Kiều Mộng Yên nói: “Anh ta
thật sự không có quyền chuyển nhượng đất, nhưng anh ta khai phá đến nửa
đường, có thể chuyển nhượng lại hạng mục đang khai phá của anh ta, còn
nữa, tôi phát hiện ra rằng anh ta không vội vàng gì về việc dùng tiền,
rút tiền khỏi nội địa lần này chẳng lẽ có mục đích gì khác?”
Thường Lăng Phong nói: “Tổng giám đốc Kiều có phải đang nghi ngờ anh ta
có thủ đoạn gì đó, lợi dụng việc này đoạt lại quyền lực của An Ngữ Thần
tại nội địa?”
Kiều Mộng Yên gật đầu, nếu xem xét từ tất cả mọi việc, thật sự có khả
năng này, An Đạt Văn mặc dù không lớn, nhưng người này rất tinh ranh,
rất thủ đoạn.
Trương Dương nói: “An Ngữ Thần không phải là người thích hợp để làm kinh doanh, An Đạt Văn là cháu đích tôn của An gia, lúc đầu khi An lão mất
từng nói rằng, những việc nội địa giao cho An Ngữ Thần làm còn những
việc hải ngoại thì giao cho An Đạt Văn.”
Thường Lăng Phong cười nói: “Chủ nhiệm Trương, xem ra anh hiểu không rõ
về cơ cấu của doanh nghiệp gia tộc, mặc dù điểm xuất phát của An lão là
tốt, nhưng trong quá trình vận hành thực tế, chưa chắc đã giống như ông
ấy muốn, người như An Đạt Văn mặc dù tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng tôi
cũng nghe nói một vài chuyện của anh ta, sau vụ án đẫm máu của An Gia,
có thể ổn định được trong một thời gian ngắn như vậy, đám lão thần đó
rất nghe lời anh ta, từ điểm này có thể thấy rằng, anh ta thật wsuwj
không phải là một người bình thường. An tiểu thư không hợp làm kinh
doanh, tôi thật sự không hiểu tại sao An lão lại đưa sự vụ của bên nội
địa cho cô ấy quản lí, có lẽ lúc lâm chung An lão có phần hồ đồ, vì thế, không nghĩ rằng việc làm của mình sẽ gây ra việc tranh chấp.”
Kiều Mộng Yên nói: “Từ góc độ công bằng mà nói, An Đạt Văn là chủ tịch
hội đồng của công ty, anh ta có quyền đưa ra quyết định như thế này,
những việc trong nội địa cũng cần anh ta phải quản lí.”
Trương Dương nói: “Mọi người đều không hiểu An lão, ông ấy làm như vậy,
là vì ông ta đã nhìn ra người cháu mình là An Đạt Văn không có chút tình cảm nào với quê hương, vì thế mới đưa sự việc của nội địa cho An Ngữ
Thần quản lí, từ hạng mục khai phá núi Thanh Đài, An Ngữ Thần đã tham dự toàn bộ, cô ấy có tình cảm rất sâu nặng với nội địa, hơn nữa, tình cảm
của cô ấy và ông nội cũng rất sâu đậm, nhất định sẽ làm theo nguyện vọng của ông, vì vậy An lão mới đưa ra quyết định như vậy.”
Thường Lăng Phong nói: “Giờ đây nhìn lại, quyết định này không hề khôn
ngoan chút nào, mà lại làm cho tình cảm chị em của họ đứng trước bờ vực
thẳm.”
Trương Dương nói: “Nếu như An Đạt Văn suy nghĩ cho sự phát triển của
công ty, còn chấp nhận được, nếu như anh ta vì muốn đẩy An Ngữ Thần ra
để cướp gia sản, thì tiểu tử này thật sự chẳng ra cái thá gì hết.”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi đã từng điều tra, An Ngữ Thần chiếm 50% cổ phẩn trong công ty!”
Trương Dương nói: “Không nhiều mà!”
Thường Lăng Phong nói: “Là một cô gái, số lượng như vậy là không nhỏ
rồi, cô ấy có quyền thừa kế bằng với con trai An gia, còn nữa, An lão đã để lại hai khu biệt thự của Hồng Kong cho cô ấy, có thể thấy được ông
yêu cô ấy đến mức nào.”
Trương Dương chau mày, nói: “Quan hệ bề ngoài của An Ngữ Thần và An Đạt
Văn không tồi mà, không hiểu tại sao đột nhiên lại có chuyện này?”
Thường Lăng Phong cười nói: “Trước mặt tiền bạc và quyền lực, thứ gọi là tình cảm rất mỏng manh, trong những nhà danh gia vọng tộc, vì của cải
tiền bạc mà sát phạt nhau, chuyện này không còn hiếm gặp, vụ thảm sát
trước đó của An gia nói không chừng cũng có liên quan đến tiền.”
Kiều Mộng Yên hiểu rất rõ lời Thường Lăng Phong nói, cô thấp giọng:
“Những việc nội bộ của An gia chúng ta không cần biết, hạng mục quảng
trường thương nghiệp Nam Lâm Tự, anh ta muổn rút ra, tôi chấp nhận tiếp
chân vào, nhưng cái giá mà An Đạt Văn đề ra tôi không đồng ý.”
Trương Dương cười nói: “Cô đến tìm tôi, mục đích là để tôi gây áp lực cho anh ta, để anh ta hạ thấp giá chuyển nhượng xuống?”
Kiều Mộng Yên gật đầu nói: “Tôi đã lật xem hợp đồng khai phá thành phố
kí với anh ta lúc đầu. Trên đó không quy định rõ không được chuyển
nhượng, thật là một lỗ hổng lớn, chắc chắn An Đạt Văn cũng đã nhìn ra
được điểm này, vì thế mới làm trò đó!”
Thường Lăng Phong đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Kiều tưởng rằng cô có thể lấy nó với cái giá 200000000?”
Kiều Mộng Yên nói: “Tôi có thể cho anh ta thêm 100000000, tôi đã tìm đến một số quan hệ rồi, chắc chắn trong một tuần lấy được số tiền này!”
