Từ Kiến Cơ thở dài, ngồi xuống sô pha bên cạnh Trương Dương: Phó Hải Triều cũng không phải là nhân vật tầm thường, hắn và Văn Hạo Nam thuộc cùng một loại hình, mục tiêu của người ta rộng lớn, ngay từ đầu đã không định lăn lộn trong giới Thái tử của ở kinh thành, đừng nhìn ở trong giới Thái tử danh đầu không vang, nhưng thực lực của người ta chính là được công nhận rồi đó.
Trương Dương nói: So với anh thì như thế nào?
Từ Kiến Cơ nói: Trong giới của chúng tôi cũng chia làm năm bảy loại, một loại là lão tử đặc biệt khệnh, con trai thì không ra gì, ví dụ như kiểu Kiều Bằng Cử, một loại là lão tử chẳng ra gì nhưng con trai cũng cứ như bố đời, ví dụ như Trần An Bang, còn có một loại chính là lão tử khệnh, con trai cũng coi như là tạm được. Hắn cười cười, loại này tất nhiên là nói về hắn, có điều người hắn ví dụ lại là Văn Hạo Nam.
Một loại Cuối cùng là lão tử khệnh, con trai nhìn thế phát triển thì tuyệt đối không kém gì lão tử, đó chính là tướng môn hổ tử, điển hình chính là Phó Hải Triều, Từ Kiến Cơ nói: Phó Hải Triều này rất không đơn giản, hắn chỉ nhún nhường làm người, giới Thái tử của kinh thành tuy rằng đều biết tới người này, nhưng rất ít người biết về hắn, đám người như chúng tôi vào đại học cũng không phải là việc gì khó, trừ phi mình không tình nguyện, trên cơ bản đều là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nhưng nếu nói thực sự dựa vào bản lãnh thật sự để thi cử thì chỉ có hắn, hắn vào năm 86 tham gia thi vào trường đại học, là thủ khoa, chỉ cần chuyện này thôi đã khiến giới Thái Tử chúng tôi chấn động rồi.
Trương Dương nói: Sinh viên hạng ưu ư? Không khéo hắn biết trước đề thi cũng nên. Thằng cha này hiện tại đầy một bụng tức với Phó Hải Triều.
Từ Kiến Cơ nói: Người ta ngay từ đầu chính là được tài bồi theo kiểu sinh viên ưu tú, Phó Hải Triều hắn lúc ấy trở thành thần tượng của đám con cháu cán bộ cao cấp kinh thành chúng tôi, khi người nhà giáo dục chúng tôi luôn hắn hắn làm ví dụ.
Trương Dương bật cười ha ha.
Từ Kiến Cơ nói: Bằng vào thành tích của hắn, sau khi tốt nghiệp cho dù là trực tiếp vào đoàn ủy Trung ương thì tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, có điều hắn lúc ấy lựa chọn tới tây bắc công tác, lại dẫn tới chấn động trong đám chúng tôi, lão gia tử nhà chúng tôi có nói, kẻ này không phải là vật trong ao, tương lai tất nhiên sẽ trở nên nổi bật.
Trương Dương nói: Đánh giá cao rồi! Tôi sao nghe hắn rất thích làm náo động.
Từ Kiến Cơ nói: Nhưng hắn sau khi tới tây bắc cơ hồ không công khai ra mặt ở kinh thành nữa, chúng tôi cũng dần dần quên người này, cho tới ba năm trước khi hắn đảm nhiệm chủ tịch Tây Lương Hữu Sắc, chúng tôi mới biết, người ta mấy năm nay vẫn luôn lặng lẽ nỗ lực ở tây bộ, mà chất nhất là, hắn tới Tây Lương Hữu Sắc bắt đầu làm từ cơ sở, các tới khi đảm nhiệm lão tổng, bối cảnh gia đình hắn mới được người ta biết.
Trương Dương nói: Lừa ai chứ?
Từ Kiến Cơ nói: Những cái này đều là lão đại của chúng ta nói, chắc không sai được đâu. Đại ca cũng rất tôn sùng hắn, việc này của cậu tôi thấy hay là nhân nhượng cho khỏi phiền đi, Chu Chí Kiên là cháu ruột của đại ca, nói ra thì cũng là vãn bối của chúng ta, nếu thực sự xảy ra gì thì lão đại cũng khó xử.
