Lúc An Chí Viễn nghe thấy Trương Dương nói không còn làm ở sở thương mại, hắn cũng thấy bất bình thay cho Trương Dương, cả giận lớn tiếng nói: “Lý nào lại như thế được? Một cán bộ trẻ cả tố chất lẫn năng lực đều khá như ngươi, mà bọn họ lại đối đãi như vậy mà coi được sao? Ngươi có muốn ta phản ánh lên huyện uỷ một tiếng không?” An Chí Viễn là thực lòng mới nói như vậy, hắn cũng thấy tiếc nuối cho một gã cán bộ trẻ luôn nhiệt tình với công việc, lại có năng lực như Trương Dương. Đến tuổi này rồi, đã gặp qua không ít lãnh đạo cấp cao ở nhiều nơi, thế nhưng được hắn coi trọng như Trương Dương, cũng chẳng có mấy người cả.
Trương Dương cười cười, chán nản lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài, thế nhưng đây không chỉ là chỉ thị của huyện uỷ mà còn là ý kiến của riêng ta nữa!”
“Vì sao?” An Chí Viễn kinh ngạc hỏi lại.
Trương Dương nhẹ nâng chén trà lên ngửi ngửi một chút rồi nhập một ngụm nhỏ, xong xuôi mới chậm rãi nói: “Ngài không biết đó thôi, công việc chính của bọn ta chỉ là nhắm vào khoản đầu tư của ngài. Hiện giờ hợp đồng đã được ký xong, hiển nhiên sự tồn tại bọn ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, có làm nữa hay không cũng giống nhau. Chắc chỉ mai mốt bọn ta cũng bị huyện uỷ dẹp bỏ mà thôi. Thà rằng xin rút từ trước còn hơn bị người khác đuổi.”
An Chí Viễn thấy Trương Dương thẳng thắn nói ra như vậy nhịn không được ha hả cười lớn.
An Ngữ Thần ngồi nghe một bên, lúc này mới xen ngang: “Ta lại thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Phải chăng là vì chuyện xấu của ngươi với vị Tần chủ tịch kia cho nên mới bị như vậy?”
Trương Dương trừng mắt nhìn lại An Ngữ Thần, lạnh lùng nói: “Cái gì mà chuyện xấu? Ta thề với trời đất, giữa ta với nàng ta chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Ngươi có thể bớt nói bậy đi một chút được không?”
An Chí Viễn cũng nghiêm mặt trách mắng: “Tiểu yêu, không được nói năng lung tung. Ta thấy Tần chủ tịch không phải hạng người như vậy!”
Nghe An lão nói như vậy, Trương Dương cũng thấy bực mình. Ngươi nói nàng ta không phải người xấu, vậy thì chẳng lẽ ta lại là người xấu sao?
An Ngữ Thần cười gật gật đầu nói: “Ta cũng thấy nàng ta không phải hạng người tiểu nhân như vậy, nếu không ngũ thúc cũng không si mê nàng ta đến vậy!”
Tâm tình Trương Dương đã không tốt rồi lại còn bị tiểu nha đầu An Ngữ Thần kia đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng hắn thầm chửi rủa tên ngũ thúc, hay chính là An Đức Hằng chết bầm kia, tự dưng ở đâu lại xen ngang chọc gậy bánh xe. Thực ra An Đức Hằng hắn cũng vô tội, cũng bởi vì Trương đại quan nhân thầm yêu trộm nhớ vị Tần chủ tịch huyện kia, giờ đột nhiên lại có một gã Trình Giảo Kim thọc gậy bánh xe, bảo sao Trương Dương chẳng đem hết tội lỗi đổ lên đầu hắn.
An Chí Viễn cười nói: “Sau này mọi chuyện ta sẽ đều để Đức Hằng giải quyết, tiểu yêu cũng sẽ giúp đỡ hắn một tay. Tuy rằng ngươi không ở sở thương mại và đầu tư nữa, thế nhưng ta tin chắc ngươi không phải là người chịu ngồi yên một chỗ!”
Trương Dương vui vẻ cười nói: “An lão cứ yên tâm, chỉ cần có thể giúp, nhất định ta sẽ không nề hà giúp đỡ các người!” Nghĩ lại một chút, hiện giờ hắn không còn là người của sở thương mại và đầu tư nữa, hiển nhiên điện thoại người ta cấp cho cũng phải trả lại. Nghĩ xong Trương Dương liền móc chiếc Motorola 8900 ra đưa cho An Ngữ Thần nói: “Giờ ta cũng chẳng còn cần dùng tới điện thoại nữa, ngươi cầm lại đi!”
An Chí Viễn chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì, An Ngữ Thần xua tay nói: “Ngươi cứ cầm lấy đi, cứ coi như là thù lao cho ngươi bấy lâu nay giúp đỡ ta! Hơn nữa sau này muốn gọi ngươi thì cũng còn có cái mà dùng nữa chứ?”
Trương Dương lại nhất quyết từ chối nói: “Ta còn máy nhắn tin, chiếc di động này thực sự ta không thể nhận được!” Vẫn là tinh thần chủ nghĩa nam quyền, hiển nhiên hắn không muốn mang ơn của An Ngữ Thần.
An Ngữ Thần có chút bực mình gắt giọng nói: “Ngươi đúng là người rắc rối nhất ta từng gặp. Nói cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi, việc gì phải phiền phức như vậy ...?” Bơi vì tức giận nên bệnh hen lại tái phát, đột nhiên thấy khó thở, vội vàng lục tìm bình xịt chữa bệnh hen trong túi áo, móc ra phun vài ngụm vào miệng. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
“Tiểu yêu! Thấy sao rồi?” An Chí Viễn có chú lo lắng hỏi.