Trương Dương càng hiểu them về Kiều Mộng Yên, xem ra Kiều Mộng Yên nhu
nhược thật sự rất có tài cán, một tuần mà có thể góp đủ số tiền
300000000, thật sự là điều không đơn giản.
Trương Dương nói: “Được rồi, tôi sẽ làm người xấu một lần vậy, tôi nói
với An Đạt Văn, quyền khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự,
không thể chuyển nhượng!”
An Đạt Văn không hề ngạc nhiên với cuộc điện thoại gọi đến này của
Trương Dương, anh ta bình tĩnh trả lời Trương Dương, giờ đây tiền của
thế kỉ an thái có vài vấn đề, không thể tiếp tục đầu tư vào quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự được nữa, nếu như chính phủ Giang Thành khăng
khăng quyền khai phá không được chuyển nhượng, thì anh ta chỉ có thể kệ
công trình này thành một công trình dở dang, đến lúc đó người chịu tổn
hại không chỉ là một mình anh ta.”
Đương nhiên Trương Dương có thể nhận ra ý uy hiếp trong câu nói của y,
hắn cười lạnh lùng nói: “An tiên sinh, anh đang uy hiếp tôi sao?”
An Đạt Văn cười nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi chỉ là một cảng thương bình
thường, làm sao dám uy hiếp anh chứ? Trong hợp đồng không ghi rằng tôi
không có quyền chuyển nhượng, giờ đây tập đoàn tôi có vấn đề về tài
chính, chúng tôi thật sự không có năng lực tiếp nhận vụ đầu tư này nữa,
vì vậy tôi mới đưa ra quyết định chuyển nhượng, đây cũng là vì suy nghĩ
cho quê hương mà thôi, tránh làm chậm tốc độ khai phá quảng trường
thương nghiệp Nam Lâm Tự, chủ nhiệm Trương, chẳng lẽ anh không cảm thấy
rằng, để một tập đoàn khác có năng lực hơn tiếp nhận hạng mục này, sẽ có lợi hơn cho Giang Thành sao?”
Trương Dương khó chiu nói: “Trên hợp đồng rõ ràng đã viết rất rõ ràng,
200000000 tiền Hồng Kong các anh đầu tư vào Giang Thành, trên thực tế,
các anh chỉ đầu tư đến 170000000, giờ đây các người lại đưa ra cái giá
chuyển nhượng 500000000, An tiên sinh thế mà cũng đòi được!”
An Đạt Văn cười nói: “Chủ nhiệm Trương thật sự là tận tâm tận lực với
phòng chiêu thương, nếu như tôi đoán không nhần, thì tổng giám đốc Kiều
đã tìm anh rồi đúng không?” An Đạt Văn đoán được Kiều Yên Nhiên đã tìm
đến Trương Dương qua câu nói này của Trương Dương,
Trương Dương nói: “Việc này đồn ầm ỹ lên rồi, ai mà không biết chứ?”
An Đạt Văn nói: “Khi làm ăn, câu nói nhiều nhất là mặc cả, tôi nói ra
giá, đâu có nói không cho người khác mặc cả, chỉ là không ngờ lại làm
kinh động đến chủ nhiệm Trương, ha ha! Xem ra quan hệ của chủ nhiệm
Trương và tổng giám đốc Kiều thật tốt!”
Trong lòng Trương Dương thầm chửi tên này thật là giảo quyệt, không ngờ
hắn lại bị An Đạt Văn nhìn ra mục đích của mình, Trương Dương chẳng thèm giấu giếm nữa, hắn vui vẻ cười nói: “Vậy anh nói xem việc này phải làm
thế nào?”
An Đạt Văn cười nói: “Chủ nhiệm Trương, khi ông tôi còn sống rất thích
anh, quan hệ của anh và An gia chúng tôi từ trước tới giờ đều rất tốt,
anh đã ra mặt, thì nói gì tôi cũng phải trả lại anh cái tình người này!”
Một câu nói của anh ta làm cho Trương Dương mở cả tấm lòng, hắn đã bớt tức nhiều.
An Đạt Văn nói: “Chủ nhiệm Trương, tiền nhà chúng tôi thật sự đã gặp
phải vấn đề khó, nếu không tôi cũng không muốn từ bỏ việc đầu tư vào nội địa.”
Trương Dương nói: “Anh cũng đừng cảm thấy ngại, không sao, những người
muốn đầu tư vào Giang Thành đang xếp hàng ngoài kia, anh cũng thấy rồi
đấy, anh vừa muốn chuyển nhượng mà tổng giám đốc Kiều đã muốn tiếp vào
rồi.”
An Đạt Văn nói: “Đúng thế, trong lòng tôi cũng mừng thay cho Giang Thành!”
Trương Dương chẳng hơi đâu lòng vòng với tên này, y nói rằng cho hắn thể diện, nhưng đến bây giờ vẫn đang nói vòng vo, rốt cuộc thể diện của
Trương Dương ta đáng bao nhiêu tiền? Trương Dương nói: “Việc chuyển
nhượng rốt cục là thế nào?”
An Đạt Văn im lặng một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ vậy. Sau đó hắn
mới thấp giọng nói: “250000000 tệ Hồng Kong, nếu thấp hơn cái giá này,
tôi thà để công trình dở dang.”
Trương Dương nghe xong cũng đờ người, hắn thật không ngờ cái thể diện
này của hắn đáng giá 250000000, cần phải biết lúc đầu An Đạt Văn hét giá 500000000, mình vừa ra mặt, An Đạt Văn đã nhượng bộ xuống một nửa, điều này thật khó ngờ, cái mặt mình đáng giá quá đi chứ! Có điều Trương đại
quan vẫn được đằng chân lân đằng đầu: “Cái gì đó nhỉ…tổng cộng đầu tư
của các anh chỉ được 200000000, tôi thấy….”
An Đạt Văn nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi đã đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất
rồi, tôi nghĩ anh nên hiểu ý tôi, thấp hơn giá này, nhất định tôi không
bàn!” Nói xong An Đạt văn cụp điện thoại.
