Trương Dương đợi một tiếng đồng hồ thì thấy một chiếc xe jeep Toyota đỗ ở cạnh buồng điện thoại công cộng, một nam tử Trung Quốc hơn ba mươi tuổi mở cửa xe đi xuống, gã nhìn thấy trong buồng điện thoại công cộng không có ai, giơ đồng hồ lên nhìn, sau đó châm một điếu thuốc lá.
Trương Dương xác định xung quanh không nhân vật khả nghi khác, lúc này mới từ trong rừng cây đi ra, vượt qua vòng bảo hộ, tiến về phía nam tử đó.
Nam tử đó nhìn thấy Trương Dương, bước tới đón hắn, nói khẽ: "Trương Dương?"
Trương Dương gật gật đầu.
Nam tử nói: "Lên xe rồi nói sau!"
Trương Dương đi theo gã vào xe jeep, nam tử đó lúc này mới vươn tay ra: "Chào anh, tôi là nhân viên công tác của lãnh sự quán New York, tôi tên là Bạch Chí Quân."
Trương Dương bắt tay gã, nói: ""Cửu ngưỡng!" Chỉ là những lời khách sáo mà thôi, hắn cũng vừa mới từ miệng Điền Linh biết được cái tên này.
Bạch Chí Quân vừa lái xe vừa nói: "Tôi đã nghe nói chuyện của anh, thật sự là không cẩn thẩn rồi, bị mất hô chiếu, có điều anh nếu bị mất hộ chiếu thì nên ngay lập tức liên hệ với lãnh sự quán chúng tôi, đại sứ quán cũng được, vì sao phải tấn công cảnh sát? Tôi nghe nói anh ngày hôm qua ở thành phố thác nước Niagara tấn công cảnh sát, sau đó lại ở cục cảnh sát trấn trên Potter Varner náo loạn một trận, hiện tại cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, chuyện rất phiền phức rồi!"
Trương Dương nói: "Ngại quá, mang tới phiền phức cho các anh rồi."
Bạch Chí Quân nói: "Tôi trước tiên đưa về lãnh sự quán, nếu lời nói, buổi tối hôm nay chúng ta có thể đến được lãnh sự quán New York."
Trương Dương đột nhiên nói: "Dừng xe!"
Bạch Chí Quân hơi ngẩn ra, gã vẫn tiếp tục điều khiển, không có ý dừng xe.
Dương giận dữ hét giận dữ hét: "Tôi bảo anh dừng xe!"
Bạch Chí Quân lúc này mới lúc này mới giẫm phanh, ngạc nhiên nhìn Trương Dương, nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Trước khi tìm được Cố Giai Đồng, tôi sẽ không rời khỏi đây!"
Bạch Chí Quân kinh ngạc nhìn Trương Dương, một lúc sau mới nói: "Anh không biết à, đội cứu viện sáng sớm hôm nay ở hạ du sông Niagara đã tìm được quần áo và giầy của của cô ta, bên trên có có rất nhiều vết máu, từ lúc cô ta biến mất đến hiện giờ đã được bảy mươi hai tiếng, tìm kiếm khắp cả sông Niagra rồi, không có hy vọng đâu!"
Da thịt trên mặt Trương Dương bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, Bạch Chí Quân đồng tình nhìn: "Tôi nghĩ anh nên đối mặt với hiện thực!"
Trương Dương ra sức lắc đầu, hắn nói khẽ: "Dẫn tôi đi tới hiện trường!"
Bạch Chí Quân nói: "Hiện tại cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, anh tới hiện trường chẳng phải là chui đầu vô lưới ư?"
Trương Dương nói: "Dẫn tôi đi, cùng lắm là trục xuất tôi."
Bạch Chí Quân nói: "Anh là nhân viên công tác quốc gia, anh phải biết hậu quả khi làm như vậy."
Trương Dương nói: "Dẫn tôi đi, Giai Đồng là vị hôn thê của tôi!" Khi lời này, Trương Dương bỗng nhiên có loại một loại xung động muốn gào khóc, hắn tin rằng Cố Giai Đồng ở trong đáy lòng nhất định là muốn gả cho hắn, nhưng chưa đợi thực hiện được nguyện vọng này, cô ta đã rời bỏ mình, Trương Dương lấy tay bịt miệng, muốn dùng phương thức này để ngăn mình không rơi nước mắt.
Bạch Chí Quân nhìn vẻ đôi mắt đỏ rực và vẻ mặt cực kỳ bi thương của Trương Dương, gã cuối cùng cũng gật đầu.
Thư Anh Hằng thông qua ngoại giao gây áp lực nhất định cho phía Mỹ, cho nên từ sau khi xe jeep mà Cố Giai Đồng ngồi mất tích, phía Mỹ triển khai một loạt công tác tìm kiếm, xác xe jeep đã được vớt lên, hai di thể phát hiện trong xe đều không phải là Cố Giai Đồng, sáng nay ở hạ du phát hiện quần áo và giầy của Cố Giai Đồng. Có thể nói trong 72 tiếng đồng hồ này, phía Mỹ đã dùng hết sức để tìm kiếm, bọn họ cho rằng Cố Giai Đồng đã không còn hy vọng sống sót.