“Không sao nữa rồi, ông nội!” Sắc mặt An Ngữ Thần cũng trở nên tái nhợt đi, miệng thì nói vậy nhưng ngực vẫn thở dốc, ngồi phịch xuống ghế.
Thấy tình trạng nàng ta chật vật như vậy, Trương Dương cũng thấy có chút áy náy. Tuy rằng tính cách nàng ta chẳng khác gì con trai, thế nhưng nha đầu này cũng không có điểm gì gọi là xấu tính. Mặc dù lúc nào cũng nóng nảy bốp chát, hở một chút ra là vung tay vung chân, nhưng lại chẳng bao giờ để bụng chuyện gì. Như việc nàng ta suốt ngày đấu đá cãi vã với Trương Dương, nhưng thực ra cũng không có thù hận sâu sắc gì, chỉ là do bản tính không muốn thua kém người khác mà thôi.
Thấy bệnh tình nàng ta càng lúc càng trở nên trầm trọng, Trương Dương cũng có chút đồng cảm, tự nhiên những bất đồng trước kia trong lòng hắn với nàng ta cũng giảm đi ít nhiều. Trương Dương thấp giọng nói: “Ngươi đừng tức giận nữa, ta nhận chiếc di động này là được rồi chứ gì? Nhưng để đáp lễ, ta sẽ dạy cho ngươi một bài tĩnh toạ điều tức khí công, hẳn là sẽ giúp ngươi rất nhiều!”
An Chí Viễn vẫn không nói tiếng nào, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ vui mừng khó hiểu/.
Nghe thấy thằng nhãi kia nói vậy, An Ngữ Thần cũng thấy vui vẻ đặc biệt, đôi mắt đẹp mở to hỏi lại: “Ngươi thực lòng muốn dạy ta? Hay là dạy ta luôn công phu điểm huyệt nữa đi?” Tuy rằng bình thường An Ngữ Thần vẫn thể hiện tính cách bốp chát nóng nảy như con trai, thế nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn là tâm tình thiếu nữ, luôn yêu thích những thứ mới mẻ.
“Ta nói An tiểu thư ngươi đó, không nên được voi đòi tiên như vậy chứ? Thực ra, ta cũng muốn dạy ngươi lắm, nhưng ta chỉ sợ chỉ số thông minh ngươi có hạn, có học cũng không thông. Ta khuyên ngươi không nên tự làm khó mình thì hơn!”
An Ngữ Thần chu cái miệng nhỏ xinh lên, giọng điệu nũng nịu nói: “Ta không cần biết là có học được hay không, chính ngươi đã chấp nhận dạy ta, không nhẽ lại tính nuốt lời sao? Sau này ngươi sẽ là sư phụ ta, phải không sư phụ?”
Trương Dương cũng biết, hắn không thể không thu vị nữ đệ tử tinh quái này, Tđành phải giả ra bộ mặt đau khổ thở dài nói: “Thôi được ... Ta cũng đành tạm thời thu ngươi làm đệ tử vậy!” Quay sang nhìn An lão rồi cười cười nói: “An lão là người từng trải, chắc cũng biết quy củ của mấy người trong giang hồ như chúng ta. Ngài nói xem, có nên để cháu gái ngài ngày dập đầu vài cái nhận ta làm sư phụ hay không?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
An Ngữ Thần mở to mắt mắng lớn: “Ngươi nói gì vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn bắt ta dập đầu nhận sư phụ, quên đi. Ta dâng trà cho ngươi, coi như là lễ bái sư là được rồi!”
“Đơn giản như vậy thôi sao?”
“Đừng có được voi đòi tiên chứ? Là câu của ngươi đó!”
Nói đến đây Trương đại quan nhân cũng tắc họng, chẳng biết đối đáp thế nào nữa, đành phải nhận chén trà bái sư từ An Ngữ Thần.
Nếu như đã thực lòng nhận người ta làm đệ tử, Trương Dương cũng không trêu đùa nàng ta như trước kia nữa mà truyền cho nàng bản lĩnh thực sự. May mắn là trước kia hắn là một đại thần y, bởi vậy cũng được đọc qua không ít võ công bí tịch trong cung, ngẫm lại một chút rồi đặt bút viết một bộ: “thái dương tâm kinh” rồi đưa qua cho nữ đệ tử An Ngữ Thần. Đây là một bộ tâm pháp nội công cơ sở, chủ yếu là để điều hoà khí công nâng cao sức khoẻ, nhưng nếu như tu luyện tới tầng nhất định sẽ có thể giữ được nhan sắc trẻ mãi không già. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
An Chí Viễn cũng chỉ biết Trương Dương tuổi còn trẻ nhưng lại có võ công siêu quần, từ ngay lần đầu gặp tiểu tử này, hắn đã có dịp được võ công trác tuyệt của Trương Dương . Nếu như tiểu yêu đã nhận hắn làm sư phụ, đây cũng là chuyện tốt cho nó. An Chí Viễn không chỉ coi trọng Trương Dương ở võ công cao cường, mà hắn cũng có lòng tin vào y thuật của Trương Dương, nếu như được Trương Dương giúp đỡ, không chừng bệnh tình của tiểu yêu sẽ khỏi hẳn, nếu như không chữa khỏi hẳn được thì chắc chắn hắn cũng có cách kéo dài tính mạng cho nó thêm được vài năm.
An Ngữ Thần đọc qua bộ tâm pháp một lượt rồi hỏi lại Trương Dương những chỗ không hiểu. Trương Dương cũng kiên trì giảng giải cho nàng nghe những chỗ vướng mắc.
An Chí Viễn cười nói: “Tiểu yêu, làm gì cũng phải từ tốn, biết trước sau, không nên vội vàng, nhất là võ công. Nhất thiết không được học liều, cứ chăm chỉ tập luyện là được rồi. Thôi, các ngươi cũng nghỉ tay đi, chúng ta ăn cơm đã!”
