Tang Bối Bối chớp chớp mắt: Trương Dương, tôi hôm nay mới phát hiện, anh thì ra vĩ đại như vậy.
Trương đại quan nhân nói: Đừng nhìn tôi với ánh mắt si tình như vậy, tôi vẫn luôn rất thật vĩ đại mà!
Tang Bối Bối gắt một tiếng: Mèo khen mèo dài đuôi, anh đúng là thích tự sướng tới phát gớm.
Trương Dương nói: Không có chút tự tin thì còn gọi là nam nhân sao ư?
Tang Bối Bối cười nói: Anh thực sự định cứ vậy buông tha cho Trần Cương à?
Trương Dương nói: Hắn cả đời này cũng sẽ không có ngày nào yên nữa đâu, tuy rằng người nhà ở Mỹ, nhưng hắn không dám đi gặp. Cho dù chúng ta tha cho hắn. thì đám người phía sau màn cũng sẽ không tha cho hắn, cô lát nữa rút sạch tiền trong tài khoản của hắn đi, hắn không có tiền, ở nước ngoài lại không có người quen, lại sợ còn không dám để lộ thân phận của mình, chỉ có thể sống một cách trốn trốn tránh tránh, tôi thấy so với ngồi tù thì còn đau khổ hơn.
Tang Bối Bối nói: Chết tử tế không bằng sống lay lắt, ít nhất so với ở trong nước thì vẫn an toàn hơn, nếu hắn tiếp tục ở lại thì chỉ sợ không sóng được thêm mấy ngày.
Trương Dương nói: Bắc Cảng sắp loạn rồi!
Nhằm vào vụ án phóng hỏa giết người phát sinh ở khách sạn Kim Thuẫn, cục công an Bắc Cảng tối hôm đó cử hành hội nghị khẩn cấp, Triệu Quốc Cường sau khi họp xong thì lại tới bệnh viện nhân dân thành phố Bắc Cảng thăm ba cảnh viên bị thương, ở đó Triệu Quốc Cường gặp bí thư thị ủy Hạng Thành cũng tới đây thăm bệnh nhân.
Sắc mặt Hạng Thành vô cùng khó coi, hắn trước tiên bước về phía Triệu Quốc Cường, khi Triệu Quốc Cường đến bệnh viện, y đang chuẩn bị rời đi. Đi cùng y còn có mấy lãnh đạo thị ủy.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến Hạng Thành vô cùng tức giận. Trước mặt nhiều người như vậy y không ngờ lại giận giữ với Triệu Quốc Cường: Anh làm cái trò gì đó? Khách sạn Kim Thuẫn là nhà khách nội bộ của cục công an các anh à, không ngờ để người ta đường hoàng cầm súng xông vào giết người? Anh ngay cả cảnh viên của mình cũng không bảo hộ được thì còn nói gì tới bảo vệ an toàn sinh mệnh và tài sản của người dân?
Triệu Quốc Cường mấp máy môi, hắn không hề phản bác Hạng Thành, không chỉ bởi vì Hạng Thành là lãnh đạo của mình, còn bởi vì hắn quả thực tháy áy náy trong lòng, Hạng Thành có câu nói không sai. Hắn ngay cả cảnh viên của mình cũng không bảo hộ được thì còn nói gì tới bảo vệ cho an toàn sinh mệnh và tài sản của người dân?
Triệu Quốc Cường cúi đầu, nói khẽ: Bí thư Hạng, xin lỗi, là tôi không làm tốt công tác, là tôi thất trách, tôi cam đoan với ngài. Vụ án này tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất tra ra manh mối.
Hạng Thành không kiên nhẫn xua tay nói: Không cần cam đoan gì cả, những lời kiểu này tôi nghe nhiều lắm rồi, tôi chỉ muốn thấy kết quả! Y không muốn tiếp tục nói chuyện với Triệu Quốc Cường nữa, lập tức bỏ đi.
Triệu Quốc Cường đứng trong hành lang, chờ đám người Hạng Thành đi xa rồi hắn mới thở dài,lấy ra bao thuốc là, vừa mới rút ra một điếu để cham thì một hộ sĩ đi tới nói: Đồng chí Cảnh sát, nơi này không được hút thuốc.