Trương Dương nói: Tôi cũng không định gây chuyện với họ, chuyện này có chút tính tính.
Từ Kiến Cơ nhìn hắn một cái: Tà tính cái gì? Thật ra hắn cũng nhận thấy được chuyện này có chút không đúng.
Trương Dương nói: Dựa theo cách nói của anh, Phó Hải Triều này rất vĩ đại, là thần tượng trong đám chúng ta, theo lý thì sẽ không làm loại chuyện vớ vẩn như đi tranh giành tình nhân như vậy chứ?
Từ Kiến Cơ gật đầu nói: Tôi cũng thấy như vậy!
Trương Dương nói: Hắn tối hôm qua diễn cái màn này, có lẽ không phải ngẫu nhiên, nếu như tôi không nhịn được, ngày hôm qua trở mặt với hắn, hôm nay chẳng phải là thành trò cười ư?
Từ Kiến Cơ nói: Đừng quên, sắp tới nhiệm kỳ mới của chính phủ rồi, nhất cử nhất động của anh có lẽ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Văn gia.
Trương đại quan nhân nói: Chính là lý này đó, nhưng có chuyện tôi rất bực, Chu Chí Kiên dính vào làm gì? Hắn rốt cuộc là không biết tôi hay là biết rõ rồi còn cố chọc? Tôi và chú hắn là anh em kết nghĩa, tiểu tử hắn chắc sẽ không thể ngay cả tầng quan hệ này cũng không bận tâm tới chứ?
Từ Kiến Cơ nói: Trong giới Thái tử Kinh thành, bất kể lăn lộn thế nào thì nhãn giới so với người thường cũng phải cao hơn nhiều, đám người chúng tôi, trời sinh chính là nhân tài để làm đấu tranh chính trị mà.
Trương Dương nói khẽ: Chẳng lẽ Chu lão ủng hộ Phó...
Từ Kiến Cơ dùng ánh mắt chặn lời hắn, thấp giọng nhắc nhở: Chuyện của Cao tầng cách chúng ta quá xa, khi hai lão hổ tranh chấp, tốt nhất cố mà tránh thật xa.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều muốn lợi dụng tôi!
Từ Kiến Cơ nói: Nhìn thấu là tốt rồi.
Trương Dương nói: Chuyện này đừng nói cho lão đại, tôi không muốn để anh ta khó xử.
Từ Kiến Cơ nói: Nghe nói chuyện phiền toái của cậu đã được giải quyết, phía Nhật nhận thua rồi.
Trương đại quan nhân ý vị thâm trường nói: Đối nghịch với tôi sớm muộn gì cũng phải nhận thua.
Trước khi Rời khỏi Trung Quốc trở về Bắc Triều Tiên, Lý Xương Kiệt lại thông qua bộ ngoại giao Trung Quốc thúc giục phía Nhật tra rõ chuyện cha gặp phải, ngay cả Kiều lão cũng gọi điện thoại tới, tỏ vẻ quan tâm tới chuyện này, Trần Toàn là người phụ trách chuyện này cũng khá đau đầu. Hắn không thể không tìm tới Trương Dương, Trần Toàn cho rằng Lý Xương Kiệt sở dĩ tóm lấy chuyện này không buông, nguyên nhân căn bản là Trương Dương ở sau lưng giựt giây.
Phán đoán của Trần Toàn không nghi ngờ gì nữa là chính xác, Trương đại quan nhân muốn hắn không thoải mái. Lão tử đang yên đang lành ở Tân Hải làm bí thư thị ủy, anh muốn tìm tôi gây phiền toái thì được à, làm hại tôi cắp đít chạy đến kinh thành, cục tức này tôi không dễ dàng nuốt xuống đâu.
Thái độ của Trần Toàn lần này hiển nhiên so qua trước kia thì tốt hơn rất nhiều, khi đối mặt với Trương Dương, mặt mày cũng hòa ái tươi cười: Tiểu Trương à, ngồi đi.
Trương Dương ngồi xuống, không chút khách khí cầm nước khoáng trên bàn trà lên vặn ra uống.