An Ngữ Thần gật gật đầu như đã hiểu ý. Trương Dương lại đứng dậy nói: “Xin lỗi, ta còn có việc phải đi, để khi khác vậy!”
An Chí Viễn thực tình giữ muốn lại nói: “Ta sắp phải quay lại Hồng Kông rồi, không thể ăn bữa cơm đưa tiễn ta được sao? Hay là ngươi không muốn nể mặt mũi lão gì này?”
Trương Dương nghe An lão nói vậy cũng không còn cách nào khác, đành phải ở lại dùng cơm.
Ba người bọn họ ăn cơm trưa cũng là ở nhà hàng Yến Lâm Viên ngay bên cạnh, cũng là Trương Dương kiên quyết mời bọn họ qua bên đó ăn, hắn nói bên đó có mấy món khá ngon. Trương Dương cũng biết An lão vốn là người không thích khoa trương hay phung phí, bởi vậy cũng chỉ gọi mấy món đủ ăn. Lúc An Ngữ Thần mở một chai Chivas ra, rót cho Trương Dương một chén, bỗng nhiên lại thấy hắn nhìn nhìn mình vẻ mặt có chú cổ quái. Đột nhiên nàng sực nhớ ra vụ rượu giả ở Kim Khải Việt rồi dẫn tới bao chuyện lộn xộn khác. Dường như hai người đều biết đối phương đang nghĩ gì, song song cùng nở nụ cười. An Ngữ Thần rất ít khi cười, thế nhưng lúc cười vẻ mặt băng lãnh thường ngày dường như tan biến không còn chút vết tích, chỉ còn lại sự đáng yêu trẻ trung của thiếu nữ tuổi hai mươi. Vì nàng ta cười nhưng lại không che tay nên hàm răng trắng đều lộ rõ mồn một, chỉ có điều hàm răng của nàng ta lại khá ấn tượng. Nàng ta có hẳn hai chiếc răng nanh, vừa nhỏ lại nhọn trông thực đáng yêu. Trương Dương vì quá đỗi ngạc nhiên mà khuôn mặt cũng cứng đờ lại, cứ trân ngốc ngồi một chỗ ngắm nàng ta. Lúc này thằng nhãi này mới phát hiện ra, nàng ta cũng là một đại mỹ nhân đó chứ?
Đột nhiên thấy Trương Dương nhìn chằm chằm mình, An Ngữ Thần cũng thôi cười, làm bộ mặt hung dữ trừng mắt nhìn: “Ngươi nhìn đã đủ chưa? Chưa thấy qua con gái bao giờ hay sao?”
Trương Dương cười khổ nói: “Nói thực, ta chẳng thấy ngươi giống con gái ở điểm nào!”
An Chí Viễn ha hả cười lớn bồi thêm một câu: “Cháu gái ta là tiểu yêu tinh mà!”
An Ngữ Thần lại chu cái miệng nhỏ xinh lên, giọng điệu hỡn dỗi nói: “Ông nội, sao người lại hùa theo người ta bắt nạt cháu?”
An Chí Viễn cười cười nói: “Trương Dương không phải người ngoài, hắn chẳng phải là sư phụ ngươi sao?”
Trương Dương cũng nghiêm mặt lại, tủm tỉm cười nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Nói đi nói lại thì ta là trưởng bối của ngươi, vậy mà ngươi chẳng có chút tôn kính nào như thế vậy?”
“Ngươi ... Ngươi bắt nạt ta!” An Ngữ Thần cũng chẳng biết nói gì hơn, giận dỗi ngồi phịch xuống ghế cầm chén rượu của mình lên uống ừng ực hòng làm giảm cơn tức giận trong lòng. Thấy cái điệu bộ uống rượu ừng ực như trâu uống nước của nàng ta, Trương Dương cũng phải thở dài lắc đầu. Theo lý, nàng ta là danh môn khuê nữ nhưng sao lại chẳng có chút phong phạm nào của thiếu nữ như vậy? Chẳng nhẽ nha đầu này từ nhỏ không có học phép tắc lễ nghĩa mà lại toàn đi học võ vẽ với mấy cái chuyện của con trai sao?
An Chí Viễn nhấc chén cụng vào ly Trương Dương một cái cười nói: “Trương Dương à! Nếu như ngươi cảm thấy không hài lòng chốn quan trường nội địa thì cứ tới Hồng Kông tìm ta!” Những lời này cũng là lời chân tình của hắn, quả thực hắn rất ấn tượng với tài năng, phong cách làm việc, cùng lối suy nghĩ phóng khoáng của Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười, rồi nói mấy lời khách sáo từ chối ý tốt của An lão. Bởi nhẽ từ trước tới giờ hắn không phải là người dễ chấp nhận bỏ cuộc, nếu như người ta càng chèn ép hắn, hắn lại càng quyết tâm vươn lên cho bằng được. Đã là vàng thật thì không sợ lửa, dù có ở chỗ nào đi chăng nữa thì vàng cũng phát ra ánh hào quang chói lọi của nó.
Sáng sớm hôm sau, ngày làm việc đầu tiên Trương Dương tới bệnh viện chăm sóc sức khoẻ bà mẹ và trẻ em, liền nhận ra nơi đây cũng chẳng phải là chỗ tốt lành gì. Bệnh viện chăm sóc sức khoẻ bà mẹ và trẻ em huyện nằm ở phía nam huyện Xuân Dương, nằm trong khu vực có nhiều nơi khai thác mỏ quặng nhất. Bệnh viện cũng khá lớn, có tổng cộng hơn hai trăm giường bệnh, cùng hơn một trăm năm mươi y bác sĩ như vậy cũng được coi là lớn nhất nhì cả huyện. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Chiếc Toyota Camry hiện giờ của Trương Dương cũng là của Ngưu Văn Cường cho mượn. Lúc tới cổng bệnh viện, Trương Dương lại thấy có hơn chục người dân đang xúm lại đứng dồn một cục ở cổng bệnh viện, lại còn cả sáu cái vòng hoa to tướng đặt ở hai bên đường chắn hết cả lối đi. Đã thế ba bốn gã to con lực lưỡng đang hì hục treo cái băng zôn lên cổng bệnh viện, bên trên viết mấy chữ to đùng nhìn thấy mà phát hoảng: trả lại mạng cho con trai ta.
