Y Đạo Quan Đồ

Chương 1250: Chương 1250: An ninh quốc gia (2)




Chương Bích Quân nói: Có việc này cậu chưa hề biết, vì chuyện của Tần Manh Manh, Hà Trường An đã trả một khoản tiền lớn, khoản tiền này tổ chức cũng không tri tình, có chứng cứ chứng minh rằng, Hình Triêu Huy đã lợi dụng chuyện này nhiều lầm dọa nạt Hà Trường An.

Trương Dương nói chặn lời: Đã khuya rồi, cục trưởng Chương đi về thong thả nhé! Hắn nói thẳng câu đuổi khách về.

Câu nói sau đó của Chương Bích Quân làm cho Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên: Trợ thủ đắc lực nhất của tôi là Dạ Oanh đã bị mất tích, cô ấy bị mất tính trên đường đuổi theo tung tích của Hình Triêu Huy.

Trương đại quan nhân trong lòng dao động: Gì cơ?

Chương Bích Quân lắc đầu, không nói thêm gì nữa, cô mặc áo khoác vào rồi đi vào về phía bóng đêm.

Trương Dương tin vì qua chuyện tối nay, sau những hàng động của hắn, cục An ninh quốc gia tất nhiên sẽ phải thu lại cử động, nhưng họ sẽ không từ bỏ. Trương đại quan nhân hiểu rất rõ phương cách hàng sự của cục An ninh quốc gia, vì lợi ích an ninh quốc gia, bảo vệ trị an quốc gia họ có thể sử dụng mọi thủ đoạn đúng luật cũng như phi luật pháp.

Chương Bích Quân tuy đã tiết lộ rất nhiều tin nội bộ cho Trương Dương, nhưng hắn không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói đó, đối với Trương Dương mà nói, việc cấp bách bây giờ là phải áp dụng một loạt các biện pháp để chống lại sự giám sát và theo dõi khắp nơi của cục An ninh quốc gia.

Trương Dương nghĩ tới đầu tiên là Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí. Triệu Thiên Tài là là một thiên tài máy móc điện tử, Ngũ Đắc Chí là chuyên gia phá bom, gã cũng đã có kinh nghiện làm việc nhiều năm cho an ninh quốc gia, hai người này chắc hẳn sẽ giúp đỡ được hắn đối phó lại sự theo dõi của cục an ninh.

Thời gian này Ngũ Đắc Chí cũng ở xưởng sửa chữa oto của Triệu Thiên Tài tại Nam Tích để giúp đỡ, vết thương trên người gã đã lành nhưng để lại vết sẹo lớn, vì vậy gã thường băng người kín mít.

Trương Dương vui vẻ đi đến, hắn ôm mỗi người một cái nhiệt tình, vỗ vai phải Ngũ Đắc Chí rồi nhìn khuôn mặt bị che kín hơn một nửa bởi khẩu trang và kính đen nói: Thế nào rồi? Sức khỏe đã dần hồi phục rồi chứ?

Giọng nói của Ngũ Đắc Chí hơi khàn khàn, nhưng cũng đã khá hơn lần gặp trước: Vẫn ổn, có thể đi lại cử động được rồi, cậu dạy cho tôi độc thủ đao tôi cũng đã luyện gần được rồi.

Thiệu Thiên Tài phía bên kia nói thêm vào: Sân xưởng oto này đều đã trở thành nơi luyện công cho cậu ta. Này nào cũng đúng 5h thức dậy là luyện đao, gần đây tiến bộ không nhỏ, lâu rồi chưa thấy cậu ta đập sống đao lên đầu. Câu này vừa nói ra đều làm mọi người xung quanh cười ầm lên.

Trương Dương biết sau khi mất đi cánh tay phải, Ngũ Đắc Chí gặp khó khăn lớn trong việc giữ cân bằng cho thân thể, muốn đật được trạng thái điều hòa như trước kia tất phải khổ công luyện tập, Trương Dương dạy gã phương pháp độc thủ đao để tiến hành luyện tập tính điều hòa. Lúc bắt đầu chắc chắn rất khó khăn, khó tránh khỏi va chạm cơ thể. Vậy nên Trương Dương đã dặn Ngũ Đắc Chí, ban đầu lúc mới luyện tập phải dùng loại đao gỗ phù vừa tay mình, tránh sát thương bản thân.

