Y Đạo Quan Đồ

Chương 1562: Chương 1562: Anh muốn chạy trốn (2)




Cố Dưỡng Dưỡng là nữ hài tử chấp nhất, những năm gần đây bên cạnh cô ta có bao người ưu tú theo đuổi, Giang Quang Á chính là người nổi bật nhất trong đó, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng thủy chung bất vi sở động, từ ngày cô ta quen Trương Dương, bóng dáng của Trương Dương cũng đã ăn sâu vào lòng cô ta, đối với Cố Dưỡng Dưỡng mà nói thì nam tử khác đều không thể so sánh với Trương Dương, chính bởi vì chuyện này, tình cảm của Cố Dưỡng Dưỡng thủy chung thuần khiết như tờ giấy. Cô ta cũng biết Trương Dương hiện giờ đã có vợ chưa cưới, nhưng cô ta vẫn không thể khống chế được mình, đối với Trương Dương cô ta là toàn tâm toàn ý. Cố Dưỡng Dưỡng đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương đang trốn tránh mình, thái độ của Trương Dương khiến cô ta có chút thương tâm, nhưng lại không đủ để khiến cô ta từ bỏ tình yêu trong lòng.

Trương Dương nói: Anh đi chào hỏi cha em đây, ngâm cả sáng rồi, ngâm nữa thì sợ tróc da mất. Hắn đứng dậy rời khỏi suối nước nóng, mặc áo tắm vội vàng bỏ đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn bóng dáng của Trương Dương, nhẹ giọng thở dài, tựa trán lên bờ suối, nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của chị gái, trong cô ta thầm nói, chị, em thật sự là hâm mộ chị, tuy chị ra đi lâu như vậy rồi, nhưng Trương Dương thủy chung vẫn đặt chị ở trong lòng, không quên một khắc nào, em nguyên ý thay chị chiếu cố anh ấy, yêu thương anh ấy. Nghĩ đến đây mắt Cố Dưỡng Dưỡng bất giác nóng lên, một giọt lệ chậm rãi chảy xuống.

Trương đại quan nhân đi chào hỏi Cố Doãn Tri, thằng ôn này thậm chí ngay cả cơm cũng không dám ở lại ăn, lấy cớ trong nhà có việc, phải lập tức chạy về.

Trừ Cố Dưỡng Dưỡng ra, những người khác đều không đoán được nguyên nhân chân chính mà Trương Dương rời khỏi, rời khỏi sơn trang suối nước nóng, Trương Dương không trở về ngà ở thị trấn Xuân Dương, mẹ đang ở Đông Giang, nhà này đối với hắn mà nói thì tất nhiên cũng không có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Trần Sùng Sơn và lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa, kể ra mình rất lâu rồi chưa lên núi thăm họ, quyết định tới núi Thanh Vân thăm hai vị tiền bối.

Hiện tại du khách của núi Thanh Đài so với trước đây thì nhiều hơn rất nhiều, ở gần thác Bản Long còn xây dựng làng du lịch, Trương Dương trên đường tới núi Thanh Vân gặp không ít du khách xuống núi, cho tới tận dưới núi Thanh Vân, nhìn thấy phía trước có tấm biển phía trước đang thi công, xin du khách dừng bước. Trương Dương nảy qua dây chắn rồi tiếp tục đi tới, đi được vài bước thì bị một người gọi lại: Ê, làm gì thế?

Trương Dương ngẩng đầu lên tôi nhìn thấy một lão già đang hút thuốc bước về phía hắn, không ngờ là lão bí thư chi bộ thôn Thanh Thà thượng Lưu Truyền Khôi.

Lưu Truyền Khôi cũng không ngờ là Trương Dương, kinh hỉ vạn phần nói: Trương Dương!

Trương Dương cười nói: Lão bí thư chi bộ, ngài sao lại ở đây! Hắn nhớ rõ thông qua sự giới thiệu của mình, Lưu Truyền Khôi đã tới làng du lịch suối nước nóng làm cố vấn an ninh, sao lại xuất hiện ở đây?

Lưu Truyền Khôi cười nói: Bên thôn suối nước nóng tôi không làm nữa, vì chả phải làm gì, cả ngày cầm tiền của người ta, tôi trong lòng thấy không hay, về thôn tổ chức đội thi công, dẫn mấy thằng nhóc trong thôn nhận thầu công trình tu bộ đường cảnh khu, hai ngày trước mưa to đem đường núi ở đỉnh Thanh Vân có nhiều chỗ bị hỏng. Giờ tôi đang dẫn họ đi sửa, thuận tiện quản lý con đường này để tránh có du khách lên núi gặp. Cậu đi đâu đáy?

