Văn Hạo Nam giận dữ hét: Lại là mày! Vì sao lại là mày!
Trương Dương nói: Anh bình tĩnh một chút, hiện tại tôi đang giúp anh! Anh phải nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện.
Mẹ tao và Sophia vì sao lại ở cùng với mày! Có phải mày mời họ tới tham gia triển lãm chó má gì đó, có phải mày muốn mượn sức ảnh hưởng của mẹ tao không? Văn gia bọn tao rốt cuộc đã nợ mày cái gì?
Trương đại quan nhân tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thì ném điện thoại, rồi mặc kệ tất cả, bản thân hắn cũng biết La Tuệ Ninh và Sophia muốn tới tham gia triển lãm. Trương Dương nói: Hạo Nam, anh có thể tỉnh táo lại rồi nghe tôi nói không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đảm bảo, tôi nhất định sẽ giúp anh hết sức.
Văn Hạo Nam nói: Phan Cường gọi điện thoại tới uy hiếp tôi, hắn nói muốn ăn miếng trả miếng, muốn tôi phải nếm thử tư vị của sự thống khổ!
La Tuệ Ninh vỗ nhẹ lên vài Trương Dương, ra hiệu cho hắn đưa điện thoại lại cho mình, nói khẽ: Hạo Nam, con yên tâm, mẹ cam đoan với con là Sophia sẽ không sao.
Văn Hạo Nam tắt máy, lúc này trong lòng hắn rất loạn, không lâu sau di động của hắn lại đổ chuông, Văn Hạo Nam cầm điện thoại, một giọng nói âm trầm vang lên: Văn Hạo Nam, nữ nhân của anh ở trong tay tôi!
Văn Hạo Nam đứng lên, chậm rãi đi tới phía trước cửa sổ: Phan Cường!
Tôi!
Tôi cảnh cáo anh, nếu Sophia phải chịu một chút tổn hại nào thì tôi cho dù phải xuống đất cũng sẽ tìm ra anh.
Phan Cường bật cười ha ha.
Văn Hạo Nam ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng tát tai rất vang và một tiếng rên đau đớn của con gái.
Phan Cường nói: Văn Hạo Nam, anh đối với phán đoán thế cục hình như có sai lầm rồi, giờ vẫn không rỡ quyền chủ động hiện tại nằm trong tay ai ư, ai mới là người được ra lệnh ở đây nhỉ.
Văn Hạo Nam nói: Anh thả cô ta ra, đi tự thú, tôi sẽ giúp anh cầu tình với quan toà.
Phan Cường lạnh lùng nói: Đừng giả vờ làm nhà từ thiện, thu hồi sự cao ngạo và cuồng vọng của anh đi, đám Thái tử đảng các anh ở trong mắt tôi thì chẳng tính là gì cả! Cô em ngoại quốc này không tồi, xem ra anh rất yêu cô ta, tôi nói ngắn gọn nhé, nữ nhân của tôi không sao thì nữ nhân của anh cũng sẽ không sao, nữ nhân của nữ nhân thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ cắt một miếng thịt trên người nữ nhân của anh, tôi cho anh thời gian một ngày, thả Đinh Lâm ra, cô ta không liên quan gì tới tất cả những chuyện này, Phùng Kính Quốc là tôi, không liên quan tới bất kỳ ai cả.
Tôi dựa vào gì mà phải tin anh?
Phan Cường nói: 24 tiếng đồng hồ, anh thả nữ nhân của tôi ra một cách bình an, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, vượt qua thời gian này thì tôi rất khó cam đoan có thể trả nữ nhân người Pháp này lại nguyên vẹn cho anh.
Điện thoại được ngắt, Văn Hạo Nam nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, qua một lúc lâu mới trở về trong hiện thực, Phan Cường trốn khỏi Bắc Cảng, quả nhiên đã để lại hậu hoạn, không ngờ hắn bí quá hoá liều, tới kinh thành bắt cóc Sophia, Văn Hạo Nam đi qua đi lại trong văn phòng, mục đích của Phan Cường chỉ có một, đó chính là muốn Đinh Lâm được thả.
Văn Hạo Nam cầm điện thoại trên bàn ấy số, sau đó thì lại gác máy, hắn không thể cứ vậy nhận thua, Phan Cường cho rằng bắt cóc Sophia thì có thể dắt mũi mình, nhưng hắn nghĩ quá đơn giản rồi.
Cho dù thân ở trong nhà giam, Đinh Lâm vẫn biểu hiện ra sự bình tĩnh, cho dù là Văn Hạo Nam cũng tỏ vẻ thưởng thức đối với tố chất tâm lý siêu cường của cô ta.
Đinh Lâm nói: Những gì tôi biết thì đã nói cả rồi, anh không cần phải phí sức nữa.