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài nhận được điên thoại của Trương Dương liền đến luôn, thậm chí còn không hỏi xảy ra chuyện gấp gì. Trương Dương là ân nhân cứu mạng hai người, chỉ cần Trương Dương nói một câu, họ dù nhảy xuống biển lửa cũng không từ.

Ngũ Đắc Chí hỏi: Có chuyện gì vậy?

Trương Dương gọi hai người đến trước chiếc xe Naveco, phía An ninh quốc gia còn chưa kịp cử người đến lôi chiếc xe rách nát này về, đại khái là xe đã bị Trương Dương phá tan tành, họ nghĩ nó cũng chẳng còn giá trị gì.

Ánh mắt của Ngũ Đắc Chí đột nhiên sững ra, gã làm cho cục An ninh quốc gia bao năm, chỉ cần nhìn qua cũng nhân ra trong đó có nhiều thiết bị của an ninh quốc gia, Ngũ Đắc Chi vào trong xe, nhìn qua hiện trường đống đổ nát các thiết bị theo dõi, nhỏ giọng nói: Đây là xe của cục an ninh quốc gia à?

Trương Dương gật, hắn dẫn họ vào biệt thự rồi kể lại tình hình cục an ninh quốc gia đã đặp thiết bị theo dõi và giám sát quanh đây cho họ.

Khi Triệu Thiên Tài nghiên cứu các thiết bị này thì Trương Dương và Ngũ Đắc Chí di vào phòng khách, gã nói: Cục an ninh quốc gia theo dõi cậu?

Trương Dương gập: Tối qua tôi mới phát hiện ra, tổng cộng có ba đặc vụ bị tôi đánh cho một trận, họ đều do cục an ninh phái đến, thủ hạ của Chương Bích Quân.

Ngũ Đắc Chí không nói gì, gã bỏ khẩu trang ra, khắp mặt đều là vết sẹo, gã lôi ra điếu thuốc trong túi áo, châm lửa hút: Vì sao cô ta lại muốn theo dõi cậu?

Trương Dương không cần phải giấu giếm Ngũ Đắc Chí, hắn kể lại toàn bộ nguyên nhân và hậu quả sự việc tối qua cho gã nghe.

Ngũ Đắc Chí than: Còn nhớ lời mà tôi đã nói với cậu lúc đầu không, tốt nhất hãy tránh xa cục an ninh quốc gia.

Trương Dương đáp: Không phải tôi muốn đi chọc vào bọn họ, là họ chủ động đến gõ cửa nhà tôi.

Ngũ Đắc Chí đáp: Cục an ninh quốc gia hành sự vốn nổi tiếng là kiên nhẫn và lì lợm, không đạt được mục đích họ thề không từ bỏ. Cậu bị bọn họ theo dõi e là cuộc sống sau này không yên ổn chút nào.

Trương đại quan nhân không kìm nổi tức giận nói: Mẹ chúng nó dám!

Ngũ Đắc Chí nói: Hai năm gần đây, có nhiều bộ ngành của cuc quốc an cũng gặp phải phiền toái, vẫn đang nghi ngờ trong nội bộ có nội gián.

Trương Dương đáp lại: Chúng nói Hình Triêu Huy là nội gián, tôi nghe mà không hề tin.

Ngũ Đắc Chí đáp: Nội gián hai cái chữ này không có viết trên mặt, chuyện dính dáng đến cục an ninh quốc gia tôi không tham gia đâu. Vụ án nổ bom lần trước không những đã gây ra tổn thương nghiêm trọng về thân thể Ngũ Đắc Chí mà còn làm tổn thương cả đến nội tâm của gã. Đến tận bây giờ vẫn còn chưa lành, sự vụ này cũng ảnh hưởng tới tình cảm giữa gã và Đông Tú Tú. Lòng tự ti về mình của Ngũ Đắc Chí đã gây trở ngại tình cảm giữa hai người, cũng vì thế mà Ngũ Đắc Chí đã quyết định rời khỏi cục an ninh quốc gia, cắt đứt mọi quan hệ với tổ chức.

Trương Dương nói: Nhưng cục an ninh theo dõi tôi, tôi chỉ lo sau này ngồi ăn cơm nói chuyện đi ngủ hay thậm chí vào nhà xí cũng có người theo dõi, cứ nghĩ đến việc này là tôi thấy như ngồi trên tấm đinh. Bố nó, tôi bây giờ đến ngủ cũng không yên.

Ngũ Đắc Chí cười: Không nghiêm trọng đến mức đấy, họ cũng không giỏi như thế đâu, không phải đã bị cậu phát hiện ra sao?

