dũng lại nắm được chứng cứ của cô ta, nếu như gã công bố những thứ đó với công chúng, danh dự mà gia tộc của cô ta gây dựng trong nhiều năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Phạm Tư Kỳ bỗng dưng nói một câu không đầu không đũa: "Nam nhân không có kẻ nào tốt cả." Nói xong câu này cô ta xoay người bước lên xe Lincoln.

Trương Dương đi với phòng làm việc của Đỗ Vũ Phong, Đỗ Vũ Phong và Điền Bân đang nói chuyện với nhau, thấy Trương Dương bước vào, Dương Vân cười nói: "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, bọn tôi đang nói về cậu đây."

Trương Dương nói: "Nói gì về tôi đấy?"

Đỗ Vũ Phong bảo: "Nói xấu cậu!"

Trương đại quan nhân cười ha ha, nhận lấy bình nước khoáng mà Đỗ Vũ Phong đưa tới, mở nắp ra uống.

Điền Bân nói: "Bằng vào thân thủ của cậu mà Hứa Gia Dũng có thể đánh lén được cậu ư? Có quỷ mới tin được."

Đỗ Vũ Phong nói: "Giấy chứng nhận nghiệm thương của bệnh viện có mang theo không?"

Trương Dương đưa giấy chứng nhận nghệm thương cho gã, hắn bảo bệnh viện viết một tờ chứng minh rằng não bị chấn động nhẹ, loại bệnh này vốn chính là chuyện mập mờ như đúng mà lại sai. Bằng vào quân hệ và nhân mạch của Trương Dương, muốn kiếm được một tờ chứng minh như thế này là rất dễ dàng, cho dù là viết nghiêm trọng hơn một chút thì hắn cũng có thể làm được, mặc dù hắn ngay cả bị thương một chút cũng không.

Điền Bân nói: "Cậu thật sự định mượn chuyện này để tống Hứa Gia Dũng vào tù à?"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự là không coi gã vào đâu cả, nhưng thằng ôn này giống như keo da trâu cứ dính chặt lên người tôi, tôi rất khó chịu, gã nếu ngoan ngoãn cút khỏi Giang Thành thì tôi cũng có thể mắt không thấy thì lòng không phiền, nhưng gã cứ giống như một con ruồi bay đi bay lại trước mặt tôi, thỉnh thoảng lại khiến tôi muốn ói, thật sự là không thể chịu được nữa rồi."

Đỗ Vũ Phong nói: "Chúng tôi không thể tạm giam gã quá lâu."

Điền Bân nói: "Các cậu tán gẫu đi, tôi còn có việc phải làm." Gã đừng dậy rời khỏi văn phòng.

Đỗ Vũ Phong đợi cho Điền Bân đi rồi mới nói chuyện vừa rồi gã đập cho Hứa Gia Dũng một trận ra, Trương Dương nghe thấy vậy thì trong lòng có chút sung sướng, mỉm cười nói: "Đối với thằng cháu này không thể thủ hạ lưu tình được, lần này tôi nhất định phải nhất định phải triệt để đập bẹp đầu gã, khiến cho gã dám có ý định đụng đến những người bên cạnh tôi nữa."

Đỗ Vũ Phong nói: "Nhưng chỉ dựa vào chuyện gã đánh lén cậu thì vẫn không đủ để trị tội gã, cậu lại không bị thương nặng. Kỳ thực Đỗ Vũ Phong sáng mắt sáng lòng, Trương Dương căn bản không hề bị thương, chính là diễn trò mà thôi."

Trương Dương nói: "Gã đã bắt đầu khống chế không được cảm xúc nội tâm rồi, tôi đoán rằng, gã khẳng định sẽ chó cùng rứt giậu."

Đỗ Vũ Phong nói: "Cậu phải cẩn thận một chút, một người nếu như phát điện thì chuyện gì cũng đều làm được đó."

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi đang muốn không ngừng bức gã phải chó cùng rứt giậu đây."

