Kiều Mộng Viện ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nói khẽ: Còn có thể hóa giải không?
Trương Dương nói: Tôi không vĩ đại như vậy, không làm được cái gì là lấy ơn báo oán, nhưng đối với hắn, tôi khẳng định sẽ không trả thù.
Trong ánh mắt nhìn Trương Dương của Kiều Mộng Viện hiện ra vài phần nhu tình, thời gian ở chung với Trương Dương càng lâu sẽ phát hiện trên người hắn có rất nhiều điểm sáng, đương nhiên ngoại trừ sự hoa tâm đa tình của thằng cha này.
Kiều Mộng Viện trong lúc vô ý đã lộ ra vẻ nhu tình, lại bị Trương Dương chuẩn xác bắt được, Trương đại quan nhân tuyệt đối là hạng người giỏi tóm lấy thời cơ, tình thương của thằng cha này vượt xa chỉ số thông minh của hắn, hắn duỗi tay ra ôm lấy eo thon của Kiều Mộng Viện, rồi kéo vào lòng mình. Kiều Mộng Viện bị hắn ôm lấy, biết rõ minh nên giãy dụa, nhưng ngay cả một chút xíu sức lực cũng không có, mặt đỏ bừng nói: Anh buông ra.
Trương đại quan nhân nói: Buông cô ra cũng không phải là không được, nhưng cô trước tiên hôn tôi một cái đã.
Kiều Mộng Viện sẳng giọng: Anh vô sỉ!
Trương đại quan nhân nói: Đây là ưu điểm của tôi đấy.
Kiều Mộng Viện thật sự là bất lực với hắn, nói khẽ: Anh nhắm mắt lại.
Trương đại quan nhân mỉm cười nhắm mắt lại, Kiều Mộng Viện lấy hết dũng khí giống như chuồn chuồn lướt nước hôn phớt qua môi hắn một cái, nhưng không ngờ Trương Dương đã dùng tay ghì chặt lấy cô ta. Môi của hai người dằng co một lúc, tay của Trương đại quan nhân vuốt ve cặp đùi nhẵn nhụi của Kiều đại tiểu thư, trong lòng sảng khoái khó có thể hình dung. dục vọng trong lòng Thằng cha này cũng theo chỗ đó của thân thể mà nhanh chóng bành trướng, tay hắn vừa thò vào trong váy ngắn của Kiều Mộng Viện thì môi bỗng nhiên đau nhói. Chính là bị Kiều Mộng Viện cắn một cái, mặt đẹp mông lung như sương khói, nói: Đừng... anh.. còn phải đi cứu người mà...
Trương đại quan nhân lúc này thần trí mới tỉnh táo hơn một chút, lưu luyến không rời thu hồi ma trảo của mình: À... nhưng mà sao tôi cảm thấy mình mới là người cần được cứu nhỉ?
Kiều Mộng Viện ngồi cách hắn một khoảng, cúi đầu, thẹn thùng vô hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình rồi nói khẽ: Anh cẩn thận một chút... Nếu không phải cô ta bị Trương Dương khiến cho tâm thần hoảng loạn thì nhất định muốn kiên trì đi cùng với Trương Dương.
Ba giờ sáng, mưa đêm đã tạnh dần, một chiếc xe jeep quân dụng xuất hiện trên đường phía trước đập chứa nước Phú Sơn. Chiếc xe này vừa xuất hiện thì Phan Cường trốn trong rừng cũng phát hiện.
Hai ngòn đèn ô tô lấp loáng trên đường núi, cho tới lúc đén tới gần, Phan Cường mới bỏ kính viễn vọng xuống, hắn cẩn thận quan sát tình huống chung quanh, trừ chiếc xe jeep quân dụng này ra thì không còn chiếc xe nào cả, xem ra Văn Hạo Nam cũng thực sự giữ lời hứa.
Xe jeep Quân dụng chậm rãi tới địa điểm ước định, Văn Hạo Nam mở cửa xe bước xuống, trên đập lớn không có một bóng người, hắn đang nhìn xung quanh thì Nghe thấy động cơ xe máy vang lên. Một chiếc xe máy từ xa lái tới.
Văn Hạo Nam nheo mắt lại, tay hắn đặt lên súng lục giắt bên hông.
