Y Đạo Quan Đồ

Chương 2561: Chương 2561: Bùng nổ (3)




La Tuệ Ninh sau khi phát tiết như bão táp thì cả người nhanh chóng bình tĩnh lại, bà ta nói khẽ: Chuẩn bị xe, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy con trai tôi.

Triệu Quốc Cường quyết định tạm hoãn rời khỏi kinh thành, hắn và cha cùng nhau đi đón Cố Doãn Tri.

Giữa Cố Doãn Tri và Triệu Vĩnh Phúc cũng đã nhiều năm chưa tâm sự.

Triệu Vĩnh Phúc nói rõ ý đồ đến của mình, sau đó lấy ra ảnh chung của ba người bọn họ, nói lại chuyện cũ đã phủ đầy bụi nhiều năm trong lòng họ.

Cố Doãn Tri không biết Tiết Thế Luân từng tìm Triệu Vĩnh Phúc vay tiền, nhiều năm như vậy trôi qua, Triệu Vĩnh Phúc vẫn là lần đầu nói thật tất cả với y.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Bí thư Cố, tôi hôm nay đến tìm ngài, chính là muốn hỏi một chút năm đó Tiết Thế Luân đã làm? Hắn vì sao đột nhiên tìm tôi vay tiề? Mà sau khi tôi cự tuyệt hắn không lâu thì hắn liền lựa chọn từ chức.

Cố Doãn Tri nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế: Cho tới giờ tôi cũng không biết hắn từng tìm anh mượn tiền, năm đó may mà anh cự tuyệt hắn, nếu như không, anh sẽ gánh tội danh tham ô công khoản.

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu: Tiết Thế Luân chính là vì tôi cự tuyệt hắn mà ghi hận trong lòng.

Cố Doãn Tri không rõ Triệu Vĩnh Phúc dùng cái gì để kết luận chuyện này.

Triệu Quốc Cường Ở bên cạnh nói: Bác Cố, căn cứ vào điều tra hiện tại của chúng tôi thì chuyện năm đó em trai tôi bị giết có liên quan tới tập đoàn tội phạm của Tiết Thế Luân, Vương Quân Dao.

Cố Doãn Tri nói: Các anh muốn tìm hiểu chuyện năm đó ư, thật ra Vĩnh Phúc không nói thì tôi cũng không biết Tiết Thế Luân tìm anh xin giúp đỡ, năm đó sau khi hắn đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy Đại Cô, xuân phong đắc ý, thoả thuê mãn nguyện, rất nhiều đồng chí bao gồm cả tôi cũng công nhận năng lực của hắn, tôi không biết anh có còn nhớ chuyện hắn tiến vào thường ủy thành phố Lương Bắc hay không?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Nhớ rõ! Tôi còn nhớ lúc trước là ngài bỏ phiếu phủ quyết.

Cố Doãn Tri lạnh lùng cười nói: Tôi phát hiện rất ít người nhớ rõ lúc trước đề danh hắn vào thường ủy là tôi, lá phiếu phủ quyết này thì lại bị mỗi người nhớ rõ. Thật ra thực sự khiến tôi làm ra quyết định này là Tiết lão, sau khi Tiết lão biết được tôi đề danh hắn tiến vào thường ủy thành phố Lương Bắc, lập tức gọi điện thoại cho tôi, ông ta bảo Tiết Thế Luân vẫn chưa được thành thục, cần áp chế, phải mài dũa tính hiếu thắng của hắn, Tiết lão cũng là một phen khổ tâm, không trải qua ma luyện thì làm sao có thể trở thành lương đống chi tài chân chính?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Anh chỉ làm việc theo ý tứ của Tiết lão, nhưng chuyện này lại khiến giữa anh và Tiết Thế Luân phát sinh ngăn cách.

Cố Doãn Tri nói: Bởi vì công tác mà sinh ra ngăn cách thì tôi sẽ không để ý, huống chi bản thân loại chuyện này mà nói thì chỉ có lợi cho Tiết Thế Luân, nhưng tôi không ngờ tính tình của hắn lại cực đoan như vậy, sau khi vấp ngã, không phải lựa chọn lặng lẽ cố gắng, tìm kiếm chỗ thiếu xót của bản thân, mà là trở nên càng thêm manh động liều lĩnh, hắn ở một hạng mục vì quá mức tin người khác mà vấp ngã, tạo thành tổn thất rất lớn cho quốc gia.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Đây là nguyên nhân có chỗ hổng tài chính ba vạn đồng.

