Y Đạo Quan Đồ

Chương 1817: Chương 1817: Ai tới gánh vác (4)




Trương Dương vừa nghe vậy thì phát hỏa: Vinh thính, ngài có ý gì? Cứ như là tôi nói dối vậy, tôi đang đổ oan cho hắn ư?

Vinh Bằng Phi nói: Cậu hét lên làm cái gì? Lớn giọng có thể giải quyết được vấn đề ư? Chúng ta hiện tại là đang phân tích vấn đề, cậu không thể bình tĩnh một chút à?

Trương Dương nói: Anh bảo tôi sao mà bình tĩnh được? Đổng Chính Dương đã chết, kết quả nghiệm thi rõ ràng ra đó, chúng tôi biến ăn nói với người nhà người ta thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta nói hắn là bị bệnh chết? Anh cảm thấy có thể nói vậy không?

Vinh Bằng Phi nói: Tôi vừa rồi đã trao đổi một số tình huống với Hiếu Công, người của Đổng gia chắc là đã nghe được gì đó, rất có thể đã nắm giữ được tình huống nội mạc về cái chết của Đổng Chính Dương, tôi hoài nghi bên trong cục công an của anh đã có người tiết lộ tình huống ra ngoài.

Trương Dương nói: Vì sao không bảo Văn Hạo Nam tới đây, tôi muốn giáp mặt hỏi hắn!

Vinh Bằng Phi nói: “Trương Dương, trong chuyện này cậu không hề có chứng cớ xác thực có thể chứng minh Đổng Chính Dương bị Văn Hạo Nam đánh, hắn có nhân chứng, anh có không?

Trương Dương tức giận nói: Không khéo hai nhân chứng của hắn cũng tham dự ấu đả, người một nhà làm chứng cho nhau, cũng chỉ có thính tỉnh các anh có thể nghĩ ra được thôi, tôi hỏi anh, lúc ấy cục công an Tân Hải chúng tôi phái nhân viên đi cùng, vì sao Văn Hạo Nam lại muốn đuổi hắn ra ngoài.

Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, bất kỳ chuyện gì cũng đều cần chứng cớ, chuyện này tồn tại rất nhiều loại khả năng, những lời mà cậu nói chỉ là một trong số đó, cho dù Hạo Nam có tồn tại khả năng đã ấu đả Đổng Chính Dương thì trước khi hắn thẩm vấn Đổng Chính Dương có phải cũng đã bị đánh hay không?Còn nữa, sau khi hắn đưa Đổng Chính Dương về, liệu có phải có người đã thực thi tra tấn Đổng Chính Dương hay không?

Trương Dương mở to hai mắt: Vinh thính, anh có ý gì? Anh có phải nói trách nhiệm này chúng tôi phải gánh vác hay không?

Vinh Bằng Phi nói: Tôi không phải có ý này, nhưng cậu cũng không thể chỉ bằng vào cảm tính cá nhân để phán đoán chuyện này?

Trương Dương nói: Văn Hạo Nam là anh trai nuôi của tôi, tôi sao lại phải hại hắn? Anh cho rằng tôi sẽ hại hắn ư? Anh cho rằng tôi sẽ bịa đặt ra một chuyện để úp ên người hắn ư?

Vinh Bằng Phi nói: Tôi là luận sự, tôi đối với cậu, đối với Văn Hạo Nam đều là đối xử bình đẳng, Văn Hạo Nam trong chuyện này quả thực tồn tại điểm đáng ngờ, nhưng bản thân cậu cũng không phải cũng có hiềm nghi ư? Đổng Chính Dương vì sao bị cậu nhốt, hắn phạm phải tội gì?

Hắn chạy đến lễ tang của người khác gây sự, vũ nhục người chết, chế tạo hỗn loạn, bất kể loại tội nào thì nhốt hắn cũng không oan.

Vinh Bằng Phi lắc đầu nói: Quyền lực là thứ rất nguy hiểm, chúng ta khi vận dụng nó nhất định phải cẩn thận.

Trương Dương nói: Vinh thính, tôi không lạm dụng quyền lực trong tay, tôi chỉ là đang phát dương chính nghĩa!

