Y Đạo Quan Đồ

Chương 1289: Chương 1289: Ái muội vô tội. (1)




Trong tiếng pháo, Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Tra Vi nói: Năm mới vui vẻ!

Tra Vi nhìn con mắt của Trương Dương: Cuối cùng cũng nhớ tới tôi?

Trương Dương cười nói: Có thể cùng Tra tiểu thư vượt qua đêm giao thừa là vinh hạnh của tôi!

Tra Vi nở nụ cười hì hì, cô ấy đưa tay tại đánh một cái lên trước ngực của Trương Dương, lại bị Trương Dương cầm lấy, Tra Vi thấp giọng nói: Lại chiếm tiện nghi của tôi!

Trương đại quan nhân nói: Cái này gọi là tự vệ phản kích! Hơn nữa, cô đánh tôi, tôi đâu có đánh cô.

Tra Vi mặt cười đỏ lên: Anh dám!

Trương đại quan nhân nhìn bộ ngực sữa của Tra Vi bởi vì khẩn trương mà không ngừng phập phồng, không khỏi nuốt nước bọt: Vậy thì. . . hai ta hay là nâng cốc chúc mừng đi.

Trong phòng đã mở điều hòa một hồi, bên trong rất ấm áp, Tra Vi đem đồ ăn chuẩn bị cho tốt, hai người ngồi đối diện cạnh bàn, ánh mắt gặp nhau, đồng thời nở nụ cười. Tra Vi nói: Ngày hôm nay chúng ta lại có thể ăn với nhau một bữa cơm.

Trương Dương nói: Con người đâu phải sắt thép, phải biết đói bụng chứ.

Tra Vi nói: Tôi phát hiện, anh cũng là một người ham ăn.

Trương Dương nói: Có câu cô không nghe nói qua, ăn sắc ngủ, ba cái này cấu thành bộ phận chủ yếu của nhân sinh.

Tra Vi làm sao có thể không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn, mặt cười ửng đỏ nói: Bẻ cong sự thật cho tới bây giờ đều là điểm mạnh của anh.

Trương Dương nâng ly rượu chạm ly với Tra Vi: Năm mới vui vẻ!

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Dương, phương tâm của Tra Vi bỗng nhiên trở nên lại có chút loạn, cô ấy thật sự không hiểu mình, rõ ràng biết hôn nhân của Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã định, vì sao mình còn dứt bỏ không được? Cô ấy nhẹ giọng nói: Anh cũng vui vẻ, tôi nghĩ tôi vĩnh viễn sẽ không quên đêm giao thừa này!

Trương đại quan nhân thốt lên: Chỉ cần cô thích, đêm ba mươi hai ta cùng nhau vượt qua.

Vành mắt của Tra Vi đỏ lên, dưới ngọn đèn lóe ra, một lát sau, cô ấy cắn cắn môi, hút hít.

Trương đại quan nhân nói: Đừng cảm động, tôi sợ nhất cô gái như vậy, chỉ cần cảm động, bước tiếp theo cũng là lấy thân báo đáp.

Tra Vi nói: Lừa đảo! Anh là một người lừa đảo tình cảm, bất quá tôi rõ ràng biết anh đang gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất thích nghe anh nói những lời này, tôi có phải là rất ngốc, tôi có phải là kiếp trước thiếu anh không?

Trương Dương vẻ mặt vô tội: Tôi không lừa cô, tôi nói thật.

Tra Vi nói: Còn dám gạt tôi! Cô ấy nhấc chân đá một cái lên chân của Trương Dương.

Trương Dương nói: Tôi rất là buồn, vì sao lúc tôi nói thật luôn luôn không người tin tưởng?

Tra Vi nói: Bởi vì anh nói dối nhiều quá, cho nên lúc nói dối đều tin là thật.

Có thể sao?

Tra Vi gật đầu: Trương Dương, có chuyện này tôi rất buồn bực.

Trương Dương nói: Cô nói đi, dù sao ở đây chỉ có hai chúng ta, có cái gì nói cô cứ việc nói, không cần có bất luận cố kỵ, tôi sẽ trả lời.

Tra Vi uống một ngụm rượu, đôi mắt đẹp nhìn thẳng con mắt của Trương Dương: Anh có thích tôi hay không?

Tính tình của Tra Vi đơn thuần trong sáng, hơn nữa ngày hôm nay uống chút rượu, cô ấy hỏi ra như vậy cũng không kỳ quái.

Trương Dương gật đầu.

Tra Vi hiển nhiên không hài lòng đối với phương thức trả lời của hắn như vậy, trừng mắt nhìn hắn nói: Tôi muốn anh trả lời tôi!

Trương Dương nói: Thích!

Sở Yên Nhiên thì sao?

Tôi cũng thích!