Xe máy còn cách Văn Hạo Nam năm thước thì dừng lại. Lái xe xoay người xuống xe. Văn Hạo Nam liếc một cái liền nhận ra người này chính là lái xe Lưu Tân Sinh của Đinh Lâm, cũng chính là Phan Cường đã bắt cóc Sophia.
Ánh mắt hai người lạnh lùng nhìn nhau, đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương trong ánh mắt của đối phương.
Văn Hạo Nam nhìn nhìn ra phía sau Phan Cường: Người đâu?
Phan Cường nói: Đinh Lâm đâu?
Văn Hạo Nam nói: Trong xe!
Phan Cường bỗng nhiên lấy súng lục ra, dí vào trán Văn Hạo Nam rồi gầm lên: Dẫn tôi đi gặp cô ta! Khoảnh khắc hắn móc súng lục ra, Văn Hạo Nam dùng tốc độ không kém gì hắn cũng rút súng, dí vào ngực hắn.
Văn Hạo Nam lắc đầu nói: Trước khi tôi thấy Sophia thì anh đừng hòng.
Phan Cường cười gằn nói: Nếu không cho tôi xác nhận Đinh Lâm bình an vô sự thì giao dịch tối nay của chúng ta coi như kết thúc!
Văn Hạo Nam gật đầu, hắn dẫn Phan Cường tới trước tới rồi mở cửa xe, Phan Cường nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy Đinh Lâm đang an vị bên trong xe, một tay còn bị khóa lên tay nắm cửa, trên lưng cô ta đeo một cái túi du lịch, miệng thì bị bịt, trêm mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Phan Cường kích động nói: Tiểu Lâm, em đừng sợ, anh tới rồi, anh nhất định sẽ dẫn em bình an rời khỏi nơi này, anh nhất định... Đinh Lâm ở trong lòng hắn là cực kỳ quan trọng, nếu không Phan Cường cũng sẽ không xả thân vì cô ta như vậy.
Văn Hạo Nam lạnh lùng ngắt lời Phan Cường: trong Túi du lịch toàn là bom, chỉ cần tôi ấn cái điều khiển từ xa này thì cô ta và ô tô sẽ cùng nhau tan thành mây khói.
Phan Cường nhìn Văn Hạo Nam, trong ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, hắn bật cười: Anh không dám, với khoảng cách ngắn như vậy thì anh không dám đâu!
Văn Hạo Nam cười nói: Trên đời này không có chuyện gì là tôi không dám làm cả, Phan Cường, hiện tại giao Sophia ra đây cho tôi!
Phan Cường nói: Anh trước tiên cởi bom trên người cô ta đã.
Văn Hạo Nam nói: Nếu chúng ta đều chết ở chỗ này, Sophia khẳng định sẽ hội an có đúng không?
Phan Cường nói: Cô ta sẽ đói chết! Không, cô ta sẽ ngạt thở mà chết, nếu tôi không quay về trong vòng một tiếng thì tôi sẽ bởi vì thiếu không khí mà chết ngạt.
Văn Hạo Nam nói: Con người ai mà chả chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Anh không màng tới sự sống chết của cô ta ư? Phan Cường giận dữ hét.
Văn Hạo Nam nói: Như nhau cả thôi, nếu anh thực sự để ý tới sự sống chết của Đinh Lâm thì anh hiện tại đã buông súng rồi.
Đinh Lâm ở bên trong xe liều mạng lắc đầu, cô ta muốn cản trở Phan Cường làm như vậy.
Từ ánh mắt của ánh mắt cũng đã nhìn ra hắn đang do dự.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phát ra tiếng phốc, từ gầm xe bắn ra một viên đạn, trúng ngay mắt cá chân phải của Phan Cường, Phan Cường hét lớn một tiếng, người hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất, Văn Hạo Nam giống như một con báo lao tới, túm lấy cổ tay hắn rồi đè Phan Cường xuống đất.
Hai người vật lộn trên đường, Lý Vĩ ngay lập tức từ chỗ ẩn thân dưới thân xe chui ra, giúp Văn Hạo Nam chế trụ Phan Cường.
Phan Cường dùng đầu húc về phía Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam thụi một cú thật mạnh vào mặt hắn, đánh cho mặt Phan Cường đầy máu, sau đó tóm lấy cổ áo hắn rồi giận dữ hét: Sophia ở đâu?
