Trương Dương ngẩng đầu: Mẹ nuôi, về sau có thể sẽ không thường xuyên tới thăm, mẹ đừng trách con. Lời nói vừa rồi của Văn Hạo Nam đã xúc phạm tới xúc phạm tới tự tôn của Trương Dương.
La Tuệ Ninh gật đầu: mẹ hiểu.
Trương Dương nói: Mẹ cũng đừng trách Hạo Nam, hắn là một người bị hại, đối với con chút oán hận cũng nên thôi.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ không trách con, Sophia mất tích là vì mẹ.
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, mẹ đã làm quá nhiều việc cho con, mà con lại thủy chung mang tới rắc rối cho mẹ, con xin lỗi.
La Tuệ Ninh nói: Trương Dương, những gì vừa rồi các con nói mẹ đều nghe thấy cả, thân phận của Hà Vũ Mông mẹ cũng chưa hề tiết lộ với trước bất kỳ ai.
Trương Dương cười cười: Mẹ nuôi. Con tin mẹ, nhưng Hạo Nam cho rằng con có lỗi trong chuyện này.
La Tuệ Ninh nói: Chuyện này không trách được con, mẹ cũng không muốn con tiết lộ chuyện của Hà Vũ Mông cho hắn biết, con đứng lên đi.
Trương Dương lúc này mới đứng dậy.
La Tuệ Ninh nói: Sophia bị bắt cóc có liên quan tới chuyện của Bắc Cảng ư?
Trương Dương gật đầu nói khẽ: Làm việc sau khi tới Bắc Cảng đã bắt tay vào điều tra mấy án kiện trước đây, thủ pháp làm việc của hắn quá mức cấp tiến, cho nên dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều người.
Trương Dương đã không phải là lần đầu tiên ở trước mặt La Tuệ Ninh nhắc tới chuyện này. Sophia mất tích khiến La Tuệ Ninh cực kỳ khiếp sợ. Là mẹ, bà ta tất nhiên lo lắng cho sự an toàn của con trai mình. La Tuệ Ninh nói: ý của con là Hạo Nam tốt nhất nên Bắc Cảng Bắc Cảng? Nhìn ánh mắt đột nhiên trở nên bối rối của La Tuệ Ninh, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được bà ta có thể vẫn không hiểu đề nghị của mình.Hắn cười nói: Con là cho rằng Hạo Nam làm việc không nên cấp tiến như vậy.
La Tuệ Ninh nói: Nói như thế, Bắc Cảng tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, có một số người đã mất trí tới nước này. Đám quan viên của Bắc Cảng đang làm gì vậy? Xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Bọn họ chẳng lẽ lựa chọn coi như không thấy ư?
Trương Dương nói: Mẹ nuôi, tình huống của Bắc Cảng không phải hình thành trong ngày một ngày hai, cho nên thay đổi cũng không thể một lần là xong, con đã sớm nói rồi, nóng vội chỉ có thể giải quyết được một số vấn đề tồn tại ngoài mặt, không thể trừ tận gốc tội ác và tệ đoan.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Chuyện của Bắc Cảng để sau hẵng nói, đối với chúng ta hiện tại mà nói thì việc cấp bách chính là tìm được Sophia. Cô ta cũng không liên quan gì tới chuyện này, những người này đáng giận. Vì sao lại tìm tới nữ hài tử vô tội này.
Nhìn bộ dạng chán nản của La Tuệ Ninh, Trương Dương không biết nên nói gì, hắn đứng dậy cáo từ rồi rời khỏi Văn gia.
Ra ngoài cửa, Trương Dương nhìn ngọn đèn trong nhà, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại xa không thể với, hắn tinh tường ý thức được Từ hôm nay trở đi, hắn và Văn gia nhất định sẽ càng ngày càng xa cách.
Khi Trương Dương tới trước xe thì nhìn thấy Lý Vĩ đứng trước xe của hắn, Trương Dương gật đầu cười nói: Chờ tôi à
Lý Vĩ nói: Có thời gian nói chuyện không?
Trương Dương nói: Lên xe đi! Hắn mở cửa xe. Lý Vĩ ngồi xuống.