Triệu Quốc Cường vội vàng dập thuốc lá: Xin lỗi!
Một gã bộ hạ của hắn đi tới, thấp giọng thì thầm vài câu với hắn, Triệu Quốc Cường gật đầu, cùng tên cảnh sát đó đi vào phòng giám hộ.
Trong Ba gã cảnh sát bị thương, có một người vẫn đang phẫu thuật phẫu thuật thương thế của hai người còn lại đã ổn định, bọn họ đều nằm trên giường. Thương thế nhẹ nhất là tiểu cảnh sát phụ trách trông coi Trần Cương, tiểu cảnh sát này hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện, nhìn thấy cục trưởng tiến vào, tiểu cảnh sát giãy dụa muốn ngồi dậy, Triệu Quốc Cường xông lên trước, đỡ lấy vai hắn, nói: Đừng ngồi dậy, nằm xuống, nằm xuống, đừng để chạm tới vết thương.
Cảnh sát vẻ mặt hổ thẹn nhìn Triệu Quốc Cường, nói: Triệu cục, xin lỗi, tôi đã cô phụ sự tín nhiệm của ngài.
Triệu Quốc Cường nói: Hiện tại đừng nói những việc này, anh còn nhớ tình huống ngay lúc đó không?
Cảnh sát gật đầu nói: Nhớ rõ, lúc ấy hắn đòi đi WC, nhưng vừa mới đi vào thì bên ngoài vang lên tiếng cảnh báo cháy, vòi cứu hỏa cũng phun xuống, vì thế chúng tôi dẫn Trần Cương ra ngoài, khi muốn thoát từ cầu thang an toàn thì vừa mới đẩy cửa ra liền gặp sát thủ, tình huống lúc đó vô cùng đột nhiên, chúng tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn bắng trúng, kỹ thuật bắn súng của gã rất tốt, khi tôi ngã xuống đất, may có Trần Cương kéo tôi một cái, bằng không chỉ sợ tôi cũng... Tiểu cảnh sát kể lại tình huống lúc đó rất rõ ràng.
Triệu Quốc Cường tuy rằng không có mặt ở hiện trường, nhưng từ trong lời nói của tiểu cảnh sát cũng có thể cảm thấy lúc đó hung hiểm đến thế nào.
Cảnh sát nói: Lúc ấy tôi đã còng tay hắn, hắn có còn sống không?
Triệu Quốc Cường nói: Ở hiện trường không phát hiện được thi thể của hắn, trước mắt người của chúng tôi vẫn đang tiến hành tìm kiếm ở hiện trường?
Chúng ta tổn thất bao nhiêu người?
Triệu Quốc Cường vỗ vai hắn, nói: Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi, tranh thủ điều dưỡng thân thể, sớm ngày về đơn vị.
Triệu Quốc Cường xuống dưới lầu, còn chưa lên xe thì nhận được điện thoại điện thoại lại là thị lý triệu tập hắn đi họp, bí thư thị ủy Hạng Thành mở hội nghị khẩn cấp vì vụ phóng hỏa đấu súng tại khách sạn Kim Thuẫn lần này.
Triệu Quốc Cường trên đường đi họp đã chuẩn bị tư tưởng tốt, sự kiện lần này khiến hắn gặp phải áp lực chưa từng có, có thể nói sau khi hắn tới Bắc Cảng vừa mới tạo dựng được danh tiếng tốt, nhưng bởi vì chuyện này mà đã tan thành mây khói, tiêu chuẩn đánh giá một cục trưởng công an trực tiếp nhất chính là anh có giữ được sự ổn định của xã hội, đảm bảo được bình an của người dân hay không, nhưng sự kiện tối nay chẳng khác nào tát cho hắn một cái.
Sau khitới phòng họp của thị ủy, Triệu Quốc Cường mới biết, chẳng những Hạng Thành tới, ngay cả bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu cũng, tham dự hội nghị còn có thị trưởng Cung Hoàn Sơn, phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ, bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Cát Trung Tín, phó bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Nghiêm Chính.
Triệu Quốc Cường là người tới muộn nhất, trên thực tế hắn cũng là người nhận được thông tri muộn nhất.
