Y Đạo Quan Đồ

Chương 1992: Chương 1992: Bất cứ giá nào (2)




Văn Hạo Nam nói: Phó chủ nhiệm Kiều, tôi không hiểu ý của cô lắm.

Kiều Mộng Viện nói: Mọi người đều là lão bằng hữu, chuyện gì cũng nên nói rõ, có người nhìn thấy người của anh mang Triệu Thiên Tài đi, hắn đã phạm vào tội gì?

Văn Hạo Nam cười ha ha, nói: Triệu Thiên Tài! Phó chủ nhiệm Kiều, tôi còn thật sự không biết các người là bằng hữu, hắn lắp máy nghe trộm trên di động của tôi, nghe trộm nhân viên chính phủ quốc gia một cách phi pháp, cái này tựa hồ đã trở thành tội vi phạm an toàn quốc gia rồi đó.

Kiều Mộng Viện nói: Văn cục, có thể thả hắn không? Cho hắn một cơ hội. Không phải vì Trương Dương, Kiều Mộng Viện cũng sẽ không phải đi cầu Văn Hạo Nam.

Văn Hạo Nam thở dài nói: Mộng Viện, không phải tôi không muốn cho cô cái nhân tình này, mà là người không ở chỗ tôi, chuyện này liên quan tới an toàn quốc gia, tôi đã đưa hắn tới Quốc An rồi, hiện tại quyền quyết định không nằm trong tay tôi.

Kiều Mộng Viện nói: Một chuyện nhỏ thôi mà, việc gì phải mở rộng ảnh hưởng.

Văn Hạo Nam Văn Hạo Nam: Chuyện không liên quan tới mình thì to mấy cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu nhất cử nhất động của cô đều nằm dưới sự giám thị của người khác, tôi tin rằng cô không thể tâm bình khí hòa nói chuyện với tôi như vậy đâu, Trương Dương nhờ cô tìm tôi phải không, giúp tôi chuyển cáo tới hắn, chuyện này tôi bất lực, trước khi làm việc nên cân nhắc tới hậu quả, nếu như tôi không lầm thì hắn hiện tại đang ở bên cạnh cô đúng không?

Kiều Mộng Viện cắn cắn môi, cô ta khi nói chuyện với Văn Hạo Nam thì bật loa thoại, Trương Dương nghe thấy rõ những gì mà Văn Hạo Nam nói, nghe đến đây, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: Hạo Nam, Triệu Thiên Tài không có bất kỳ liên quan gì tới chuyện này, anh đừng làm khó hắn.

Văn Hạo Nam nói: Theo như logic của anh thì ai cũng vô tội cả, vậy ai có tội? Chẳng lẽ là tôi có tội? Các anh hoàn toàn đều vô tội, , chỉ có tôi là sai?

Trương Dương nói: Anh có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi, đừng nhắm vào bằng hữu của tôi.

Văn Hạo Nam nói: Anh sai rồi, không phải tôi nhằm vào bằng hữu của anh, là hắn chọc vào tôi trước, cho dù các anh đối với tôi làm quá đáng như vậy, tôi cũng chỉ là để giải quyết việc chung, tôi đã đưa di động của Triệu Thiên Tài tới cơ cấu tương quan, không phải tôi không muốn nể mặt anh, là vì quyền quyết định của chuyện này không nằm trong tay tôi. Văn Hạo Nam gác điện thoại chậm rãi chậm rãi đi về phía Triệu Thiên Tài, nhấc chân lên đá một phát vào bụng hắn, Triệu Thiên Tài bởi vì đau đớn mà người cong như con tôm, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn đau.

Văn Hạo Nam nói: Kiên cường đấy, ít nhất thì biểu hiện cũng giống nam nhân. Bộ hạ của hắn đi tới trước mặt hắn nói: Văn cục, xử lý người này như thế nào?

Văn Hạo Nam nói: Đưa cả người và tang vật tới Quốc An, bọn họ sẽ dùng tội gián điệp để khởi tố hắn.

Điện thoại của Văn Hạo Nam lại đổ chuông, hắn nhấc máy.

Giọng nói trầm thấp của Phan Cường vang lên: Buổi sáng Ngày mai ở đập chứa nước Phú Sơn, tôi sẽ dẫn nữ nhân của anh tới đó giao dịch, anh ngươi đưa tiểu Lâm tới.

Văn Hạo Nam nói: tôi nói rồi, chuyện giao dịch tôi sẽ quyết định.

Phan Cường nói: Văn Hạo Nam, tôi là một dân đen, mạng của tôi không đáng tiền, tôi là mái ngói còn anh là đồ sứ, cho nên anh tốt nhất đừng có bức tôi quá, ba giờ sáng ngày mai, anh tới đó một mình, nếu tôi phát hiện anh dám mang theo trợ thủ, tôi sẽ giết cô ta, cô ta chẳng những là vợ chưa cưới của anh, mà còn là người Pháp, nếu cô ta chết thì liệu có thể tạo thành ảnh hưởng quốc tế hay không nhỉ?