Trần Toàn nói: Tiểu Trương à, tôi lần này gọi cậu tới là muốn nói cho cậu một tin tức tốt, phía Nhật đã quyết định không đề xuất kháng nghị vào các cậu nữa, chủ tịch tập đoàn Nguyên Hòa Nguyên Hòa Hạnh Tử sau khi trải qua cân nhắc thận trọng đã quyết định điều kiện rút vốn khỏi Tân Hải, không lâu nữa sẽ phái người tới Tân Hải trao đổi công tác giao nhận cụ thể với các cậu.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Tôi biết cả rồi, tôi đã sớm nói rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, giải quyết mấy vấn đề này, đại sứ quán Nhật Bản không được, xuất động bộ ngoại giao cũng không được, có thể triệt để giải quyết chỉ là bản thân chúng tôi.
Trần Toàn nghe thấy những lời này của hắn thì trong lòng thật là ngũ vị câu toàn, cuồng ngạo, tiểu tử, nếu như không phải Văn Quốc Quyền chống lưng cho mày thì tao cũng không khách khí với mày như vậy đâu. Mỗi khi nhớ tới Văn Quốc Quyền, nội tâm Trần Toàn liền cảm thấy mất mát, lúc trước khi hội từ thiện Tiên Trì tiên sinh xảy ra vấn đề, mình nên ngay lập tức để lão bà đứng ra, chính vì mình do dự đã tạo thành nguy cơ cho Văn Quốc Quyền, trường nguy cơ đó đã hủy hoại quan hệ tốt nhiều năm giữa Văn Quốc Quyền và hắn chỉ trong chốc lát, hiện giờ, Văn Quốc Quyền đã mất tín nhiệm đối với hắn, mình cách trung tâm chính trị cũng càng ngày càng xa, trong bộ ngoại giao cũng biến thành một nhân vật đánh xì dầu, trường hợp trọng đại không tới lượt hắn, chỉ có muốn chuyện phiền toái dây dưa không rõ ràng mới có thể nhớ tới hắn.
Trần Toàn nói: Tiểu Trương,cậu là người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, rất nhiều chuyện cần biến báo, tuy rằng lần này gặp chuyện là tướng quân Lý Ngân Nhật, ám sát hắn là sát thủ phía Nhật, nhưng dù sao cũng là trên quốc thổ của chúng ta, chúng ta cũng phải gánh vác một bộ phận trách nhiệm.
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, trách nhiệm cũng không phải vinh dự, sao có thể đổ hết lên người chúng ta, đẩy đi còn không kịp nữa là, ngài nên hiểu rõ. Đừng mang tới phiền toái cho tổ quốc chúng ta.
Trần Toàn trong lòng giận lắm, tiểu tử chưa dứt sữa này không ngờ dám dạy bảo mình, cậu con mẹ nó xứng ư? Có điều hắn vẫn hỉ nổ không hiện ra mặt, nói khẽ: Trương Dương, quan hệ của hai quốc gia và chúng ta đều rất quan trọng, trên mặt ngoại giao, chúng ta nhất thiết phải làm được công bằng, tổn hại bất kỳ tình cảm của phía nào trong đó cũng đều không tốt, nhưng điều tra cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi không giấu gì cậu, trước mắt điều tra đang lâm vào giai đoạn giằng co, nếu như xử lý không thỏa đáng, sẽ tổn hại tới lợi ích của quốc gia hại chúng ta.
Trương Dương nói: Phó bộ trưởng Trần, ngài nói nhiềuvới tôi như vậy làm gì. Tôi sao càng nghe càng hồ đồ, hình như là chuyện của tôi đã được giải quyết rồi, những chuyện khác chắc không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không phải là bộ ngoại giao các ngài, những chuyện cơ mật liên quan tới quốc gia ngài cũng đừng nói với tôi làm gì.
Trần Toàn nói: Tiểu Trương, tôi là có ý này, cậu có thể thông qua quan hệ cá nhân nói chuyện với Lý Xương Kiệt hay không. Bảo hắn đừng tiếp tục làm lớn chuyện này nữa, bình tĩnh một chút, cho mọi người thời gian để giải quyết vấn đề.