Tang Bối Bối hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, ánh mắt còn cố ý mà như vô hình nhìn hắn một cái. Trương đại quan nhân đại khái là sợ lòi đuôi, vội vàng giả vờ giả vịt bắt chéo chân, chỉ tiếc bộ phận ở giữa lại không phối hợp. Thằng cha này giống như nhảy vượt rào bị vấp vậy, không thể không thả lỏng chân, cứ như vậy trên đũng quần nhô lên một cái liều. Cái này gọi là giấu đầu hở đuôi, chính là thằng cha này đây.
Tang Bối Bối mặt đỏ, gắt: Lưu manh! Mình xoay người lạimà từ kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới, thật ra cô ta căn bản không có tâm tư mà nhìn, tim đập bình bịch.
Trương đại quan nhân cầm chén trà trên bàn trà lên, uống ừng ực mấy ngụm rồi nói: À... Trần Cương xuất hiện chưa?
Tang Bối Bối hít một hơi, xua tan đi sự xấu hổ trong lòng: Dựa theo an bài của anh, tôi vẫn luôn đang theo dõi hắn, Trần Cương sau khi ra khỏi Ủy ban kỷ luật thì Trên đường bị Triệu Quốc Cường chặn đứng, sau đó thì được đưa tới nơi này, bắt đầu từ lúc tiến vào khách sạn Kim Thuẫn thì không ra nữa, cho nên tôi cảm thấy Trần Cương hẳn là bị khống chế rồi.
Trương Dương nói: Phiền toái rồi!
Tang Bối Bối điều chỉnh kính viễn vọng một chút: Bọn họ chắc giam Trần Cương ở phòng 506. Rèm thủy chung bị đóng chặt, hai gian phòng hai bên đều có cảnh sát, anh muốn cứu Trần Cương ra thì chỉ sợ là khó như lên trời.
Trương Dương nói: Ai nói tôi muốn cứu hắn? Hắn khó khăn lắm mới khống chế được nội tiết tố đang tăng vọt đột nhiên của mình, lại đứng dậy đến bên cạnh Tang Bối Bối, lần này Tang Bối Bối học khôn rồi, vội vàng đứng lên lui qua một bên.
Trương Dương ghé vào kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới. Tìm phòng 506 mà Tang Bối Bối nói, nhìn thấy trong phòng vẫn đóng chặt rèm, nói khẽ: Tôi là đang lo hắn sẽ bị người ta diệt khẩu.
Tang Bối Bối nói: Chỉ sợ không chỉ lo lắng điểm này đâu, anh đừng quên anh còn từng mưu sát tôi.
Trương Dương cười nói: Cô không phải vẫn đang sống êm đẹp trên thế giới này ư?
Tang Bối Bối nói: Anh thật sự muốn giết tôi à?
Trương đại quan nhân nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tang Bối Bối, mỉm cười nói: Không nỡ!
Tang Bối Bối nói: Lúc ném tôi xuống biển đâu có thấy anh thương hương tiếc ngọc gì đâu.
Trương Dương thở dài nói: Lúc ấy không phải vì kế hoạch ư?
Chỉ tiếc kế hoạch của anh hình như sắp phá sản rồi, Trần Cương nếu khai ra chuyện anh sát hại tôi thì lập tức cục công an sẽ tìm tới anh, bao gồm cả Viên Hiếu Thương nữa, các anh đừng có hòng chạy thoát.
Trương Dương nói: Lần này chuyện của Trần Cương thật sự là tới quá đột nhiên.
Tang Bối Bối nói: Trần Cương vốn không phải là người tốt gì, tên huynh đệ đó của hắn cũng vậy, nhìn thấy đại ca gặp chuyện không may, mình không ngờ sợ đến nỗi bỏ chạy trước.
Trương Dương nói: Tôi luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhất định có người ở sau lưng thôi động.
Tang Bối Bối nói: Anh là nói cả sự kiện đều là một âm mưu?
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, thông qua cái chết của Hồng Trường Thanh kéo Trần Cương ra, sau đó thì lấy Trần Cương làm trung tâm, liên đới tới rất nhiều người.
Tang Bối Bối nói: Nếu thực sự có người làm như vậy, anh nên cao hứng mới đúng, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì mục đích của anh và người ta là giống nhau.
Rất khó nói!
Tang Bối Bối nhìn Trương Dương nói: Có điều, tôi thấy hiện tại rất có thể trước tiên sẽ liên lụy tới anh, anh nói Trần Cương liệu có thể sẽ bán đứng anh hay không?