Trương Dương nhìn thoáng qua về phía tiểu lâu của Văn gia. Nói: Về sau chiếu cố mẹ nuôi của tôi hơn một chút.
Nói nói: Anh và Hạo Nam găng lắm hả?
Trương Dương nói: Có thể là hiểu lầm.
Hắn hiểu lầm anh, hay là anh hiểu lầm hắn?
Trương Dương bật cười: Không quan trọng. Khoảng cách đã được dựng lên rồi, mà chúng ta thì không có biện pháp giải quyết.
Lý Vĩ nói: Hạo Nam rất khôn khéo, rất nhiều chuyện không thể qua được mắt hắn.
Trương Dương nói: Cho dù tôi có từng lừa dối hắn thì điểm xuất phát của tôi cũng là thiện ý.
Lý Vĩ nói: Những lời này rất hư ngụy, lừa gạt thiện ý nói trắng ra chính là một loại giả nhân giả nghĩa.
Trương Dương gật đầu: Có lẽ anh nói đúng, nhưng có một số việc không thể nói được .
Lý Vĩ nói: Muốn để người khác hiểu anh thì bản thân anh phải thẳng thắn thành khẩn.
Trương Dương nói: Cám ơn lời khuyên của anh.
Lý Vĩ nói: Phu nhân rất thương anh, trong cảm nhận của bà ta thì anh và Hạo Nam cơ hồ giữ vị trí ngang nhau, bà ta không muốn hai người gay gắt với nhau.
Trương Dương mím môi,nói: Tôi nghĩ lần này chắc khiến bà ta phải thất vọng rồi.
Lý Vĩ nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Dương: Có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, ngày đó anh sao Sophia sẽ bị bắt cóc, chẳng lẽ anh có bản sự biết trước?
Trương Dương nói: Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh.
Ai gọi tới?
Điện thoại nặc danh, tôi sao biết được?
Vẻ mặt của Lý Vĩ rất nghiêm túc, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi: Sắp tới ngày hồi quy rồi, phó thủ tướng Văn gần đây rất bận rộn, cho nên phu nhân sẽ không nói chuyện này với ông ta, để tránh ông ta phân tâm.
Trương Dương nói: Không nói cũng tốt, ông ta đủ bận rồi, làm sao còn thời gian mà quan tới tới chuyện này.
Lý Vĩ nói: Có lẽ anh nên sớm rời khỏi kinh thành một chút.
Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Lý Vĩ, không biết hắn vì sao đột nhiên nói ra một câu như vậy. Trương Dương nói: Sophia bởi vì tới tham gia triển lãm của chúng tôi mà bị bắt cóc, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.
Lý Vĩ nói: Chuyện của Văn Văn gia có thể giải quyết tự có thể giải quyết. Hắn nói xong câu đó thì mở cửa xe rời đi.
Trương Dương sửng sốt rất lâu, những lời này của Lý Vĩ chẳng lẽ là đang đang ám chỉ mình không phải là một phần tử của Văn gia?
Rời khỏi Văn gia không lâu thì trời đổ mưa ta, tới Văn gia vốn là muốn an ủi La Tuệ Ninh một chút, nhưng không ngờ kết quả gặp mặt lần này khiến tâm tình của hắn vô cùng xấu, thì ra Văn Hạo Nam đã biết chuyện của Tần Manh Manh, cừu hận của Văn Hạo Nam đối với hắn cũng đã để lộ một sự thật, cho tới nay, Văn Hạo Nam vẫn chưa hết tình cảm với Tần Manh Manh, hắn có lẽ đã quy kết nguyên nhân hắn và Tần Manh Manh không thể tới bên nhau lên người mình.
Nếu hắn vẫn yêu Tần Manh Manh, như vậy Sophia ở trong lòng hắn rốt cuộc có vị trí như thế nào? Nghĩ vậy, Trương đại quan nhân có chút không rét mà run, chẳng lẽ Văn Hạo Nam chưa bao giờ từng yêu Sophia, nếu sự thật là vậy, sinh mệnh của Sophia trong cảm nhận của hắn cũng không quan trọng.