Thấy cái cảnh nhốn nháo trước cổng bệnh viện, Trương Dương không khỏi nhíu nhíu mày, lại nghĩ tới mấy vụ tai tiếng của cái bệnh viện này. Mẹ nó chứ! Đúng là số *** chó, mới ngày đầu tiên đi làm đã gặp ngay phải chuyện này rồi. Trương Dương tức giận bấm còi ô tô mấy cái, ý bảo đám người các ngươi tránh ra để xe ta vào. Thế nhưng lại có hai gã to con lực lưỡng vẻ mặt bất thiện hùng hổ đi tới chắn trước đầu xe Trương Dương, sau đó một gã vẩy vẩy tay phải ý bảo Trương Dương đi chỗ khác chơi.
Khoé môi Trương Dương nở nụ cười nhạt. Thằng nhãi này vẫn còn ấm ức trong lòng cái vụ quả phụ Tần Thanh đá hắn ra khỏi sở thương mại, hắn đã không muốn giận cá chém thớt thì thôi, tự dưng lại có hai gã hấp hơi trêu vào, làm thằng nhãi Trương Dương có cớ phát tiết oán hận trong lòng.
Trương Dương làm như không hiểu ý thằng nhãi kia, vẫn cứ bấm còi inh ỏi.
Hiển nhiên hai gã kia bị chọc giận, một gã trong đó vỗ vỗ mũi xe Trương Dương mấy cái, gã còn lại thì đi đến cửa xe ô tô, chỗ Trương Dương đang ngồi. Hắn đang định thò tay mở cửa xe rồi cho thằng nhãi trong xe một trận, thế nhưng tay vừa đưa được nửa chừng cửa xe đột nhiên lại mở ra đập thẳng vào mặt hắn. Gã kia bị một đòn bất ngờ như trời giáng vào mặt ngã chỏng chơ ra đất, hai tay bưng mặt kêu oai oái. Trương Dương cũng không đợi thằng nhãi kia bò dậy, vừa bước xuống xe cái là sút một phát ngay mặt hắn, miệng chửi lớn: “Cái con mẹ ngươi chứ! Chó ngoan thì không cắn càn. Im cái miệng chó của ngươi vào cho ta.”
Hành động này chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, hơn mười gã to con lực lưỡng đứng ngoài cổng bệnh viện chắc là đồng bọn của hắn. Thấy anh em bị người khác khi dễ, cả bọn đều hùng hổ xông lên vây quanh người Trương Dương.
Trương Dương đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhếch mép cười nhạt lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp. Trong lòng Trương Dương bỗng nhiên lại xuất hiện một cảm giác hưng phấn lạ thường, sự hưng phấn này chẳng khác gì lúc hắn một mình đơn đả độc đấu với hơn bốn mươi người dân thôn Thanh Hà nọ. Ánh mắt hắn toát lên vẻ vui sướng mãnh liệt, đây là sự vui sướng của kẻ đi săn thấy con mồi của mình. Hơn chục gã to con vây quanh Trương Dương cũng có chút giật mình khi thấy thằng nhãi kia không hề tỏ ra run sợ một chút nào. Khuôn mặt cười cười kia của Trương Dương chẳng hiểu sao lại làm bọn chúng thấy có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên: “Bọn ngu các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Trương đại ca mà các ngươi cũng dám mạo phạm sao? Các ngươi đều mù hết rồi hay là chán sống hết cả rồi?” Người vừa lên tiếng là gã có mái tóc dài ngoằng Thường Thất Cân. Vừa thấy thằng nhãi Thường Thất Cân kia đi ra, Trương Dương liền hiểu ra, vụ lộn xộn ở đây chắc hẳn cũng là do hắn gây nên. Trương Dương liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cũng có chút bản lĩnh đó!”
Thường Thất Cân khẽ vẩy tay một cái, đám đàn em biết ý đều lủi hết ra sau, gã vừa bị Trương Dương đánh kia cũng chỉ biết kêu mình xiu xẻo, cắn răng lủi đi. Trương Dương cho xe chạy đến trước cửa bệnh viện thì dừng lại. Thường Thất Cân dẫn đám đàn em cũng lặng lẽ theo sau, mở cửa xe Trương Dương ra, cười cười kiểu lấy lòng rồi nói: “Đại ca, người cũng đến khám bệnh sao?” Từ sau khi chính bản thân chiêm nghiệm qua thực lực của Trương Dương, hiện giờ thằng nhãi này đã thực sự tâm phục khẩu phục không còn nửa điểm oán hận nào nữa.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn biển hiệu của bệnh viện một chút, sau đó tức giận nói: “Ngươi mới là người đến xem bệnh!”
Lúc này Thường Thất Cân mới ý thức được cái câu kia của mình không ổn cho lắm, cười cười ngượng ngùng nói: “Trương ca, người thấy đó, đám anh em bọn ta cũng chỉ là làm bảo vệ trông xe kiếm chút cơm cháo qua ngày mà thôi!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương nhíu nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi nói đám người các ngươi không làm điều gì sai trái sao? Vậy sao cả lũ lại chặn trước cửa bệnh viện không cho ai ra vào, lại còn đem mấy cái vòng hoa to tướng để ở ngoài cổng nữa? Có chuyện gì thì đi tìm lão viện trưởng mà trình bầy, cớ sao lại làm mấy cái chuyện như vậy? Tính làm xã hội đen hay sao?”
