Y Đạo Quan Đồ

Chương 891: Chương 891: Bạn cũ (2)




Quách Chí Giang cười cười đi tới trước mặt Thì Duy: Tiểu Duy tới rồi đấy à!

Thì Duy vẫn có chút không vui nói: Đừng có tiểu Duy tiểu Duy, nghe buồn nôn quá đi!

Quách Chí Giang không khỏi có chút xấu hổ, Kiều Mộng Viện giải vây giúp gã: Tiểu Quách, cậu kệ nó, nó không nay không vui, nói chuyện dễ nổi nóng lắm!

Thì Duy nói: Đúng rồi, tốt nhất đừng ai để ý tới tôi!

Mấy người ngồi xuống ghế, lúc này hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, là nhóm nhạc Trăng Mới chính thức biểu diễn.

Quách Chí Cường gọi bia cho Trương Dương, hai người chạm cốc, một hơi uống cạn bia, Trương Dương bỏ một củ lạc vào miệng, nói: Quách Chí Cường, cậu về từ lúc nào thế? Đào ngũ à?

Quách Chí Cường cười nói: Đào ngũ cái rắm, tôi là xin về nghỉ thăm thân, thanh minh cùng Mỹ Ny về quê cúng.

Trương Dương nói: Lúc nào về Quảng Châu?

Quách Chí Cường nói: Ngày mai, vốn kế hoạch của tôi là tới Nam Tích tìm anh, nhưng ở Giang Thành gặp Khương Lượng, hắn nói anh đi Tây Tạng rồi, tôi đoán rằng anh chắc chưa về ngay được, nhưng không ngờ anh lại đã về rồi. Gã vẫy tay gọi hai chai bia.

Quách Chí Giang không uống rượu, ba cô gái thì đắm chìm trong tiếng nhạc. Quách Chí Cường và Trương Dương là đôi bạn rượu, hai người gặp nhau rất vui.

Trương Dương nói: Hay là mai anh theo tôi tới Nam Tích chơi đi, sau khi tôi tới Nam Tích anh còn chưa tới đó mà.

Quách Chí Cường nói: Để lần sau đi, bộ đội và địa phương khác nhau, kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, vả lại tôi đã mua vé máy bay rồi, sáng mai là bay.

Trương Dương gật đầu, nhìn Từ Mĩ Ny: Hai người dã quyết định rồi à?

Quách Chí Cường cười rất sung sướng: Đã quyết định rồi, mẹ tôi còn tháo cả nhẫn cưới của bà đưa cho cô ấy rồi.

Trương Dương nói: Vậy cô ấy cho anh cái đó chưa?

Quách Chí Cường cười hắc hắc nói: Anh đúng là chẳng có lòng tốt gì cả, cái gì cũng muốn hỏi, nói chung bất kể là trên sinh lý hay là trên tâm lý thì cô ấy đều là chị của anh rồi. Mặt thằng ôn này trước giờ đều rất dày, đã qua nhiều năm nhưng vẫn không thay đổi.

Trương Dương mỉm cười, cần cốc lên chạm với hắn, hai người uống rất sảng khoái, một hơi là cạn.

Quách Chí Cường nói: Tôi nghe nói anh cũng đã đính hôn với Sở Yên Nhiên rồi à?

Trương Dương nói: Đính hôn rồi, có điều cô ấy hiện tại đang bận việc, chúng tôi tạm thời mỗi người một nơi.

Quách Chí Cường nói: Như vậy mới tự do chứ, nhân lúc còn chưa kết hôn nhiều hưởng thụ cuộc sống thêm đi.

Khi hai người đang nói chuyện, Kiều Mộng Viện liếc về phía này, Trương Dương cười cười.

Kiều Mộng Viện nói: Hai anh thầm thì nói cái gì đó?

Quách Chí Cường nói: Không nói gì cả!

Vừa hay bài hát kết thúc, Thì Duy cũng quay đầu lại: Nhìn bộ dạng lén lút của hai anh, khẳng định không phải đang nói chuyện gì tốt cả!

Trương Dương nói: Quách Chí Cường đang nói về hạnh phúc của anh ta với Mĩ Ny, tôi vốn cho rằng cô là một nữ công an Hongkong đầu óc tỉnh táo, chính nghĩa mười phần, nhưng cô vẫn bị thằng ôn này hủ hóa.

