Trương đại quan nhân vốn mang tâm tình đi cho có, Lý Bỉnh Dân dẫn bọn họ đi một vòng quanh đập lớn, sau đó tham quan mấy chữ viết của lãnh tụ, rồi lại mang đi xem vài pho tượng, sau đó dẫn bọn họ đến một khu triển lãm giáo dục cách mạng.
Người nữ hướng dẫn trong khu triễn lãm nhiệt tình dào dạt đứng nói liên tục trong bốn mươi phút, Trương đại quan nhân nghe mà buồn ngủ luôn, thấy người nữ hướng dẫn ấy trong mắt đầy lệ, cảm thấy cô ta không kịp làm cho du khách cảm động mà đã làm cho bản thân cảm động rồi.
Trương đại quan nhân đưa ra một tổng kết đối với Bắc Triều Tiên : Đây là một quốc gia không thú vị.
Buổi trưa cùng ngày, Lý Bỉnh Dân dẫn bọn họ đi qua phân đỗ Tây Hải, cái gọi là phân đỗ thật ra chỉ là một nơi giống làng bắt cá, Lý Bỉnh Dân giới thiệu với Trương Dương : Vì hoan nghênh các người đến, tôi đã sớm chào hỏi bọn họ, an bài tiệc hải sản cho các người nếm thử
Triệu Thiên Tài vừa nghe có hải sản liền vui vẻ, đám người Bắc Triều Tiên này lâu lâu mới thấy hào phóng một lần, công bằng mà nói thì Lý Bỉnh Dân coi như là nhiệt tình rồi, từ khi bọn họ đến Bình Nhưỡng thì người ta đã chạy trước chạy sau, vấn đề dùng tiền không nói, chỉ cần là phần công sức này thôi cũng đủ làm cảm động rồi, bất quá đây là suy nghĩ tạm thời của bọn họ, chờ sau khi bọn họ về nước mới biết được, bởi vì hành trình lần này của bọn họ đến Bình Nhưỡng, không lâu sau Lý Bỉnh Dân và Chu Hưng Quốc trong lúc giao dịch than đá, thằng nhãi kia đã cho Chu Hưng Quốc một hóa đơn, nguyên nhân rất đơn giản, vì sự phóng túng của bạn bè mà số tiền này tất cả đều tính trên người Chu Hưng Quốc.
Lý Bỉnh Dân và đỗ trưởng của phân đỗ này coi như cũng có quan hệ tốt, đối phương dẫn bọn họ đến một nơi giống như thương khố, bên trong rất trống trải, một cái bàn nướng bằng sắt cực lớn dài gần ba mét, Trương Dương đi nam đi bắc, coi như cũng có kiến thức rộng rãi, mà cũng lần đầu tiên nhìn thấy cái bàn nướng khổng lồ như vậy, bên dưới đều là than đá, bên trên phủ kín những món hải sản như nghêu sò ốc hến ...
Lý Bỉnh Dân nhiệt tình mời bọn họ ngồi xuống, tiệc hải sản như vậy, đám người Trương Dương coi như là mở mắt, rượu ắt không thể thiếu, bia Đại Đồng giang, rượu gạo được mang lên, Lý Bỉnh Dân đã có kinh nghiệm, vụ việc tối hôm qua vẫn còn như mới trong đầu ông ta, biết Trương Dương là một người ngàn ly không say, nếu như thật sự muốn chuốc say Trương Dương thì thẳng thắn đổi qua kinh doanh bán rượu đi may ra còn có thể.
Bất quá Trương Dương cũng không có ý kiến đối với cái này, rượu gạo Triều Tiên uống vào cũng không tồi, cũng không khác gì so với rượu trắng. Chẳng biết là người Bắc Triều Tiên uống rượu ra sao, nhưng mà cái tư thế thì đúng là đừng nói, cầm ly rượu đưa lên sát miệng nhấp nhấp, sau đó mới uống cạn một hơi, hai mắt nhắm chặt, còn mặt thì nhăn như là khỉ ăn ớt.
Trương đại quan nhân thầm than, sao uống rượu mà khổ quá vậy, nếu đã khổ như vậy, sao còn phải uống? Không phải là muốn bị coi thường sao?
Sau vài ly rượu, vài người bắt đầu vỗ tay, thì ra là có một vị lãnh đạo đến, vị lãnh đạo này chính là đỗ trưởng của cái phân đỗ này, người này đi tới rất có phong phạm lãnh đạo, ai ai cũng bắt tay, Trương đại quan nhân vốn định lau lau tay, chỉ là không tìm thấy giấy ăn, đành như thế mà bắt tay với người ta, cũng may người ta không có ý ghét bỏ gì.
Trước khi ngồi xuống, mọi người lại vổ tay, Trương đại quan nhân khỏ hiểu, hỏi qua Ngũ Đắc Chí mới biết, thì ra là mời lãnh đạo nói chuyện, cái này thì khá là giống với phương diện trọng úước rồi.