Bị Trương Dương mắng xối xả nhưng Thường Thất Cân vẫn không dám ho hoe một lời nào. Thế nhưng hắn lại cảm thấy kỳ quái, sao tự dưng thằng nhãi Trương Dương này đột nhiên lại làm người tốt, tự dưng lại quay ra nói đỡ cho bệnh viện?
Mấy lời tiếp theo càng chứng minh dự đoán của hắn hơn. Trương Dương nói: “Bảo đám đàn em của ngươi cút xéo hết đi, bê cả mấy cái vòng hoa ấy đi theo nữa. Có chuyện gì thì vào trong kia nói chuyện, đừng làm loạn nữa, ảnh hưởng tới công việc của người khác.”
Thường Thất Cân làm vẻ mặt đau khổ nói: “Đây cũng không phải chủ ý của bọn ta, ta cũng không có cái bản lĩnh đó đâu!”
Trương Dương cũng phớt lờ lời hắn, hỡ hững nói một câu rồi chậm rãi bước vào bệnh viện: “Ngươi không đi, nếu như phát sinh chuyện gì thì lúc đó đừng có trách!”
Đầu tiên Trương Dương tới thẳng phòng viện trưởng, định qua chào hỏi gã viện trưởng Nghiêm Thế Đông một chút, thế nhưng hắn lại không có trong phòng làm việc. Bên ngoài phát sinh chuyện lớn như vậy thế mà bệnh viễn cũng không có chút động tĩnh gì, chứng tỏ mấy gã lãnh đạo cấp cao trong bệnh viện đều không có mặt, qua điều này có thể thấy, Nghiêm Thế Đông là một gã dát chết, chỉ biết bo bo giữ mình.
Không có viện trưởng ở đây nên trưởng khoa nhân sự Đổng Yến cùng chủ nhiệm phòng tài vụ Mã Minh Đào dẫn Trương Dương đi một vòng tham quan bệnh viện, nói cho Trương Dương nghe sơ bộ tình trạng của bệnh viện. Kỳ thực trong bệnh viện ai ai cũng muốn gã tân bí thư đảng uỷ trẻ tuổi này mau chóng cuốn gói về quê. Từ lúc Trương Dương tới, bọn họ cũng đã điều tra một chút lai lịch của hắn. Biết rằng thằng nhãi này trước kia có tốt nghiệp Vệ giáo, một phần tử trí thức lại được chuyển về công tác tại bệnh viện, rõ ràng là cấp trên thiên vị con ông cháu cha, bởi vậy mọi người trong bệnh viện đều có ấn tượng không tốt về Trương Dương. Tuy rằng trong mắt đám lãnh đạo cao tầng của Xuân Dương, thì Trương Dương chẳng khác gì bị giáng cấp từ sở thương mại về cái bệnh viện vùng ngoại thành. Thế nhưng trong mắt đám nhân viên cán bộ bệnh viện, thì Trương Dương chỉ là một gã công tử đại gia con ông cháu cha, chứ không tại sao một thằng nhãi mới có hai mươi tuổi mà đã được làm bí thư đảng uỷ bệnh viện huyện? Chuyện này cũng làm nhiều người tò mò, tìm hiểu bối cảnh của Trương Dương. Thế nhưng lúc biết được cha nuôi thằng nhãi kia hiện giờ là phó thị trưởng thành phố Giang Thành, hơn hết nghe đồn thằng nhãi này lại có quan hệ bất chính với nữ chủ tịch huyện Xuân Dương tân nhiệm Tần Thanh, nghe xong cả đám cán bộ nhân viên bệnh viện đều líu lưỡi, không dám ho hoe phản đối lời nào nữa.
Đổng Yến cùng Mã Minh Đào tuy rằng làm trong bệnh viện, thế nhưng đều làm công việc hành chính, nên sự nhận biết của họ về chính trị cũng không khác gì những người trong uỷ ban nhân dân. Bọn họ điều hiểu một điều, vị bí thư đảng uỷ tân nhiệm này là một người không bao giờ được đắc tội, chắc chắn nơi đây cũng chỉ là bàn đạp để hắn tiến bước trong con đường sự nghiệp của hắn mà thôi. Có lẽ hắn cũng không dừng lại lâu ở đây, rồi lại tiếp tục được thuyên chuyển lên trên. Đối với những người như vậy thì tốt hơn hết vẫn là hầu hạ cẩn thận, tuy không được lộc nhưng cũng tránh được hoạ.
Phòng làm việc của Trương Dương nằm ngay sát bên cạnh phòng của viện trưởng. Tuy rằng gian phòng không lớn nhưng lại cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ. Đổng Yến thì còn sự vụ phải làm nên cáo từ rời đi, còn Mã Minh Đào thì nhanh nhẹn đi pha cho Trương Dương một chén trà nóng. Lúc bưng trà tới, hắn cũng ngồi xuống cạnh Trương Dương kể cho Trương Dương nghe một chút tình hình hiện giờ của bệnh viện. Trương Dương cũng chẳng để ý hắn nói những gì nữa, trong đầu chỉ nhớ lại tình cảnh sáng nay ở ngoài cửa bệnh viện, cắt đứt lời Mã Minh Đào hỏi: “Này, sáng nay đám người đứng chặn ngoài cổng bệnh viện là người nào vậy?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Mã Minh Đào cười khổ nói: “Là người nhà của một bệnh nhân có thai, nhưng bởi vì trước khi tới đây đã bị xuất huyết nặng nên đứa con trong bụng không giữ được. Đám y bác sĩ bệnh viện chúng ta đã phải cố gắng hết sức mới giữ được tính mạng người phụ nữ kia, thế nhưng người ta đã không cảm ơn thì thôi, lại còn tìm cớ gây sự, đòi bệnh viện chúng ta phải bồi thường thiệt hại cho họ!”