Từ Mĩ Ny cười nói: Đừng có nói xấu Chí Cường như vậy, con người anh ta rất tốt.

Trương Dương nói với Thì Duy: Nhìn xem nhìn xem, người ta cái này gọi là quan tâm săn sóc nhau, biết bảo vệ bạn trai của mình.

Thì Duy nói: Cái đó cũng phải xem là với ai, đối với anh, tôi là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng đối với Chí Giang thì tôi cũng biết bảo vệ anh ta. Cô ta không ngờ chủ động nắm lấy tay Quách Chí Giang, Quách Chí Giang kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên.

Trương Dương cười cười, hành động của Thì Duy tựa hồ như đang thị uy với hắn.

Một khúc nhạn du dương vang lên, Từ Mĩ Ny kéo tay Quách Chí Cường xuống sàn nhảy, Kiều Mộng Viện cười cười vươn tay về phía Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, có nể mặt nhảy một điệu với tôi không?

Trương đại quan nhân rất phong độ nắm lấy tay Kiều Mộng Viện: Rất vinh hạnh! Hai người đi xuống sân nhảy, Trương Dương ôm eo Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện rụt rè đặt tay lên vai hắn, hai người chậm rãi đung đưa theo điệu nhạc, Kiều Mộng Viện chủ động mời Trương Dương khiêu vũ là có nguyên nhân, ánh mắt của cô ta xuyên qua vai của Trương Dương nhìn Thì Duy, liền thấy Thì Duy và Quách Chí Giang ngồi ở đó, ánh mắt nhìn lên sân khấu của Thì Duy có chút mờ mịt.

Kiều Mộng Viện ý thức được ánh mắt đang nhìn mình của Trương Dương vô cùng nóng bỏng, nói khẽ: Đừng nhìn như vậy!

Trương Dương cười nói: Được, tôi nhắm mắt lại, cô dẫn tôi nhé.

Kiều Mộng Viện nói: Thật ra người Thì Duy thích là anh...

Trương Dương vẫn nhắm mắt lại: Tôi cũng thích cô ta, có điều không phải là kiểu thích đó.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi nhìn ra được.

Trương Dương mở mắt ra, mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, hỏi: Nhìn ra cái gì?

Kiều Mộng Viện nói: Nhìn ra anh cả ngày cố ý chọc giận nó!

Trương Dương nói: Tôi là trêu cô ta cho vui thôi, cô ta tâm tính đơn thuần, tôi coi cô ta như em gái của mình vậy?

Kiều Mộng Viện ý vị thâm trường nói: Thực sự đơn giản như vậy ư?

Đương nhiên! Cô không tin à?

Kiều Mộng Viện không nói gì.

Trương Dương nói: “ Tôi nói thật đó, tôi thật sự là không có ý đồ gì khác với cô ta cả.

Kiều Mộng Viện cười nói: Đừng thề, trong những năm nay lời thề chẳng đáng giá một xu.

Bọn họ nhảy xong liền quay về chỗ.

Trương Dương và Quách Chí Cường hai người uống nhiều bia như vậy, lúc này đều mót tè, hai người cùng nhau đi toilet, ở hành lang trước toilet, Trương Dương gặp Lương Tư, vốn muốn giả bộ như không thấy, nhưng Lương Tư liếc một cái liền nhận ra hắn, dịu dàng nói: Chủ nhiệm Trương, ngài đến Lam Ma Phương mà sao không nói với tôi một tiếng.

Trương Dương tránh không được, chỉ đành cười cười gật đầu với cô ta: Lương tổng, tôi vừa tới, giờ mót quá, lát nữa nói chuyện nhé!

Lương Tư cười cười gật đầu nói: Mau đi đi, đừng nhịn quá làm hỏng hàng.

Trương đại quan nhân trong lòng thầm buồn cười, đúng là người làm giải trí, nói chuyện cũng rất mạnh miệng.

Trương Dương vào trong toilet, không ngờ lại gặp một người quen, anh trai Lương Đức Quang của Lương Tư. Trương Dương trước đây cùng thằng ôn này phát sinh xích mích, lái xe đâm chết chó cưng của hắn, về sau nhờ Lương Thành Long ra mặt mới giả quyết được.

Lương Đức Quang nhìn Trương Dương, vẻ mặt có chút quái dị, Trương Dương và hắn đứng song song, Lương Đức Quang lại nhìn xuống phía dưới người Trương đại quan nhân.

