Trương Dương cười nói: Ai quy định con đường này nhất định chỉ có các vị mới có thể đi? Tôi tới Cẩm Bình Sơn đi dạo, lúc tôi trở lại, các vị một đường đi theo tôi, tôi còn tưởng rằng gặp cướp.
Tra Tấn Bắc cười nói: Cậu có cái gì đáng để cướp sao?
Trương Dương nói: Tôi vừa nghèo vừa đói, quả thực không có gì đáng giá để cướp, nhiều nhất cũng chính là còn có vài phần tư sắc, đầu năm nay, giựt tiền thì tôi không sợ, chỉ sợ có người cướp sắc của tôi. (mặt thằng này dày gần= mình =)) )
Tra Tấn Bắc và Khâu Phượng Tiên đều nở nụ cười.
Trương Dương nói: Tổng giám đốc Tra lần này tới Đông Giang có phải có chuyện quan trọng hay không?
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: Nghe nói Cục Chiêu thương của Tân Thành Đông Giang các cậu đang hừng hực khí thế, cho nên tôi qua khảo sát một chút, nhìn xem có hạng mục thích hợp với tôi hay không.
Trương Dương biết Tra Tấn Bắc là ăn nói lung tung, bởi vì thân phận hiện nay của mình, cho nên Tra Tấn Bắc mới nói nói như vậy, mục đích của thằng nhãi này lần này đi tới Đông Giang là thực hiện âm mưu, Trương Dương nói: Bình Hải gần đây chính là không yên ổn.
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Tống tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, Trương Dương, sau này tại Bình Hải, phải dựa vào cậu chiếu cố nhiều hơn nữa. Lời này làm cho Trương Dương nghe thấy rất khó chịu, Tra Tấn Bắc rõ ràng là ám chỉ Trương Dương hắn sau này bởi vì quan hệ với Tống Hoài Minh mà thu hoạch được đề thăng, con rể của Bí thư Tỉnh ủy và con rể của Chủ tịch tỉnh vẫn là chênh lệch không ít.
Trương Dương nói: Ai làm Bí thư Tỉnh ủy cũng sướng bằng chính mình làm, Tổng giám đốc Tra, anh trai của anh không phải là Trưởng Ban Tra sao? Nếu không anh nói với ông ấy, hiện tại Bình Hải còn thiếu một chức Chủ tịch tỉnh, trực tiếp đem tôi bổ sung vào là được.
Tuy rằng Tra Tấn Bắc có chút biết tính Trương Dương, nhưng là không nghĩ tới hắn có thể nói ra loại lời này, thằng nhãi này nói thiệt hay giả? Lại có thể vọng tưởng từ một cán bộ cấp xử một bước lên trời trực tiếp ngồi trên bảo tọa của cán bộ cấp tỉnh, không phải là muốn làm quan tới điên rồi chứ, nhưng Tra Tấn Bắc lập tức liền ý thức được, Trương Dương nói lời này là trêu chọc chính mình, vừa rồi mình ám chỉ hắn dính nhờ ánh sáng của Tống Hoài Minh, đó là người ta trả thù qua, Tra Tấn Bắc cười nói: Tôi cũng không có bản lĩnh đó, nếu tôi có thể làm được, tôi đã không phải đi buôn bán.
Trương Dương nói: Anh muốn làm quan?
Tra Tấn Bắc nói: Đầu năm nay, làm quan so với người buôn bán chúng tôi phong quang hơn rất nhiều.
Trương Dương nói: Chỉ nhìn chỗ tốt của người khác, cũng không biết sự chua xót phía sau của họ, thảo nào nói là chỉ nhìn kẻ trộm ăn thịt, không thấy kẻ trộm chịu đòn, tôi trái lại cảm thấy thương nhân các vị rất thoải mái, không có nhiều điều lệ chế độ như thế, ngủ cứ thoải mái lúc nào dậy thì dậy, kiếm tiền đếm tới mỏi tay, vui vẻ thì quyên tiền tài trợ, lấy một cái danh tiếng người làm từ thiện thật là tốt, mất hứng thì trốn thuế lậu thuế, dù sao trong thể chế có nhiều lỗ thủng như vậy, nhất định là có chỗ để chui.
Tra Tấn Bắc nghe ra được thằng nhãi này quanh co lòng vòng nói móc chính mình, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nói: Mỗi nghề đều có khó khăn của riêng mình, ai cũng đều không dễ dàng, nếu như cậu cam tâm tình nguyện, hai ta thay đổi đi.
Trương đại quan nhân nhếch miệng một cái nói: Hai ta có sự ưa thích bất đồng, không có cách nào đổi được.
Trong lòng Tra Tấn Bắc nhất thời bốc lửa lên, thằng nhãi này nói cái gì? Bên ngoài đều đồn đại Tra Tấn Bắc là đồng tính luyến ái, lời này của Trương Dương chính là ngầm nói kháy y, bất quá Tra Tấn Bắc vẫn là ngăn lại cơn tức, đối với Trương Dương y cũng tính là có chút hiểu biết, tiểu tử này không dễ chọc, đắc tội với hắn đối với mình không có chỗ tốt.