Trương Dương chậm rãi để chén trà xuống, thấp giọng hỏi: “Bọn họ đòi bao nhiêu?”
“Mười vạn! Bọn chúng đòi mười vạn, thì sẽ bỏ qua chuyện này, bằng không sẽ ngày nào cũng đến đây gây rối. Thực lòng mà nói, gần đây bệnh viện cũng có nhiều tai tiếng không tốt, còn có người lên tận huyện uỷ tố cáo chúng ta làm việc tắc trách nữa!”
“Thế Nghiêm viện trưởng đâu?” Trương Dương lại hỏi tiếp.
Mã Minh Đào thở dài nói: “Đi Đông Giang công tác rồi, chỉ sợ phải hai ngày nữa mới về. Thực ra hắn có ở đây cũng chẳng có biện pháp gì, đám du côn đó nổi tiếng tàn ác trong vùng, hai ngày trước, năm người của bệnh viện chúng ta cũng bị bọn chúng hành hung!”
Trương Dương phẫn nộ vỗ bàn cái rầm! một tiếng: “Sao không đi báo cảnh sát?”
Mã Minh Đào cười khổ lắc lắc đầu nói: “Báo cảnh sát thì sao nào? Bọn chúng đều là dân anh chị máu mặt cả, chắc chắn cũng ăn dây với đám cảnh sát kia rồi. Nếu như có bị cảnh sát bắt thật, thì chắc cũng chỉ nghe mấy lời trách mắng xong lại được thả ra. Hơn nữa những chuyện như vậy cảnh sát cũng không muốn hỏi tới, cũng chẳng thèm quản.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên cửa phòng lại bị mở toang ra. Hoá ra là Phó Hồng Lâm nguyên chủ nhiệm phòngy tế, mặt mày máu me be bét chạy tới. Thực ra là hắn định tới tìm viện trưởng, thế nhưng Nghiêm Thế Đông lại không có ở đây, hắn đành phải chạy sang phòng làm việc của bí thư đảng uỷ Trương Dương. Vòng băng gạc quấn quanh đầu hắn cũng đang ri rỉ máu, mặt mũi vẫn còn nguyên mấy vệt máu chưa khô, giọng điệu hắn tràn ngập uỷ khuất la lớn: “Ta không cần biết là ai đứng ra, lần này ta nhất định phải đòi lại lẽ công bằng!”
Mã Minh Đào vội vàng chạy tới khuyên nhủ hắn vài câu, dù sao Trương bí thư cũng là ngày đầu tiên tới nhậm chức, hiển nhiên hắn nào có biết chuyện gì đang xảy ra.
Phó Hồng Lâm thế nào là nam nhân mà hơi tí đã khóc ròng ròng, hắn vừa khóc vừa mếu máo nói: “Mẹ nó chứ, ta có trêu chọc gì ai đâu? Mới mấy ngày mà ta bị đánh tới ba lần rồi ...”
Thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn, Trương Dương cũng thấy hơi thông cảm cho hắn bởi nhẽ phòngy tế của hắn là nơi hứng chịu mọi kiến nghị hay khiếu nại của người bệnh, bởi thế mà thỉnh thoảng có vài người nhà của bệnh nhân không kìm được cơn tức giận đánh chửi người phòngy tế là chuyện bình thường. Trương Dương mỉm cười nói: “Hồng Lâm chủ nhiệm, trước tiên người cứ nên đi băng bó cẩn thận lại vết thương đi đã. Ta đảm bảo, bất kể là sự tình như thế nào, cũng sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Được rồi chứ?”
Được lời đó của Trương Dương, lại có Mã Minh Đào ở bên khuyên nhủ mãi, Phó Hồng Lâm mới cảm thấy đỡ ấm ức định bụng đứng dậy cáo từ. Thế nhưng ngờ đâu vừa mới đứng dậy là có hơn mười gã cao to lực lưỡng tới tận cửa phòng bí thư đảng uỷ Trương Dương. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Thấy mấy gã kia, ánh mắt Phó Hồng Lâm toát ra vẻ sợ hãi cực độ, khuôn mặt hắn cũng tái nhợt cả đi. Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn Trương Dương bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Trương Dương lại làm như không hề hay biết chuyện gì xảy ra, vẫn chậm rãi nâng chén trà uống như bình thường.
Đám lưu manh kia hùng hổ xông vào trong phòng. Lúc này Trương Dương mới quay sang Mã Minh Đào, hờ hững nói một câu: “Gọi bảo vệ lên đi!”
Mã Minh Đào cuống quít đứng dậy đi đến bên bàn điện thoại, gọi một cú điện thoại cho phòng bảo vệ.
Trương Dương lại nói: “ Thuận tiện gọi thêm hai bác sĩ ngoại khoa tới, lát nữa có người xin cứu giúp đấy!”
“ Ngươi chính là bí thư của bệnh viện này?” Dẫn đầu là một tên lưu mngươi mặc áo màu đen, quần jean màu xngươi chỉ thẳng vào mũi Trương Dương nói.
Trương Dương cười tủm tỉm gật đầu nói: “ Là ta! Trương Dương, bí thư Đảng bộ mới của bện viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em!”
“ Con trai của em tao bị bọn ngươi giết chết, mẹ kiếp, ngươi nói sao đây!” Tên lưu mngươi này có biệt hiệu là Nhị Tử, cũng là một nhân vật giang hồ có dngươi tiếng ở Xuân Dương, cũng một thời đình đám như Thường Thất Cân, hai người bọn họ tuy không phải cùng hội cùng thuyền với nhau, nhưng lại đều được người ta mời tới nơi này gây chuyện, vừa vặn gặp mặt nhau. Thường Thất Cân biết được sự lợi hại của Trương Dương, biết khó mà lui, nhưng Nhị Tử này lại không biết, ở địa giới Xuân Dương này, người có thể được hắn xem trong mắt không nhiều lắm, một bí thư trẻ tuổi như Trương Dương tất nhiên cũng không được hắn để vào trong mắt.
