Trương Dương đột nhiên buông cô ta ra, môi hắn bị Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn nát, trông rất là thảm hại, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi hy vọng cô đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Trương Dương nói xong thì nhảy vào trong hồ nước.
Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút lo lắng nhìn vào mặt nước, thấy Trương Dương bơi đi rất xa, nội tâm của cô ta giống như cũng bị hút ra khỏi thể xác, bồng bềnh trên mặt nước.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cứ như vậy đứng, mưa rơi rồi, cô ta vẫn không định đi, cứ quật cường chờ đợi, mặc cho mưa đã làm ướt quần áo.
Trương Dương cuối cùng cũng từ trong hồ nước bơi ra, trên người hắn chị còn quần dài, thân trên để trần, máu trên môi cũng được nước hồ rửa sạch, nhưng rõ ràng có chút sưng lên, hắn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử trong mưa, nhíu mày: Cô sao chưa đi?
Anh vì sao muốn nhảy xuống hồ?
Tôi là dùng phương thức này để bình tĩnh một chút! Trương đại quan nhân xem ra đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Tôi cũng cần bình tĩnh!
Trương Dương từ trong ánh mắt quật cường của Nguyên Hòa Hạnh Tử tìm được một cảm giác quen thuộc nào đó, hắn thậm chí cảm thấy Cố Giai Đồng đang ở ngay trước mắt, ở ngay bên cạnh mình, nước hồ lạnh toát cũng không thể khiến hắn bình tĩnh.
Trương Dương chỉ chỉ vào ô tô, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử đi vào bên trong xe tránh mưa, ánh mắt hai người trong giao phong liên tiếp đã đạt thành hiệp nghị, Trương Dương lên ô tô của mình, Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại không lên xe mình vào vào trong xe của Trương Dương, bên ngoài trời mưa rất to, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bên trong làn mưa mông lung, hạt mưa rơi lên cửa sổ xe vang lên tiếng lạch tạch.
Chuyện của Võ Trực Anh Nam anh định làm thế nào? Nguyên Hòa Hạnh Tử phá vỡ trầm mặc trước.
Trương Dương nói: Cái này thì phải xem thái độ của phía các cô, bảo Võ Trực Anh Nam ra nhận tội, công khai xin lỗi, bồi thường tất cả tổn thất.
Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: Không được, bồi thường thì được, nhưng công khai xin lỗi thì miễn, anh có chứng cớ có thể chứng minh là Võ Trực Anh Nam làm ư? Hơn nữa nguyên nhân của chuyện này là ở phía các anh, không thể bắt chúng tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm được.
Trương Dương nói: Chuyện này tôi không phải là nhằm vào cô, mà là phía các cô có một số người làm rất quá đáng, đã vượt qua điểm mấu chốt nhẫn nại của tôi rồi, cô chắc cũng hiểu tôi ít nhiều, con người của tôi trước giờ đều là trên vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: Trương Dương, xin thứ cho tôi nói thẳng. Anh cứ cường ngạnh như vậy thì không có lợi gì cho giải quyết vấn đề cả, anh cho rằng anh cho rằng lợi dụng một số thủ đoạn mờ ám thì để nắm giữ nhược điểm của người khác thì có thể uy hiếp được chúng tôi, có thể xoay chuyển được cục diện ư, tôi có thể nói với anh rằng, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ tổ càng lúc càng găng, tôi cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu, chuyện đã ầm ĩ tới đại sứ quán rồi. Xuất thân của Võ Trực Anh Nam thì anh là cũng rõ, anh cho dù nắm giữ được một vài thứ, nhưng cho dù là có thể nguy hại tới danh dự của gia tộc Võ Trực thì cũng chỉ tổ khiến chuyện này càng lúc càng xấu đi thôi.
Trương Dương nói: Không xấu vậy đâu, tôi cá với cô, Võ Trực Anh Nam là loại hèn nhát, hắn sẽ cúi đầu nhận tội!
Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, cô ta có chút phẫn nộ nói: Thật sự là không thể nói lý với anh được, tôi đã nhượng bộ rồi, nhưng anh được một tấc lại muốn tiến một thước, khí thế bức nhân! Anh rất quá đáng!