Đỗ Vũ Phong nói: "Áp lực của tôi cũng, gần đây có không ít người gọi điện thoại tới xin cho gã, lão gia tử của gã dẫu sao cũng là tiền bí thư thị ủy Giang Thành, vẫn là có chút nhân mạch."

Trương Dương nói: "Vào những lúc như thế này mà còn có người xin cho gã thì đúng là cũng có chút lương tâm." Gã dừng lại một chút rồi nói: "Thôi thì thả gã đi, dẫu sao thì cũng không trị được tội gã."

Đỗ Vũ Phong nói: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ cho người theo dõi gã, chỉ cần gã dám có hành động thiếu suy nghĩ thì tôi lập tức sẽ cho gã đẹp mặt."

Đỗ Vũ Phong bảo Điền Bân đi thả Hứa Gia Dũng, đây cũng là cấp cho Điền Bân một cái nhân tình, Điền Bân cùng Hứa Gia Dũng bước ra khỏi cục cảnh sát, Hứa Gia Dũng đầu tóc rối bù, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, thời gian ở bên trong tuy rằng không lâu, nhưng lại bị dày vò không ít.

Hứa Gia Dũng khàn khàn nói: "Tôi muốn kiện hắn."

Điền Bân thở dài, nói: "Gia Dũng, tôi khuyên cậu một câu, đừng ở lại Giang Thành nữa."

Hứa Gia Dũng căm hận nói: "Vì sao? Tôi sinh ra và lớn lên ở Giang Thành, vì sao không thể ở lại Giang Thành."

Điền Bân nói: "Tính tình của Trương Dương như thế nào thì cậu cũng rõ rồi, hắn hiện tại một lòng muốn bắt cậu rời khỏi nơi này, cậu mà ở lại thì khẳng định sẽ phải đối mặt với những tình huống còn xui xẻo hơn."

"Tôi không quan tâm! Giang Thành không phải là của hắn, hắn dựa vào gì mà bắt tôi đi? Tôi giờ thì rõ rồi, không ngờ lại có loại tiểu nhân ti bỉ vô sỉ như vậy, hắn căn bản là cố ý cho tôi chui vào tròng."

Điền Bân nói: "Ân oán giữa các cậu tôi không tiện bình luận, nhưng cậu phá hoại hôn lễ của Tần Bạch, lợi dụng Kim Toa để giở trò, khiến cho Viên Lập Ba đối phó Trương Dương, lại ở sau lưng làm mưa làm gió, còn muốn chụp trộm ảnh Trương Dương đi lại với cô gái khác rồi gửi cho tỉnh trưởng Tống, những chuyện này có chút quá đáng rồi đó, Trương Dương hận cậu là có thể hiểu được."

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi biết quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng không cần phải làm thuyết khách giúp hắn đâu. Tôi sẽ không đi, tôi ở Hối Thông vẫn còn có một số cổ phần."

Điền Bân thầm thở dài, Hứa Gia Dũng thật sự là không cứu được rồi. Điền Bân biết rất rõ khả năng của Trương Dương, một người có thể làm bạn bè với Trương Dương không nghi ngờ gì nữa chính là một điều may mắn, nhưng một người nếu như làm kẻ địch của Trương Dương, vậy thì e rằng đó là chuyện bi thảm nhất trên thế giới này rồi.

Xe của Phạm Tư Kỳ đỗ ở cửa cục cảnh sát, sau khi Hứa Gia Dũng chào Điền Bân rồi bước lên xe, Phạm Tư Kỳ hơi dịch vào trong một chút. Hứa Gia Dũng lên xe, đóng cửa xe lại, hai người đều không lập tức nói chuyện, Phạm Tư Kỳ hạnh tai nhạc hạa quan sát Hứa Gia Dũng, từ vẻ mặt của gã biết được rằng gã ở trong cục cảnh sát khẳng định là phải nếm mùi đau khổ. Phạm Tư Kỳ chỉ mong sao gã chết quách ở trong cục cảnh sát, từ đó mà bốc hơi khỏi nhân gian, đừng làm phiền cô ta nữa. Nhưng những lời này chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ không thể nào nói ra ngoài được. Phạm Tư Kỳ nói: "Kiều Mộng Viện thật sự đã quyết định đổi ý, cô ta muốn giữa lại cổ phần của Hối Thông trong tay."