Tra Vi nói: Tôi thật sự không nghĩ ra, một người sao có thể đồng thời thích hai người. . . Nói đến đây cô ấy lại nghĩ tới cái gì, chỉ sợ trong lòng của thằng nhãi này không chỉ có là hai người đơn giản như vậy, Tra Vi nói: Trong lòng anh rốt cuộc chứa bao nhiêu người?

Thái độ trả lời vấn đề của Trương đại quan nhân rất là thẳng thắn thành khẩn : Tra Vi, có thể cô cảm thấy khó tin, cũng thấy tôi biệt vô sỉ, nhưng tôi thật sự cũng là loại có tâm đặc biệt lớn”

Tra Vi nói: Không phải tâm lớn, là tâm hoa!

Trương Dương nói: Tôi cũng biết như vậy rất không tốt, theo đàn bà nói thì cái này gọi là bắt cá hai tay, theo đàn ông thì gọi là nơi chốn lưu tình.

Tra Vi nói: Sao tôi cảm thấy anh đối với bản thân lại khoan dung như vậy?

Trương Dương nói: Có thể người khác sẽ nói tôi không có trách nhiệm, thật ra sở dĩ tôi không muốn bỏ ai, đó là bởi vì tôi quá chịu trách nhiệm.

Trương Dương ơi Trương Dương, tôi hiện tại rốt cuộc biết cái gì mới gọi là vô sỉ tới cực điểm.

Trương Dương nói: Tôi thừa nhận ham muốn giữ lấy của tôi tương đối mạnh, thế nhưng nhân sinh trên đời cũng không quá trăm năm, nếu tôi thích, vì sao không đi nỗ lực?

Tra Vi nói: Lý luận vớ vẫn, dựa vào cái gì anh có thể yêu nhiều như vậy? Người khác lại phải một mực yêu một mình anh?

Trương Dương nói: Cô đã nói rồi, tôi vô sỉ tới cực điểm, loại cực phẩm giống tôi khắp thế giới đều tìm không được người thứ hai, sở dĩ tôi không bỏ xuống được, là bởi vì tôi căn bản thì không tin người khác có thể cho cô hạnh phúc.

Tra Vi cười nhạt nói: Quá tự tin!

Trương Dương nói: Tôi thật sự không là người tốt, thế nhưng tôi đối với cô, đối với người thật tình thích tôi, tôi cũng không sẽ có bất luận ý xấu gì.

Tra Vi thở dài nói: Tôi không hiểu anh, tôi một chút cũng đều không hiểu anh!

Trương Dương nói: Tôi nói cho cô một bí mật, thật ra kiếp trước của tôi cũng là tam thê tứ thiếp đó, tôi phản cảm chế độ một chồng một vợ, chúng ta không phải đề xướng một người có thể làm nhiều việc, phân phối theo nhu cầu sao? Người như tôi nên cưới nhiều một chút.

Tra Vi không nhịn được cầm chiếc đũa gõ một cái lên đầu hắn: Cưới cái đại đầu quỷ anh đấy, người như anh, tốt nhất là cả đời không có vợ, đưa đến trong miếu làm thượng, nếu như ở cổ đại, sẽ đưa anh đi hoàng cung đại nội làm thái giám, mỗi ngày ở bên quốc sắc thiên hương, chỉ có thể nhìn đã ghiền, phiền muộn chết anh!

Cô thật là ác!

Tra Vi nói: Đối với loại người vô sỉ nên như vậy.

Trương Dương nói: Cô thích tôi sao?

Tra Vi sửng sốt một chút, cô ấy không có trả lời vấn đề của Trương Dương, thế nhưng ánh mắt của cô ấy cũng đã bại lộ suy nghĩ của cô ấy.

Trương Dương lớn mật vươn tay ra, cầm tay nhỏ của Tra Vi, nhẹ giọng nói: Tôi nhìn ra được!

Tra Vi nói: Anh đưa tôi đến cái chổ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có phải là mang ý niệm khi dễ tôi trong đầu?

Trương Dương nói: Nếu như tôi muốn thật, cô sẽ từ chối sao?

Tra Vi nói: Sẽ!

Đừng nghĩ tôi đê tiện như vậy, tôi đối đãi vẫn đều rất có nguyên tắc.

Tra Vi nói: Lúc trước tôi vẫn đều đánh giá thấp vẻ âm hiểm của anh, ngày hôm nay mới phát hiện, rất nhiều chuyện đều là anh tận lực an bài tốt.

Trương đại quan nhân không khỏi bật cười, sự tình hôm nay cũng khó trách Tra Vi sẽ sinh ra hoài nghi như vậy, hắn lợi dụng quốc an an bài một loạt chuyện, quả thật có vẻ có chút không hợp với lẽ thường, Tra Vi cho rằng hắn an bài tất cả cũng rất bình thường.