Cố Doãn Tri gật đầu: Tôi thừa nhận, tôi trong xử lý sự kiện đó không nắm tốt, sau khi biết sự kiện đó không hề lập tức công khai, mà là cân nhắc tới chuyện có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng cho Tiết lão, hơn nữa tôi cảm thấy Tiết Thế Luân trong chuyện này cũng là người bị hại, cho nên tôi ra kỳ hạn cho hắn, bảo hắn tìm cách lấp lỗ hổng.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Cho nên hắn tìm tới tôi, nhưng lại bị tôi cự tuyệt.

Cố Doãn Tri nói: Có người giúp hắn chỗ tiề này, trước kỳ hạn tôi quy định, hắn đã bồi thường tất cả tổn thất.

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu, vẻ mặt của y lộ ra có chút bối rối, nếu Tiết Thế Luân đã lấp lỗ hổng này, vậy vì sao năm đó lại lựa chọn từ chức?

Cố Doãn Tri nói: Nhưng Tiết lão vẫn biết chuyện này, người Tiết Thế Luân nghĩ tới đầu tiên là tôi, hắn cho rằng là tôi bán đứng hắn, Tiết lão tính tình đại công vô tư, bức hắn chủ động từ chức, Tiết Thế Luân trước khi rời khỏi Đại Cô từng tìm tới văn phòng của tôi và xảy ra một hồi xung đột kịch liệt với tôi.

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: Chuyện này anh hiển nhiên gánh oan thay cho Tiết lão rồi.

Cố Doãn Tri nói: Thật ra cho dù Tiết lão không làm ra chuyện quân pháp bất vị thân như vậy thì tôi cũng sẽ không giao trọng trách cho hắn nữa. Tiết Thế Luân quá mức háo công, hắn cho dù năm đó ở Đại Cô không xảy ra chuyện thì cũng không thể đi quá xa trên sĩ đồ.

Triệu Vĩnh Phúc tràn đầy đồng cảm gật đầu.

Triệu Quốc Cường nói: Lòng trả thù của Tiết Thế Luân này rất mạnh, tôi hoài nghi hắn có liên quan tới án buôn lậu của Bắc Cảng, cũng có liên quan tới án mạng của em trai tôi và Giai Đồng.

Cố Doãn Tri trầm ngâm một lát: Thật ra tôi hôm nay đã đi gặp Tiết Thế Luân.

Hai cha con Triệu Vĩnh Phúc ánh mắt đều nghiêm lại.

Cố Doãn Tri nói: Tôi coi như cũng vẫn hiểu Tiết Thế Luân, những chuyện phát sinh gần đây đều hoài nghi hắn cấu kết với thế lực nước ngoài, nhưng người này chắc sẽ không bán nước, anh nói hắn gây tổn hại cho lợi ích của quốc gia thì tôi tin, anh nói hắn phạm tội buôn lậu tôi cũng tin, nhưng nói hắn phản bội quốc gia thì tôi luôn cảm thấy không có khả năng.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Buôn lậu rửa tiền, những hành vi này trên thực tế đều là một loại hành vi bán đứng lợi ích quốc gia.

Cố Doãn Tri nói: Chúng tôi nhìn vấn đề đừng cực hạn và phiến diện, nếu như chúng ta quay lại hai mươi năm trước, nhìn xem sự thay đổi của Tiết Thế Luân vào hai mươi nămtrước, ai đã ở giữa thôi động hắn, khiến hắn đi tới cảnh như hôm nay?

Hai mắt Triệu Vĩnh Phúc sáng ngời: Tiêu Quốc Thành.

