Y Đạo Quan Đồ

Chương 1294: Chương 1294: Bộc lộ bộ mặt hung ác. (2)




Chương Bích Quân nở nụ cười: Quan trọng sao?

Trương Dương nói: Đối với bà không quan trọng, nhưng đối với tôi rất quan trọng, tôi rất không vui chịu tiếng xấu thay cho người khác. Cảm giác của Trương Dương đối với Chương Bích Quân cũng không tốt, nhất là so sánh với Hình Triêu Huy, Chương Bích Quân người này tâm cơ quá sâu, không thẳng thắn thành khẩn giống Hình Triêu Huy.

Chương Bích Quân nói: Không ai muốn cậu chịu tiếng xấu thay cho người khác, tôi nói cho cậu một chuyện, lúc trước cậu đi đến vùng cấm quân sự núi Thương Mạc cũng là cái bẫy của Tra Tấn Bắc.

Trương Dương nhíu nhíu mày: Bà có chứng cứ sao?

Chương Bích Quân gật đầu: Chúng tôi phát hiện một phần tư liệu bí mật bị lấy từ vùng cấm quân sự núi Thương Mạc trong tủ bảo hiểm của Tra Tấn Bắc, chỉ cần là cái này, chúng tôi có thể nhận định ông ta là một gã gián điệp Đài Loan.

Trương Dương nói: Các người rốt cuộc phát hiện cái gì?

Chương Bích Quân nói: Chuyện cơ mật quốc gia!

Trương Dương nở nụ cười, hắn tràn ngập trào phúng nói: Thật sự là một lý do tuyệt vời, được, tôi không hỏi, tôi cũng không có hứng thú biết, hiện tại bà có thể làm tròn hứa hẹn lúc trước.

Chương Bích Quân gật đầu, bà ấy cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV phía trước, tia sáng bên trong đồng thời ảm đạm xuống.

Một lát sau mới nhìn thấy màn hình, một âm thanh âm trầm vang lên, hẳn là ngôn ngữ của một nước Đông Á, một lát sau, màn hình bắt đầu trở nên rõ ràng, thấy một người nữ bị người cột vào ghế, bên cạnh là một gã mặc quân trang Bắc Triều Tiên túm lấy tóc cô ấy, ép cô ấy ngẩng đầu lên, đối mặt màn ảnh, vết thương trên mặt cô ấy rất nhiều, tuy rằng như vậy, Trương Dương chỉ cần liếc mắt vẫn nhận ra, cô ấy là Lệ Phù!

Nội tâm của Trương Dương nhất thời co rút nhanh, trong hình ảnh truyền đến tiếng chửi của người nam, sau đó hắn cầm lấy một cây gậy sắt hung hăng quật trên người của Lệ Phù, đánh cho Lệ Phù ngay cả người lẫn ghế đều té lăn trên đất, thân thể của cô ấy đau đớn co quắp, người nam giơ chân lên hung hăng đạp lên tay cô.

Trương Dương nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của Lệ Phù, tuy rằng cô ấy kiệt lực khống chế, thế nhưng vẫn phát ra tiếng động.

Trong hình ảnh người nam lớn tiếng nói cái gì.

Trương Dương không đành lòng nhìn nữa, ly cà phê trong tay hắn bởi vì không chịu nổi lực lượng phẫn nộ của phẫn nộ, răng rắc một tiếng, bị hắn bóp nát bấy, nước cà phê nóng hổi chảy đầy tay, nhưng Trương Dương mặc kệ.

Chương Bích Quân thở dài nói: Dạ Oanh trong quá trình truy kích Hình Triêu Huy tiến vào Bắc Triều Tiên, bị Hình Triêu Huy phát giác, hắn lợi dụng quan hệ tại Bắc Triều Tiên, cố ý đem Dạ Oanh dẫn vào bẫy, đem hành tung tiết lộ của cô ấy cho quân đội Bắc Triều Tiên, Dạ Oanh xông nhầm vào vùng cấm quân sự Bắc Triều Tiên, rơi vào tay quân nhân Bắc Triều Tiên, Hình Triêu Huy làm giả tư của, khiến cho bên Bắc Triều Tiên nghĩ lầm Dạ Oanh là gián điệp đến từ nước Mỹ.