Trương Dương bảo hắn muốn tới đỉnh Thanh Vân thăm Trần Sùng Sơn, Lưu Truyền Khôi nói: Đường không dễ đi đâu, đường phía trước bị chặn rồi, phải đi vòng, hay là tôi dẫn cậu qua.

Trương Dương không muốn làm phiền ông ta, nhưng nhìn thấy Lưu Truyền Khôi nhiệt tình như vậy thì cũng ngại cự tuyệt, lập tức gật đầu nói: Vậy phiền toái bí thư chi bộ Lưu rồi.

Lưu Truyền Khôi bảo thủ hạ một tiếng rồi dẫn Trương Dương đi lên đỉnh Thanh Vân, đi được không xa thì quả nhiên nhìn thấy ở khe Lang Kiêu cầu bị gẫy, cũng may mắn là Trương Dương gặp được Lưu Truyền Khôi, bằng không hắn cũng không biết làm thế nào để vòng tới đỉnh Thanh Vân, Lưu Truyền Khôi dẫn hắn đi vòng qua sơn đạo ba dặm, bí thư chi bộ vừa đi trên đường vừa hái không ít nấm, vào lúc hái nấm, lão bí thư chi bộ cũng không quên thuận tay nhặt giấy rác và bình nhựa dưới đất, ông ta cảm thán nói cảm thán nói: Từ sau khi núi Thanh Đài khai phá, thu nhập của thôn dân so với tước kia thì tăng cao hơn, nhưng ngọn núi này cảm thấy không còn minh tú như trước kia, nếu có thể lựa chọn tôi tình nguyện trở lại như lúc trước.

Trương Dương từ trong cảm thán của bí thư chi bộ ngộ được gì đó, hắn thuận tay giúp nhặt rác, Lưu Truyền Khôi mang theo hai cái túi, một cái dùng để đựng nấm, một cái dùng để đựng rác. Trương Dương nói: Thị trường Du lịch phát triển, tố chất của du khách cũng tốt xấu lẫn lộn, ở giai đoạn mới bắt đầu có sự thiếu xót hoặc này hoặc kia cũng là điều khó tránh khỏi.

Đi vào đỉnh Thanh Vân, bên này vẫn chưa hoàn toàn mở cửa ra ngoài, hơn nữa gần đây đường bị hủy, du khách rất ít đến đây nên rác rưởi tất nhiên cũng ít đi nhiều.

Lưu Truyền Khôi đứng thẳng người lên chỉvào cơ sở điện ảnh phía trước: Phía cơ sở điện ảnh đã đóng cửa một năm rồi.

Trương Dương nói: Sai vậy? Không phải là trước giờ luôn rất náo nhiệt ư?

Lưu Truyền Khôi nói: Hai năm trước quả thực có một thời gian náo nhiệt, nhưng nghe nói phía Cảng đài không lưu hành phim võ hiệp nữa, những bối cảnh giả cổ này tất nhiên là không cần sử dụng đến, tác nghiệt mà, đầu tư nhiều tiền như vậy, hiện tại lại thành một tòa thành trống, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ, dù sao cơ sở điện ảnh này năm đó cũng là do hắn dẫn đầu lập lên. Trương Dương tới Thanh vân trúc hải bái tế lão tiên sinh An Chí Viễn cũng thuận tiện đi qua cơ sở điện ảnh, thấy cửa đóng chặt, bên trong quả nhiên ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Lưu Truyền Khôi nói: Huyện lý nói rõ sẽ khai phá nơi này thành làng du lịch, ha ha, tôi không cũng không coi trọng lắm, lúc trước không làm du lịch, chẳng ai biết cái gì gọi là làng du lịch cả, hiện tại du lịch rộ lên, cơ hồ mỗi thân đều xây dựng làng du lịch, cái khác không nói, chỉ một đường từ thôn Thanh Hà đến đỉnh Thanh Vân, làng du lịch to nhỏ mọc lên như nấm, phải có tới hơn bốn mươi cái, lúc mới đầu tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng hiện tại thấy tiền kiếm được rồi, nhưng đem gia nghiệp của tổ tông cho người khác dày xéo, mỗi lần nhìn thấy trên sườn núi mọc lên nhiều phòng như vậy, tôi tức giận chỉ muốn chửi ầm lên, thấy cứ chỗ có người là đầy rác, tôi con mẹ nó hận không thể nhặt lên nhét vào mồm chúng, có ai lại tới nhà người ta làm khách lại xả đầy rác vậy không?