Tra Vi ngáp một cái nói: Tôi mệt rồi, vốn dĩ dự định thức cùng anh một đêm giao thừa, nhưng ngày mai tôi còn muốn đi chúc tết, tôi đi nghỉ ngơi.

Lúc nửa đêm, bên ngoài lại có tuyết rơi, Trương đại quan nhân nghe được trong phòng bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở thấp giọng, tuy rằng Tra Vi kiệt lực khống chế âm thanh của mình, vẫn đang bị Trương Dương nghe được.

Trương Dương từ trên giường đứng lên, phủ thêm quần áo đi tới trước cửa phòng Tra Vi, đưa tay muốn gõ cửa, ngón tay chạm đến cửa phòng lại dừng lại, ngay lúc Trương đại quan nhân do dự, Tra Vi từ bên trong mở cửa phòng ra, cô ấy muốn đi ra hít thở không khí, nhưng thật không ngờ Trương Dương đứng ở ngoài cửa. Hai người nhìn nhau, tay của Trương Dương chạm vào vai của Tra Vi, thân thể mềm mại của Tra Vi gục trong lòng hắn.

Trong bóng tối Trương Dương tìm kiếm đôi môi run run của Tra Vi, không khỏi phân trần, cực kỳ bá đạo chiếm lấy cặp môi cô ấy, Tra Vi chăm chú ôm lấy sau lưng hắn, đôi môi mở rộng nhiệt liệt đáp trả lại hắn, triền miên một lúc lâu, hai người mới tách nhau ra, cái trán của hai người để cùng một chỗ, bàn tay to của Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mặt cười của Tra Vi, Tra Vi nhỏ giọng nói: Không được khi dễ tôi. . . Ngay cả chính cô ta đều nghe được câu nói của mình vô lực cỡ nào.

Trương đại quan nhân thấp giọng nói: Vì sao còn không ngủ?

Lạnh, còn có chút sợ!

Trương Dương không khỏi nở nụ cười, Tra tiểu thư xưa nay không sợ trời không sợ đất lại có thể sợ?

Tra Vi có chút thẹn thùng cau mũi thở, đem mặt cười chôn ở trong ngực Trương Dương, gắt giọng: Anh còn cười tôi?

Trương Dương nói: Nếu không, tôi cùng cô!

Tra Vi chưa nói đồng ý, nhưng chưa nói phản đối.

Trương Dương nắm tay cô về tới bên giường, Tra Vi kêu hắn lên giường trước, sau đó mới lên, rất cẩn thận nằm ở bên cạnh Trương Dương, từ phía sau ôm lấy thân thể của hắn, nhỏ giọng nói: Tôi cũng là muốn mượn anh sưởi ấm, không được nghĩ bậy.

Trương đại quan nhân nói: Tôi cũng không nghĩa gì, bất quá hai ta nằm như thế cả một đêm, có phải là đặc biệt không có ý nghĩa?

Tra Vi nhéo cái lỗ tai của hắn: Không được suy nghĩ miên man, tôi mệt rồi, tôi thật sự rất mệt! Trong bóng tối, Tra Vi cảm giác được mặt cười của mình nóng rần lên, thế nhưng cô ấy lại lưu luyến cảm giác ấm áp mà Trương Dương cho, đêm càng lúc càng vắng vẻ, yên tĩnh đến nổi có thể nghe rõ được tiếng tuyết rơi bên ngoài.

Nằm bên cạnh là một tiếu giai nhân, Trương đại quan nhân muốn làm một quân tử thủ lễ, vậy không phải khổ cực bình thường, rất nhanh thằng nhãi này đã không thể đồng ý loại trạng thái này được nữa, lặng lẽ hoạt động thân thể.

Chân dài của Tra Vi cuộn lại ở đây, dùng đầu gối duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người. Tuy rằng như vậy, cô ấy vẫn đang cảm giác được hô hấp của Trương Dương, cảm giác được xung quanh không ngừng tăng nhiệt độ.

Ánh mắt của Trương Dương lúc này ôn nhu giống như sao trong trời đêm, dừng ở khuôn mặt tinh xảo của Tra Vi: Ài! Cô thật sự không có một chút tà niệm với tôi?

Tra Vi nhắm mắt lại, thậm chí không dám nhìn ánh mắt của Trương Dương, cô ấy bắt đầu có chút hối hận, vì sao lại cùng Trương Dương nằm ở trên một cái giường: Không có. . . Tôi xin thề không có.

Trương Dương mỉm cười nói: Vi Vi, thật ra tôi còn là một người rất an toàn!

Tra Vi cảm giác tay hắn ôm vai của mình, đồng dạng dùng đầu gối để hai chân của mình, Tra Vi dường như ý thức được hắn muốn làm gì, cô ấy nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, thân thể cuộn lại như con tôm, bày ra một tư thế phòng ngự tự nhận là an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.