Sau khi cụp điện thoại, Trương Dương cảm thấy hơi ngớ người, thật sự hắn chẳng giỏi về việc đàm phán trên thương trường gì hết, hắn tìm đến
Thường Lăng Phong, nói cho anh ta việc này.
Thường Lăng Phong cười nói: “Cũng hợp lí lắm, An gia đầu tư vào Giang
Thành khoảng 200000000, muốn lấy lại lãi cũng là hợp lí thôi.”
Trương Dương nói: “Cái lãi này hơi cao rồi đấy, vừa nãy lúc đầu tôi còn
thấy được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tiểu tử này đã lấy không 8000 của
công trình!”
Thường Lăng Phong nói: “Chúng ta không thể tính tiền như vậy được, anh
còn phải đưa cả nhân tố giảm giá trị của đồng tiền vào đó nữa, vật liệu
xây dựng mấy năm nay tăng lên không ít, cũng phải tính cả nguyên nhân
này vào, anh ta cũng không lấy đi được bao nhiêu.”
Trương Dương nói: “Giờ đây thì tôi đã hiểu, vô thương bất gian, quả nhiên là vô thương bất gian!”
Thường Lăng Phong nói: “Tôi tin rằng tổng giám đốc Kiều sẽ đồng ý với cái giá này, có điều…”
Trương Dương nói: “Có điều gì?”
Thường Lăng Phong cười nói: “Tôi cứ cảm thấy An Đạt văn đưa ra nhượng bộ thế này, vội vàng rút ra khỏi hạng phục quảng trường thương nghiệp Nam
Lâm Tự, có hai khả năng, một là tình trạng kinh doanh của An gia có vấn
đề, cần phải dùng tiền, còn một khả năng nữa, đó chính là anh ta muốn
nuốt trọn quyền cổ phần của An Ngữ Thần!”
Thường Lăng Phong vừa nhắc nhở, Trương Dương đã chau chau mày, ở An gia, quan hệ của hắn và An Ngữ Thần đương nhiên là thân thiết nhất, hai
người là đồ đề, An lão khi còn sống đã nhiều lần nhắc nhở hắn cần phải
đối tốt với An Ngữ Thần, phải chăm sóc An Ngữ Thần, Trương Dương không
thể làm ngơ bỏ mặc An Ngữ Thần bị bắt nạt được, mặc dù người bắt nạt cô
ấy là chính người nhà An gia.
An Ngữ Thần giờ đây cần có sự an ủi nhất, Trương Dương gọi cho cô mấy
cuộc điện thoại, nhưng điện thoại của cô luôn ở trạng thái tắt máy.
&&&
Bầu trời cao lồng lộng, mang đậm hương vị cô tịch, An Ngữ Thần quỳ trước mộ ông, vừa đốt tiền giấy vừa rơi lệ, nhìn tấm ảnh của ông, An Ngữ Thần tưởng tượng ra nụ cười hiền từ của ông, tất cả như vừa mới xảy ra ngày
hôm qua thôi, nhưng trong lòng cô hiểu rằng, giờ đây cô và ông nội đã là hai người ở hai thế giới khác, mãi mãi không thể nào gặp được.
An Ngữ Thần rơi lệ nói: “Ông ơi, cháu nhớ ông quá! Tại sao ông không
thương cháu, ông lại đi một mình như vậy, để lại cháu lẻ loi trên cõi
đời này…”
Tiếng khóc của An Ngữ Thần đã làm lay động đến một vị đạo sĩ già bên
cạnh, đó là Lí Tín Nghĩa, Lí Tìn Nghĩa bình thường đều đến xem lăng mộ
của An gia, nhổ nhổ cỏ, dọn dẹp gạch đá, nghe thấy có người đang khóc,
nhìn kĩ ra, thì ra là cháu gái An Ngữ Thần, mặc dù Lí Tín Nghĩa là người của nhà đạo, nhưng vẫn còn duyên nợ hồng trần, ông ta luôn luôn nhớ
nhung người nhà của mình, thấy vãn bối khóc lóc thương tâm như vậy, ông
ta làm sao có thể làm ngơ.
Lí Tín Nghĩa bước đến cạnh An Ngữ Thần, nhẹ nhàng hỏi: “Đây chẳng phải là An tiểu thư sao?”
An Ngữ Thần đang khóc rất đau thương, lúc này có người đến bên, vội vàng lau nước mắt, đôi mắt đỏ của cô nhìn về phía người đó, cô quen LÍ Tín
Nghĩa, có ấn tượng rất sâu sắc với vị đạo sĩ già này, trước lúc lâm
chung, ông của cô còn gọi ông ta đến nói chuyện riêng.
An Ngữ Thần nói: “Chào đạo sĩ Lí….” Trong lòng không chịu nổi, lại hức lên vài tiếng.
Lí Tín Nghĩa đầy cảm thương nói: “An tiểu thư, sao lại một mình lên núi
thế này? Trên này rất nhiều thú dữ, nếu như gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì không được đâu, đi! Tôi đưa cô về đạo quan của tôi nghỉ ngơi!”
An Ngữ Thần lắc đầu, ngồi xuống trước mặt mộ ông nói; “Tôi không đi đâu cả, tôi muốn ngồi đây cùng ông tôi!”
Lí Tín Nghĩa thấy vậy lòng cay cay, ông ta quay người đi.
Một lúc sau , đạo sĩ già mang chăn và áo đến chân núi, trong tay còn có
hộp cơm, bên trong là cơm rau, ông ta đến đây là để chăm sóc An Ngữ
Thần, đêm hôm khuya khoắt, làm sao có thể yên tâm để một tiểu nha đầu ở
trong núi được.
An Ngữ Thần thấy vị đạo sĩ này quan tâm đến mình như vậy, trong lòng rất cảm động, đôi mắt đột nhiên ươn ướt.
Lí Tín Nghĩa bảo cô mặc áo khoác vào, rồi lai đốt một đống lửa chỗ cô
ngồi, bảo An Ngữ Thần ngồi ở dó, mỉm cười nói: “Nói ra thì, tôi và ông
cô cũng được coi là có duyên, hôm nay tôi ngồi đây nói chuyện với cô
được không?”
