Trương Dương đáp: phụ nữ thích tao có đầy, lẽ nào cứ bị người cự tuyệt là đổ lỗi lên đầu tao sao?
Trần Thiệu Bân ca thán: Cái thế gian này thât không công bằng chút nào, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, theo lý mà nói tôi cũng được coi là trẻ tuổi lắm tiền, đẹp trai ga-lăng. Sao lại phụ nữ lại không thích tôi chứ?
Đinh Triệu Dũng nói: Thế cái cô nữ sinh già khú đem đến lần trước đâu?
Trần Thiệu Bân đáp: Không hợp, cho tôi xin!
Đinh Triệu Dũng nói: Không già!
Trần Thiệu Bân đáp: Người không già nhưng mà suy nghĩ như một bà cụ non, trái tim này sớm đã chịu nhiều đau khổ, từ Lê San San cho đến Thường Tâm Lăng, đều là những người tôi thích, nhưng lại không thích tôi, sao đời tôi lại bị kịch thế này?
Thật là sao lại bi kịch đến vậy?
Trương Dương nói: Nhân phẩm, chắc chắn là do vấn đề nhân phẩm!
Trần Thiệu Bân tức giận đá hắn một cái: Cậu mới là thằng có vấn đề về nhân phẩm! Suy cho cùng cũng tại tôi đây quá là tốt bụng lương thiện, không có ý hại người... Chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng sấm đánh inh tại, khiến Trần Thiệu Bân sợ đến rụt cổ vào, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng đồng thanh cười ầm lên, Trương Dương nói: Mặt dày quá, đến cả ông trời cũng không chịu nổi!
Ngay sau đó mưa to ập đến, Trương Dương nhìn ra ngoài cửa, thở dài nói: Được rồi, chúng ta nhanh chóng kết thúc thôi, mưa dầm như thế này, không biết ngày mai có tạnh không. Tao phải về sớm nghỉ ngơi, sớm mai còn đi.
Trần Thiệu Bân nói: Không được, khó khăn lắm mới gặp nhau, còn chưa uống được mấy chén đã rút.
Trương Dương bận việc, hắn cười nói: Đợi tao đi công tác quay về, chúng ta cùng đến Nam Tích, tao gọi cả Lương Thành Long, anh em ta tụ tập một phen, hay là tết thanh minh nhé.
Trần Thiệu Bân mắng: Tôi nhổ vào, nói thế như là điềm gở, tết thanh minh, coi bọn tôi là cô hồn dã quỷ hả?
Lại một tiếng sấm rền ầm ĩ, Trần Thiệu Bân lè lưỡi nhổ bọt, hai tiếng sấm vừa rồi làm cho hắn sợ khiếp, nhỏ tiếng nói: Đi, tự mà lo cho mình.
Trương Dương sau khi đưa Trần Thiệu Bân về, hắn lái xe đến quán ba Nam Quốc, ở đây hắn luôn được đãi ngộ cao cấp nhất, trời càng mưa càng lâu, Trương Dương cảm thấy nóng lòng, 4h sáng đã tỉnh dậy, thấy bên ngoài vẫn mưa, không hề có hy vọng sẽ ngớt hạt. Hắn quyết định sẽ đi thuyền sớm nhất có thể, từ Đông Giang đến Tĩnh An trong thời tiết bình thường thì cũng phải mất sáu tiếng đồng hồ, hắn đi sớm hơn, dư ra tám tiếng có lẽ sẽ không lỡ buổi hẹn với Sở Yên Nhiên.
Sơn trang Nam Quốc ở gần đường cao tốc, lúc Trương Dương lái xe vào đường cao tốc, mưa đã thưa dần, hắn vui thầm, trời đẹp như vậy, như thế khỏi lo trên đường sẽ bị chậm trễ. Nhưng đúng lúc này thì điện thoại của hắn reo len, hắn gắn tai nghe, thấy số của Đinh Triệu Dũng gọi đến liên tục, chắc có việc gấp, Trương Dương nhận điện: alo
Đầu bên kia truyền tới giọng nói hoảng loạn của Đinh Triệu Dũng: Trương Dương..., Triệu Tĩnh bị ngã rồi, ra rất nhiều máu...
Trương Dương nghe thấy thế liền lo lắng, hắn giẫm phanh ngay lập tức, giọng run lên: Sao cơ?
Đinh Triệu Dũng nói: Đến đây mau, em đưa cô ấy vào viện nhi phụ sản thị, ở đường Quang Vinh đó. Đinh Triệu Dũng lo quá đến cổ họng cũng run lên.