]Bạch Chí Quân đặc biệt tới để cùng hành động tìm kiếm, hắn đối với tình huống tìm kiếm nắm rất rõ, lúc trước gã và Trương Dương không quen gì nhau, chỉ vừa từ miệng Điền Linh biết được Trương Dương là quan viên cấp thành phố nào đó trong nước, nhưng quan trọng hơn là, hắn là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện đương nhiệm Văn Quốc Quyền. Điền Linh ở trong điện thoại đã cường điệu rằng Trương Dương ở nước Mỹ đã gây ra rất nhiều phiền toái, bảo Bạch Chí Quân cần phải bảo vệ hắn cho tốt, cố gằng đừng để cho tình thế chuyển biến xấu hơn.
Bạch Chí Quân biết tổng lãnh sự Thư Anh Hằng và Cố Doãn Tri, cha của Cố Giai Đồng là tương giao mạc nghịch, cho nên Thư Anh Hằng mới chú ý chuyện này như vậy, gã không hề biết quan hệ của Trương Dương và Cố Giai Đồng, cho tới bây giờ, tin tức cụ thể hắn biết được rất ít, nhưng sự bi thương của Trương Dương đã ít nhiều khiến gã cảm động, Trương Dương từ Trung Quốc xa xôi đến tận đây là để chứng thực sinh tử của người yêu, người như vậy thật là chí tình chí nghĩa, Bạch Chí Quân quyết định đưa Trương Dương tới hiện trường, có lẽ chỉ có hiện thực mới có thể khiến Trương Dương thôi hy vọng.
Đội cứu hộ của Mỹ đã dừng công tác, dựng lều trại ở hạ du sông Niagara, đây là sở chỉ huy lâm thời của đội cứu hộ và tìm kiếm phía Mỹ.
Bạch Chí Quân đỗ xe jeep ở bên cạnh lều trại, gã nói với Trương Dương: "Tôi dẫn anh đi, anh không được nói gì cả, nhất định phải bảo trì bình tĩnh, sau khi phân biệt những vật phẩm này, chúng ta lập tức rời đi, một khi dẫn tới sự chú ý của cảnh sát Mỹ thì sẽ rất phiền phức."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không mang tới thêm phiền toái cho anh đâu."
Bạch Chí Quân dẫn Trương Dương tới hiện trường tìm kiếm, nhân viên tìm kiếm đã chuẩn bị thu đội, gã và người dẫn đôi nói chuyện với nhau vài câu, một gã nhân viên công tác phía Mỹ dẫn bọn họ tới phía bên phải lều trại, hai đội viên đang ở đó sắp xếp lại vật phẩm tìm được, một chiếc giày, một cái áo khoác dính đầy máu, còn có một cái túi, Bạch Chí Quân đi tới, nhân viên của đội cứu hộ và tìm kiếm đã biết gã, bọn họ từ trong túi tìm được hộ chiếu và giấy chứng nhận, đưa hộ chiếu cho Bạch Chí Quân, Bạch Chí Quân nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho Trương Dương.
Trương Dương tay run run mở hộ chiếu, khi hắn thấy rõ ảnh chụp của Cố Giai Đồng trên đó, trước mắt tối sầm, ngực giống như bị một mũi dao nhọn đâm vào, thân hình hắn hơi lắc lư, mặt trong nháy mắt biến thành cắt không còn giọt máu, Bạch Chí Quân đỡ lấy cánh tay hắn, nói khẽ: "Anh không sao chứ?"
Trương Dương lắc đầu, nhìn thấy tất cả những gì ở trước măt, hắn cuối cùng cũng ý thức được, Cố Giai Đồng đã vĩnh viễn rời khỏi hắn. Cái lúm đồng tiền của Cố Giai Đồng thỉnh thoảng lại hiện ra trong đầu hắn, Trương Dương dùng sức nhắm mắt lại, lệ nóng giống như hồng thủy tràn đê chảy xuống.
Bạch Chí Quân tràn ngập thong cảm nhìn Trương Dương, gã nói khẽ: "Cố nén bi thương, đây là một chuyện ngoài ý muốn."
"Không phải là ngoài ý muốn!" Trương Dương vừa mới nói xong những lời này, ai chiếc xe Acura màu đen trước sau tới hiện trường. Năm đặc công của cục điều tra liên bang mặc tây trang màu đen vây lấy Trương Dương, một người trong đó là Mike.
Trương Dương cầm tấm hộ chiếu đó của Cố Giai Đồng, mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Cố Giai Đồng, giống như tất cả xảy ra ở xung quanh không có liên quan gì tới hắn.
Bạch Chí Quân biến sắc, gã thầm kêu không ổn.
Mike đi đến trước mặt Trương Dương, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, nói: "Tiên sinh, mời lên xe!"