Tiêu chuẩn Chính nghĩa không phải do cậu định ra!

Trương Dương gật đầu nói: Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, anh định xử lý chuyện này như thế nào? Hắn ném vấn đề cho Vinh Bằng Phi.

Vinh Bằng Phi nói: Chuyện này phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, Đổng Chính Dương xảy ra vấn đề ở trại tạm giam, phải tra từ căn nguyên.

Trương Dương nói: Vinh thính, tôi không cho rằng trại tạm giam có vấn đề, tôi không cho rằng bên trong cục công an Tân Hải chúng tôi trong quá trình chấp pháp có bất kỳ vấn đề gì, nhân viên công an của chúng tôi chỉ phối hợp với công tác của tổ công tác, là tổ công tác không dựa theo quy trình mà làm việc.

Vinh Bằng Phi có chút phát hỏa: Cậu làm sao mà biết, cậu không có chứng cứ, cậu dựa vào gì mà nói là tổ công tác xảy ra vấn đề?

Trương Dương nói: Tôi không biết ư? Tôi biết hơn bất kỳ ai đấy, Vinh thính, tôi biết tôi không có chứng cớ, nhưng chuyện này đã rõ ràng, người ta đang yên đang lành bị tổ công tác của các anh lôi đi, khi về thì xảy ra chuyện, các anh vì sao không dựa theo quy tắc mà làm việc? Các anh vì sao muốn gạt đồng chí mà chúng tôi phái tới tham gia ra ngoài, toàn bộ quá trình thẩm vấn có gì cần phải giữ bí mật? Hiện tại người đã chết, anh nói của không có chứng cớ, nói cách khác tất cả trách nhiệm đều bắt chúng tôi gánh ư?

Vinh Bằng Phi cố nén giận, nói: Trương Dương, tôi chưa nói bắt cậu gánh vác.

Trương Dương oán hận gật đầu nói: Chưa nói bắt tôi gánh vác ư, ý của anh là gì? Anh ám chỉ tôi đùn đẩy trách nhiệm, dù sao cũng có hạ cấp gánh đúng không? Trương đại quan nhân thực sự nổi giận rồi.

“Cậu nói trại tạm giam không có trách nhiệm ư? Nếu tinh thần trách nhiệm của bọn họ cao một chút thì đã sớm nên phát hiện thân thể Đổng Chính Dương xảy ra vấn đề, sớm nên đưa hắn tới bệnh viện rồi, chuyện cũng sẽ không đến mức không thể vãn hồi như thế này.

Trương Dương tràn ngập thất vọng nhìn Vinh Bằng Phi, tuy rằng Vinh Bằng Phi không nói rõ, nhưng Trương Dương đã minh bạch thái độ của Vinh Bằng Phi, y muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng phải tra từ Văn Hạo Nam, Trương Dương minh bạch Vinh Bằng Phi trên kiên trì nguyên tắc còn có bảo lưu, cho dù là y biết chuyện này tồn tại điểm đáng ngờ, nhưng đầu tiên vẫn nghĩ đến bảo hộ Văn Hạo Nam, cái này cũng khó trách, với gia thế hiển hách của Văn Hạo Nam, bất kỳ ai cũng không thể không cân nhắc, không đắn đo.

Trương Dương không tiếp tục đôi co với Vinh Bằng Phi nữa, hắn chậm rãi rời khỏi phòng họp, cửa phòng đóng lại phía sau Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau y mới mở mắt ra, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Vinh Bằng Phi cho rằng Trương Dương quay lại, có điều y rất nhanh liền minh bạch, đây chỉ là hy vọng xa vời của mình mà thôi, tính cách của Trương Dương rất thẳng thắn, tuy rằng hắn thoạt nhìn bất cần đời, nhưng trên vấn đề nguyên tắc thằng ôn này trước giờ đều là một bước cũng không nhường.

Người bước vào là Viên Hiếu Công, hắn tới bên cạnh Vinh Bằng Phi, nói khẽ: Vinh thính trưởng, chuyện này anh thấy...

Vinh Bằng Phi nói: Tìm người gánh trách nhiệm đi, nhất định phải có câu trả lời cho mọi người?