Đỗ trưởng mở miệng nói nói cái gì đó, đại khái là những lời nói yêu nước này nọ, mọi người tỏ vẻ nghe rất chăm chú, Triệu Thiên Tài thì rất phiền với hình thức này, đồ ăn đầy bàn thì không ăn, lại đi nghe nói nhảm.
Mấy cái vỏ sò trên bàn nướng từ từ nứt ra, thì vị đỗ trưởng này mới nói xong, ngồi xuống, nâng ly rượu lên ra hiệu cho mọi người uống.
Tiệc hải sản buổi trưa này thật sự rất phong phú, sò, ốc, cá món nào cũng có, đây cũng là bữa ăn thịnh soạn nhất từ khi Trương Dương bọn họ đến Bắc Triều Tiên.
Do lo nghĩ đến buổi chiều phải đi gặp Lý Ngân Nhật, vì thế bữa trưa của bọn họ kết thúc tương đối sớm, trở về phòng ở mới là hai giờ chiều, lo lắng đến thân phận đặc thù của Lý Ngân Nhật, vì thế Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí không cùng đi với Trương Dương.
Khoảng bốn giờ một chút, hộ vệ của Lý Ngân Nhật là Khương Thuấn thần gõ cửa phòng bọn họ, Khương Thuấn Thần mặc quân phục Bắc Triều Tiên, hắn nhìn thấy Trương Dương liền chào Trương Dương theo nghi thức quân đội, Trương Dương cũng chào hắn một cái, rồi theo Khương Thuấn Thần ra bãi xe, lên một chiếc xe quân đội, sau khi ngồi lên xe ghế da thoải mái, Trương đại quan nhân phát hiện ra, mặc dù ở trong quốc gia này, nhưng vẫn có không ít người sống an nhàn sung sướng.
Khương Thuấn Thần nói : Trương tiên sinh đến lúc nào?
Trương Dương nói : Đêm qua
Khương Thuấn Thần lúc lái xe đi ngang qua quảng trường lãnh tụ có nói với Trương Dương : Có muốn đi quảng trường nhìn không, chiêm ngưỡng tượng lãnh tụ?Hình như cái này đã thành bệnh chung của người dân ở đây rồi, cho rằng phàm là ai cũng sẽ hứng thú với chuyện này, lại không biết rằng người ta chẳng hề có chút hứng với thú nào với chuyện này cả.
Trương Dương cười nói : Buổi sáng đã đi qua rồi, chổ ở cũ của lãnh tụ, đập lớn Tây Hải tôi cũng đi qua rồi
Khương Thuấn Thần à một tiếng, biểu tình có chút xấu hổ, dù sao hắn cũng ở Trung Quốc một thời gian, đối với tình huống của Trung Quốc cũng có lý giải nhất định, hắn rõ ràng chênh lệch của Trung Quốc và Bắc Triều Tiên, tuy rằng hắn không công khai thừa nhận, nhưng trong lòng cũng biết được rõ ràng.
Trương Dương nhìn ra vẻ xấu hổ của Khương Thuấn Thần, hắn cũng không muốn làm tổn thương quân nhân Bắc Triều Tiên này, nói tránh đi : Tướng quân gần đây thế nào?
Khương Thuấn Thần nói : Rất tốt, sau khi trở về từ Trung Quốc, thân thể của tướng quân đã khôi phục, cái này cũng phải cảm ơn Trương tiên sinh trợ giúp!
Trương Dương cười cười, nguyên nhân bệnh đích thật của Lý Ngân Nhật cũng là do miệt mài quá độ, mình đã nhắc nhở ông ấy, hy vọng ông ấy có thể khống chế tốt dục vọng.
Khương Thuấn Thần mang theo Trương Dương đi đến phía đông nam của Bình Nhưỡng, vừa tiến vào khu vực này, Trương Dương nhất thời cảm giác được bầu không khí khẩn trương, dùng câu năm bước một trạm gác cũng không quá đáng, mỗi một khoảng lại có trạm gác, bọn họ hiển nhiên là nhận ra Khương Thuấn Thần, nhưng Khương Thuấn Thần vẫn lấy giấy phép của mình ra, và hộ chiếu của Trương Dương cũng lấy ra cho bọn họ nhìn, cứ như vậy đi qua năm sáu trạm gác, mới đến chổ của Lý Ngân Nhật.
Tiến vào trong tòa nhà màu đỏ, thấy một sân rộng, tuyết đọng trong sân đã được dọn sạch sẽ, Khương Thuấn Thần lái xe Jeep dừng trước tòa nhà màu đỏ, Trương Dương mở cửa xuống xe, đầu tiên đập vào mắt cũng chính là quốc kỳ của Bắc Triều Tiên đang tung bay trên mái nhà màu đỏ.