An Ngữ Thần gật đầu, Lí Tín Nghĩa đưa đồ ăn cho cô, nói: “Ăn cơm trước
đi đã, có thực mới vực được đạo, ăn no rồi chúng ta mới có sức nói
chuyện được!”
An Ngữ Thần ở trên núi lâu như vậy thật sự là đã hơi đói, cô không khách khí gì với Lí Tín Nghĩa, ăn hết số cơm trong hộp rất nhanh, cười nói:
“Đạo trưởng, cơm canh ông làm thật ngon!”
Lí Tín Nghĩa cười ha ha nói: “Thế sao? Muốn ăn thì về sau thường xuyên đến chỗ tôi ăn, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô!”
An Ngữ Thần ăn xong, để hộp cơm sang một bên, hai tay ôm đầu gối trước
đống lửa, cảm giác cơ thể ấm hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng nói: “Đạo sĩ à, ông cảm thấy thế giới này cái gì là quan trọng nhất?”
Lí Tín Nghĩa quay ngươi nhìn ngôi mộ của An Chí Viên, thấp giọng: “Tình thân! Trên thế gian này tình thân là quan trọng nhất!”
An Ngữ Thần nói: “Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, đã cắt đứt duyên nợ
hồng trần từ lâu, sao lại cho rằng tình thân là quan trọng nhất?”
Lí Tín Nghĩa nói: “Tôi theo đạo hoàn toàn là do cuộc sống đưa đẩy cả,
khi tôi còn thơ dại, cha tôi mất, tôi và mẹ trốn ra ngoài, bom rơi đạn
lạc, những năm tháng ấy, cô nhi quả mẫu không thể sống nổi ở cái đất
này, mẹ tôi không lâu sau lâm bệnh mà chết, một mình tôi không ai nương
tựa, chạy đến Tử Hà Quan, chủ trì thu nhận tôi, tôi vốn không muốn làm
đạo sĩ, chỉ là có thể kiếm được miếng cơm ăn.”
An Ngữ Thần gật đầu: “Thời đại đã tạo ra nhiều chuyện như vậy, cụ tôi là thổ phỉ, thật ra cụ cũng chỉ là vì miếng cơm manh áo mà thôi.”
Lí Tín Nghĩa nói: “An tiểu thư đột nhiên chạy đến đây, có phải gặp phải
chuyện gì không vui rôi không? Có muốn nói cho tôi hay không?”
An Ngữ Thần nói: “Tôi và em trai đã nảy sinh mâu thuẫn!”
Lí Tín Nghĩa ngạc nhiên ồ một tiếng.
An Ngữ Thần cũng không hiểu tại sao, khi gặp được vị đạo trưởng già này
trong lòng cô cảm thấy vô cùng thân thiết, nói hết tất cả những điều
trong lòng những ngày vừa rồi ra. Lí Tín Nghĩa vừa nghe vừa gật đầu, lão đạo sĩ không hiểu là việc kinh doanh gì, ông ta nói: “Thật sự có chuyện như vậy sao? Trước khi ông cô mất đi đã có ý nguyện là đầu tư vào Giang Thành, khai phá núi Thanh Sơn, tiểu tử này tại sao lại làm trái với ý
nguyện của ông cô được, đây chính là bất hiếu!”
An Ngữ Thần lúc đó vẫn nói cho An Đạt Văn: “An Văn có lẽ không phải là
người như vậy, nó chỉ là suy nghĩ nhiều về góc độ kinh doanh mà thôi!”
Lí Tín Nghĩa nói: “Vậy cũng không thể vì kinh doanh mà lại vất tình thân sang một bên được, chẳng lẽ lại không coi người ông đã mất của mình ra
gì ư? Tiền chẳng lẽ lại quan trọng đến thế sao?”
An Ngữ Thần nói: “Tôi không muốn phát sinh mâu thuẫn gì với nó, tôi
không muốn An gia lại một lần nữa có sự rạn nứt!” Cô rưng rưng nhìn LÍ
Tín Nghĩa nói: “Đạo trưởng, tôi phải làm thế nào đây?”
Lí Tín Nghĩa nói: “Không cẩn phải nghĩ ngợi nhiều, trước khi ông của cô
chết, ông đã từng nói rằng đầu tư trong nội địa thuộc vào quyền của cô,
vậy thì cô hãy mạnh dạn nắm lấy nó, tiểu tử đó lấy tư cách gì nhúng tay
vào phạm vi phụ trách của cô cơ chứ? Những điều nên nhường thì nhường,
những điều không nên nhường thì quyết không nhường, cô đã từng nghĩ
rằng, ông của cô lúc đầu tại sao lại phân chuyện kinh doanh thành hai
phần, nhất định sợ rằng về sau sự đầu tư vào nội địa sẽ nảy sinh sự thay đổi, cô không cần phải để ý đến anh ta!”
An Ngữ Thần nhìn đám lửa đang cháy bập bùng, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Lễ kí kết chuyển nhượng quyền khai phá quảng trường thương nghiệp Nam
Lâm Tự được cử hành tại phòng hội nghị số một của chính phủ thành phố,
sau khi kí xong hợp đồng, cũng có nghĩa là Kiều Mộng Yên đã tiếp nhận
hoàn toàn hạng mục khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự.
Kiều Mộng Yên cũng khá hài lòng với cái giá do An Đạt Văn đề ra, cô
không hề có sự do dự nào, cô có năng lực lấy về hạng mục này, và cô càng chú trọng vào tương lai của quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự. Tất
cả những quan hệ khắp nơi trên đất Giang Thành, Kiều Mộng Yên đều có thể giải quyết rất dễ dàng, với thành phố Giang Thành ,việc này không có
bất cứ ảnh hưởng nào, dù là Kiều Mộng Yên khai phá, hay là An Đạt Văn
khai phá, chỉ cần quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự có thể thuận lợi tiến hành khai phá, thì không có sự khác biệt nào giữa hai người này.