Hứa Gia Dũng ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mà Phạm Tư Kỳ đưa, sau khi mở ra không lâu thì Hải Sắt phu nhân gọi tới.

Hải Sắt phu nhân đang ở Đông Giang, bà ta nghe nói tới chuyện Hứa Gia Dũng công kích Trương Dương, lại thông qua anh trai Vương Bá Hành để tạo áp lực cho phía Giang Thành, nếu không thì Hứa Gia Dũng cũng không sẽ không được thả ra nhanh như vậy.

Hứa Gia Dũng rất lễ phép chào: "Dì Hải Sắt!"

Vương Quân Dao nghe thấy giọng nói của Hứa Gia Dũng thì quan tâm hỏi: "Gia Dũng, cháu ra rồi à, ở bên trong có bị làm khó không?"

Hứa Gia Dũng không nói ra chuyện Đỗ Vũ Phong đánh gã, liền nói khẽ: "Không sao, cháu rất khỏe."

Vương Quân Dao nói: "Gia Dũng, đừng đấu với Trương Dương nữa, tên đó căn bản chính là một địa đầu xà, cháu có mạnh hơn nữa cũng không thể áp chế được hắn, cháu về Đông Giang đi, dì có chuyện muốn nói với cháu."

Hứa Gia Dũng nói: "Chuyện của Hối Thông vẫn chưa xong, cháu tạm thời không thể đi được."

Vương Quân Dao thở dài, nói: "Gia Dũng, không phải là cô nói cháu đâu, cháu để tâm vào sinh ý đi, tranh đi đấu lại với Trương Dương thì có gì hay?"

Hứa Gia Dũng nói: "Cháu không tin loại người này có thể may mắn cả đời, cháu tin ông trời công bằng, loại người này rồi sẽ có lúc gặp xui xẻo."

Vương Quân Dao tận tình khuyên bảo: "Hắn là hắn còn cháu và cháu, dì thân là trưởng bối của cháu, thật là là không đành lòng nhìn thấy cuộc sống của cháu cứ mãi chìm ngập trong thù hận."

Hứa Gia Dũng nói: "Cám ơn sự quan tâm của dì, cháu biết mình nên làm gì."

Phạm Tư Kỳ đợi Hứa Gia Dũng gác điện thoại mới nói: "Tôi phải nhanh nhanh về Nam Tích một chuyện, phía đó xảy ra chút vấn đề nhỏ."

Hứa Gia Dũng nói: "Vợ chồng như chim liền cánh, lúc đại nạn lâm đầu lại mạnh ai người nấy bay, xem ra lời của cô nhân quả nhiên mấy phần đạo lý."

Phạm Tư Kỳ nói: "Tinh Nguyệt đầu tư vào cảng Nước Sâu Nam Tích nhiều tiền như vậy, tôi không thể vì một số chuyện ân oán cá nhân mà bỏ mặc lợi ích của ga tộc."

Hứa Gia Dũng nói: "Lý do của cô chính đáng lắm! Nữ nhân ở trên thế giới này là động vậy dễ thay đổi nhất."

Phạm Tư Kỳ đã chị đựng đủ sự dày vào của Hứa Gia Dũng rồi, mỗi lần tâm tình của gã không tốt, gã sẽ chuyện sự uất ức này lên người cô ta, gã thật sự là ma tinh trong số mạng của Phạm Tư Kỳ.

Hứa Gia Dũng vươn tay ra ôm lấy Phạm Tư Kỳ, ghé vào tai cô ta, nói khẽ: "Cô muốn thoát khỏi tôi à? Nằm mơ đi! Tôi mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng xui xẻo tôi. Cô đó, đừng cho rằng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, thấy bộ dạng này của tôi cô có phải là vui lắm không, cao hứng lắm không? Cô chỉ mong sao cho Trương Dương hạ chết tôi để cô được tự do đúng không?"