Khi Trương Dương trở lại Hương Sơn biệt viện thì trời mưa càng to, Trương Dương đỗ xe trước cửa, đội mưa đi vào biệt viện, nhìn thấy Trần Tuyết đứng dưới hiên cửa. Trong mưa bóng hình xinh đẹp của Trần Tuyết mông lung mà mơ hồ, cái đẹp của cô ta vốn không thuộc về trần thế này, Trương Dương mang theo khí ẩm đi tới bên cạnh cô ta.
Chỉ tới gần bên cạnh cô ta mới nhìn thấy trong mắt đẹp của cô ta có một tia bất an: Bằng hữu của anh bị người ta bắt đi rồi!
Gì cơ?
Triệu Thiên Tài đã bị người ta bắt đi, trước khi Trương Dương trở về khoảng nửa tiếng tiếng đồng hồ, một đám cảnh sát đã tới đây, bắt Triệu Thiên Tài đi, cũng tịch thu tất cả thiết bị.
Trần Tuyết vừa hay nhìn thấy một màn này phát sinh, cô ta không dám hiện thân, sợ dẫn tới phiền toái không cần thiết, những người đó tới cũng nhau mà đi cũng nhanh, chỉ trong vòng chừng mười phút đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cô có thể xác định bọn họ là cảnh không?
Trần Tuyết gật đầu: Có thể xác định, bằng hữu của anh không hề phản kháng.
Trương Dương nhìn nhìn đống hỗn độn trong phòng, nhìn thấy bản đồ của khu vực kinh thành, hắn nhặt lên.
Trần Tuyết nói: Tôi nhìn thấy Tôi nhìn thấy biển số xe, biển số xe là xe cảnh sát Bình G.
Trương Dương đã bước đầu kết luận người bắt Triệu Thiên Tài là ai, bình G, biển xe của thành phố Bắc Cảng tỉnh Bình Hải, kinh thành tuy rằng rất lớn, nhưng ô tô dùng biển của cảnh sát Bắc Cảng cũng không nhiều, đại cục trưởng cục an Bắc Cảng Văn Hạo Nam đang ở đây, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới cảnh không vui khi gặp mặt Văn Hạo Nam hôm nay, nhớ tới những lời mà Trương Dương nói với mình, chẳng lẽ Lý Vĩ là đang cố ý kéo dài thời gian, để Văn Hạo Nam có đủ nhân thủ để tìm Triệu Thiên Tài.
Trần Tuyết nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của Trương Dương, biết hắn nhất định đã gặp chuyện phiền toái, nói khẽ: Xảy ra chuyện gì vậy, tôi có thể giúp gì được anh không?
Trương Dương lắc đầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u: Nơi này không thái bình đâu, tôi đưa cô về trường.
Trần Tuyết tuy rằng ít nói, với Trương Dương cũng ít nói, nhưng điều này không làm ảnh hưởng tới sự hiểu biết của cô ta về Trương Dương, cô ta biết Trương Dương nhất định đã gặp phải phiền toái phi thường lớn, bằng không thì với tính tình của hắn, kiểu gì cũng nói những lời vô tâm vô phế để trêu mình, hôm nay Trương Dương chẳng những không có nói đùa, thậm chí ngay cả cười cũng không.
Trần Tuyết nói: Không sao, tôi có thể tự chiếu cố cho mình. Cô ta nhìn nhìn đống bừa bỗn trong nhà, nói: Tôi dọn dẹp lại một chút.
Trương Dương từ trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của Trần Tuyết đã phát hiện khí chất của cô ta lại có một loại biến hóa siêu phàm thoát tục, hắn đón đây là do Trần Tuyết tu luyện sinh tử ấn, với tu vi võ công hiện tại của Trần Tuyết, người thực sự có thể cấu thành uy hiếp đối với cô ta cũng không nhiều, đám cảnh đó của Bắc Cảng vừa mới rời đi, theo lý sẽ không đi rồi còn quay lại, vả lại Văn Hạo Nam biết quan hệ của Trần Tuyết và mẹ, theo lý thuyết thì hắn cũng không dám gây bất lợi đối với Trần Tuyết.
Trương Dương gật đầu: Được rồi, cô cẩn thận nhé. Hắn cũng chẳng buồn giải thích mà vội vàng lên ô tô.