Trương Dương cắn răng, nóng lòng vội vàng quay xe chạy về phía Đông Giang.
Lúc hắn đến viện, Triệu Tĩnh đã được đưa vào phòng cấp cứu, Đinh Triệu Dũng đứng bên ngoài như người hồn bay phách lạc, mặt mày trắng bệch, từ tay đến cả người gã vẫn dính đầy máu. Gã vừa hút thuốc vừa lo lắng mà đi đi lại lại. Thấy Trương Dương, gã vội bước đến: Trương Dương... Triệu Tĩnh cô ấy... Nói đến đây mắt gã ngân ngấn, có thể đoán được là gã thực sự quan tâm đến Triệu Tĩnh.
Trương Dương cũng rất lo lắng, nhưng sự việc đã xảy ra, trách ai cũng vô dụng, hắn vỗ vai Đinh Triệu Dũng: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đinh Triệu Dũng đáp: Em không nên để cô ấy đi vào toa loét một mình, không cẩn thận trượt chân ngã, sau đó....sau đó máu cứ thế chảy, em... Em không biết làm thế nào cả, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện.
Trương Dương nói: Đừng buồn, Tĩnh có tướng cát lành sẽ không xảy ra việc gì....
Đúng lúc này thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ phụ khoa bước ra, Trương Dương và Đinh Triệu Dũng cùng đi đến, vị bác sĩ bỏ khẩu trang nói:ai là người nhà của bệnh nhân Triệu Tĩnh?
Tôi Đinh Triệu Dũng giành nói.
Tôi là anh cô ấy! Trương Dương nói sau đó.
Người bệnh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng rất tiếc không giữ được đứa bé!
Đinh Triệu Dũng nói: Người không sao là tốt rồi! Tuy nói như vậy nhưng vẫn không che dấu được sự mất mất ở trong lòng.
Trương Dương nói: Chúng tôi có thể vào thăm không?
Bác sĩ nói: Bệnh nhân sắp được đưa ra rồi!
Hơn mười phút sau, Triệu Tĩnh được đẩy ra ngoài, Đinh Triệu Dũng lao như tên bắn phi tới, chiếc gường bị đẩy đi dần, một tay gã nắm chắc tay của Triệu Tĩnh, một tay vuốt ve lên trán trắng bệch của cô. Cảm giác như trên trán của Tĩnh đầy mồ hôi, Đinh Triệu Dũng an ủi nàng một cách trìu mến: Tĩnh, không sao rồi, có anh ở đây, anh của em cũng ở đây.
Triệu Tĩnh nắm chặt lấy tay Đinh Triệu Dũng, mắt đỏ au, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Trương Dương mỉn cười: Tĩnh à, không sao rồi, chúng ta sẽ ở đây bên cạnh em. Trong lòng hắn không khỏi nghĩ, số phận thật là nghiệt ngã đối với Triệu Tĩnh.
Họ đưa Triệu Tĩnh đến phòng bệnh, cô rốt cuộc cũng khóc ầm lên, Đinh Triệu Dũng ôm lấy vai của cô không ngừng an ủi. Trương Dương cũng thấy đau lòng, thấy em gái phải chịu đựng sự đau đớn như vậy, làm anh đương nhiên là thấy xót xa. Khó khăn lắm Triệu Tĩnh mới bình tâm trở lại, lúc nhìn đồng hồ đã là 8h hơn, Trương Dương mới đột nhiên nhớ ra cuộc hẹn với Sở Yên Nhiên. Dù bây giờ có vội vàng lao đến e là cũng không kịp, hắn đi ra ngoài phòng bệnh, gắn tai nghe gọi điện cho Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên nhận điện, giọng nói vui vẻ: Trương Dương!
Trương Dương đáp: Yên Nhiên, anh có chút việc, e là đến trưa cũng không kịp tới Tĩnh An.
Sở Yên Nhiên im thít không nói gì, từ sự im lặng đó Trương Dương có thể đoán ra Yên Nhiên đang thấy thất vọng, tuy hắn biết lý do của mình rất đúng nhưng sự việc Triệu Tĩnh sảy thai thực sự không tiện nói, Trương Dương nói tiếp: Thật sự đã xảy ra chút việc gấp, đợi anh đến Tĩnh An sẽ giải thích rõ cho em.
Giọng Sở Yên Nhiên trở nên lạnh nhạt: Sẽ tới sao?