Từ những lời bực tức này của Lưu Truyền Khôi Trương Dương biết rằng, tiến triển khai phá du lịch núi Thanh Đài tuy rằng không chậm, nhưng trên quản lý du lịch rất không có quy phạm, điều này đã tạo thành rất nhiều tệ đoan và thiếu xót, thân là người sinh ra ở gần núi Thanh Đài,Lưu Truyền Khôi nhìn thấy hiện trạng trước mắt thì tất nhiên cảm thấy đau lòng, ông ta có cảm tình với núi sống, lúc núi Thanh Đài mới khai phá, ông ta quả thực bởi vì khai phá du lịch mà mang đến hiệu quả kinh tế cho người dân nên mừng rỡ không thôi, nhưng sau sự vui vẻ lúc ban đầu, ông ta bắt đầu phát hiện cố thổ của mình đang không ngừng thay đổi, gia viên của mình đang bị một số khách du lịch văn minh chà đạp, sự bi ai và phẫn nộ của Lưu Truyền Khôi đại biểu cho một bộ phận tâm lý của người gia núi Thanh Đài, người trẻ tuổi hiện tại rất ít nghĩ được như vậy.

Lưu Truyền Khôi nhắc tới Lưu Đại Trụ con y, Lưu Đại Trụ ở Giang Thành mở quán thịt dê kiếm được một ít tiền, hiện giờ cũng trở lại núi Thanh Đài mở một nông gia nhạc, bởi vì tài nấu bếp của hắn không tồi, hiện tại cũng dựng nên được biểu hiện Lưu thị toàn dê, sinh ý hỏa bạo, đã thành một chiêu bài vàng của ẩm thực dân tục núi Thanh Đài, Lưu Truyền Khôi không nhịn được mắng: Thằng khốn nạn này hiện tại có tiền rồi thì không để cha nó vào mát nữa.

Trương Dương không khỏi bật cười ha ha, Lưu Truyền Khôi trước đây là bí thư chi bộ thôn đảng thôn Thanh Hà Thượng, lúc tại nhiệm nói một không hai, con trai ông ta Lưu Đại Trụ sợ ông già như sợ hổ, hiện tại Lưu Truyền Khôi về hưu rồi, Lưu Đại Trụ lại có tiền, tất nhiên lúc nói chuyện thì cũng vững dạ hơn.

Lưu Truyền Khôi nhìn thấy nhìn hắn cười mình, phụng phịu nói: Cậu cười cái gì?

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Bí thư chi bộ Lưu, không phục già không được, Trường Giang sóng sau đè sóng trước...

Lưu Truyền Khôi cười mắng: Cái rắm! Tôi vẫn chưa già đến nỗi không thể động được, biết các cậu đẩy ở phía sau, nhưng cũng không thể nào để những lão già chúng tôi chết trên bờ cát được?

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, khi tới Tử Hà quán thì đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm vàng cả đỉnh Thanh Vân, Tử Hà quan vàng óng ánh, đi qua Tử Hà quan, đương nhiên phải tới bái phỏng lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa một chút, hai người đi vào Tử Hà quan, mới nghe đạo đồng nói Lý Tín Nghĩa bị bệnh.

Trương Dương đi theo đạo đồng tới hậu viện, ngửi thấy mùi thảo dược đậm đặc trong phòng bếp, Trương Dương biết Lý Tín Nghĩa cũng biết chút, những thảo dược này chắc là tự ông ta kê.

Đạo đồng dẫn bọn họ tới trước phòng Lý Tín Nghĩa gõ gõ cửa phòng, người ra mở là Trần Sùng Sơn, nghe nói lão hữu bị bệnh, ông ta mấy ngày nay một mực ở Tử Hà quan chiếu cố, trước khi Trương Dương đến, chính ông ta cũng khuyên bảo Lý Tín Nghĩa xuống núi tới bệnh viện huyện khám bệnh. Nhìn thấy Trương Dương, Trần Sùng Sơn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, ông ta biết rất rõ y thuật của Trương Dương. Kích động nói: Cậu đến thì tốt quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.