Không khí Hiện trường khá nặng nề, Hạng Thành hắng giọng, là người lên tiếng đầu tiên: Đồng chí Quốc Cường, mọi người đều ở đây cả rồi, anh nói rõ lại một chút tình huống của khách sạn Kim Thuẫn cho tới bây giờ với mọi người đi.
Triệu Quốc Cường gật đầu, hắn nói khẽ: Bảy giờ ba mươi phút tối này, khách sạn Kim Thuẫn đột phát hoả hoạn, Thế lửa từ phòng bếp khách sạn và kho để đồ dấy lên, lan rất nhanh, bởi vì còn khá sớm nên rất nhanh đã bị nhân viên công tác của khách sạn phát hiện, lúc này kéo cảnh báo cháy, hệ thống vòi phun phòng cháy của khách sạn cũng được hoạt động, các khách cũng được tổ chức tiến hành di tản. Tới hiện tại thì trụ khách ở trong khách sạn Kim Thuẫn không có ai chết, hiện trường tổng cộng phát hiện ba người chết, hai người trong đó là cảnh sát chúng tôi, ba cảnh sát còn lại thì bị thương, một người chết cuối cùng thì không phải là cảnh sát, cũng không phải là khách hay nhân viên công tác của khách sạn, đang trong quá trình xác định thân phận, người này rất có thể là thủ phạm chính của vụ phóng hỏa giết người này.
Hạng Thành nói: Trần Cương đâu?
Triệu Quốc Cường nói: Trần Cương mất tích rồi, trước mắt chúng tôi không thể kết luận hắn rốt cuộc là gặp nạn trong vụ cháy hay là đã nhân cơ hội thoát đi.
Hạng Thành hừ lạnh một tiếng: Không thể kết luận ư?
Triệu Quốc Cường nói: Rất nhanh sẽ có kết quả.
Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh tỉnh Lưu Chiêu vẫn trầm mặc nói: Tôi muốn hỏi một vấn đề, Trần Cương là bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, vấn đề của Trần Cương tỉnh lý đã đưa ra chỉ thị, muốn các anh mau chóng đưa hắn tới tỉnh lý, vì sao động tác của các anh lại chậm như vậy?
Triệu Quốc Cường liếc sang Hạng Thành.
Hạng Thành ho khan một tiếng nói: Bí thư Lưu, chúng tôi đã an bài thế này, ngày mai sẽ đưa Trần Cương tới tỉnh lý, nhưng không ai ngờ được rằng tối nay liền xảy ra chuyện.
Lưu Chiêu Lưu Chiêu: Đừng dùng hai chữ không ngờ này để trốn tránh, các anh nên suy nghĩ một chút, vì sao công tác của mình xuất hiện lỗ hổng lớn như vậy, tôi đến Bắc Cảng này chỉ trong vài ngày ngắn ngủn đã xảy ra bao nhiêu chuyện, Trần Cương là bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, cương vị cương vị quan trọng cỡ nào, người như vậy tồn nhiều vấn đề tại như vậy mà vì sao trước đó các anh không có ai phát hiện?
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Lưu Chiêu nói: Tôi có thể nói một cách không khách khí là ban lãnh đạo Bắc Cảng các anh cũng phải tiến hành kiểm điểm sâu sắc, mỗi người. Hắn cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, hợp thời tạm dừng một chút để làm loãng không khí nghiêm túc của hiện trường, ánh mắt hắn dừng ở trên người Nghiêm Chính: Trải qua cân nhắc thận trọng của tổ chức, quyết định do đồng chí Nghiêm Chính tạm thời quản lý chức bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng, cũng phụ trách công tác của Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng, ở đây tôi trọng điểm đề xuất mấy việc, thứ nhất, mau chóng điều tra rõ chân tướng vụ án giết người phóng hỏa ở khách sạn Kim Thuẫn tối nay, tìm ra hung thủ, để an ủi vong linh của hai vị liệt sĩ, thứ hai, điều tra tất cả vấn đề của ba người Trần Cương, Trần Khải, Tảm Thế Kiệt, nếu hành vi phạm tội của bọn họ được thẩm tra, chỉ cần nhân viên có liên quan tới hành vi sai phạm của bọn họ nhất định phải điều tra tới cùng, tuyệt đối không nương tay! Những lời này của Lưu Chiêu nói một cách chém đinh chặt sắt, tất cả mọi người ở hiện trường cũng chấn động.