Trương Dương nói: Tổng giám đốc Tra, tin tức của anh hẳn là linh thông hơn nhiều so với tôi, Kiều gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?
Tra Tấn Bắc nói: Tôi trải qua buôn bán nhiều năm như vậy mà vẫn có thể làm được an an ổn ổn, diểm quan trọng nhất là không bàn quốc sự, phải phân biệt buôn bán và chính trị cho rõ ràng. Chuyện mà tôi không nên để ý, tôi cũng không nhúng tay.
Trong lòng Trương Dương nói ngươi thật dối trá đi, vừa rồi còn ở trong quán trà Mộ Xuân tiến hành dùng lợi dụ thuyết phục đối với Diêm Quốc Đào, lúc này còn giả bộ làm người tốt, ngươi có thể gạt được người khác, muốn gạt ta, không có cửa đâu.
Tra Tấn Bắc nói: Bất quá lần biến động chính trị này của Bình Hải trái lại có lợi cho cậu đó.
Trương Dương nở nụ cười: Tôi lăn lộn tại trong thể chế lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng trông cậy vào người khác giúp tôi, tất cả đều là dựa vào năng lực của chính mình, một mình một vết chân đi tới, kỳ thực trên chính trị, dựa vào ai cũng đều không đáng tin cậy, sau cùng còn phải trông cậy vào chính mình, Tổng giám đốc Tra, việc buôn bán của anh hình như cũng phải dựa vào chính mình đi?
Tra Tấn Bắc nói: Không thể không như vậy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Hai người ngươi một lời ta một chữ, giữa đây đó đều là lời nói gian dối, lộ ra một cổ mùi vị đầy dối trá, trong lòng Tra Tấn Bắc hoài nghi Trương Dương đã sớm theo dõi mình, lại không biết hắn có thấy chính mình và Diêm Quốc Đào gặp mặt hay không? Bất quá Tra Tấn Bắc tin tưởng nôi dung nói chuyện giữa y và Diêm Quốc Đào sẽ không bị người khác biết, y căn bản sẽ không thể nghĩ đến thính lực của Trương Dương xuất chúng như vậy, mặc dù là cách vách tường cách âm, vẫn có thể nghe rõ ràng lời bọn họ nói.
Trương đại quan nhân cũng không có lập trường chính trị rõ ràng gì, là do tính cách của hắn quyết định, lập trường của hắn bình thường đã bị cảm tình ảnh hưởng, trong cái nhìn của hắn, Tra Tấn Bắc đã bị hắn định nghĩa là kẻ âm mưu, là một trong những kẻ phía sau dẫn đến nguy cơ lần này của Kiều gia, đương nhiên Trương Dương cũng không có đem tất cả quy tội đến trên đầu Tra Tấn Bắc, hắn cho rằng Tra Tấn Bắc còn chưa có cái năng lực đó, mặc dù là Tra Tấn Bắc rất có tiền, cũng có chút bối cảnh, nhưng tất cả điều này cũng không đủ để chống đỡ cho Tra Tấn Bắc có thực lực đối đầu với Kiều gia, trên thực tế nhân vật tại trong nước có thể cùng Kiều gia công nhiên đối kháng tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay.
Khâu Phượng Tiên nói: Đối với đần ông không gì cần hơn tiền tài và đàn bà, chuyện cảm thấy hứng thú chính là chính trị, nhưng tại trong mắt phụ nữ chúng tôi, chính trị là một chuyện khô khan chán nản nhất trên đời này.
Trương Dương cười nói: Nếu như một việc mà cô vĩnh viễn không muốn làm, cô cũng sẽ rất ít quan tâm, thế nhưng nếu như một việc quan hệ đến thân nhân của cô, bạn bè của cô, như vậy cô sẽ tự nhiên mà quan tâm tới. Trận phong ba chính trị lần này ở Bình Hải có quan hệ đến lợi ích thiết thân của rất nhiều người, hiện tại trong lòng quan viên Bình Hải từ trên xuống dưới đều rất thấp thỏm, tuy rằng chỉ là có một hai vị trí trống ra, nhưng lại quan hệ đến toàn bộ quan trường của Bình Hải, ai tới bổ sung vị trí trống này, có khả năng sẽ tạo thành biến động lớn trên quan trường.
Tra Tấn Bắc cười nói: Tuy rằng tôi không phải người trong quan trường, thế nhưng tôi đối với loại chuyện này cũng biết một chút, cấp trên sẽ không làm cho biến động liên quan đến nhiều nhân viên, điều chỉnh lần này của Bình Hải sẽ không quá lớn.
Trương Dương cười tủm tỉm nói: Tổng giám đốc Tra, anh khẳng định biết không ít tin tức, đối với tôi là quá không thẳng thắn thành khẩn đó.
Tra Tấn Bắc ha ha cười nói: Tôi biết được cũng chỉ là một ít lời đồn đại, tôi cũng không tiện nói lung tung.