Trương Dương nói: Nhưng mỗi người đều nên có sự riêng tư của mình, giữ lại cho mình một chút không gian.
Chương Bích Quân nói: Đại khái là tình cảm quan của chúng ta khác nhau, có lẽ tôi lạc hậu rồi!
Trương Dương chậm rãi đặt cốc cafe xuống: Người ta rồi cũng có một ngày già đi, chính bởi vì quan điểm của mỗi người khác nhau cho nên mới khiến cho thế giới này muôn màu muôn vẻ.
Chương Bích Quân nói: Trương Dương, thật ra tính cách của anh không thích hợp với quan trường, có muốn cân nhặc lại đề nghị của tôi không?
Trương Dương lắc đầu: Cái chết của Dạ Oanh đối với tôi là sự đả kích rất lớn, bên trong tổ chức của các cô rất phức tạp, lão Hignh là người dẫn đường là của tôi, tôi vẫn luôn cho rằng ông ta là người chánh trực trung hậu, nhưng không ngờ ông ta lại thông đồng với nước ngoài, hại chết nhiều đồng chí như vậy.
Chương Bích Quân thở dài: Hành vi của y đã tạo thành đả kích tương đối lớn đối với tổ chức, tổn thất không thể đo lường được.
Trương Dương lạnh lùng nhìn Chương Bích Quân, trong lòng đầy sự khinh bỉ, nhưng nữ nhân này thật sự quá giảo hoạt, không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào của ả, trước đây hắn từng thử dùng mê hồn đại pháp khống chế tâm thần của cô ta, nhưng lý trí siêu cường của Chương Bích Quân căn bản không chịu sự mê hoặc của hắn, Trương Dương nói: Bất kể là ai hại chết Dạ Oanh tôi đều sẽ bắt hắn nợ máu trả bằng máu. Những lời này của Trương đại quan nhân tràn ngập sát khí, Chương Bích Quân ngồi đối diện hắn, tuy rằng cô ta vô cùng trấn định, nhưng nội tâm vẫn nổi sóng, những lời này của Trương Dương hiển nhiên là đang nói với cô ta.
Chương Bích Quân đang chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện lần này thì di động của Trương Dương đổ chuông, Trương Dương nhìn nhìn dãy số, là Thường Lăng Phong gọi tới, lúc này Thường Lăng Phong đang sắp lên xe, Trương Dương cho rằng Thường Lăng Phong gọi điện thoại tới tạm biệt hắn, cầm điện thoại cười nói: Lăng Phong! Lên xe chưa?
Ngữ khí của Thường Lăng Phong đầy hoàng hốt: Trương Dương, Duệ Dung bị người ta bắt đi rồi!
Trương Dương nghe vậy liền chấn động, lập tức nói: Lăng Phong, anh bình tĩnh một chút, giờ nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thường Lăng Phong hiển nhiên đang rối loạn phương tấc, hắn kinh hồn nói: Tôi và Duệ Dung bắt xe tới nhà ga, nhưng lúc tôi xuống xe lấy hành lý thì chiếc xe đó phóng đi mất. Duệ Dung vẫn ở trên xe, lái xe là một cô gái...
Trương Dương nói: Có nhìn rõ người đó là ai không?
Thường Lăng Phong nói: Tôi căn bản là không biết cô ta, tôi cho rằng cô ta là quên, nhưng tôi hiện tại gọi điện thoại cho Duệ Dung thì không có ai nghe.
Trương Dương nói: Lăng Phong, anh đừng lo quá, ở nguyên tại chỗ, tôi sẽ tới ngay! Trương Dương đặt điện thoại xuống, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua khi chia tay với Tang Bối Bối cô ta có nói - chuyện sẽ không kết thúc như vậy đâu, sau này tôi sẽ không làm liên lụy tới anh nữa, anh đi theo quan đạo của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi.