Phan Cường nghiến răng nghiến lợi nhìn Văn Hạo Nam rồi chỉ cười lạnh điên cuồng.
Văn Hạo Nam liền đánh vào mặt hắn liên tục mấy quyền, hắn móc súng lục ra, dí thẳng vào mặt Phan Cường rồi hét lớn: Tao cho mày một cơ hội, ba, hai...
Phan Cường điên cuồng cười nói: Có gan thì anh nổ súng đi, tôi nếu chết thì nữ nhân của anh cũng phải chôn cùng tôi!
Văn Hạo Nam giơ báng súng lên hung hăng nện vào miệng hắn, một cái răng cửa của Phan Cường bị đập gẫy.
Lý Vĩ ngăn cản Văn Hạo Nam tiếp tục nổi cơn điện, hắn nói với Phan Cường: Sophia vô tội, anh cũng không muốn hại chết một tính mạng vô tội đúng không?
Phan Cường nói: Trừ phi thả chúng tôi ra, dưỡng khí cung cấp cho cô ta cũng không nhiều đâu. Nếu các anh muốn giữ lại mạng sống cho cô ta thì tốt nhất hãy thả tôi.
Lý Vĩ nhìn Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam dùng họng súng dí vào Phan Cường: Tôi sẽ không nhượng bộ, anh đừng si tâm vọng tưởng.
Lý Vĩ nói: Sophia chắc ở ngay gần đây đây thôi, Hạo Nam, tôi lập tức thông tri nhân thủ triển khai tìm kiếm rải thảm vùng này, có lẽ sẽ có phát hiện.
Văn Hạo Nam còng Phan Cường lại rồi đẩy vào trong ô tô.
Đinh Lâm nhìn Phan Cường mặt đầy máu, mắt trào ra hai hàng lệ trong suốt
Phan Cường nói khẽ: Tiểu Lâm, đừng khóc, ít nhất thì một nhà ba người chúng ta cũng được ở bên nhau, vĩnh viễn được ở bên nhau... Hắn đã đánh giá thấp Văn Hạo Nam, chính xác mà nói thì hắn đã đánh giá cao tình cảm của Văn Hạo Nam đối với Sophia, hắn cho rằng Văn Hạo Nam không dám mạo hiểm Sophia sẽ bị giết mà ra tay với mình, sự thật chứng minh hắn đã sai rồi.
Giữa Thanh Vân tự và nhà máy gia công gỗ Phú Sơn có một dãy lều, đã sớm bị bỏ hoang, Trương Dương đá văng từng cái cửa, phát hiện trong đó đều không có một bóng người.
Tìm kiếm trong ngoài lều gần một tiếng đồng hồ, Trương Dương vẫn không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào của Sophia, địa điểm Triệu Thiên Tài đánh giấu chắc là ở vùng này, nhưng tình trạng tìm kiếm thực tế lại khiến Trương Dương cảm thấy thất vọng. Một gian lều trong đó chắc là từng có người tới, Trương Dương ở trên mặt đất xi măng dựng lều phát hiện vết bánh xe, theo vết bánh xe này, hắn tiếp tục tìm kiếm về phía trước, vết bánh xe kéo dài về phía đập chứa nước của núi Phú Sơn.
Sau khi tiến vào đường xi mặng thì mất vết bánh xe.
Trương Dương quay người nhìn về phía chùa thì phát giác mình cách chùa khoảng chừng ba dặm, vị trí này với nhà máy gia công gỗ vừa hay hình thành hình tam giác, nơi này tựa hồ phù hợp với miêu tả của Triệu Thiên Tài. Nhưng chung quanh không hề có bất kỳ vật kiến trúc nào, không, phải nói là có một, đó chính là cầu hình vòm vắt ngang sông dưới chân mình.
Trước đây lòng sông nơi này sớm đã khô cạn, bởi vì do mưa to nên nước lũ từ trên núi không ngừng đổ xuống, thế nên con sông này mới mới khôi phục một chút sức sống. Điểm cao nhất của cầu cách mặt nước bên dưới chừng bằng tòa nhà năm tầng. Trương Dương dọc theo dốc cầu mà tìm kiếm, cuối cùng ở trong một cái cống nhỏ bên mặt cầu tìm được Sophia cả người bị nhết trong túi.