Tôi không hiểu Trương Dương vì sao lại như vậy? Hắn vì sao muốn nhằm vào tôi? Tôi thẩm vấn Đổng Chính Dương không sai, nhưng tôi tất cả đều là dựa theo chế độ điều lệ mà làm, khi thẩm vấn Đổng Chính Dương, tổ công tác chúng ta còn có hai vị đồng chí ở đấy, bọn họ đều có thể làm chứng cho tôi, tôi căn bản không có động tới một ngón tay của Đổng Chính Dương. Văn Hạo Nam căm giận nói.

Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, tôi không phải không tin cậu, nhưng nhân phẩm của Trương Dương cậu cũng biết, hắn sẽ không vô duyên vô cớ vu hãm người khác, nhất là, cậu còn là anh trai hắn.

Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, ngài cho rằng tôi có vấn đề.

Vinh Bằng Phi nói: Tôi không phải nói cậu có vấn đề, tôi là nói, giữa các anh có phải có hiểu lầm gì hay không?

Văn Hạo Nam nói: Trương Dương cho rằng Đổng Chính Dương là bị tôi đánh chết, tốt lắm, bảo hắn đưa ra chứng cớ đi, hắn lúc ấy không có ở đó, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, hắn dựa vào gì mà muốn đem chuyện này úp lên đầu tôi, thanh danh của hệ thống công an Tân Hải trước giờ cũng không được tốt lắm, trước đây bọn họ cũng không phải không có tiền lệ lạm dụng hình phạt riêng, từng còn có công an bởi vì loại chuyện này mà bị xử phạt nữa.

Vinh Bằng Phi nói: Chuyện này vô cùng, căn cứ vào báo cáo nghiệm thi, Đổng Chính Dương trước khi chết khẳng định đã bị đánh, không luận tới ai đánh chết hắn, chuyện này nhất định phải do cơ quan công an chịu trách nhiệm, dẫu sao thì hắn lúc đó cũng là lâm thời bị giam mà.

Văn Hạo Nam nói: Bởi vì tôi thẩm vấn hắn, liền đem chuyện này tính lên đầu tôi ư, được, Vinh thính, nếu anh kiên trì cho rằng như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói, xử phạt tôi là được rồi, tính tất cả trách nhiệm cái chết của Đổng Chính Dương lên đầu tôi, chuyện này dù sao cũng phải có người đứng ra gánh.

Vinh Bằng Phi nói: Bổn ý của tôi là muốn tạm thời bình ổn chuyện này, ổn định tình tự của người Đổng gia, cho chúng tôi một đoạn thời gian, để chúng ta điều tra rõ trong khoảng thời gian trước khi Đổng Chính Dương chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nguyên nhân cái chết của Đổng Chính Dương không biết đã bị ai để lộ ra ngoài.

Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, tôi không cho rằng trên thế giới này có bao nhiêu âm mưu, đã không có ai đứng ra nguyện ý đứng ra gánh trách nhiệm này, thì cuối cùng vẫn phải có người gánh, tôi tới gánh tất cả hậu quả là được.

Vinh Bằng Phi nói: Hạo Nam, tôi không phải có ý này, tôi không thể để một người vô tội phải gánh trách nhiệm này, như vậy là không công bình đối với người chết.

Văn Hạo Nam nói: Vinh thính, tôi nói một câu không nên nói nhé, Đổng Chính Dương lần này trở về, mục đích chính là gây sự trên lễ tang của huynh đệ Đinh thị, hắn muốn báo mối thù năm đó, tôi tuy rằng không chính mắt nhìn thấy tình cảnh trên lễ tang hôm đó, nhưng cũng có nghe nói, Đổng Chính Dương làm rất quá đáng, có phải là có một loại khả năng như sau, người ghi hận hành vi hôm ấy của Đổng Chính Dương, cho nên mượn cơ hội này để trả thù.

Vinh Bằng Phi nói: Trà trộn vào trại tạm giam trả thù Đổng Chính Dương? Y lắc đầu: Nếu thực sự muốn trả thù, thống khoái giết chết hắn không phải tốt hơn ư, việc gì phải tra tấn hắn phiền toái như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.