Lễ kí hợp đồng lần này đã thu hút không ít phóng viên của các báo, về
phía thành phố Giang Thành, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến cũng đã tham
gia vào lễ kí hợp đồng, vốn là do phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ
đến tham dự, nhưng Lí Trưỡng Vù không thích An Đạt Văn, nên không thèm
nể mặt anh ta. Trương Dương vốn không muốn đến, nhưng Nghiêm Tân Kiến đã đến rồi, hắn dù gì cũng phải đi theo cho có tí tình nghĩa, đến khi
Trương Dương tới nơi phát phát hiện ra An Ngữ Thần không có mặt ở đó,
hắn rất lo lắng, từ hôm qua đến bây giờ hắn đã gọi điện không biết bao
nhiêu lần cho An Ngữ thần, nhưng không ai nghe máy cả, không biết rằng
nha đầu này đang làm chuyện gì đây?
An Đạt Văn rất nhàn nhã, y đã quen thuộc với những cảnh như thế này,
trong nội địa người ta coi trọng hình thức, một cái nghi lễ kí hợp đồng
đơn giản, cũng có thể làm kinh động đến cả lãnh đạo chính phủ thành phố.
Sau khi Nghiêm Tân Kiến trình bày một hồi, nghi lễ kí hợp đồng chính
thức bắt đầu, An Đạt Văn mỉm cười cầm bút lên, lúc này đèn nhấp nháy
không thôi, các phóng viên tranh giành nhau chụp được thời khắc quan
trọng nhất của buổi lễ.
Cánh cửa phòng hội nghị đột ngột bị đẩy tung ra, một âm thanh kiên định mà phẫn nộ vang lên: “Tôi không đồng ý chuyển nhượng!”
Tất cả mọi người đều ngớ người, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía
cửa, An Ngữ Thần mặc chiếc áo màu đen, cặp mắt hơi sưng đỏ, ánh mắt cô
kiên định mạnh mẽ, đi từng bước vào bàn chủ tịch.
Kiều Mộng Yên chưa kí xong tên của mình, đặt bút xuống, sự mẫn cảm của cô cho thấy rằng việc này có gì đó không đúng.
An Đạt Văn mỉm cười nhìn chị họ mình, trong nụ cười lạnh như băng.
An Ngữ thần đến trước mặt An Đạt Văn, bình tĩnh nói: “A Văn, khi còn
sống ông đã đưa toàn bộ việc kinh doanh của nội địa cho tôi phụ trách,
cậu không có quyền chuyển nhượng hạng mục khai phá quảng trường thương
nghiệp Nam Lâm Tự!”
An Đạt Văn lạnh lùng cười nói: “Chị à, đừng giở trò trẻ con như vậy nữa, đây là đang nói chuyện làm ăn, đang nghĩ cho công ty đó, chị cứ xuống
trước đi, về sau em sẽ giải thích với chị!”
Y cầm cây bút muốn kí tên mình vào, nhưng lại bị An Ngữ Thần giật lấy
hợp đồng, An Ngữ Thần nói: “Tôi đã thông báo với tất cả chủ tịch của
công ty rồi, yêu cầu mở cuộc họp chủ tịch, còn chuyện có chuyển nhượng
hay không, cần phải để cuộc họp quyết định!”
An Đạt Văn thở dài nói: “Chị à, chẳng lẽ chị không biết Chủ tịch hội
đồng của Thế Kỉ An Thái là em sao? Trước khi em đến Giang Thành, công ty đã mở cuộc họp hội đồng rồi, tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều đã
quyết định chuyển nhượng quyền khai phá quảng trường thương nghiệp Nam
Lâm Tự, có cần em phải nói lại với chị không?”
An Ngữ Thần vành mắt đã đỏ: “A Văn, chẳng lẽ cậu không nhớ rằng, đầu tư vào Giang Thành là ý nguyện của ông ư?”
An Đạt Văn nói: “Làm ăn là làm ăn! Là chủ tịch hội đồng quản trị của
công ty, tôi bắt buộc phải có trách nhiệm với tất cả các chủ tịch! Vì
vậy, mời chị rời khỏi đây!”
An Ngữ Thần lắc đầu nguầy nguậy, sự tuyệt tình của An Đạt Văn làm cô như đứt từng khúc ruột, cô nghiêm nghị đáp: “Tôi không cho phép!”, sau đó,
cô xé nát tờ hợp đồng trước mặt mọi người, tung lên không trung, hóa
thành muôn vàn cánh bướm nhỏ rơi bên người cô….”
An Đạt Văn tức giận, y hét lên: “Chị đang làm loạn ở đây, chị có thể
nhìn nhận bên nặng bên nhé không chứ? Việc làm ăn và tình cảm có thể ở
cùng nhau được sao? Chị có nghĩ cho hình tượng của công ty không?”
An Ngữ Thần tức đến độ mặt trắng bệnh, cô nghiêm giọng: “A Văn, cậu làm
tôi quá thất vọng, tôi sẽ không để cho cậu lấn lướt đâu!”
An Đạt Văn nói lớn: “Tôi mới là chủ tịch hội đồng quản trị của công ti,
chị nghe cho rõ! Ông giao An gia cho tôi, không phải là cho chị, cũng
không phải là để cho chị phá hoại nó! Tôi đã chịu đủ sự kiêu ngạo của
mình rồi, nếu như chị còn dám làm bậy như thế nữa, tôi sẽ gạt chị ra
khỏi công ty!”
An Ngữ Thần thật sự không thể ngờ được, người được cô xem như em ruột
lại tuyệt tình như vậy, cô cắn môi, muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm
thấy trời đất quay cuồng, hai chân nhũn ra, cả thân người đổ rạp xuống
đất.
Hội trường náo loạn, các phóng viên rất hứng thú với chuyện này, ai nấy đều bấm máy ảnh tanh tách.
Sự ngất đi đột ngột của An Ngữ Thần, làm cho tình thế đã thay đổi,
Trương Dương xông đến như tên bắn, hắn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của
An Ngữ Thần, thấy cô kích động như vậy, hắn đã ngờ ngợ những điều không
tốt sẽ xảy ra, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn lại được.
An Đạt Văn nhìn thấy An Ngữ Thần ngất trên mặt đất, cũng đờ người, rồi chạy lên: “Chị…”
Trương Dương đẩy y ra, nói: “Tên khốn!”