Trương Dương bình tĩnh nhìn Nhị Tử: “ Người đánh Phó chủ nhiệm là ngươi sao?”
Nhị Tử gật đầu nói: “ Không sai, thằng nhãi đó dám chửi tao, tao đánh hắn là đúng!” Hắn bước về phía trước một bước: “ Ngươi nói chuyện có tác dụng gì chứ? Hiểu rồi thì xuất ra một trăm nghìn đồng, tao dẫn mấy thằng em đi, không gây phiền phức cho bệnh viện của ngươi nữa, nếu như không rõ, cái bệnh viện này cũng nên sớm đóng cửa đi là vừa!”
Trương Dương mỉm cười, hắn nhìn ra ngoài cửa một chút, vẫn không có một gã bảo vệ nào đi tới, xem ra những tên lưu mngươi này kiêu ngạo không phải là không có nguyên nhân. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Nhị Tử lại đi về phía trước cầm lấy một quyển tạp chí ở trên bàn ném xuống đất, hắn chính là muốn khiêu khích, hắn chính là muốn ở trước mặt người khác làm mất mặt Trương Dương, mỗi người đều có quy tắc hành sự của mình, quy tắc hành sự của Nhị Tử chính là dùng sức mạnh và vụ lực để uy hiếp đối phương, làm trong lòng đối phương nguội lạnh, làm cho đối phương sợ hãi, làm chô đối phương không dám đối diện với hắn.
Trương Dương thở dài, mẹ kiếp, ông càng muốn nói đạo lý với người ta, người ta lại càng bức ông vào ngõ cụt, trên đời làm sao lại có cái loại không biết sống chết như vậy chứ? Hắn cười tủm tỉm gật đầu, sau đó tóm lấy cổ tay tráng kiện của Nhị Tử, Nhị Tử hiển nhiên lấy làm kinh hãi, hắn căn bản không thể ngờ được vị bí thư Đảng ủy trẻ tuổi này lại ra tay với mình, hắn muốn giãy ra, mới phát hiện bàn tay của đối phương rất có lực, giống như chiếc gọng kìm vững vàng chế trụ hắn, sau đó Trương Dương giơ cao chén trà của mình lên, hung hăng đập vào cái đầu trụi lủi của Nhị Tử, bốp! một tiếng, mảnh vụn bay loạn, máu văng tứ tung, Nhị Tử lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm lầu đầu tiên bị người ta ra tay trước, hai mắt Trương Dương trừng lên, lộ ra hung quang, tàn bạo mắng: “ Mẹ kiếp, mày là thằng nào, mà dám nói chuyện cái kiểu đó với tao!”
Nhị Tử bị đập đầu óc choáng váng, Trương Dương cũng không có ý định buông tha cho hắn, lại một chưởng vỗ lên cái đầu bị rách của hắn, mảnh vụn dính bên trên ghim vào thật sâu vào bên trong, Nhị Tử đau đến nỗi kêu thảm một tiếng, ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Trương Dương tiện thể đá một phát, khiến hắn ngã chổng vó trên mặt đất.
Hơn mười tên lưu mngươi đi cùng với Nhị Tử, căn bản không thể nghĩ sẽ có chuyện bất ngờ như vậy xảy ra, cảm đám kinh ngạc mở to miệng, khi bọn chúng chưa kịp phản ứng lại thì Nhị Tử đã ngã xuống đất.
Trương Dương từ từ đi lại gần, cười lạnh nói: “ Có gan thì qua đây, bệnh viện của chúng ta có rất nhiều phòng, nhưng mà, phí nằm viện thiếu một cắc cũng ** không được!” Thằng nhãi này tức giận nguyên cả hai ngày rồi, ai dám chọc vào hắn chính là đi tìm ngược!
Đám lưu mngươi này đều là loại đi bắt nạt kẻ yếu, cả đám trước kia chưa từng gặp phải loại người như Trương Dương, Nhị Tử ở trong lòng bọn họ giống như thần như thánh, nhưng Trương quan nhân vừa mới ra tay, liền nhngươi chóng cho hắn nằm đo đất. Muốn bắt người trước tiên phải bắt ngựa, muốn bắt cướp trước tiên phải bắt tướng, tình cảnh như vậy khiến cho bọn chúng cảm thấy có một loại áp lực rất lớn.
Trương quan nhân tức giận mắng đám lưu mngươi: “ Cút hết cho ta, muốn nằm viện cả đám hả?”
Nhị Tử từ trên mặt đất đứng lên, lại bị Trương Dương đá một cước vào bên cạnh sườn, đau đến nỗi lại nằm trên sàn nhà rên rỉ, hơn cả nửa ngày mới có thể đứng lên.
Lúc này trưởng phòng phòng bảo vệ Lý Bân mới dẫn theo gã cấp dưới chạy tới, thấy tình cảnh trước mặt cũng lấy làm kinh hãi, Trương Dương cũng đã sớm biết được thân phận của hắn, chỉ vào mũi Lý Bân mắng: “ Ngươi không nên làm việc ở đây nữa, ngay cả cổng lớn cũng coi không được, ngươi còn mặt mũi đi làm trưởng phòng bảo vệ hay sao?”
Lý Bân bị mắng mặt cũng xám đen, hắn vốn có ý định phản bác lại, thế nhưng nhìn thấy Nhị Tử nằm dưới đất không đứng dậy nổi, cuối cùng câu nói định phun ra cũng kịp thời nuốt trở lại.