Trương Dương nói: Cậu hiểu rõ thủ đoạn hành sự của họ, hẳn là có thể cảnh báo một chút cho tôi

Ngũ Đắc Chí đáp: Tôi đi xem thiết bị theo dõi trong chiếc xe kia đã, xem xem có phát hiện ra không, tôi nghĩ chiếc xe này, cục an ninh chắc sẽ cử người đến kéo về.

Ngũ Đắc Chí bên này vừa đi, thì Triệu Thiên Tài từ trong đi ra, y đã tháo tung bộ phận thiết bị nghe theo dõi, cấu tạo cũng không phức tạp, Triệu Thiên Tài còn phát hiện ra, bên trong điện thoại cố định cũng bị gắn thiết bị nghe lén.

Còn Trương đại quan nhân lúc này vừa chửi mắng lũ theo dõi đáng ghê tởm này, vừa đưa điện thoại cho Triệu Thiên Tài, nhờ y kiểm tra giúp.

Triệu Thiêu Tài kiểm tra điện thoại của Trương Dương nhưng không có vấn đề gì.

Ngũ Đắc Chí khi xem xét chiếc xe cũng phát hiện ra vài điều, tuy Trương Dương đã đập nát các thiết bị trong đó nhưng chiếc xe này vốn được trang bị thiết bị truyền tín hiệu, nghĩa là nội dung mà họ theo dõi được có thể đã truyền đi.

Sau khi kiểm tra toàn bộ khu biệt thự, ba người trở vào phòng khách ngồi, vừa uống trà vừa bàn bạc phải làm thế nào để ứng phó lại. Trương Dương nói: Việc này không thể bỏ qua như thế được, chúng ta phải trả đòn dùng gậy ông đập lưng ông mới được.

Triệu Thiên Tài 'hào hứng: Nghĩa là sao? Cậu nói rõ đi.

Trương Dương đáp: Nếu họ đã theo dõi tôi, thì tôi cũng có thể theo dõi lại được bọn họ. Tối qua Chương Bích Quân đã nói với tôi một số chuyện, nhưng tôi không hề tin lời cô ta. Vốn tôi cũng không muốn dây dưa gì với cục An ninh quốc gia, nhưng họ lại sờ đầu tôi, vậy thì phải chơi cùng với họ thôi.

Ngũ Đắc Chí thở dài: Cậu muốn chơi thì đi mà chơi một mình, tôi không làm trò điên rồ cùng với cậu.

Triệu Thiên Tài cười: Tính cả tôi vào nhé Trương Dương, loại thiết bị theo dõi như thế này cũng không phải loại hiện đại nhất trên thế giới. Tôi cũng từng nghiên cứu qua khi còn ở Mỹ rồi.

Ngũ Đắc Chí nói: Tôi cần phải nhắc nhở các cậu, cứ đùa giỡn kiểu này thực không có lợi gì cho các cậu, một khi bị gán tội danh gây nguy hại đến an ninh quốc gia thì chẳng có ai cứu được các cậu đâu.

Triệu Thiên Tài nó: Tôi không sợ, cùng lắm thì lại chốn sang Mỹ. Triệu Thiên Tài tham gia tích cực như vậy lý do chủ yếu là việc này có dính dáng đến Hình Triêu Huy, Triệu Thiên Tài có được thân phận trong nước đều là nhờ sự giúp đỡ của Hình Triêu Huy. Bây giờ Hình Triêu Huy bị nghi là phản quốc, gã đương nhiên muốn giúp đỡ làm cho rõ ràng.

Trương Dương nói: Tôi không tin Hình Triêu Huy phản quốc. Lúc đầu khi ở Mỹ, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, Trương Dương tôi đã gặp phải nhiều phiền toái rồi. Lúc đầu cả cục An ninh quốc gia đều vứt bỏ tôi, chỉ có mỗi hắn là âm thầm trợ giúp tôi. Người như vậy sao có thể phản quốc được chứ? Tôi tuyệt đối không tin.

Ngũ Đắc Chí đáp: Muốn làm một đặc vụ giỏi, trước tiên không thể để tình cảm cá nhân xem vào công việc, cậu lại không thể khắc phục được điều này.

Trương Dương cười: Cậu cũng không làm được, cậu cũng là một tên làm việc đem cả chuyện cá nhân vào.

Ngũ Đắc Chí cũng không phủ nhận điều này, gã trầm tư một lúc, kết cục bây giờ của bản thân gã chính là chứng minh tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.