An Đạt Văn tức giận nhìn Trương Dương: “Tốt nhất là anh chú ý một chút!”
Tất cả mọi người đều đờ đẫn, sau một vài giây im lặng, tiếng bấm máy chụp ảnh lại vang lên không ngừng.
Trương Dương tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày là cái thứ gì cơ chứ? Cho mày
thể diện mày lại không cần thể diện! Tao cứ mắng đấy làm sao? Nếu như
Tiểu Yêu có mệnh hệ gì, tao sẽ không tha cho mày đâu!”
An Đạt Văn bình tĩnh nói: “Cô ta vốn đã có bệnh, sống chết liên quan gì đến tôi? Anh là cái quái gì thế? Đến đây làm càn à?”
Những người xem xung quanh cũng lắc đầu, trong lòng nói An Đạt Văn thật
sự quá lạnh lùng, người ngất dưới đất kia dù gì cũng là chị họ của anh
ta, mà anh ta lại nói được những lời tuyệt tình như vậy, Trương Dương đã tức từ lâu, giờ nghe những lời này của An Đạt Văn, hắn không kìm được
giận nữa, giơ tay tát vào mặt y một nhát, cái tát này rất vang, làm cho
không khí ồn ào trong quảng trường đều lắng hẳn xuống.
Tất cả mọi người đều đờ đẫn, sau một vài giây im lặng, tiếng bấm máy chụp ảnh lại vang lên không ngừng.
Trên gương mặt thanh tú của
An Đạt Văn hiện rõ năm nốt ngón tay, hắn vừa tức vừa xấu hổ, hét lên một tiếng xông về phía Trương dương, dựa vào sức lúc của y không thể nào
đối chọi được với Trương đại quan, Trương Dương dùng một tay nắm lấy
cánh tay y, rồi lại giơ tay ra một đòn, đánh gục An Đạt Văn về đằng sau, may mà có người đỡ lấy y.
Trong hội trưởng lại bắt đầu náo loạn.
Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến nói lớn: “Tách hai người họ ra, mau!”
Trương Dương ôm An Ngữ Thần đến phòng nghỉ bên cạnh, bên đó đã có người
gọi 120, Kiều Mộng Yên cùng đi vào đó, thấy Trương Dương lo lắng cho An
Ngữ Thần đến vậy, đã đoán ra quan hệ giữa hai người bọn họ không chỉ là
quan hệ sư đồ như lời tuyên truyền ở bên ngoài.
Trương Dương quay người nhìn Kiều Mộng Yên, thấp giọng nói: “Đóng cửa vào! Đừng để cho bất cứ ai vào đây!”
Kiều Mộng Yên thở dài, rồi đóng cửa như lời hắn nói.
Trương Dương bảo Kiều Mộng Yên giúp đỡ vực An Ngữ Thần ngồi trên tấm
thảm, rồi hắn ngồi vào đằng sau lưng cô ấy, hai tay ấn lên vai của An
Ngữ Thần, nội lực của hắn không ngừng truyền sang An Ngữ Thần, Trương
Dương rất nhanh đã tìm thấy nguyên nhân An Ngữ Thần ngất đi, đó là vì cô ấy quá kích động, dẫn đến khí lực trong cơ thể phân tán, vì vậy mới tạo thành tình hình này, phương pháp điều trị chính là dùng chân khí của
hắn đưa nguồn khí đi sai của An Ngữ Thần vào đúng vị trí, nếu như đối
mặt với một người kinh mạch bình thường, Trương Dương tất nhiên không
cần phải phí quá nhiều sức lực, nhưng hắn phải đối mặt với An Ngữ thần,
kinh mạch của cô ấy vốn đã hỗn loạn, năm ngoái khi xảy ra nguye hiểm,
Trương Dương đã lợi dụng nội lực của mình để lập thành một con đường dẫn tuần hoàn tạm thời với cô ấy, đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà
thôi.
Kiều Mộng Yên đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trương Dương cứu
người, lần trước Thời Duy bị chết đuối, Trương Dương đã sử dụng phương
pháp này để cứu sống, có điều lúc đó hắn đã cởi sạch quần áo của Thời
Duy. Hôm nay lại không cởi quần áo của An Ngữ Thần, Kiều Mộng Yên đột
nhiên nghĩ đến một chuyện, tên này không phải lúc đó đã cố tình cởi quần áo của Thời Duy đấy chứ?
Cùng với việc nội lực của Trương Dương đi vào trong cơ thể, mặt An Ngữ
Thần đã hồi phục lại chút huyết sắc, cô dần dần mở đôi mắt, nghe thấy
tiếng nói trầm ấm của Trương Dương: “ Đừng nói gì cả, cần phải để cho
tấm lòng thật thanh tịnh!”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Mộng Yên bước qua chỗ đó,
nghe thấy bên ngoài nói: “Chúng tôi là người cứu hộ của 120, mau mở
cửa!”
Kiều Mộng Yên nhìn thấy Trương Dương đang vận nội công cứu người, mở
cánh cửa hé ra một kẽ hở nói: “Cô ấy không sao nữa rồi, chúng tôi không
cần phải vào đây nữa!”
Ngay lập tức lại vang lên âm thanh quan tâm của Nghiêm Tân Kiến: “Tổng
giám đốc Kiều, An tiểu thư không sao chứ?” Nghiêm Tân Kiến lách người
qua đám đông.
Kiều Mộng Yên cười nói: “Đã tỉnh lại rồi, cô ấy không muốn người ngoài
vào làm phiền, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, tôi ở bên cạnh cô ấy, mọi
người yên tâm!”
Mười phút sau, hai bàn tay Trương Dương rời khỏi đằng sau lưng An Ngữ
Thần, hắn thở phào một tiếng, trên mặt và trên người đã đầy mồ hôi.
An Ngữ Thần quay người lại, nhìn bộ mặt mệt mỏi của Trương Dương, trong
lòng cảm thấy rất ấm áp, trong lúc cô cần sự quan tâm nhất, vẫn là
Trương Dương xuất hiện đầu tiên bên cạnh cô.