Cố Doãn Tri gật đầu: Ở trong mắt Tiết lão vẫn luôn coi Tiêu Quốc Thành như con trai ruột của mình, ông ta vô cùng quan ái Tiêu Quốc Thành, nhưng ông ta không hề bồi dưỡng Tiêu Quốc Thành tòng chính, về sau Tiêu Quốc Thành xuống nông thôn trở thành thanh niên trí thức, tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tiêu Quốc Thành lại quyết định ra hải ngoại. Tôi từng nói với Tiết lão về người này, Tiết lão giữ kín như bưng tất cả về hắn, hiện tại nghĩ lại, khoản tiền lúc trước Tiết Thế Luân có được để trả nợ rất có thể là có được từ hắn, rồi sau đó Tiết Thế Luân ra nước ngoài cũng là hắn giúp. Nếu như những năm gần đây Tiết Thế Luân vẫn luôn làm hoạt động phi pháp, như vậy bạn tốt Tiêu Quốc Thành của hắn sắm vai nhân vật gì?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Bí thư Cố, anh định làm gì?

Cố Doãn Tri nói: Tôi đang chuẩn bị tài liệu, định tố cáo việc năm đó cho Trung kỉ ủy, để bọn họ tra rõ chuyện cũ năm xưa này.

Triệu Vĩnh Phúc rõ ràng lắp bắp kinh hãi, Cố Doãn Tri làm như vậy, chẳng khác nào dùng danh dự nửa đời của mình ra đánh bạc, nếu như truy cứu chuyện năm đó của Tiết Thế Luân, Cố Doãn Tri sẽ cũng mắc tội biết mà không báo.

Cố Doãn Tri nói: Giai Đồng sẽ không chết một cách vô ích, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho nó.

Triệu Vĩnh Phúc ra sức gật đầu: Bí thư Cố, tôi có thể giúp cung cấp tài liệu, cung cấp chứng minh cho chuyện năm đó.

Triệu Quốc Cường nói: Quá lâu thế rồi, hai người cho rằng dùng cái này thì có thể chế trụ được Tiết Thế Luân ư?

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: Việc đầu tiên tôi muốn làm là khống chế hắn, hiện tại thần hồn nát thần tính, có lẽ hắn đã chuẩn bị đào tẩu, đừng quên hắn là người Mỹ gốc Hoa, một khi hắn rời khỏi đất Trung Quốc, còn muốn đối phó hắn thì rất khó.

Triệu Vĩnh Phúc nhìn Cố Doãn Tri, trong lòng thầm nghĩ, Cố Doãn Tri xưa nay vẫn nổ danh xử sự trầm ổn, người như vậy sẽ không tùy tiện đánh trận không chắc thắng, có lẽ y vẫn còn có một số chứng cớ ở trong tay, nhưng y chưa nói ra.

Kiều lão cũng biết tin tức Trương Dương tử vong não, lúc ban đầu Kiều lão không tin, cho tới lúc xác nhận từ chỗ con trai, Kiều lão mới tin chuyện này là thật, lão gia tử bởi vì chuyện này mà trầm mặc hơn nửa ngày, câu đầu tiên ông ta nói là: Giúp tôi gọi điện thoại cho Mộng Viện.

Kiều Chấn Lương gật đầu, bấm số điện thoại của con gái, sau đó đưa điện thoại cho cha.

Mộng Viện, là ông.

Ông nội. Nghe thấy giọng nói của ông nội, nước mắt Kiều Mộng Viện tràn mi, có điều cô ta vẫn cố kiềm nén lại.

Kiều lão nói: Mộng Viện, cháu đang ở đâu?

Kiều Mộng Viện ngậm nước mắt nói: Đông Giang, Trương Dương xảy ra chuyện, cháu đang ở đây chờ tin tức.

Kiều lão nói: Mộng Viện, có gì thì cứ nói với ông nội.

Kiều Mộng Viện rốt cuộc không nén được nước mắt, cô ta cảm thấy mình đã không thể khống chế được tình tự của mình, ôm miệng rồi gác máy.

Kiều lão nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, cơ hồ trong nháy mắt ông ta đã hạ quyết tâm: An bài một chút Giúp tôi, tôi muốn lập tức tới Đông Giang.

Trong ánh mắt Kiều Chấn Lương tràn ngập vẻ kinh ngạc, tuy rằng Trương Dương gặp bất hạnh, nhưng với thân phận của cha không cần thiết tự mình tới đó, có điều y rất nhanh đã nghĩ thông nguyên do trong đó. Cha tới không chỉ là vì Trương Dương, cũng là vì Mộng Viện, ông ta lo lắng cháu gái không chịu nổi cú sốc này, cho nên mới có ý muốn ngay lập tức tới Đông Giang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.