Miệng Trương đại quan nhân có chút sưng lên, cười cười với Nguyên Hòa Hạnh Tử thì trông rất buồn cười.
Nguyên Hòa Hạnh Tử oán hận gật đầu: Trương Dương, anh tốt nhất đừng ép tôi!
Trương Dương nói: Ép thì sao nhỉ?
Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng lên, mở cửa xe bước xuống, đội mưa đi vào xe của mình. Rất nhanh liền quay đầy rồi biến mất trong mưa gió.
Trương đại quan nhân tựa vào ghế ngồi, thở hắt ra, một lần nữa đám chìm trong tiếng mưa rơi trên nóc ô tô.
Không biết qua bao nhiêu lâu, có người ở bên ngoài gõ cửa kính xe. Trương đại quan nhân mở mắt ra, liền thấy hòa thượng Tam Bảo thò cái dầu trọc lốc ngoài cửa kính, vẻ mặt rất vui mừng.
Mưa đã tạnh, mặt trời lại lộ ra, trên mặt hồ lóe kim quang, sương đọng trên lá cây. Trương Dương mở cửa xe. Tam Bảo ở bên ngoài niệm phật hiệu rồi nói: A di đà Phật, bí thư Trương, tôi và ngài thật đúng là có duyên.
Trương Dương nhìn thấy tăng trên người hắn đã ướt sũng, chắc hẳn thằng cha này vừa rồi bị mưa to đột ngột khiến cho ướt như chuột lột, trong lòng thầm nghĩ, hòa thượng Tam Bảo sao xuất hiện trước mặt mình? Chẳng lẽ vừa rồi chuyện xảy ra giữa mình và Nguyên Hòa Hạnh Tử đều bị thằng cha này nhìn thấy hết rồi ư? Trương Dương nói: Ông sao biết tôi ở trong xe?
Hòa thượng Tam Bảo chỉ chỉ vào lều cỏ cách đó không xa: Vừa rồi mưa to, tôi ở bên trong tránh mưa, nhìn thấy ở bên hồ có bóng người giống anh, nhưng cách quá xa nên không thấy rõ lắm, cho nên đợi mưa tạnh thì mới qua xem, không ngờ thực sự là anh!
Trương Dương cười nói: Nói như vậy, hai chúng ta quả thực có vài phần duyên phận.
Hòa thượng Tam Bảo nhìn môi Trương Dương rồi nói: Bí thư Trương, miệng anh...
Trương đại quan nhân được hắn nhắc nhở, lúc này mới cảm thấy môi vẫn có chút đau đớn, nhìn nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện môi sưng vù, hòa thượng Tam Bảo thật sự là xấu thật, liệu có phải chuyện mình vừa rồi cường hôn Nguyên Hòa Hạnh Tử bị hắn nhìn thấy cả rồi không ?
Hòa thượng Tam Bảo nói: Bí thư Trương, nơi này cách chùa Thu Hà cũng không xa, tới bên đó uống trà nhé?
Đang muốn đang muốn từ chối thì Tam Bảo lại nói: Tôi chẳng những có chuyện muốn nói với ngài, hơn nữa còn còn muốn đi nhờ xe ngài nhu.
Trương đại quan nhân và Tam Bảo quen nhau lâu như vậy, không thể ngay cả chút tình cảm này cũng không có, hắn lái xe đưa Tam Bảo tới chùa Thu Hà, công trình trùng kiến chùa Thu Hà tiến triển rất thuận lợi, Trương Dương lúc trước khi còn công tác ở nội thành Đông Giang mới, nơi này đã liền bắt đầu xây dựng, hiện giờ chủ thể đã được dựng lên, đang tiến hành hoàn thiện.
Tam Bảo mời Trương Dương tới trụ sợ của bộ chỉ huy công trường, hắn cười nói với Trương Dương: Bí thư Trương, ngài ngồi trước nhé, tôi đi thay quần áo, ướt sũng cả rồi.
Trương Dương gật đầu, ngồi xuống ghế.