Phạm Tư Kỳ ra sức lắc đầu, nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghĩ vậy."

Hứa Gia Dũng cười lạnh nói: "Cô đang nói dối, lừa đảo, nữ nhân con mẹ nó toàn là bọn lừa đảo!" Hứa Gia Dũng ánh mắt tràn ngập sát khí, khiến cho Phạm Tư Kỳ không rét mà run, cô ta có gắng giãy ra khỏi tay Hứa Gia Dũng, nhưng lại bị gã ôm chặt hơn.

"Bỏ tôi ra." Phạm Tư Kỳ nhỏ giọng cầu xin.

Hứa Gia Dũng chậm rãi lắc đầu: "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, cô hãy thật thà mà nghe lời tôi, nếu không... Hắc hắc!"

Hứa Gia Dũng về tới chính phủ nhất chiêu không lâu thì nhân viên phục vụ gõ cửa đưa tới một phong thư, mở phong thư ra thì thấy bên trong viết về chuyện ông già Hứa Thường Đức của gã ăn hối lộ, ghi chép rõ ràng những chuyện sai trái mà Hứa Thường Đức đã làm khi còn đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, Hứa Gia Dũng đọc xong liền nổi cơn tam bành, thấy lạc khoản ở cuối tư còn ký hai chữ Trương Dương rất ngông nghênh, Hứa Gia Dũng xé nát phong thư này. Gã cầm điện thoại lên bấm số di động của Trương Dương.

"Hứa Gia Dũng, mày tìm tao xin lỗi à? Giờ không hiềm quá muộn rồi ư?"

Ngữ khí lề rề của Trương Dương khiến cho Hứa Gia Dũng càng khó chịu hơn, gã cầm lên: "Xin lỗi mày à, trừ phi tao chết, tao thật sự hối hận, lúc đó vì sao không dùng sức hơn một chút, vì sao không đập chết thằng ôn mày!"

Trương Dương cười nói: "Chú ý ngôn từ của mày, chỉ bằng vào câu này tao có thể tố mày tội đe dọa người khác đó!"

Hứa Gia Dũng nói: "Trừ vu oan hãm hại ra thì mày còn có bản sự gì? Miệng thi luôn nói rằng mình quang minh chính đại, tao thấy mày chỉ là một tên tiểu nhân âm hiểm mà thôi!"

Trương Dương nói: "vu oan hãm hại à? Tao sao không cảm thấy vậy nhỉ? Ông già mà đột nhiên phát bệnh tim không phải là giả, mà lão chết là may đấy, ít nhất còn giữ được thanh danh, lão ở Giang Thành tham ô không ít, kỳ thực Trung Kỷ ủy sớm đã nắm được chứng cứ tham ô hủ bại của lão rồi, nếu không phải là nghĩ tới sự công tín của quan viên chính phủ, sớm đã truy cứu trách nhiệm của lão rồi."

Hứa Gia Dũng thở hổn hển, ở trong lòng gã, không ai được phép nói xấu lão, gã gầm lên: "Mày đánh rắm!"

Trương Dương nói: "Mày dẫu sao cũng là người đi du học nước ngoài về, sao mở miệng ra là nói bậy thế?"

Hứa Gia Dũng nói: "Ti bỉ, mày lợi dụng sự thiện lương của Mộng Viên, lừa dối cô ấy, mày muốn lợi dụng cô ấy để đả kích tao, báo thù tao!"

Trương Dương cười nói: "Mộng Viện là một cô gái thông minh có lý trí, mày cho rằng cô ấy không nhìn ra những gì mà tao làm ư? Cô ấy kỳ thực là cam tâm tình nguyện giúp tao! Người lợi dụng Mộng Viện là mày. Cha mày chết, mày đem cái chết của lão tính lên đầu tao. Mày muốn trả thù tao, nhưng lại không có tòa núi dựa nào, vì vậy nên mày bắt đầu theo đuổi Mộng Viên, đính hôn với cô ấy, muốn dựa vào Kiều gia để phát triển, muốn mượn sức của họ để đối phó với tao, đáng tiếc là Kiều gia sớm đã nhận rõ bản mặt thật của mày rồi."