Văn Hạo Nam cười cười, ngồi xuống đối diện cô ta, hai tay đặt trên bàn rồi nhìn Đinh Lâm: Cô hiểu lầm rồi, tôi lần này đến không phải là để thẩm vấn cô mà là... Hắn tạm dừng một chút rồi mới: Tôi chuẩn bị thả cô.
Tôi có nghe nhầm không, hay là anh tự dưng nổi thiện tâm? Đinh Lâm bình tĩnh hỏi.
Phan Cường đã bắt cóc bạn gái của tôi. Khi Văn Hạo Nam nói những lời này, không hề che giấu sự phẫn nộ trong lòng.
Đinh Lâm hắn: Anh sẽ hắn sẽ gây thương hại cho nữ nhân của anh cho nên anh chuẩn bị thả tôi? Tôi còn tưởng rằng anh là là người thiết diện vô tư, quân pháp bất vị thân, không ngờ anh cũng biết quan tâm tới người khác.
Văn Hạo Nam nói: Tôi sẽ thả cô, nhưng không phải bây giờ! Tôi muốn cô anh theo tôi tới kinh thành một chuyến.
Khi Phan Cường gọi cú điện thoại thứ hai thì Văn Hạo Nam đã dẫn Đinh Lâm đang trên đường tới kinh thành.
Ý thức được Văn Hạo Nam không hề làm theo sự phân phó của mình, Phan Cường phẫn nộ gầm rú: Văn Hạo Nam, anh anh có phải tưởng tôi đang nói đùa với anh hay không? Anh có phải muốn lấy tính mạng nữ nhân của mình ra đánh cuộc không? Vậy anh cứ thử xem, tôi hiện tại sẽ cắt tai của cô ta ra gửi cho anh trước.
Hiện tại Văn Hạo Nam đã triệt để bình tĩnh rồi, hắn bình tĩnh nói: Phan Cường, anh nêu như làm gì với Sophia thì tôi sẽ làm chuyện đồng dạng trên người nữ nhân của anh.
Phan Cường tức giận nói: Anh là cảnh sát.
Văn Hạo Nam nói: Tôi có thể lựa chọn tùy thời là làm cảnh sát, mà anh thì không có lựa chọn.
dọa tôi à?
Văn Hạo Nam nói: Không phải tôi dọa anh, tôi chỉ muốn nói cho anh biết một sự thật, tôi cũng không để người khác uy hiếp đâu. Hắn nghe thấy giọng nói của Sophia: Hạo Nam, cứu em! Tim của Văn Hạo Nam bất giác thắt lại.
Phan Cường lớn tiếng nói: Cho tôi nói chuyện với tiểu Lâm, nếu không tôi hiện tại sẽ giết cô ta.
Văn Hạo Nam đưa đưa điện thoại di động cho Đinh Lâm, Đinh Lâm nói: Em không sao, anh đừng lo cho em... Văn Hạo Nam lập tức giật lấy điện thoại, ra hiệu cho thủ hạ bịt miệng Đinh Lâm lại.
Phan Cường nói: Văn Hạo Nam, anh nghe đây, tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, không có liên quan tí gì tới cô ta cả, anh thả cô ta ra, lập tức thả cô ta ra!
Văn Hạo Nam nói: Phan Cường, chuyện của tôi có liên quan gì tới Sophia? Anh hận tôi, vì sao muốn thowng hại tới một nữ nhân vô tội? Anh có tính là nam nhân không?
Phan Cường giận dữ hét: Tôi bảo anh thả cô ta ra! Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu!
Văn Hạo Nam nói: Anh không hiểu tôi rồi, nguyên tắc làm việc của tôi trước giờ đều là anh làm một thì tôi làm mười, nếu Sophia xảy ra bất kỳ chuyện gì thì hậu quả tự anh hiểu, đúng rồi, tôi còn chuyện quên không nói với anh, Đinh Lâm đã mang thai, đứa nhỏ đó có liên quan gì tới anh không nhỉ?
Anh nói gì? Giọng nói của Phan Cường tràn ngập kinh hãi.
Văn Hạo Nam nói: Hai tính mạng và một tính mạng có chung một đẳng số không? Phan Cường, anh không có tư cách điều kiện với tôi. Văn Hạo Nam nói xong thì dập máy, hắn quay sang Đinh Lâm, Đinh Lâm mắt lóe ra vẻ sợ hãi, Văn Hạo Nam thở dài: Tôi vốn không muốn nói dối , nhưng hắn đê tiện quá, đối đãi với người đê tiện không thể chú ý tới thủ đoạn, nếu không thì tôi chỉ có thể bị động ăn đòn.
Văn Hạo Nam tin rằng Phan Cường không dám vọng động, phóng ra phóng ra tin tức giả Đinh Lâm có bầu, mục đích chính là làm nhiễu loạn trận cước của Phan Cường, tăng thêm vốn cho bản thân, Phan Cường đừng tưởng rằng bắt cóc được Sophia là có thể khống chế được tất cả.