Trương Dương nói: Nhìn cái gì vậy? Anh biến thái thế!

Lương Đức Quang tựa hồ nhớ ra rồi: Lần trước chính là anh đã đâm chết con chó của tôi!

Trương đại quan nhân gật đầu nói: Đúng vậy! Là tôi.

Lương Đức Quang trừng mắt lườm hắn một cái, có điều cũng không dám nói gì, chuyện lần trước đã qua lâu rồi, hắn lúc ấy muốn đòi Trương Dương một vạn đồng, nhưng không đòi được tiền mà còn bị Trương Dương dọa cho đái cả ra quần, về sau hắn lại tìm em gái nhờ ra mặt, nhưng lại bị em gái mắng cho một trận, Lương Đức Quang tuy rằng là hạng chẳng ra gì, nhưng hắn cũng biết mình không chọc vào được người ta, gan trừng mắt lườm thì có, có điều những hành động quá đáng khác thì hắn không dám.

Trương Dương cũng không định chấp nhặt với Lương Đức Quang, Lương Đức Quang chỉ là một đống bùn nhão, nếu anh đạp hắn, cho dù là đạp cho hắn nát rồi thì chân mình cũng dính bẩn, chẳng có ý nghĩa gì cả, mà huống chi hiện tại còn đang ở địa bàn của Lương Tư.

Khi ra bên ngoài rửa tay, Lương Đức Quang lại từ trong gương trừng mắt lườm hắn một cái. Trương Dương thầm buồn cười, thằng ôn này đúng là một kẻ tiểu nhân.

Khi Lương Đức Quang xoay người rời đi, bỗng nhiên có một thiếu niên mặc áo sơ mi đụng vào hắn. Lương Đức Quang vốn đã tâm tình không tốt, há miệng chửi: Con mẹ mày mù à! Nhưng còn chưa hết câu thì đột nhiên cảm thấy bụng mát lạnh, sau đó người hắn mềm oặt ngã xuống đất.

Trương Dương từ trong gương nhìn thấy Lương Đức Quang đột nhiên ngã xuống đất, cũng giật nảy mình, hắn xoay người lại, nghe thấy chung quanh truyền đến tiếng kinh hô, bên dưới người Lương Đức Quang cũng chảy ra một dòng máu tươi.

Giết người rồi! Không biết là cô gái nào hét to, hiện trường quán bar lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn

Trương Dương đi tới, lật người Lương Đức Quang lên, liền thấy bụng dưới của hắn đầy máu, Trương Dương vận chỉ như gió, điểm trúng mấy huyệt đạo trên người hắn, giúp Lương Đức Quang cầm máu.

Hắn nhìn thấy thiếu niên mặc áo sơ mi đó nhân lúc hỗn loạn mà lẫn vào trong dòng người, Trương Dương hét lớn: Mày đứng lại đó cho tao!

Thiếu niên đó cúi đầu, chen vào trong dòng người, Quách Chí Cường cũng cách đó không xa, hắn chen tới xem là chuyện gì thì Trương Dương hét to: Thằng mặc áo sơ mi màu sám kia kìa, bắt lấy nó!

Quách Chí Cường vội vàng đuổi theo thiếu niên đó, thiếu niên đó liều mạng chen về phía trước, trong lúc chạy trốn đẩy ngã một cô gái, Quách Chí Giang xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tố chất thân thể của hắn không giống người bình thường, chen tới cửa, thiếu niên đó cuối cũng cũng xông ra khỏi dòng người, co cẳng chay như điên tới ngã tư đường.

Quách Chí Cường giận dữ hét: Mày đứng lại đó, nếu không tao bắn đấy!

Thiếu niên đó vẫn không lên tiếng, vẫn chạy như điên về phía trước.

Quách Chí Cường nói nổ súng cũng chỉ để dọa nó, gã căn bản không mang theo súng, nhìn thấy thiếu niên đó chạy như điên, Quách Chí Cường mắng: Con mẹ nó! Rồi vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên vì hốt hoảng nên không nhìn đường, nên chẳng may chẳng vào đúng giữa đường cái, một chiếc xe Santana đang phóng như điên không kịp phanh, rầm một tiếng đâm trúng người nó, thân thể của thiếu niên bay ra ngoài cả chục mét, dao trong tay keng một tiếng rơi ra đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.