Khi Tam Bảo đi vào thay quần áo, Tuệ Không pháp sư mặc tăng y màu vàng, đầu đội mũ rộng vành bước vào, tuy rằng ông ta là cao tăng Phật pháp tinh thâm, nhưng ăn mặc rất giản dị, một đôi tăng hài còn dính đầy bùn, vừa rồi chắc là đi thị sát tiến độ công trình.
Trương Dương vội vàng đứng dậy chào: Tuệ Không pháp sư, thì ra ngài cũng ở đây.
Tuệ Không pháp sư mỉm cười nói: Trương thí chủ đã lâu rồi không tới chơi.
Trương Dương nói: Tôi hiện tại được điều tới Tân Hải công tác rồi, không còn phụ trách chuyện bên này nữa.
Tuệ Không gật đầu nói: Tôi cũng nghe nói qua nói rồi, cổ tự Thu Hà có thể trùng kiến có quan hệ rất lớn tới sự tương trợ của Trương thí chủ lúc trước, trong lòng bần tăng vẫn luôn rất cảm kích thí chủ.
Trương Dương nói: Đại sư đừng để những chuyện nhỏ thế này trong lòng làm gì, nhìn thấu, buông bỏ và tự tại, ngài nếu ngay cả chút chuyện này cũng không bỏ xuống được thì tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên. Câu này khiến Tuệ Không pháp sư cũng phải bật cười.
Tuệ Không pháp sư nói: Trương thí chủ thật sự là có lý giải riêng về Phật pháp, anh nếu là người trong phật môn thì thành tựu tất không thể hạn lượng.
Trương đại quan nhân nghe thấy lão hòa thượng này đang động viên mình xuất gia, thế thì không được, hắn cười nói: Đa tạ đại sư dã coi trọng, tôi chỉ là một tục nhân, tôi nếu có thể nếu có thể nhìn thấu và buông bỏ thì đã sớm không đi theo quan đồ rồi, tôi không được đâu, tôi vẫn còn quá quyến luyến hồng trần thế tục.
Lúc này Tam Bảo thay quần áo đi ra, hắn cung kính nói: Sư phụ, ngài đã trở lại.
Tuệ Không pháp sư nói: Tôi tới tu thiện, anh tâm sự với Trương thí chủ nhé.
Trương Dương hai tay hợp thành chữ thập tiễn Tuệ Không pháp sư.
Hòa thượng Tam Bảo đi pha trà, cùng Trương Dương ngồi phía trước cửa sổ, Tam Bảo nói: Bí thư Trương công tác bận rộn, lần này sao có thời gian tới đây vậy?
Trương Dương nói: Thật không dám giấu, lần này đến Đông Giang là để xử lý một số việc.
Tam Bảo gật đầu nói: Thật ra tôi cũng đang chuẩn bị liên hệ với ngài.
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: Tìm tôi có việc à?
Tam Bảo nói: Cuối tháng tôi cùng sư phụ tới Tĩnh Vân tự của Bắc Cảng để phát huy Phật pháp, cho nên muốn báo với ngài một tiếng.
Trương Dương mỉm cười nói: Thời gian cụ thể thế nào, tôi sẽ an bài tất cả cho anh.
Tam Bảo lắc đầu nói: Không cần, hoạt động lần này có người tài trợ rồi.
Trương Dương gật đầu, với thanh danh của Tuệ Không pháp sư, người mời ông ta tới phật chỉ sợ xếp thành hàng dài, tất nhiên không cần phải mình an bài gì cả, hắn nói khẽ: Nhất định phải an bài tốt thời gian, tôi muốn tận tình địa chủ.
Tam Bảo nói: Bí thư Trương còn nhớ chuyện trước đó tôi đã nói với anh không?
Trương Dương nói: Chuyện gì?
Tam Bảo nói: Chính là có vị thí chủ nguyện ý bỏ vốn ra dựng lên một tòa tượng Phật, tôi và sư phụ lần này tới một là để tuyên truyền giảng giải Phật pháp, còn có một việc nữa chính là xem hoàn cảnh bên đó.
Trương Dương nói: Các anh muốn xây dựng tượng Phật trên núi Ngưu à?
Tam Bảo nói: Chỉ mới là ý tưởng thôi, chưa tới nơi đó, vẫn chưa biết có thực hiện được không.