Hứa Gia Dũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Là mày đứng giữa xúi giục, là mày đã phá hoại quan hệ giữa tao và Mộng Viện."

"Mộng Viện lúc trước quả thực là từng yêu mày, nhưng cô ấy cũng bị mày lừa gạt!"

Hứa Gia Dũng hét lên: "Tao thừa nhận tao cũng không cao thượng gì, nhưng mày cũng không phải là người tốt!"

"Đối phó với mày cần cao thượng à? Hứa Gia Dũng, mày tốt nhất hãyngoan ngoãn cút khỏi Giang Thành, cút càng xa càng tốt, bám váy nữ nhân mà biến khỏi Trung Quốc đi, tới Singapore cũng được, tới Mỹ cũng được, tóm lại là đừng để tao gặp lại mày."

Trương Dương dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, buổi tối tạo hẹn Mộng Viện cùng nhau đi ăn cơm, mày có muốn đi cùng không?"

"Hỗn đản!" Hứa Gia Dũng gác điện thoại, tức đến nỗi lảo dảo, mắt không ngừng phun lửa.

Phạm Tư Kỳ nhìn Hứa Gia Dũng đang tức giận, ở sâu trong lòng sinh ra khoái ý, Hứa Gia Dũng hiện tại chính là một con dã thú sắp phát cuồng, nếu như gã thông minh thì nên rời khỏi Giang Thành, điều chính lại tâm tình cho thật bình tĩnh, tiếp tục ở lại đây ngoan cố chống cự là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn, là người bàng quan, Phạm Tư Kỳ cũng nhìn ra Hứa Gia Dũng căn bản không phải là đối thủ của Trương Dương, trên thương trường, tình trường, chiến trường Hứa Gia Dũng đều rời vào thế hạ phong.

...

Kiều Mộng Viện lái xe về tới trước biệt thự thì nhìn thấy xe pichup của Trương Dương đỗ ở trước cửa nhà mình, nhưng lại không thấy Trương Dương đâu, Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nhìn quanh khu nhà, xác định là hắn không ở xung quanh mới lái xe vào gara, khi đang chuẩn bị đóng cửa thì thấy Trương Dương xách một đôi giày đi tới, sự lợi dụng của Trương Dương đối với cô ta khiến cho Kiều đại tiểu thư trong lòng rất tức giận, cơn tức trút hết lên đôi giày, thế nên liền ném đôi giày này vào trong thùng rác. Nhưng không ngờ Trương đại quan nhân lại nhìn thấy rồi nhặt về.

Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Anh tới đây làm gì?"

Trương Dương nói: "Giày vẫn còn tốt sao lại vứt đi?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đồ mà người khác tặng cho tôi nhưng tôi không thích thì đương nhiên là phải ném đi rồi!"

Trương Dương nói: "Lãng phí đáng xấu hổ quá, cho dù là có tiền cũng không thể làm vậy được!"

Kiều Mộng Viện nói: "Có người đáng phải xấu hổ, nhưng người đó tuyệt không phải là tôi!"

Trương Dương đặt đôi giày lại ở trước cửa, Kiều Mộng Viện nhấc chân lên đá bay giày đi, mở cửa đi vào. Trương đại quan nhân nói: "Giày có thể vứt bỏ, nhưng ký ức thì không thể, lúc đó khi tôi tặng cô đôi giày, trong lòng cô vẫn có chút cảm động phải không?"

Nghe thấy câu này, Kiều Mộng Viện quay đầu lại, khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên: "Đúng, lúc đó tôi rất cảm động, nhưng hiện tại nhìn thấy đôi giày này thì chỉ thấy chán ghét thôi, tôi không biết anh từ lúc nào lại trở nên dối trá như vậy, vì đạt được mục đích mà không tiếc đi lừa gạt người khác, lợi dụng người khác, anh như thế thì có khác gì với Hứa Gia Dũng chứ?"

Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi thừa nhận là tôi không đúng, nhưng nếu cho tôi cô hội làm lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy!"

"Anh..." Thấy Trương Dương đến chết vẫn không hối cải.” Kiều Mộng Viện thật sự là bất lực, cô ta dừng lại một chút rồi nói: "Anh không thể bớt vô sỉ đi được một chút ư?"

Trương Dương nói: "Tôi đang bức gã, tôi phải bức gã rời khỏi Giang Thành!"

"Điều này liên quan gì tới tôi?"

Trương Dương nói: "Cô chẳng lẽ không nhìn ra Hứa Gia Dũng căn bản là kẻ điên rồ ư, gã coi tôi là kẻ thù giết cha, từng uy hiếp tôi muốn cho tôi phải nếm trải những việc đau khổ nhất trong cuộc sống. Mộng Viên, tôi không thể để mặc cho gã phát điên tiếp tục trả thù, vì trả thù tôi, gã không tiếc hi sinh cô, không tiếc hi sinh Hối Thông, không tiếc bất cứ chuyện gì. Gã căn bản không biết hối cải, tôi lo cô sẽ bị gã thương tổn."

Kiều Mộng Viện giận dữ ngắt lời Trương Dương: "Người thương tổn tôi không phải là gã mà là anh!"

Trương Dương nhìn đôi mắt long lanh ánh lệ của Kiều Mộng Viện, hắn bỗng nhiên hiểu ra gì đó, trong lòng của Kiều Mộng Viện đã không còn vị trí của Hứa Gia Dũng nữa rồi, mình đã biến thành càng lúc càng quan trọng hơn, cho nên sự tổn thương của mình đối với cô ta thì lớn hơn nhiều.

Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi sau này sẽ không lợi dụng cô nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè chứ?"

Kiều Mộng Viện chậm rãi lắc đầu: "Anh để tôi bình tĩnh lại đã. Tôi không muốn gia nhập vào trong thị phi của anh và Hứa Gia Dũng!"

Trương Dương gật đầu, quay người bỏ đi.

Kiều Mộng Viện nhìn chiếc xe Pickup biến mất khỏi tầm mắt của mình rồi mới quay người mở cửa, trước khi bước vào phòng, cô ta lại nhớ ra gì đó, cúi xuống nhặt đôi giày thể thao lên, lại phát hiện bên trong giày có đút một tờ giấy, bên trên viết - Yêu em! Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, trong mắt lại giống như hồ nước gợn sóng trong gió thoảng.

Phạm Tư Kỳ chủ động hẹn gặp Trương Dương, biểu hiện của Hứa Gia Dũng khiến cô ta càng lúc càng cảm thấy sợ hãi, cô ta sợ Hứa Gia Dũng đồng thời vào lúc tự hủy mình cũng sẽ kéo cô ta xuống vực sâu.

Trương Dương rất lễ phép cười nói: "Phạm tiểu thư thích cà phê hay là trà?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cà phê, không bỏ đường!"

Trương Dương bảo nhân viên một tiếng.

Phạm Tư Kỳ có chút bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đang ngồi trên tầng hai của quán trà Thanh Tâm, từ đây có thể nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp của hồ Nhã vân, lúc gần hoàng hôn, ánh nắng của tịch dương rải xuống mặt hồ, gió nhẹ thổi khẽ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhất thời cả hồ ánh lên vẩy bạc, tâm tình của Phạm Tư Kỳ lúc này cũng có chút không bình tĩnh.

Trương Dương nhìn ra điểu này, không khỏi cười nói: "Phạm tiểu thư yên tâm, không có ai theo dõi cô đâu!"

Phạm Tư Kỳ thở phào một hơi, cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nhíu mày, mùi vị của cà phê này không được tốt lắm, rất là đắng.

Trương Dương nói: "Không uống được à, để tôi bảo họ đổi!"