Trương Dương cả giận nói: Cô ấy là thủ hạ của bà, bà hẳn là giải thích chuyện này với Bắc Triều Tiên!

Chương Bích Quân lắc đầu, biểu tình của bà ấy tràn ngập đáng tiếc: Trương Dương, loại sự tình này không có biện pháp đi giải thích, Dạ Oanh tiến vào vùng cấm quân sự Bắc Triều Tiên, nếu như chúng tôi đứng ra thừa nhận, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ láng giềng hoà thuận hữu hảo của hai quốc gia.

Trương đại quan nhân cả giận nói: Quan hệ láng giềng hoà thuận hữu hảo? Lẽ nào vì cái gọi là ngoại giao mà hi sinh đồng chí của mình? Dạ Oanh vì sao tới Bắc Triều Tiên? Nếu như không phải vì hoàn thành nhiệm vụ các người giao cho cô ấy, cô ấy sao dấn thân vào hiểm cảnh? Hiện tại cô ấy đã xảy ra chuyện, các người lại không quan tâm? Lẽ nào các người không rõ ràng thủ đoạn của quân nhân Bắc Triều Tiên đối phó gián điệp nước Mỹ? Trương đại quan nhân có chút phẫn nộ rồi.

Chương Bích Quân thở dài nói: Cái đoạn ghi hình này là Hình Triêu Huy gửi tới, tôi nhận được đã năm ngày, tôi nghĩ. . . Dạ Oanh hẳn là dữ nhiều lành ít. Biểu tình trên mặt bà ấy tràn ngập mất mác.

Trương Dương không thể nhịn được nữa, hắn mới mặc kệ Chương Bích Quân là địa vị thế nào, vỗ bàn nói: Các người luôn mồm sẽ không từ bỏ bất luận một vị đồng chí nào, toàn bộ mẹ nó đều là vô nghĩa, bà rõ ràng có thể cứu cô ấy, chỉ cần chứng minh thân phận của cô ấy, quân đội Bắc Triều Tiên nhất định sẽ cho chúng ta mặt mũi.

Chương Bích Quân thần tình buồn bã nói: Quá muộn rồi!

Trương Dương nói: Có biết cô ấy ở nơi nào hay không?

Căn cứ phân tích tình báo của chúng tôi, cô ấy hẳn là bị giam giữ tại căn cứ quân sự bí mật không xa của núi Kim Cương gần biên giới Nam Triều Tiên.

Trương Dương gật đầu, hắn hướng Chương Bích Quân nói: Cho tôi tất cả tư liệu về Dạ Oanh.

Chương Bích Quân tựa hồ ý thức được cái gì, bà ấy thấp giọng nói: Trương Dương, tôi biết cậu rất quan tâm cô ấy, thế nhưng quan tâm của tôi đối với cô ấy căn bản không kém cậu, cho tới nay tôi đều xem cô ấy trở thành con gái của mình.

Trương Dương lắc đầu: Thu hồi lời nói dối của bà lại, không có bất luận người mẹ nào có thể nhẫn tâm nhìn con gái bị dằn vặt như vậy! Hắn mấp máy môi, ánh mắt quật cường nhìn thẳng Chương Bích Quân nói: Cho tôi tất cả tư liệu.

Chương Bích Quân và Trương Dương nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt của bà ấy mềm xuống phía, bà ấy đem một túi hồ sơ đưa cho Trương Dương, lại đứng dậy lấy ra băng ghi hình giao cho hắn.

Trương Dương đứng lên, đi nhanh ra ngoài cửa.

Chương Bích Quân gọi lại hắn: Trương Dương, cậu thật sự dự định đi Bắc Triều Tiên cứu người?