Trương Dương đáp: Sẽ tới, chỉ cần việc bên này giải quyết xong xuôi, anh sẽ lập tức tới Tĩnh An.
Không cần đâu, em cũng không có việc gì gấp, không cần phải vội vàng đâu! Nói xong cô cúp luôn điện thoại.
Trương Dương bỏ tai nghe ra, trên mặt cười đau khổ, xem ra ông trời thật muốn gây khó dễ cho chuyện tình cảm của hai người, vì việc này mà Trương Dương đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng giữa đường lại gặp sự cố. Việc khiến hắn không yên tâm nhất là thái độ của Yên Nhiên, nếu là trước đây, Sở Yên Nhiên nhất định sẽ tức giận, tỏ thái độ ngay, nhưng vừa rồi giọng nói của cô ấy lại không thể hiện sự giận dỗi nào, rất bình thản lạnh lùng. Có lẽ Yên Nhiên bây giờ đã trưởng thành rồi, sự trưởng thành làm cho Trương Dương cảm thấy có chút xa lạ.
Dưới sự an ủi vỗ về của Đinh Triệu Dũng, Triệu Tĩnh đã mơ màng ngủ thiếp đi một lúc, gã nhẹ nhàng cẩn thận đi ra khỏi vòng, ga đến nói với Trương Dương : Cô ấy vừa mới ngủ!
Trương Dương cười: Không sao là tốt rồi!
Đinh Triệu Tĩnh nói: Em quyết định rồi, mùng 1 tháng 5 năm nay, em và Tĩnh sẽ kết hôn.
Trương Dương nhìn thẳng vào Đinh Triệu Dũng, trong lòng không khỏi cảm động, Đinh Triệu Dũng quả nhiên là một nam tử hán có trách nhiệm, hắn vỗ vai Đinh Triệu Dũng: Bất kể thế nào, anh thay mặt thành phố chúc mừng hai người.
Đinh Triệu Dũng nói: Em vẫn luôn mong có đứa con này, Tĩnh cũng từng kiên quyết bỏ, nhưng em biết trong lòng cô ấy cũng rất muốn....
Trương Dương an ủi gã: Hai đứa còn trẻ, còn có cơ hội.
Đinh Triệu Dũng gật đầu, gã nghĩ đến việc công tác của Trương Dương: Trương Dương, làm lỡ mất việc đi công tác của anh rồi?
Trương Dương đáp: Không sao, việc gì cũng không quan trọng bằng sự bình an của Tĩnh. Lời vừa nói ra, Trương Dương cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bản thân mình thực đã thất hứa với Sở Yên Nhiên.
Đinh Triệu Dũng nói: Đi đi, ở đây có em chăm sóc rồi, bác sĩ cũng đã nói Tĩnh đã qua cơn nguy hiểm rồi.
Trương Dương vừa nãy cũng có xem qua mạch cho em gái, biết thân thể cô sẽ không còn nguy hiểm gì.
Đinh Triệu Dũng nhìn thấy Trương Dương đang do dự, gã cười: Đi đi, ngộ nhỡ lỡ mất việc công, em làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm này, hay là không an tâm về em?
Trương Dương rời khỏi bệnh viện đã là 9h sáng, lúc này lại nhận được điện của Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh hỏi hắn rời Đông Giang hay chưa, nếu chưa thì tới chính phủ tỉnh cùng với ông ta, ông muốn gửi cho Yên Nhiên một bức thư, việc này lại tốn mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi Trương Dương lần nữa đi vào đường cao tốc đã là hơn 10h, hắn gọi cho Sở Yên Nhiên, lần này cô không bắt máy, mặc cho tiếng điện thoại réo.
Trương Dương lắc đầu, có chút bất đắc dĩ vất điện thoại lên ghế xe. Từ đây đi tới Tĩnh An Bắc Nguyên không ngừng nghỉ cũng phải đến 4h hoặc 5h mới tới nơi.
Sở Yên Nhiên không nhận điện thoại của hắn, chứng tỏ vẫn đang giận hắn. Trương đại quan nhân cảm thấy việc này lại là việc tốt, nếu ngay cả chuyện hắn tới trễ cũng không thèm để ý thì chứng minh rằng giữa họ thật đang tồn tại một vấn đề nan giải.
Giữa đường đến trạm nghỉ ngơi, Trương Dương lại gọi điện, Sở Yên Nhiên vẫn cứ không nhấc máy.