Phạm Tư Kỳ lắc đầu, nói: "Bỏ đi, tôi chỉ muốn nói mấy câu rồi đi ngay."

Trương Dương nói: "Cô nói đi, tôi nghe đây."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã... gã sắp bị anh bức đến phát điên rồi, thị trưởng Trương, anh có thể dừng tay không?"

Trương Dương uống một ngụm trà, nói: "Cô nên nhận rõ, người nên dừng tay là gã chứ không phải là tôi!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã cho rằng anh đã hủy đi tất cả của gã, gã hận anh!"

"Tôi biết, tôi cũng không muốn tính toán với gã, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại cho thấy, gã sẽ không từ bỏ sự cừu hận đối với tôi!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì gã sẽ phát điên, sẽ sụp đổ! Gã sẽ bất chấp tất cả!"

Trương Dương nói: "Cô và Hứa Gia Dũng tuy là vợ chồng, nhưng cô không hiểu gã bằng tôi đâu, chuyện mà gã làm giỏi nhất chứng là ở sau lưng giở trò mèo, lúc trước đính hôn với Mộng Viện không phải là bởi vì gã thật lòng yêu Mộng Viện, mà là bởi vì gã muốn lợi dụng thế lực của Kiều gia, gã vì báo thù tôi, thủ đoạn gì cũng dùng được."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã sắp phát điên rồi."

Trương Dương nói: "Đối diện với một người như vậy, cô chỉ có hai lựa chọn, một là cùng gã phát điên, hoặc là đứng ra ngăn cản gã."

Phạm Tư Kỳ cắn môi, nói: "Gã khiến tôi cảm thấy sợ hãi!"

Trương Dương đi thẳng vào vấn đề: "Phạm tiểu thư, cô đã có thể chủ động hẹn tôi ra ngoài, tôi nói chuyện cũng không cần phải vòng vo làm gì, Hứa Gia Dũng trên sinh lý có bệnh, hai người căn bản chỉ là phu thê trên danh nghĩa, tôi không biết tình cảm gì có thể khiến cô tiếp nhận gã, tiếp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cô không phải là bị hắn uy hiếp chứ?"

Phạm Tư Kỳ biến sắc, cô ta không ngờ Trương Dương lại điểm phá chân tướng của sự việc, cô ta run giọng nói: "Tôi không biết nên làm gì!"

Trương Dương nói: "Tôi có thể giúp cô!"

Phạm Tư Kỳ lắc đầu, nói: "Anh không giúp được tôi đâu!"

Trương Dương nói: "Một người nếu lùi bước thì chỉ có thể càng lún càng sâu, Phạm tiểu thư muốn cả đời bị người ta uy hiếp ư?" Hắn đồng tình nhìn Phạm Tư Kỳ một cái, nói: "Vĩnh viễn không thể tin gã sẽ có lương tâm mà bỏ qua cho cô."

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã rất tài hoa, chính bởi vì hân thưởng năng lực của gã mà tôi mới nhận gã vào trong công ty của tôi, và giao cho những trọng trách, nhưng tâm tư của gã lại không đặt trên công việc, mà là..." Cô ta dừng lại một chút, mất rất nhiều nỗ lực mới nói ra được: "Gã tiến vào Tinh Nguyệt chỉ là để tiếp cận và tìm hiểu tôi, gã sai người theo dõi tôi, phát hiện những bí mật của tôi, và lấy chúng ra để uy hiếp tôi..."

Trương Dương hỏi: "Cô vì sao không tố cáo gã?"

Phạm Tư Kỳ đau khổ vô cùng, nói: "Tôi không dám, tôi không thể mang danh dự của gia tộc ra đánh cuộc."