Tạm thời sẽ không đâu, ít nhất hiện tại Triệu Quốc Cường vẫn chưa tới tìm tôi. Trương Dương nhìn Tang Bối Bối một cái rồi nói: Thật ra cho dù hắn bán đứng tôi thì tôi cũng không sợ, nói tôi giết Tang Bối Bối ư, thi thể đâu? Tử vô đối chứng.
Tang Bối Bối thở dài nói: Tôi hiện tại cuối cùng cũng minh bạch rồi, những người làm quan các anh quả nhiên không có ai là người tốt cả.
Trương đại quan nhân nói: Nói chuyện trăm ngàn lần đừng tuyệt tình như vậy, cô chưa thấy tôi tốt là bởi vì cô chưa cảm nhận được sự ưu việt của tôi.
Tang Bối Bối bất lực nói: Trương Dương à Trương Dương, xin anh đừng có nói chuyện kiểu lưu manh đó với tôi nữa được không?
Trương đại quan nhân thở dài: Tôi thật ra rất thuần khiết, chỉ là cô nghĩ quá nhiều thôi! Hắn vỗ vỗ vai Tang Bối Bối rồi nói: Nha đầu, xin cô đấy, nhất định phải giúp tôi theo dõi Trần Cương, mấy ngày nay chuyện có chút phiền toái.
Khi Trương đại quan nhân rời khỏi, ở đại sảnh khách sạn gặp Tiêu Mân Hồng, hắn vốn cho rằng Tiêu Mân Hồng có nhìn thấy mình, cúi đầu muốn té, nhưng không ngờ lại bị Tiêu Mân Hồng nhìn thấy, hô: Bí thư Trương, tôi đắc tội với anh à? Gặp mặt mà ngay cả chào một câu cũng không?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi là vì thấy cô đang vội, cho nên không dám làm phiền cô thôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi chẳng bận tí nào, mà có bận mấy thì cũng không nhật lí vạn cơ như bí thư Trương, đúng rồi, ngài hôm nay đến khách sạn của chúng tôi làm gì?
Trương Dương cười nói: Vừa mới tới gặp một vị lão bằng hữu, à, thị lý đang có chuyện, tôi phải về đây. Hắn nói lời này chính là không muốn lưu lại.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Một đoạn thời gian rồi không gặp, bí thư Trương hình như đã xa lạ với tôi nhiều rồi.
Trương Dương nói: Không phải xa lạ, là muốn bảo trì khoảng cách thích hợp, loại người như chúng tôi, gặp nữ hài tử xinh đẹp thì phải giữ khoảng cách, bằng không khẳng định sẽ hại người hại mình.
Tiêu Mân Hồng bật cười khanh khách: Tính cảnh giác của Bí thư Trương thật đúng là không bình thường, đúng rồi, có phải chuyện của bí thư Trần đã khiến các anh sợ rồi hay không?
Trương đại quan nhân biết rõ còn giả vờ hồ đồ: Bí thư Trần nào cơ?
Tiêu Mân Hồng có chút bất mãn trợn mắt lườm hắn: Có phải là bí mật gì đâu, cả thế giới đều biết rồi, Trần Cương ý!
Trương Dương nói: Cô cũng biết hả?
Tiêu Mân Hồng nói: Ai cũng nói bí thư Trần có liên quan tới cái chết của Hồng Trường Thanh, nghe nói em trai hắn đã bỏ trốn rồi, bí thư Trần trước mắt cũng bị cơ quan công an khống chế.
Trương Dương có chút kỳ quái nhìn Tiêu Mân Hồng: Cô từ lúc nào cảm thấy hứng thú với chính trị như vậy?
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi vẫn luôn rất cảm thấy hứng thú với chính trị mà, chỉ tiếc tôi có có phúc làm quan thôi.
Trương đại quan nhân cười nói: Làm thương nhân mà chán thì tòng sĩ. Nếu cô nguyện ý thì tôi sẽ làm người dẫn đường cho cô.
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi tuy rằng không phải người trong thể chế, nhưng gió thổi cỏ lay trên chính đàn Bắc Cảng tôi ít nhiều cũng biết một chút.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi cũng muốn nghe xem.
Tiêu Mân Hồng thành công khơi dậy hứng thú của Trương Dương, cô ta chỉ chỉ về phía văn phòng của mình: Đi, tôi mời anh uống trà!
Trương Dương nói: Đáng tiếc tôi không rảnh.
Tiêu Mân Hồng nói: Vậy để hôm khác đi, đúng rồi, chú tôi đã trở lại rồi. Có rảnh thì tới Bạch đảo chơi, hắn thường xuyên nhắc tới anh.
Trương Dương mỉm cười nói: Chờ mấy ngày nữa xong việc, tôi nhất định sẽ tới.