Thân ảnh Của Trương Dương dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói: Chuyện của tôi không liên quan đến bà!

Chương Bích Quân nói: Tuy rằng giữa quốc gia của chúng ta và Bắc Triều Tiên có quan hệ tốt đẹp, thế nhưng Bắc Triều Tiên tại phương diện chính trị lại cực kỳ phức tạp, chỉ cần làm ra chuyện xúc phạm lợi ích quốc gia của bọn họ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trương Dương thản nhiên cười nói: Bà đang nhắc nhở tôi, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm đối với tất cả hành vi của mình sao?

Chương Bích Quân nhắc nhở hắn nói: Chuyện ở nước Mỹ cậu hẳn là còn nhớ rõ.

Trương Dương nói: Tôi không phải là lần đầu tiên bị tổ chức vứt bỏ! Lúc mở cửa phòng, Trương Dương xoay người: Còn nữa, từ hôm nay trở đi, tôi và tổ chức các ngươi không còn liên quan, tôi tin tưởng, cái này cũng là điều bà hy vọng. Lần trước Trương Dương tại nước Mỹ đại khai sát giới, quốc an và chính phủ cũng không có cho hắn bất luận trợ giúp gì, bọn họ làm đầu tiên chính là gạt bỏ quan hệ một bên, là Hình Triêu Huy ở sau lưng cho hắn trợ giúp, Trương Dương đối với cái gọi là tổ chức đã sớm không ôm hi vọng.

Cửa phòng đóng lại sau lưng Trương Dương, Chương Bích Quân nhìn cửa phòng đóng chặt, biểu tình thương tiếc trên mặt trong nháy mắt biến mất, bà ấy chậm rãi đi hướng TV, nhập mật mã giấu diếm trên vách tường, TV di động ra, lộ ra thang máy, Chương Bích Quân tiến vào thang máy, ấn phím đi xuống.

Tại một phòng tạm giam của cục mười, hai gã cảnh vệ vũ trang hạng nặng đang gác cửa lớn.

Chương Bích Quân tiến vào phòng tạm giam, phòng tạm giam vô cùng trống trải, bên trong chỉ có một chút phương tiện sinh hoạt đơn sơ, một người nam đang nằm cuộn trên giường.

Chương Bích Quân nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Người nam chậm rãi xoay người lại, chính là chủ nhiệm cục bốn của quốc an Hình Triêu Huy.

Trên mặt của Hình Triêu Huy đã không có nụ cười, nhìn Chương Bích Quân trước mắt, vẻ mặt của hắn tràn ngập phẫn nộ với bi ai.

Chương Bích Quân đứng ở trước mặt của hắn, nhẹ giọng nói: Thân thể ra sao?

Hình Triêu Huy chống đỡ mình ngồi dậy, nhìn ra thân thể hắn vô cùng suy yếu, hắn thấp giọng nói: Chương Bích Quân, từ chổ của tôi, bà không chiếm được bất luận cái gì đâu.

Chương Bích Quân thở dài nói: Tôi vẫn nghĩ rằng anh là một người dễ nói chuyện.

Hình Triêu Huy nói: Người sống trên đời là có nguyên tắc, người dễ nói chuyện chưa chắc vi phạm lương tâm của mình.

Chương Bích Quân nói: Cái gọi là nguyên tắc của anh chỉ làm cho anh đến chổ chết.

Hình Triêu Huy lộ nụ cười sầu thảm nói: Ai sẽ quan tâm?

Chương Bích Quân nói: Tôi lần này tới là muốn nói cho anh một việc.

Hình Triêu Huy lạnh lùng nhìn bà ấy.

Thủ hạ đắc lực Trương Dương đi Bắc Triều Tiên cứu Dạ Oanh.

Hình Triêu Huy khóe môi co quắp một chút.