Bạch Chí Quân nói: "Xin lỗi, chúng tôi là nhân viên công tác của đại sứ quán Trung Quốc trú tại New York, chúng tôi được miễn quyền ngoại giao!"
Mike giơ tay ngăn Bạch Chí Quân lại, lãnh ngạo nhìn gã, nói: "Tránh ra, nếu anh không muốn dính vào phiền phức!"
Trương Dương đem hộ chiếu trả lại cho Bạch Chí Quân, hắn không nói gì, hai đặc công của cục điều tra liên bang kẹp hắn vào giữa, tay bọn họ đều đặt ở trong âu phục, rõ ràng đang cầm súng nhắm vào Trương Dương. Mike nhìn Trương Dương, nói: "Trương tiên sinh, mục đích anh lần này đến nước Mỹ là gì?"
Trương Dương không để ý đến hắn.
Mike nói: "Anh có thể không nói, nhưng, tôi cam đoan anh sẽ hối hận." Một gã đặc công FBI ở Bên cạnh không ngờ hiểu được tiếng Trung, tuy rằng không được nhuần nhuyễn nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm phiên dịch.
Trương Dương nói: "Tôi đến tìm vị hôn thê của tôi."
Mike lắc đầu, nói: "Đừng lừa chúng tôi, chúng tôi đã nắm giữ một số tư liệu của anh, có lý do chứng minh, anh lần này tới nước Mỹ là muốn làm hoạt động gián điệp."
Trương Dương không nói gì, vẻ mặt của hắn tràn ngập ưu thương.
"Nhìn vào tôi và trả lời câu hỏi của tôi!"
Đặc công FBi ở bên cạnh dí súng vào hông Trương Dương, Trương Dương bỗng nhiên run lên một cái, cả người ngã xuống đất. Mấy đặc công của FBI đều ngây ra, khi nhìn lại, Trương Dương đã nằm ở đó, Mike lớn tiếng nói: "Cẩn thận hắn giả vờ!" Nhưng nhìn bộ dạng của Trương Dương cũng không giống như là đang giả vờ, Mike vươn tay ra sờ sờ cổ hắn, sắc mặt lập tức thay đổi, nhịp tim của Trương Dương không ngờ lại biến mất.
Mike ghé vào ngực Trương Dương nghe một lát, xác định không có bất kỳ chút nhịp tim nào, lại dùng ngón tay thử hơi thở của hắn, ảo não nói: "Đã chết rồi! Hắn tự sát!" Hắn thật sự là không hiểu nổi, ở dưới mí mắt của họ, Trương Dương sao có thể thoải mái tự sát như vậy.
Bạch Chí Quân thủy chung không đi, gã nhìn những gì xảy ra trước mắt, cảm thấy quá ư đột ngột, gã phẫn nộ lao lên, lớn tiếng kháng nghị: "Các vị là ai? Anh ta chết trên tay các vị, tôi muốn đề xuất kháng nghị với chính phủ của các vị!"
Mike đẩy gã ra, hắn đánh mắt cho thủ hạ, kết quả như vậy bọn họ cũng không ngờ tới, vừa mới tìm được Trương Dương, không ngờ Trương Dương lại chết. Bọn họ lên ô tô, lái xe bỏ đi, không có ai coi trọng cái chết của Trương Dương cả, cỗ thi thể này là một phiền phức, FBI chỉ cảm thấy hứng thú với gián điệp còn sống, đối với người chết bọn họ có bất kỳ sự hứng thú nào, nếu là người Trung Quốc, tốt nhất là để người Trung Quốc tự mình xử lý.
Bạch Chí Quân đi tới trước mặt Trương Dương, gã sờ sờ cổ Trương Dương, phát hiện nhịp tim của Trương Dương quả thật đã biến mất, nhưng vào lúc này, gã nghe thấy giọng nói của Trương Dương: "Dẫn tôi rời khỏi đây, tôi giả chết!"
Bạch Chí Quân ngạc nhiên nhìn Trương Dương, thằng ôn này vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Chung quanh không có ai nói gì, hình như không có ai khác nghe thấy những lời này của Trương Dương.
Bạch Chí Quân cho rằng mình nghe lầm, Trương Dương lại nói: "Tự nhiên một chút, đừng để cho những người khác nhìn ra sơ hở."
Bạch Chí Quân lần này tin rồi, Trương Dương đúng là đang nói với gã, giả chết có thể giả vờ đến cảnh giới này cũng thật sự là khiến người bội phục, có điều dưới tình huống vừa rồi, quả thực không nghĩ ra biện pháp nào khác để thoát thân.
Bạch Chí Quân kéo thi thể của Trương Dương lên xe jeep, lái xe rời khỏi hiện trường.
Sau khi ô tô đi vào đường cao tốc, Trương Dương mới từ ghế sau ngồi dậy, Bạch Chí Quân may mà đã biết hắn là giả chết, bằng không nhất định sẽ tưởng xác chết đứng dậy, bị dọa cho chết tươi, Bạch Chí Quân tràn ngập khó hiểu nói: "Bọn họ vì sao lại tìm anh?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không biết, có lẽ chuyện này ngay từ đầu đã là một âm mưu." Hắn chìa tay về phía Bạch Chí Quân: "Đưa điện thoại cho tôi!"