Trương Dương thở dài, Phạm Tư Kỳ không nghi ngờ gì nữa cũng là một người bị hại, Hứa Gia Dũng thật đúng là họa hại, bất kể là Phạm Tư Kỳ có bí mật gì, nhưng đó là chuyện của người ta, Hứa Gia Dũng lợi dụng thứ mà gã nắm trong tay để uy hiếp Phạm Tư Kỳ, loại người này thực sự là quá ti bỉ. Trương Dương nói: "Biện pháp duy nhất có thể ngăn cản gã chính là tống gã vào tù!"

Phạm Tư Kỳ nói: "Tôi sợ gã không những hủy đi bản thân gã mà còn hủy cả tôi."

Trương Dương nói: "Không đâu, gã không có bản sự đó!"

Phạm Tư Kỳ hạ quyết tâm, đưa một tờ giấy đã chuẩn bị trước cho Trương Dương, Trương Dương mở ra đọc, bên trên là một dãy số tài khoản ngân hàng.

Phạm Tư Kỳ nói: "Gã bảo tôi gửi ba trăm vạn vào tài khoản ngân hàng này, tôi lo lắng gã có thể gây bất lợi cho anh, chuyện cụ thể thì tôi không biết, tôi chỉ có thể giúp anh được vậy thôi."

Trương Dương gật đầu.

Phạm Tư Kỳ đứng dậy, cô ta chuẩn bị đi, trước khi đi lại ghé vào tai Trương Dương, nói: "Tôi thật sự rất muốn gã phải chết!" Giọng nói của cô ta tuy rất nhỏ, nhưng bên trong lại tràn đầy cừu hận khắc cốt ghi tâm.

Muốn tra ra nơi hạ lạc của chỗ tiền này, Trương Dương chỉ có thể nhờ Quốc An giúp đỡ, phía Quốc An rất nhanh liền có tin tức phản hồi, sau khi chỗ tiền này được gửi vào tài khoản, lập tức bị chuyển đi, qua mấy vòng cuối cùng được đưa ra chỗ của một nữ nhân tên là Dương Quế Vân. Nữ nhân này không hề có bất kỳ lịch sự phạm tội nào, nhưng có một điều vẫn khiến Trương Dương chú ý. Chồng trước của Dương Quế Vân chính là Trịnh Thọ Quốc.

Người này là em vợ của cục trưởng tiền nhiệm của cục công an Đông Giang, Trương Dương lúc trước khi điều ra vụ án tham ô của Hứa Thường Đức, Trịnh Thọ Quốc từng lập kế hoạch giết hắn, Trương Dương bởi vì vậy mà từng tra tư liệu của y. Trịnh Thọ Quốc năm nay bốn mươi ba tuổi, nguyên quán ở Giang Thành Bình Hải, năm mươi tám tuổi thì nhập ngũ, sau khi rời ngũ thì tiến vào phân cục khu Văn Uyên của cục công an Giang Thành, về sau bởi vì năng lực công tác xuất sắc, được tiến vào tổ trọng án của cục công an Giang Thành, bảy năm trước được điều vào đội hình cảnh của cục công an thành phố Đông Giang. Trong một hành động bắt cướp đã ngộ thương một quần chúng vô tội, từ đó mà tinh thần bị đả kích, không gượng dậy nổi, năm năm trước cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực, từ chức khỏi cục công an, sau đó Trịnh Thọ Quốc được người ta thuê, mấy lần muốn giết Trương Dương diệt khẩu, đều bị Trương Dương hóa hiểm thành an. Sau khi Phương Đức Tín bị bắt, Trịnh Thọ Quốc giống như là bốc khói khỏi nhân gian, không còn biết tin tức, Trương Dương cũng dần dần quên đi cái tên này.

Không ngờ cái tên này lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Trương Dương, Hứa Gia Dũng gửi cho Dương Quế Vân ba trăm vạn, sau lưng khẳng định có âm mưu, gã không vô duyên vô cớ lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Trương Dương nối một loạt quan hệ này lại với nhau, cả chuyện này đã dần dần biến thành rõ ràng, Hứa Gia Dũng cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, giữa gã và Trịnh Thọ Quốc nhất định có liên hệ với nhau, gã muốn thuê sát thủ, mục tiêu của gã chính là Trương Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.