Khương Thuấn Thần dẫn đường cho Trương Dương, hai người bọn họ đi theo bậc thang vào nhà, trước cửa nhà có hai gã vệ binh quân trang chỉnh tề, trên vai là súng tự động, thấy Khương Thuấn Thần và Trương Dương đến, đồng thời nghiêm chào.
Trương Dương cũng học theo bộ dạng của Khương Thuấn Thần, chào theo nghi thức quân đội, bất quá hành động ngay sau đó của hai gã vệ binh đã khiến cho Trương đại quan nhân khó chịu, bọn họ ý bảo Trương Dương giơ hai tay lên, rà soát một lần từ trên xuống dưới, nếu như không phải ngày hôm nay có việc cầu mà đến, Trương đại quan nhân đã sớm ba quyền hai cước đánh ngã bọn họ.
Đi vào tòa nhà, thấy hai vị nữ binh Bắc Triều Tiên phong thái yểu điệu đang ở trong phòng, Trương đại quan nhân thầm khen, Lý Ngân Nhật diễm phúc không cạn. Đi thêm một chút nữa, lại thấy hai nữ binh phục vụ thiếp thân khác, giữ nhiều mỹ nữ Bắc Triều Tiên như vậy, không biết lão già kia có nghe theo lời khuyên của mình hay không.
Trên lầu truyền ra tiếng cười, Lý Ngân Nhật mặc quân phục, trước ngực đeo huân chương, uy vũ sinh phong từ trên lầu đi xuống, theo sắc mặc hồng hào của ông ta mà xem, thân thể của ông ta hẳn là rất tốt.
Trương Dương bước nhanh đến, nhanh chóng vươn tay bắt lấy tay của Lý Ngân Nhật. Trước khác nay khác, lúc trước Lý Ngân Nhật có chuyện cầu hắn, hiện tại là đi cầu người, nên Trương đại quan nhân phải cúi thấp xuống.
Lý Ngân Nhật đối đãi với ân nhân cứu mạng vẫn rất nhiệt tình, nắm tay của Trương Dương nói : Trương tiên sinh đến Bình Nhưỡng sao không nói troức, để tôi còn đưa cậu đi tham quam
Trương Dương nói : Lúc đầu không muốn quấy rầy tướng quân, nhưng mà chạy đến đây mà không nói với ngài một tiếng thì đúng là không theo lễ nghĩa, hơn nữa uống thuốc lâu như vậy, phương thuốc cũng nên điều chỉnh, cho nên tôi thử gọi điện thoại, không ngờ tướng quân trăm bận ngàn bận vẫn có thể giành thời gian gặp tôi
Lý Ngân Nhật cười nói : Trương tiên sinh quá khách khí, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, chạy đến đây tôi đương nhiên phải chiêu đãi tốt nhất Ông ta mời Trương Dương nôồi xuống, một nữ binh đưa một ly trà tới.
Trương Dương không lập tức nói ra ý đồ của mình, mà là nói muốn bắt mạch cho Lý Ngân Nhật.
Lý Ngân Nhật vui vẻ để cổ tay lên bàn, Trương Dương bắt mạch cho ông ta, phát hiện mạch tượng của Lý Ngân Nhật ổn định, thân thể quả nhiên đã chuyển biến tốt đẹp hơn lúc còn ở kinh thành.
Lý Ngân Nhật nói : Trong khoảng thời gian này tôi vẫn làm theo lời của Trương tiên sinh dặn dò
Trương Dương trong lòng thầm vui, mình bắt ông ta cấm dục, xem ra trước mặt cái chết, dục vọng căn bản không tính là cái gì. Lý Ngân Nhật là tướng quân của quân đội Bắc Triều Tiên, ý chí cách mạng của người ta cũng không phải bình thường, Trương đại quan nhân nói : Tốt, tôi điều chỉnh phương thuốc cho tướng quân một chút
Lý Ngân Nhật cho lấy giấy bút, Trương Dương điều chỉnh ngay tại chổ cho ông ấy.
Lý Ngân Nhật cất phương thuốc đi, mỉm cười nói : Trương tiên sinh, lần này đến Bình Nhưỡng là vì chuyện quan trọng gì? Lý Ngân Nhật có thể lên đến địa vị hiện nay cũng không phải do ngẫu nhiên, ông ta không tin Trương Dương đặc biệt từ Trung Quóc chạy êến đây để bắt mạch và điều chỉnh phương thuốc cho mình, những lời này hỏi ra có vẻ uyển chuyển, nhưng mà đã cho thấy rằng, cậu không cần phải vòng vo, có gì cứ nói thẳng.
Trương Dương nói : Lý tướng quân, lần này tôi đến đây vốn định tham quan Bắc Triều Tiên một chút, nhưng mà khi đến bên này luôn cảm thấy hành động bị hạn chế nhiều lắm, cho nên ...
Lý Ngân Nhật cười nói : Cái này thì dễ rồi, tôi cho Khương Thuần Thần đi cùng cậu là được