Trương Dương cười nói: “Tiểu Yêu, cơ thể của cô càng ngày càng yếu rồi
đấy, về sau đừng nói với ai là đồ đệ của tôi, thế tôi mất mặt lắm đấy!”
An Ngữ Thần bị hắn nói vây, sự không vui trong lòng đã giảm đi rất
nhiều, cười nói: “Anh tưởng tôi muốn làm đồ đệ của anh à? Đây là anh nói đấy nhé, về sau tôi gọi anh là Trương Dương, tiểu thư Kiều, cô làm
chứng giúp tôi, từ giờ trở đi chúng tôi cắt đứt quan hệ thầy trò.”
Kiều Mộng Yên cười, lễ kí kết hợp đồng chuyển nhượng hôm nay chớp mắt
trở thành một mớ bong bong, với cô ấy là một sự tiếc nuối, nhưng sự xuất hiện đột ngột của An Ngữ Thần làm cho chuyện này trở nên rất khó hiểu,
Kiều MỘng Yên cũng muốn làm rõ chuyện này, là một người đứng ngoài, cô
đã tận mắt chứng kiến tất cả quá trình của sự việc này, cô không muốn
tham dự vào mâu thuẫn nội bộ của An gia, điều đó chẳng có quan hệ gì đối với cô ấy, còn Trương Dương thì không giống vậy, hắn kiên quyết đứng về phía An Ngữ Thần, trước mặt tất cả mọi người, Trương Dương đã đánh An
Đạt Văn.
Kiều Mộng Yên ý thức được rằng Trương Dương đã gây ra phiền phức lớn,
nếu như Trương Dương chỉ là một người bình thường thì việc này chẳng có
gì nghiêm trọng, nhưng hôm nay Trương Dương đã đại diện cho phòng chiêu
thương Giang Thành, hắn là phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, còn An Đạt Văn cũng không phải là người bình thường, người ta là thương nhân đầu tư vào Giang Thành. Vừa nãy có lãnh đạo thành phố ở đó, lại
còn có nhiều phóng viên như vậy, Trương Dương lại đánh An Đạt Văn một
cái tát thật kêu, nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, nếu như An Đạt Văn không truy cứu còn đỡ, nếu như An Đạt Văn truy cứu chuyện này, thì đúng là một phiền phức lớn.
Trương Dương chẳng nghĩ nhiều đến vậy, vừa nãy hắn đánh An Đạt Văn chỉ
là sự tức giận nhất thời, quan hệ của hắn và An gia, nói trắng ra chính
là với An Lão và An Ngữ Thần, giờ đây An Lão đã qua đời, hắn cũng chỉ có quan hệ mật thiết nhất với An Ngữ Thần, thấy An Đạt Văn làm cho An Ngữ
Thần tức đến độ ngất đi, Trương Dương làm sao có thể chịu đựng được?
Người làm sư phụ làm sao có thể trơ mắt nhìn đồ đệ của mình bị bắt nạt?”
Sự phát triển của sự việc còn nghiêm trọng hơn dự liệu của Kiều Mộng
Yên, An Đạt Văn sau khi bị đánh, phản ứng của Giang Thành cũng được coi
là kịp thời, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đã ám thị mời phóng viên ra
ngoài, rồi gọi An Đạt Văn sang một bên nghỉ ngơi, còn mời bác sĩ đến
kiểm tra cho An Đạt Văn nữa.
An Đạt Văn dùng tay bóp lấy mũi, y bị Trương Dương đấm ngay vào giữa
mũi, vẫn đang không ngừng chảy máu, vốn bàn tay trắng của y giờ đã nhuộm thành màu đỏ.
Phó thị trưởng Nghiêm khuyên bảo: “Hay là đi đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào!”
An Đạt Văn lắc đầu: “Thị trưởng Nghiêm, tôi không sao, chỉ là tôi rất
thất vọng, rất đau lòng, chí phủ Giang Thành các ông lại đối xử với
những thương nhân đầu tư như vậy sao?”
Nghiêm Tân Kiến cứng họng không nói được gì, trong lòng thầm chửi tên
khốn Trương Dương, tiểu tử này rat ay, đây không phải là lần đầu tiên
Nghiêm Tân Kiến nhìn thấy, nhưng lần này tính chất sự việc rất nghiêm
trọng, hắn lại còn dám đánh người trước mặt tất cả mọi người, ở đó còn
có rất nhiều phóng viên nữa, hơn nữa đang trong vòng công tác, không cần nghĩ, lần này Trương Dương lại thành công trong việc làm xấu hình tượng của mình, đừng nói là Giang Thành, chỉ sợ rằng cả Bình Hải đều đã biết
đến hắn ta rồi, chủ nhiệm phòng chiêu thương tát vào mặt thương nhân đầu tư, người ta mời cũng không mời được, ai nấy đều cung phụng người đến
đầu tư như ông như bà vậy, tiểu tử nhà anh thật là to gan. Nghiêm Tân
Kiến lẩm bẩm trong miệng, nhưng ngoài mặt lại giải thích giùm Trương
Dương: “An tiên sinh, anh và Trương Dương đã là bạn cũ lâu năm rồi…”
An Đạt Văn nói lạnh lùng: “Tôi và anh ta không phải là bạn cũ gì hết,
thậm chí còn chẳng phải là bạn, thị trưởng Nghiêm, tôi ở Giang Thành
này, ngay cả điều cơ bản nhất là an toàn tính mạng cho bản thân còn
không được đảm bảo, ông bảo làm sao những cảng thương như tôi đặt lòng
tin vào việc đầu tư với Giang Thành được chứ?”
Trong lòng Nghiêm Tân Kiến thầm thở dài, ông ta cũng chẳng có ấn tượng
gì tốt với tên tiểu tử họ An này, An Đạt Văn không phải đến để đầu tư,
lần này anh ta đã rút ra khỏi những người đầu tư, suýt nữa thì kí hợp
đồng chuyển nhượng với Kiều Mộng Yên rồi, ai mà biết được rằng An Ngữ
Thần lại xuất hiện bất thình lình, những mâu thuẫn nội bộ của An Gia để
tự họ đi giải quyết, ai ngờ Trương Dương lại xông vào làm loạn, vốn
chuyện này thế nào cũng không liên can gì đến chính phủ thành phố Giang
Thành, lần này thì hay rồi, cái tát của Trương Dương đã làm cho chính
phủ Giang Thành loạn như cào cào.