Bạch Chí Quân đưa điện thoại cho hắn.
Trương Dương liên hệ với Hình Triêu Huy, chuyện trở nên càng ngày càng phức tạp, muốn tìm được được hung phạm sát hại Cố Giai Đồng, chỉ dựa vào một mình mình chiến đấu là điều không thể, huống chi FBI đã tìm tới mình.
Hình Triêu Huy nghe nói Trương Dương đang ở nước Mỹ, cũng vô cùng kinh ngạc, y ngạc nhiên nói: "Cậu tới nước Mỹ làm gì?"
Trương Dương nói khẽ: "Giai Đồng đã chết, phía Mỹ cho rằng là sự cố giao thông ngoài ý muốn, nhưng tôi không cho rằng như vậy, trước khi cô ta chết, có người gọi điện thoại uy hiếp tôi. FBI vừa rồi cũng tìm tới tôi, tôi giả chết lừa họ mới qua được ải."
Hình Triêu Huy cũng biết quan hệ giữa Cố Giai Đồng và Trương Dương, cái chết của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương hiển nhiên là đả kích cực lớn, với sự hiểu biết của y đối với Trương Dương, lần này hắn nhất định sẽ vì tìm ra hung phạm mà bất chấp tất cả mọi giá, Hình Triêu Huy nói: "Cậu hiện tại đang ở đâu?"
Trương Dương nói: "Tôi ở cùng một chỗ với người của lãnh sự quán New York."
" Về lãnh sự quán trước đi, tôi sẽ cho người liên lạc với cậu." Hình Triêu Huy nói xong liền gác máy.
Chuyện này làm Hình Triêu Huy rất khó giải quyết, y chủ quản cục bốn Quốc An, công tác phía Mỹ không thuộc phạm vi công tác của y, y sau khi suy đi tính lại, liền tới cục mười đem chuyện này nói ra với chủ nhiệm cục mười là Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân nghe thấy chuyện này cũng có chút sợ hãi, cô ta nói: "Cố Giai Đồng đã chết ư?"
Hình Triêu Huy gật đầu nói: "Trương Dương đã tới nước Mỹ rồi, hắn nói trước khi Cố Giai Đồng gặp chuyện không may, có người gọi điện thoại đe dọa hắn.
Chương Bích Quân nhíu mày, nói khẽ: "Anh là nói, cái chết của Cố Giai Đồng không phải là bất ngờ, mà là có người là có người sắp đặt."
Hình Triêu Huy thở dài nói: "Người mà tôi lo lắng là Trương Dương, hắn vừa tới nước Mỹ, FBI đã tìm tới hắn, tôi thật không biết vì sao người Mỹ lại vô duyên vô cớ nhắm vào hắn? Lần này hắn tới nước Mỹ cũng không phải là vì chấp hành nhiệm vụ của chúng ta."
Chương Bích Quân nói: "Tính tình của Trương Dương anh cũng biết đấy, vì báo thù cho Cố Giai Đồng, hắn sẽ bất chấp mọi giá."
Hình Triêu Huy nói: "Tôi cũng lo lắng điểm này, tôi sợ hành động báo thù của hắn sẽ ảnh hưởng đến tổ chức của chúng ta."
Chương Bích Quân nói: "Phải ngăn cản hắn!"
"Làm thế nào đây, sự vụ ngoài nước không thuộc phạm vi của cục bốn chúng tôi."
Chương Bích Quân nói: "Chuyện này để tôi xử lý." Sau khi nói xong, cô ta tạm dừng một chút rồi nói khẽ: "Khi cần thiết, có lẽ phải phủ nhận tất cả liên hệ giữa chúng ta và hắn."
]Hình Triêu Huy từ trong những lời này của Chương Bích Quânđã ý thức được gì đó,y trong lòng thầm thở dài, tiền cảnh của thằng ôn này chỉ sợ không được lạc quan như vậy.
Bạch Chí Quân bỗng nhiên phát hiện hai chiếc Acura màu đen đang đuổi theo họ, hắn hơi ngẩn ra, cả kinh nói: "Bọn họ đuổi theo rồi!"
Trương Dương nói: "Sinh nghi ư?"
Bạch Chí Quân có chút khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ? Anh tiếp tục giả chết đi!"
Giả chết đối với Trương Dương mà nói không có bất kỳ khó khăn gì, hắn lại một lần nữa xuống, Bạch Chí Quân chậm rãi đppx xe jeep ở ven đường, hai chiếc xe Acura một trước một sau kẹp xe jeep của gã ở giữa
Năm tên đặc công của cục điều tra liên bang giơ súng lên nhắm vào xe jeep, Mike hét lớn: "Xuống xe! Tất cả đều xuống xe cho tôi!"