Hai gã bác sĩ ngoại khoa cũng chạy tới, Trương Dương chỉ vào Nhị Tử đang nằm trên mặt đất nói: “ Băng bó cho hắn, lát nữa sẽ có cảnh sát đến dẫn hắn đi!”
Nhị Tử lúc này mới biết Trương Dương và nhân vật hung hăng có tiếng kia chính là một người, chuyện thân thể bị đau giờ phút này cũng chỉ là thứ yếu, sự hối hận trong lòng thực sự khó có thể hình dung, thảo nào, Thường Thất Cân ** không dám ho he một tiếng liền dẫn người bỏ chạy, thằng nhãi này quả thực chính là một người còn lưu manh côn đồ hơn cả hắn, người có thể để Nhị Tử dùng hai từ lưu manh để hình dung thì Trương Dương chính là người thứ nhất.
Sau khi Nhị Tử bị dẫn về đồn công an, Trương Dương bảo Mã Minh Đào thông báo cho lãnh đạo quan trọng đến ngay phòng họp, các cán bộ nhân được thông báo đều rất rõ ràng, vị Tiểu Trương bí thư này muốn lập uy.
Tham dự hội nghị lần này còn có hai phó viện trưởng, trong đó có một người Trương Dương quen biết đã lâu, Triệu Tân Hồng chị của Triệu Tân Vĩ, trước đây Trương Dương chỉ biết nàng là một bác sĩ, cũng không biết Triệu Tân Hồng chính là phó viện trưởng của bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, lúc Triệu Tân Hồng khỏi hẳn, lập tức trở lại cương vị công tác của mình, lại nói tiếp, tất cả cũng đề là công lao của Trương Dương.
Còn một gã phó viện trưởng khác là Chu Phương Tăng chuyên gia của bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, hắn là một người chuyên đi về nghiên cứu, căn bản không quan tâm đối với việc quản lý bệnh viện. Trong mắt những người này căn bản đều khinh thường vị bí thư Đảng bộ Trương Dương mới tới này, ngoại trừ Triệu Tân Hồng biết được thủ đoạn của Trương Dương, những người khác biết Trương Dương phần lớn đều qua những tin đồn về chuyện xấu, còn thêm chuyện hôm nay Trương Dương ra tay đánh Nhị Tử, nói ngắn gọn, tất cả mọi người đều cảm thấy vị bí thư này làm việc không giống một người lãnh đạo chút nào. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Sau khi Trương Dương tiến hành giới thiệu, trực tiếp chỉ thẳng mục tiêu là Lý Bân: “ Bệnh viên chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em là một cái bệnh viện, 24 tiếng đồng hồ đều là nơi làm ăn, lại bị mấy tên lưu mngươi đầu đường xó chợ đến đạp đổ cổng, chẳng nhẽ chúng ta không muốn làm ăn nữa sao? Lý trưởng phòng, phòng bảo vệ các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Lý Bân lấy hết dũng khĩ biện bạch: “ Bọn họ có nhiều người, phòng bảo vệ chúng ta tính cả ta nữa cũng chỉ có bảy người, đi ra cũng chỉ là chịu đòn!”
Trương Dương uống một hợp nước rồi nói: “ Chịu đòn thì sao? Nếu ngươi đã làm cái nghề này, thì đừng sợ chịu đòn, sợ chịu đòn, ta tìm người khác lên thay ngươi!”
Lý Bân cũng không nói nửa câu nào nữa.
Trương Dương lại nói tiếp: “ Từ giờ trở đi, bất kể trong quá trình chữa bệnh có xảy ra tranh chấp gì, cũng không thể ảnh hưởng đến phòng khám của chúng ta, ai dám đạp cổng, ta sẽ cho hắn đẹp mặt, không phải xếp vòng hoa sao? Xếp rồi thì phá, làm sao phải nhiều lời? Bọn chúng ** thực sự thấy bệnh viện chúng ta dễ khi dễ làm à!”
Triệu Tân Hồng nghe thấy miệng hắn đầy ô ngôn uế ngữ, thực sự có chút nghe không nổi, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đây là uyển chuyển cách nhắc nhở Trương Dương hãy chú ý đến ngôn từ.
Nàng cũng không biết Trương Dương là cố ý làm như vậy, trước khi tới bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, Trương Dương suy nghĩ nơi này là nơi các thành phần trí thức tụ tập, người ta tùy tiền lấy ra một cái bằng thì cũng cao hơn mình rất nhiều, ở trong mắt những người này, mình chỉ là một người thô lỗ, dù sao đi nữa cũng có loại ấn tượng đó, hắn cũng không ngần ngại mượn cơ hội phát huy một chút, khiến người khác ấn tượng vì sự thô lỗ của mình.
Chu Phương Tăng bình thường rất ít khi nói chuyện, nhưng vẫn là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, hắn gật đầu nói: “ Ta đồng ý với cách làm của Trương bí thư, có một số bệnh nhân thực sự hơi quá đáng, bất cứ chuyện gì cũng đều có phát luật, cho dù là tranh cãi về việc chữa bệnh cũng đã có các cơ quan tương quan tiến hành giám định, bọn họ nháo loạn là có ý tứ gì? Căn bản là tổn nhân bất lợi kỷ.”
Chủ nhiệm phòng ý tế Phó Hồng Lâm trên đầu quấn khăn trắng nói: “ Phòng chịu áp lực lớn nhất bây giờ là phòng y tế chúng ta, chỉ cần phát sinh tranh cãi về việc chữa bệnh, từng người nhà của bệnh nhân đều đến bệnh viện của chúng ta lý sự, chịu đòn thì cũng được, nhưng dù sao ta cũng là đàn ông, ta cũng không chịu nổi sự ủy khuất này, cùng lắm thì ta không làm chủ nhiệm nữa, các vị mời ai cao mình hơn lên làm đi!”