Nghiêm Tân Kiến nói: “An tiên sinh, anh yên tâm, thành phố nhất định sẽ
xử lí nghiêm khắc anh ta, để anh ta nhận ra lỗi lầm của mình, bắt anh ta phải xin lỗi anh!”
An Đạt Văn lắc đầu, bịt miệng đứng dậy nói: “Thị trưởng Nghiêm, việc này tôi sẽ không bỏ qua đâu, tôi sẽ đưa việc bị đánh ở Giang Thành lên cơ
quan có thẩm quyền, còn Trương Dương, hãy để anh ta đợi sự trừng trị của pháp luật!” Y đi mấy bước, rồi lại dừng bước quay đầu lại nói; “Còn
nữa, Vì an toàn tính mạng của tôi bị uy hiếp cực độ, tôi quyết định, tập đoàn Thế Kỉ An Thái sẽ ngừng tất cả sự đầu tư vào Giang Thành!”
Việc Trương Dương đánh An Đạt Văn công khai đã truyền đi rất nhanh đến
tai bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, phó thị trưởng thường vụ Lí Trường Vũ,
phó thi trưởng Nghiêm Tân Kiếm đều ở trong phòng làm việc của ông ta,
việc này có ảnh hưởng rất lớn, không lâu sau nữa, sẽ đồn đi khắp Giang
Thành, đồn đi khắp Bình Hải, Nghiêm Tân Kiến đi mời Lí Trường Vũ, Lí
Trường Vũ vốn định đi tìm Tả Viên Triều, nhưng thị trưởng Tả Viên Triều
đã đi đến Phong Dịch để thị sát rồi, nên ông ta nghĩ việc này có tìm Tả
Viên Triều cũng không dễ dàng giải quyết, bèn trực tiếp báo cáo lên cho
bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, ai cũng biết quan hệ của Đỗ Thiên Dã và
Trương Dương, việc này bắt buộc phải có thái độ của đại ca ở Giang
Thành.
Đỗ Thiên Dã nghe nói Trương Dương đánh cảng thương, ngay lập tức giận
đùng đùng nói: “Tên khốn này sao toàn gây phiền phức cho tôi thế?” Ông
ta trừng mắt với Nghiêm Tân Kiến: “Ông làm cái gì thế? Lúc đó ông có mặt ở đó đúng không? Tại sao lại không khống chế được cục diện, sao lại làm cho sự việc đi đến độ thế này?”
Nghiêm Tân Kiến trong lòng rất ấm ức, việc này liên quan gì đến tôi kia
chứ? Thân thủ đó của Trương Dương, nói ra tay là ra tay, tôi rất muốn
cản lại, nhưng tôi có cản được không? Nhưng ông ta cũng hiểu Đỗ Thiên Dã chẳng phải vô cớ nói câu đó, nghĩ đi nghĩ lại, rồi thở dài một hơi, mẹ
kiếp, đây là đang san trách nhiệm sang cho tôi đây mà, Đỗ Thiên Dã quả
nhiên không phải hạng thường, quan hệ của ông ta và Trương Dương như
chân với tay, không để ý đến tiểu tiết sự việc, đẩy một phần trách nhiệm đi đã, Nghiêm Tân Kiến thầm kêu khổ, vẫn là Lí Trường Vũ thông minh, kí cái hợp đồng chuyển nhượng thôi mà, có gì hay ho đâu mà mình phải đi
xem chứ, lần này thì xong rồi, chẳng được cái tiếng thơm gì, mà lại còn
bị liên lụy nữa, bí thư Đỗ đã kí tội cho ông ta, là lãnh đạo cao nhất
lúc đó tại hiện trường, không khống chế tốt cục diện, lại để mâu thuẫn
tự phát triển, Nghiêm Tân Kiến muốn khóc mà không ra nước mắt, lần này
mình không chạy nổi rồi.
Lí Trường Vũ nói: “Bí thư Đỗ, việc này tôi thấy không đơn giản đến vậy!”
Đỗ Thiên Dã cùng với việc thời gian ngồi trên chức bí thư thị ủy càng
lâu, ông ta đã biết cách khống chế cảm xúc của mình, vừa rồi còn nổi
trận lôi đình, mà giờ đã bình tĩnh lại, ông ta ngồi trên ghế, điềm đạm
gật đầu nói: “Nói ra tôi nghe xem!”
Lí Trường Vũ nói: “Người như An Đạt Văn mặc dù trẻ tuổi, nhưng rất có
tâm kế, là một thương nhân điển hình, tôi không thích, cách sống của anh ta không thể nào bì được với An Lão, và cũng rất khác biệt so với An
tiểu thư, chỉ nói về việc khai phá du lịch núi Thanh Sơn, việc An lão
khi còn sống đã đồng ý, đã kí xong hợp đồng, mà đến phiên anh ta anh ta
lại lật đổ! Lần này anh ta đến Giang Thành vốn không phải vì để đầu tư,
tôi dám đảm bảo rằng, trước khi đến Giang Thành, tiểu tử này đã tính
toán xong xuôi, muốn rút ra khỏi quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự.”
Nghiêm Tân Kiến nói: “Tôi cũng nhìn ra điều đó, dù là Trương Dương có
đánh anh ta hay không anh ta cũng đã dự tính xong dừng sự đầu tư tại
Giang Thành này!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nói là nói vậy, nhưng vốn lí lẽ nằm trong tay chúng
ta, giờ bị một cái tát của Trương Dương, làm cho mất hết lí lẽ rồi, giờ
đây người ta đang nắm lí trong tay, ra vẻ nói rằng không được đối xử
công bằng ở Giang Thành chúng ta, lại còn không được bảo đảm về an toàn
tính mạng nữa chứ, việc này các anh nói nên làm thế nào?”