Bạch Chí Quân nghe rõ hết, hắn là đang nói tất cả xuống xe, chẳng lẽ chuyện Trương Dương giả chết đã bại lộ?
Bạch Chí Quân mở cửa xe, giơ hai tay lên bước xuống, vừa xuống xe, đã bị một gã đặc công cục điều tra liên bang tóm lấy cánh tay, thô lỗ ấn lên mui ô tô, Bạch Chí Quân giận dữ hét: "Các vị muốn làm gì? Tôi là nhân viên công tác của lãnh sự quán Trung Quốc trú tại New York, tôi muốn kháng nghị nghiêm trọng với chính phủ của các vị!"
Mike hừ lạnh một tiếng, đi tới cạnh Bạch Chí Quân, từ áo khoác của gã lấy ra một viên gì đó nho nhỏ, đây là Mike vừa rồi thừa dịp Bạch Chí Quân không chú ý lưu lại trên người gã, Trương Dương chết quá đột ngộ, Mike rất hoài nghi đối với việc này cho nên mới động chút thủ cước, nhưng không ngờ thật sự phát hiện chuyện Trương Dương giả chết.
Hai đặc công của cục điều tra liên bang dùng súng nhằm vào Trương Dương đang nằm giả chết ở ghế sau: "Đứng lên!"
Trương Dương từ tình huống ở hiện trường đã ý thức được bị bọn họ vạch trần, hắn mở hai mắt ra, chậm rãi ngồi dậy,lạnh lùng nói: "Có chút thủ đoạn!" Trương Dương vừa rời khỏi ô tô, một gã đặc công của cục điều tra liên bang dùng súng chỉ vào đầu của hắn, một người khác muốn vặn tay hắn.
Tốc độ động tác của Trương Dương vượt qua cực hạn tưởng tượng của đối phương, thân thể hắn đột nhiên vọt về phía tên đặc công cầm súng, khi đối phương nhấn cò, tay trái của Trương Dương đã hất cánh tay của hắn lên, viên đạn mất đi chính xác. Bùmmột tiếng bắn lên trời, cơ hồ là đồng thời, Trương Dương một cước đá một tên đặc công khác ngã xuống đất. Sau đó Trương Dương vặn cánh tay cầm súng của tên đặc công cầm súng, cánh tay của tên đặt công đó lập tức bị trật khớp, Trương Dương cướp lấy súng của hắn, giơ súng lên nhắm thẳng vào đầu hắn, lạnh lùng nói: "Toàn bộ bỏ súng xuống!"
Mấy tên nhân viên của liên bang rõ ràng đã thiếu sự tính toán đầy đủ về thân thủ của Trương Dương, tất cả đều ngây ra đó.
Mike dùng súng chỉ vào đầu Bạch Chí Quân, gậy ông đập lưng ông, người Mỹ cũng am hiểu sâu đạo lý này. Mike lớn tiếng nói: "Anh buông trước!"
Trương Dương gật đầu, hắn bỗng nhiên cầm lấy súng nhắm ngay tên đặc công bị hắn đá ngã xuống đất vẫn chưa bò lên được rồi nhấn cò. Bùm một tiếng, phần chân của tên đặc công đó bị trúng đạn, đau đến nỗi hét thảm như lợn bị chọc tiết. Đây là Trương đại quan nhân còn thủ hạ lưu tình, một súng này chỉ bắn vào thịt đùi của đối phương, không làm bị thương tới xương.
Trương Dương nâng súng nhắm ngay vào đầu của hắn: "Tất cả đều bỏ súng xuống cho tôi, nếu không, phát súng tiếp theo tôi sẽ bắn vỡ đầu hắn!" Trương đại quan nhân đã bị cừu hận che mờ hai mắt, hắn muốn báo thù cho Cố Giai Đồng, ai ngăn cản ta phải chết! Dưới tình huống trước mắt phải dùng thủ đoạn phi thường để chấn nhiếp đối phương, hai kẻ mạnh gặp nhau thì phải so xem ai liều hơn.
Mặt Mike trở nên tái nhợt, hắn mấp máy môi, cuối cùng cũng giơ hai tay lên, ném súng xuống đất.
Trương Dương đợi cho tất cả bọn họ đều bỏ súng xuống mới chế trụ huyệt đạo của hai tên đặc công bên cạnh, hắn đi đến trước mặt Mike, tóm lấy cổ áo của hắn, dí súng lên đầu hắn, bức hắn nằm úp lên nắp che động cơ ô tô.
Mike cười lạnh nói cười lạnh nói: "Anh có biết anh đang chống lại ai không?"
Bạch Chí Quân nhìn thấy tình cảnh Trương Dương vừa rồi đấu súng với FBI, cũng không khỏi bị sự điên cuồng và lãnh khốc của hắn chấn cho sợ hãi, vội vàng nhắc nhở Trương Dương: "Bọn họ là FBI đấy!"
Trương Dương dùng họng súng dí vào đầu Mike: "Tao đ*t cả FBI! Mày đi theo tao làm gì? Đám chó chúng mày đi theo tao làm gì?"