Trương đại quan nhân cơ hồ ngay lập tức phán đoán được, mười phần có chín người bắt Chương Duệ Dung đi là Tang Bối Bối, bởi vì cái chết của Triệu Quân đã được chứng thực, nha đầu kia cuối cùng cũng nổi giận rồi, cô ta bí quá hoá liều lựa chọn xuống tay với Chương Duệ Dung, Tang Bối Bối đã điều tra ra Chương Duệ Dung có thể là con gái của Chương Bích Quân con gái khống chế Chương Duệ Dung, từ đó đạt được mục đích đối phó với Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân từ vẻ mặt khẩn trương của Trương Dương đã ý thức được có gì đó không ổn, Trương Dương vừa dập máy thì cô ta đã khẩn trương hỏi: Xảy ra chuyện gì vậy?
Trương đại quan nhân cũng không giấu cô ta, thở dài nói: Chương Duệ Dung ở nhà ga bị người ta bắt cóc!
Gì cơ?
Sắc mặt Chương Bích Quân trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cô ta đứng bật dậy: Còn không mau tới đó!
Trương đại quan nhân ngồi xe của Chương Bích Quân tới nhà ga, Thường Lăng Phong đứng ở hiện trường nơi Chương Duệ Dung bị bắt cóc, vô cùng lo lắng bất an đi tới đi lui. Nhìn thấy Trương Dương từ trong xe đi xuống, gã vội vàng chạy tới đón, nắm lấy cánh tay của Trương Dương, nói: Trương Dương, anh nhất định phải giúp tôi tìm Duệ Dung về. Lúc này gã mới nhìn thấy Chương Bích Quân đi sau, có chút hổ thẹn nói: Dì Dung, xin lỗi, tôi không bảo vệ được Duệ Dung.
Chương Bích Quân rất khẩn trương, nhưng cô ta không hề mất đi bình tĩnh, cô ta vào bất kỳ lúc nào cũng sẽ không để mất lý trí, cô ta trước tiên phân phó thủ hạ đi quan sát hiện trường chung quanh, điều người đi lấy băng ghi hình, sau đó mới đến trước mặt Thường Lăng Phong, nói: Tiểu Thường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thường Lăng Phong giản lược kể lại chuyện xảy ra vừa rồi, Chương Bích Quân nói: Có thấy rõ biển số xe hay không?
Thường Lăng Phong đọc lại số xe cho cô ta, Chương Bích Quân lập tức sai người đi đi thăm dò, kết quả lập tức được đưa về, xe taxi bắt Chương Duệ Dung đi vào rạng sáng đã bị trộm, manh mối tất nhiên bị gián đoạn.
Chương Bích Quân nhìn Trương Dương đang an ủi Thường Lăng Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hồ nghi, cô ta nhớ tới buổi trưa hôm nay gặp mặt Trương Dương, chẳng lẽ là thằng ôn này cố ý tách mình ra, sau đó để đồng bọn cướp Chương Duệ Dung đi, trên thực tế Trương Dương là người khả nghi nhất, vì hắn nắm giữ rất rõ hành trình của Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung.
Ở điểm này Chương Bích Quân trách oan Trương Dương rồi, Trương Dương cho dù rất muốn đối phó với Chương Bích Quân, nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện bắt cóc Chương Duệ Dung, chuyện làm bị thương tới người vô tội hắn sẽ không làm, huống chi Chương Duệ Dung còn là người yêu của Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong dưới sự an ủi của Trương Dương dần dần trấn định lại, hắn thử gọi điện thoại cho Chương Duệ Dung, lần này máy thông. Thường Lăng Phong kinh hỉ vạn phần nói: Duệ Dung, em đang ở đâu?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ lãnh khốc: Bảo Chương Bích Quân nghe máy!
Thường Lăng Phong ngây ra một thoáng, nhìn sang Chương Bích Quân, đưa điện thoại cho cô ta: Tìm dì!
Chương Bích Quân bình tĩnh nói: Cô là ai? Vì sao muốn bắt cốc một cô gái vô tội.
Người vô tội trên Thế giới này rất nhiều, không phải chỉ có một mình cô ta! Chương Bích Quân, cô vì sao muốn hại chết anh tôi?
Chương Bích Quân thở dài nói: Bối Bối, cô đi đâu rồi? Những ngày này tôi một mực tìm cô. Cô có biêt tôi lo lắng cho cô thế nào không, trong lòng tôi luôn coi cô như con gái.