Văn Hạo Nam nói: Anh dám uy hiếp tôi?

Phan Cường nói: chúng ta có một chỗ khác biệt rất lớn, tôi dám giết người, tôi không sợ phạm pháp, còn anh có dám không?

Anh không nghĩ tới sống chết của mẹ con Đinh Lâm ư?

Phan Cường nói: Tôi nghĩ thông rồi, Đinh Lâm nếu chết thì tôi cũng tự sát, cho dù đau khổ cũng chỉ là là chuyện trong thời gian ngắn, Văn Hạo Nam, khả năng thì tôi không bằng anh, nhưng tôi có gan hơn anh! Ba giờ sáng ngày mai, anh nếu không tới thì tôi trước tiên sẽ móc mắt nữ nhân này xuống, anh nếu dám mang theo ai tới, tôi sẽ tặng thêm của anh hai cái tai của cô ta.

Văn Hạo Nam nói: Tôi cảnh cáo anh...

Phan Cường căn bản không cho hắn cơ hội đe dọa, quyết đoán gác máy.

Văn Hạo Nam căm giận đi tới trước mặt Triệu Thiên Tài rồi nắm tóc hắn lên, nhìn thẳng vào hai mắt hắn: Đám người chúng mày thông đồng lại hại tao phải không? Phải không hả? Lửa giận Trong lòng hắn lúc này đột nhiên bạo phát, nhắm vào Triệu Thiên Tài mà đấm đá một trận, Triệu Thiên Tài dưới cơn tra tấn của hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Cho tới lúc tiếng chuông di động lại vang lên, Văn Hạo Nam mới dừng tay, cầm di động nhìn số rồi đi ra cửa.

Người Gọi điện thoại tới là Lý Vĩ, hắn tới chỗ của Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam ra ngoài cửa, nhìn thấy Lý Vĩ đứng trước xe jeep quân dụng, hắn cười cười với Lý Vĩ, nụ cười vô cùng gượng gạo, với tâm tình của hắn lúc này quả thực có chút cười không nổi.

Lý Vĩ nói với hắn ý đồ lần này tới đây của mình: Phu nhân bảo tôi tới đây giúp anh. Văn Hạo Nam mím môi nói: Tự tôi có thể giải quyết. Có thể là bởi vì hai ngày này quá vất vả, giọng nói của hắn có chút khàn khàn.

Lý Vĩ nói: Phu nhân không muốn Sophia tiểu thư gặp chuyện không may, phương diện này tôi có chút kinh nghiệm.

Văn Hạo Nam nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn gật đầu.

Lý Vĩ nói: Anh bắt được tên nghe trộm đó chưa?

Văn Hạo Nam nói: Người của Trương Dương, tôi chuẩn bị đưa hắn tới Quốc An. Xử lý với tội gián điệp.

Lý Vĩ nói: Có từng nghĩ tới phu nhân không muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh anh và hắn huynh đệ tương tàn không?

Hắn không phải là huynh đệ của tôi! Văn Hạo Nam lớn tiếng nói.

Lý Vĩ có chút bất đắc dĩ nhìn Văn Hạo Nam rồi nói khẽ: Hạo Nam, có một số lời tôi không biết có nên nói hay không.

Anh nói đi, chúng ta là người một nhà, không có gì mà phải dấu cả. Văn gia trước giờ chưa từng coi Lý Vĩ là người ngoài.

Lý Vĩ nói: Trương Dương thật ra không nợ Văn gia gì cả, năm đó hắn đã cứ tiểu thư. Năm đó cha ẹm anh tới châu Âu, hắn đã mạo hiểm để cứu tính mạng của bọn họ, cha anh năm đó sinh bệnh cũng là hắn...

Văn Hạo Nam rất không khách khí ngắt lời Lý Vĩ: Nếu mục đích của anh tới đây tới đây để nói tốt cho vì hắn thì anh có thể nên dừng ở đây thôi, tôi thừa nhận Trương Dương quả thực đã từng làm một số việc cho nhà chúng ta. Nhưng hắn là có mục đích, Văn gia chúng ta cũng không nợ hắn, nếu không có cha mẹ tôi giúp thì hắn làm sao có được thành tựu hôm nay?

Lý Vĩ nói: Không nói tới anh nợ ai, nhưng trong mắt phu nhân thủy chung coi hắn là người trong nhà.

Văn Hạo Nam lạnh lùng nói: Tôi chưa bao giờ coi hắn là người nhà, Lý Vĩ, người này không nhiệt huyết chính trực như vẻ bề ngoài đâu, anh đừng bị mê hoặc.

Lý Vĩ thở dài, không tiếp tục khuyên nữa, hắn biết mình cho dù có nói nhiều đến mấy cũng vô ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.