Mike mặc dù có chút sợ hãi, nhưng hắn nghe không hiểu Trương Dương đang nói gì, Trương Dương nói với Bạch Chí Quân: "Phiên dịch cho hắn nghe!" Bạch Chí Quân bất đắc dĩ lắc đầu, phiên dịch lại lời nói của Trương Dương cho Mike.
Mike nói: "Anh là gián điệp, chúng tôi không cho phép anh thực hiện hành động gián điệp trên mảnh đất của chúng tôi!"
"Gián cái con mẹ mày!" Trương Dương vung tay lên đấm vào mặt Mike, sau đó điểm huyệt đạo của hắn.
Bạch Chí Quân cười khổ nói cười khổ nói: "Đừng đùa nữa, cứ tiếp tục làm như vậy là không xong đâu?" Bạch Chí Quân vừa nghĩ tới ảnh hưởng ngoại giao có thể vì vậy mà sinh ra, nhất thời đau đầu không thôi, gã thật sự là hối hận vì sao lại dính vào vũng nước đục này.
Trương Dương giơ súng chỉ vào hai đặc công FBI khác: "Nằm sấp xuống!"
Hai người bị dọa cho bộp một cái nằm xuống đất, không đợi Trương Dương phân phó, hai tay hai tay ôm gáy, thân thể nằm dán xuống đất, Trương Dương nói: "FBI gì chứ? Con mẹ nó tòa là hạng giá áo túi cơm!" Hắn bước tới điểm huyệt đạo của hai người, sau đó đi lên một chiếc xe jeep Acura màu đen trong đó.
Bạch Chí Quân có chút khẩn trương chạy tới chỗ hắn, Trương Dương giơ súng lên. Bùm một phát đạn bắn lên mặt dất, mặt đường bị nứt ra một vết đạn, dọa cho Bạch Chí Quân đứng ngây ra như phỗng, gã không ngờ Trương Dương lại chĩa súng vào mình.
Trương Dương nói: "Anh không cần đi theo tôi, từ giờ trở đi, chuyện của tôi do tôi tự làm chủ, lãnh sự quán, bộ ngoại giao gì đó, toàn bộ không có liên quan gì tới tôi!" Nói xong hắn hung hăng đóng sầm cửa, lái xe về đằng xa.
Bạch Chí Quân nhìn mấy nhân viên FBi nằm trên đất, lại nhìn xe jeep đã đi xa, gã thở dài một hơi, thằng ôn này thật sự là một phiền toái, gã không dám tiếp tục ở lại, khởi động xe, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Trương Dương sở dĩ lựa chọn tách ra với Bạch Chí Quân là có nguyên nhân, hắn gia nhập Quốc An cũng không phải chỉ trong thời gian ngắn, biết một khi có FBI nhúng tay, hành động của mình ở nước Mỹ sẽ bị người khác coi là có tính chất gián điệp, bất kể hắn tình nguyện hay không tình nguyện thì chuyện này sẽ chỉ trở nên càng ngày càng phiền toái. Hắn không muốn vì chuyện của mình mà kéo cả lãnh sự quán New York vào.
Từ sau khi tới nước Mỹ, hộ chiếu bị mất, tấn công cảnh sát rồi lại tấn công cảnh sát, đánh cả FBI, còn từ trong tay họ lấy đi một chiếc xe jeep Acura xa hoa, phiền toái mà Trương Dương gặp phải đã càng lúc càng lớn.
Hắn ở trong xe jeep tìm được một chiếc di động, bởi vì lo lắng bên trên có hệ thống theo dõi, Trương Dương ném đưa điện thoại di động ra ngoài cửa sổ. hắn ở cửa ra phía trước lái thật nhanh, trước tiên triệt để kiểm tra xemtrên xe có hệ thống theo dõi GPS hay không, hắn đối với kỹ thuật của phương diện này cũng có chút hiểu biết, rất nhanh ở trên xe tìm được hệ thống định vị toàn cầu, hắn dùng đồ phá hỏng nó, sau đó ở trạm điện thoại công cộng gọi cho Bạch Chí Quân.
Bạch Chí Quân nhận được điện thoại của hắn, tình tự có chút kích động: "Trương Dương, anh không thể tiếp tục làm vậy được. Cái chết của Cố Giai Đồng chỉ là ngoài ý muốn, anh mau đến lãnh sự quán New York đi, chúng tôi sẽ tận sức anh rời khỏi nơi này."
Trương Dương nói: "Tôi sở dĩ gọi điện thoại là muốn nói với anh rằng, chuyện của tôi không có liên quan gì tới lãnh sự quán, không cần các anh chịu trách nhiệm vì tôi, cái chết của Giai Đồng không phải là ngoài ý muốn, tôi muốn tìm ra tên hung thủ đó."
"Anh có nghĩ tới hành vi của anh sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho quốc gia không?"
"Tất cả những gì mà tôi làm không liên quan gì tới quốc gia cả!" Trương Dương muốn gác điện thoại.