Bỏ cái giọng đó đi, Chương Bích Quân, cái khuôn mặt đối trá của cô khiến tôi buồn nôn? Anh tôi có phải là bị cô hại chết không?
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Chuyện này không liên quan gì tới tôi, là tự hắn phản bộ quốc gia!
Cô câm mồm đi, đừng động chút là lấy hai chữ phản quốc ra gán cho người khác, người thật sự phải bộ quốc gia là cô.
Thủ hạ đã tỏa định vị trí của Tang Bối Bối, ra dấu ok với Chương Bích Quân, Trương đại quan nhân ở bên cạnh nhìn, trong lòng mắng thầm Chương Bích Quân âm hiểm, đồng thời lại cảm thấy lo lắng cho Tang Bối Bối, nha đầu kia cũng quá lơ là rồi, chẳng lẽ cô ta không biết Quốc An có thể thông qua tín hiệu di động tìm được vị trí của cô ta ư?
Chương Bích Quân ra dấu tay, rồi tiếp tục nói vào điện thoại: Duệ Dung vô tội, cô có gì thì cứ nhằm vào tôi.
Tang Bối Bối nói: Chương Bích Quân, tôi sẽ cho cô nếm thử nỗi đau mất thân nhân.
Trương đại quan nhân lúc này bỗng nhiên chen vào: Cô đừng làm bậy, chỉ cần cô dám động tới Chương Duệ Dung, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Chương Bích Quân lạnh lùng nhìn Trương Dương một cái, thằng ôn này thông qua phương thức này để nói cho Tang Bối Bối biết hắn đang ở hiện trường, cô ta càng hoài nghi Tang Bối Bối và Trương Dương thông đồng đạo diễn sự kiến bắt cóc con tin này.
Tang Bối Bối nói: Cô đừng có thử lần ra vị trí của tôi, tôi gọi xong cú này là vứt điện thoại, đợi tôi chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Thường Lăng Phong.
Chương Bích Quân nói: Cô muốn gì?
Tang Bối Bối không nói gì thêm nữa, gác máy, cô ta tuyệt đối không nói ra điều kiện quá sớm, cô ta muốn Chương Bích Quân chịu dày vò vì đau khổ và bất an.
Chương Bích Quân buông điện thoại, cô ta không lập tức trả đưa điện thoại di động lại cho Thường Lăng Phong.
Thường Lăng Phong quan tâm nói: Thế nào rồi?
Chương Bích Quân lạnh lùng nói: Chuyện này để tôi xử lý, các anh không cần quản.
Thường Lăng Phong bị sự đạm mạc của Chương Bích Quân chọc giận, gã lớn tiếng nói: Cô dựa vào gì mà quyết định cho tôi. Duệ Dung đúng là cháu gái của cô, nhưng cô ấy cũng là người quan trọng nhất trong đời tôi, hiện tại cô ấy biến mất ngay trước mặt tôi, tôi sao có thể không quan tâm?
Chương Bích Quân nói: Nếu anh thật sự quan tâm tới nó thì tránh ra đi, đừng có quản chuyện này.
Thường Lăng Phong tức giận nói: Cô trả di động lại cho tôi.
Chương Bích Quân nói: Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không?
Thường Lăng Phong lớn tiếng nói: Tôi mặc kệ cô là ai, tôi chỉ cần Duệ Dung bình an trở về, cô hiện tại bảo tôi khoanh tay đứng nhìn thì tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Trương Dương kéo Thường Lăng Phong sang một bên, hắn đi tới trước mặt Chương Bích Quân nói: Chương cục, tôi thấy chuyện này hay là để anh ta tham gia đi, anh ta hiện tại sao có thể yên tâm mà đi được? Mọi người đều là vì mục đích chung, là để cứu người, thêm một người thêm một phần sức mà.
Chương Bích Quân nói: Cái đó thì chưa chắc.
Trương đại quan nhân nghe vậy thì ngẩn ra, lập tức minh bạch Chương Bích Quân mười phần có chính là hoài nghi mình có dính dáng tới chuyện này, hắn thở dài nói: Chằng gì quan trọng bằng sự bình an của Chương Duệ Dung, Chương cục, trong chuyện này tôi nhất định sẽ tận sức.