Chương Bích Quân nói: Kết quả phản bội tôi chỉ có một, Dạ Oanh không tin anh là nội gian, cô ấy cũng dám tra tôi, tôi làm cô ấy cả đời không xoay người được!

Hình Triêu Huy tràn ngập hèn mọn nhìn bà ta: Bà rất đáng buồn, bà phản bội tín ngưỡng của mình, bà phản bội quốc gia của mình.

Chương Bích Quân nói: Lý tưởng của chúng ta khác biệt, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được chí hướng của tôi!

Hình Triêu Huy cười nói: Bà cho rằng mình rất lợi hại, bất quá là một quân cờ mà thôi, hắn đang lợi dụng bà, bà thật sự rất đáng thương.

Chương Bích Quân nói: Đáng thương chính là anh, anh vĩnh viễn không thấy được mặt trời, anh đại khái đã quên, ngày hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới.

Trên mặt của Hình Triêu Huy bao phủ bởi biểu tình bi thương.

Chương Bích Quân tựa hồ cảm giác kích thích đối với hắn còn chưa đủ, lại nói: Vừa rồi trợ thủ đắc lực Trương Dương đã tới, ngay phòng làm việc trên đầu anh, hắn thấy được quân nhân Bắc Triều Tiên nghiêm hình tra tấn Dạ Oanh, anh đoán hắn sẽ có phản ứng thế nào?

Hình Triêu Huy nói: Hắn đã rời khỏi quốc an, bà vì sao còn không buông tha hắn?

Chương Bích Quân nói: Hắn là một phiền phức, hắn làm chúng tôi chịu tổn thất thật lớn, người như vậy, sao tôi lại có thể khiến cho hắn sống trên thế giới này!

Hình Triêu Huy nói: Hắn đích thật là một phiền phức, nhưng tôi còn là muốn khuyên bà một câu, cái phiền phức này, bà không nên đi trêu chọc, chọc giận hắn, hậu quả không thể lường được.

Chương Bích Quân nở nụ cười ha ha, bà ấy đắc ý đi về phía trước một bước: Lão Hình, con người của anh luôn tự cho là đúng, anh cho rằng hắn có thể từ thoát khỏi họng súng của quân nhân Bắc Triều Tiên trở về?

Hình Triêu Huy nói: Chương Bích Quân, bà quả nhiên đầy thủ đoạn, hãm hại tôi là nội gian, lại lừa Dạ Oanh, hiện tại lợi dụng an nguy của Dạ Oanh đem Trương Dương lừa gạt vào bẫy, đàn bà quả nhiên là là loại động vật vô cùng tàn nhẫn.

Chương Bích Quân nói: Đó là bởi vì anh không biết tán thưởng! Bà ấy nhìn Hình Triêu Huy một chút, tràn ngập đồng tình thở dài một hơi nói: Nếu như anh thông minh một ít, sẽ không gặp phải cảnh ngộ như vậy.

Hình Triêu Huy mỉm cười nói: Tôi là một người cố chấp, nhìn trúng chuyện gì sẽ không thay đổi. Bà cho rằng mình rất thông minh sao? Nếu như ngươi thông minh sẽ không bị tôi phát hiện, nếu như bà thông minh sẽ không ở trước mặt Dạ Oanh lộ ra kẽ hở, nếu như bà thông minh bà sẽ không đi trêu chọc Trương Dương!

Chương Bích Quân nhẹ giọng nói: Đáng tiếc kết cục của các người đều như nhau.

Ánh mắt của bà ấy bỗng nhiên tràn ngập đồng tình: Như thế này, tôi đưa đến bánh chẻo, ăn mừng năm mới.

Hình Triêu Huy từ trong đôi mắt âm u lạnh lẽo của Chương Bích Quân đột nhiên ý thức được cái gì, thấp giọng nói: Bên ngoài tuyết rơi sao?

Chương Bích Quân gật đầu: Tuyết rất lớn, phong cảnh rất đẹp, đáng tiếc anh sẽ không còn được gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.