Bạch Chí Quân nói: "Trương Dương, người nhà của Cố Giai Đồng đã tới, bọn họ đang tới thành phố thác nước Niagara, chuyện này chuyện này giao cho bọn họ giải quyết đi!"
Trương Dương ngẩn người, vẫn gác máy.
Trương Dương ngay sau đó lại liên hệ với Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy cũng đang đợi điện thoại của hắn, những gì mà Trương Dương làm ở nước mỹ phía Quốc An cũng biết, nước Mỹ nói: "Trương Dương,cậu đang ở đâu?"
Trương Dương nói: "Nước Mỹ!"
Hình Triêu Huy nói: "Đình chỉ tất cả hành động, lập tức tới lãnh sự quán lãnh sự quán, bọn họ sẽ giúp cậu trở về quốc nội."
Trương Dương nói: "Xin lỗi, tôi không thể nghe theo ông được."
Hình Triêu Huy nói: "Trương Dương, nếu cậu khư khư cố chấp, chúng tôi sẽ không thể giúp cậu được."
Trương Dương nói: "Sếp, ông là đang uy hiếp tôi ư?"
Hình Triêu Huy nói: "Cậu quên rồi ư, tất cả của chúng ta đều phải phục tùng lợi ích của quốc gia, cậu đã làm kinh động đến FBI, cậu phải hiểu rằng, bản thân là đang ở nước Mỹ, cậu không hiểu tiếng Anh, ở nước Mỹ, cho dù cậu có bản sự lớn bằng trời, chỉ cần FBI theo dõi cậu, cậu lên trời xuống đất, bọn họ đều có thể lôi cậu ra."
Trương Dương nói: "Vậy thì để họ thử xem!"
Hình Triêu Huy lớn tiếng nói: "Nếu cậu khư khư cố chấp, cục lý sẽ không phụ trách đối với chuyện của cậu nữa."
Trương Dương lớn tiếng nói: "Tôi không cần bất kỳ ai phụ trách cho tôi, chuyện của tôi tôi tự mình gánh vác!"
Hình Triêu Huy trầm mặc một lát, y cuối cùng nói: "Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu lập tức liên hệ với hắn, có lẽ hắn có thể giúp cậu một chút, đây là điều duy nhất mà một người bạn như tôi có thể làm!"
Cố Doãn Tri nhìn di vật của con gái, trong đôi mắt đầy tang thương lộ ra một sự bi thương khó có thể hình dung được, ông ta mím môi, cầm hộ chiếu của con gái, nhìn ảnh chụp bên trên, yết hầu không ngừng run run, ông ta đang cố gắng khống chế sự bi thương của mình.
Cố Minh Kiện nhìn di vật của chị gái, nước mắt đã chảy, Cố Doãn Tri nói khẽ: "Minh Kiện, lau nước mắt đi, thu thập đồ của chị con."
Cố Minh Kiện gật đầu, vừa khóc vừa thu thập di vật của chị gái.
Thư Anh Hằng nhẹ nhàng vỗ vai Cố Doãn Tri, chứng kiến vị lão bằng hữu này đã tới tuổi thất thập cổ lai hi mà còn phải chịu đựng nỗi đau mất con, Thư Anh Hằng cũng cảm thấy vô cùng thông cảm, y nói khẽ: "Doãn Tri huynh, cố nén bi thương!"
Cố Doãn Tri gật đầu, giọng nói trầm thấp: "Đa tạ sự hỗ trợ của anh."
Thư Anh Hằng nói: "Chúng ta đều là lão bằng hữu, loại chuyện này vốn chính là điều mà tôi nên lfam."
Cố Doãn Tri nói: "Thi thể của Giai Đồng thủy chung vẫn chưa tìm được, theo lý thì phải chăng vẫn còn tồn tại hi vọng sống sót?" Tim ông ta đã tan nát, kỳ thật khi ông ta hỏi câu này cũng đã có được đáp án rồi.
Thư Anh Hằng có thể lý giải tâm tình của Cố Doãn Tri, y giải thích: "Từ sau khi Giai Đồng gặp chuyện không may vào sáng sớm ngày đó, đội cứu viện đã bắt đầu công tác tìm kiếm, phía Mỹ đã tận hết lực lượng để cứu viện, ở đoạn hạ du sống Niagara, thậm chí bao gồm cả hai bờ sông cũng đều tìm kiếm cả rồi, thuyền, trực thăng, phi cơ toàn bộ đều xuất động, tất cả nơi có thể tìm đến đều là kiểm tra hết rồi, hiện tại đã qua hơn tám mươi tiếng đồng hồ, đã qua thời gian cứu viện hoàng kim là 72 tiếng, cho dù là xe jeep rơi vào trong khe sâu, Giai Đồng có thể may mắn sống sót, nhưng hiện tại..."
Cố Doãn Tri lắc đầu, ngăn y tiếp tục nói, Cố Doãn Tri nói: "Đừng nói nữa, tôi hiêu rồi, tôi hiểu hết rồi."
Thư Anh Hằng nói: "Anh từ lúc xuống phi cơ đến bây giờ vẫn chưa kịp ăn cơm, tôi mời anh đi ăn nhé."
Cố Doãn Tri nói: "Tôi muốn tới hiện trường nơi tìm được di vật của con gái!"
Thư Anh Hằng nói: "Được!"
Ô tô chậm rãi đi dọc theo sông Niagara, cha con Cố Doãn Tri cũng không có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp ở dị quốc, bọn họ đắm chìm trong nỗi đau mất đi thân nhân, Cố Doãn Tri nói: "Cảnh sát nói thế nào!"
Thư Anh Hằng nói: "Căn cứ vào điều tra của cảnh sát trước mắt, đây là một tai nạn giao thông." Nói tới đây, y bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Doãn Tri huynh, vị hôn phu của Giai Đồng có phải tên là Trương Dương hay không?"
Cố Doãn Tri và Cố Minh Kiện đều ngây ra, thật ra hai cha con họ sớm đã biết quan hệ giữa Cố Giai Đồng và Trương Dương, nhưng tình cảm của bọn họ thủy chung không công khai, Cố Doãn Tri biết con gái có nỗi khổ riêng, thân là cha, ông ta cũng không muốn tạo cho con gái áp lực quá lớn, điềunày thủy chung là một nút thắt trong lòng ông ta. Cố Doãn Tri không trả lời câu hỏi của Thư Anh Hằng, bởi vì ông ta không biết nên trả lời như thế nào.
Thư Anh Hằng nói: "Trương Dương cũng đã đến nước Mỹ, hơn nữa vừa đến Mỹ đã đánh mất hộ chiếu, tập kích cảnh sát nước Mỹ, chọc vào FBI, tuyên bố rằng Giai Đồng là bị người ta hại chết, hiện tại toàn bộ cảnh sát của thành phố thác nước Niagara đều đang đi bắt hắn.
Nội tâm Cố Doãn Tri khẽ động: "Có thể liên hệ với hắn không?"
Thư Anh Hằng lắc đầu: "Hắn đã chủ động liên hệ với lãnh sự quán, tôi bảo Bạch Chí Quân đi đón hắn đến lãnh sự quán, muốn giúp hắn rời khỏi nước Mỹ, nhưng không ngờ tìm được hắn rồi, thằng ôn này cũng thực sự có chút năng lực, đánh ngã năm tên nhân viên liên bang, còn dùng súng bắn bị thương một người, lấy súng và ô tô của họ rồi bỏ chạy, hiện tại không ai biết hắn đi về đâu, phía Mỹ đang muốn chúng ta giải thích."
Cố Doãn Tri nói: "Giúp tôi liên hệ với hắn, tôi muốn gặp hắn!"
Cố Doãn Tri kiên trì muốn tới nơi phát hiện di vật của con gái là có nguyên nhân, người của đảng cộng sản tuy rằng là người vô thần, nhưng con người ta ai cũng có tình cảm, đối mặt với sự mất người thân, Cố Doãn Tri không đành lòng để hương hồn của con gái phải ở lại Bắc Mĩ lạnh lẽo, nếu thật sự trời cao có linh, y tin rằng con gái ở tên trời có thể nhìn thấy mình đang đến đây.
Cố Doãn Tri yên lặng đi tới bờ hồ, Thư Anh Hằng không hề xuống xe, y biết Cố Doãn Tri đến đây là để tưởng nhớ con gái, y không muốn làm phiền niềm thương nhớ của vị lão hữu này.
Cố Minh Kiện đi theo cha tới bờ sông, gã phát giác bóng dáng cao lớn của cha trở nên còng đi nhiều, chị gái qua đời đối với cha là một đả kích cực lớn, Cố Minh Kiện lần đầu tiên ý thức được mình nên trưởng thành hơn, nên gánh vác trách nhiệm chiếu cố cha, chiếu cố em gái.
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Minh Kiện, bật lửa!"
Cố Minh Kiện lấy bật lửa ra, nhìn thấy cha đang cầm túi da của ông ta, từ bên trong giấy bạc ra, cầm lấy bật lửa của gã, đốt giấy bạc. Cố Doãn Tri không rơi lệ, nhưng nội tâm đã dãi dầu sương gió của ông ta đang nhỏ máu, ông ta nói khẽ: "Giai Đồng! Cha tới rồi, em trai con cũng tới thăm con, cha biết, con không thích cô độc, con thích cả nhà được vui vẻ ở bên nhau, nếu con nghe thấy cha gọi con thì con về đi, theo cha về nhà!"
Cố Minh Kiện lại khóc, gã quỳ xuống trước mặt cha: "Chị, em tới rồi, chị theo em và cha về nhà đi!"
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, gió rất lạnh, trừ tiếng dòng nước chảy xiết ra thì không còn bất kỳ thanh âm nào nữa, nếu trên đời thật sự có linh hồn tồn tại, Cố Giai Đồng liệu có nghe thấy tiếng gọi của người thân hay không?