Hàn Tích Thành trúng cái cái tát này cũng không có cảm thấy sợ, ngược lại hắn cảm thấy may mắn, không bị mỏ neo ném trúng là may mắn rồi. Hàn Tích Thành lắp bắp nói: Tôi. . . Tôi không nhận ra anh. . .
Trương Dương cầm lấy áo của hắn túm hắn lên: Tôi tìm anh có việc!
Lúc này hơn mười người ngư dân bản địa đều chạy tới, Trương Dương hướng Hàn Tích Thành nói: Muốn mạng thì cho bọn họ cút đi.
Hàn Tích Thành đã bị thần uy vừa rồi triển lộ của Trương Dương làm cho hoảng sợ, lớn tiếng giải thích, nói Trương Dương là bạn hắn, vừa rồi là đùa giỡn.
Mấy người kia tuy rằng không hiểu, nhưng tình cảnh vừa rồi ai cũng đều thấy được, có đùa giỡn như thế sao? Ném nguyên cả một cái mỏ neo lớn như thế qua, căn bản là muốn lấy mạng.
Trương Dương đánh vai của Hàn Tích Thành cùng hắn tiến lên bờ, Hàn Tích Thành trong miệng không dừng giải thích: Bạn tôi, bạn tôi.
Trương Dương từ trong túi tiền móc ra một hộp thuốc lá mua tại Bình Nhưỡng ném qua, vài tên ngư dân liền giành lẫn nhau.
Trương Dương hướng Hàn Tích Thành nói: Tìm một chỗ ngồi tâm sự!
Hàn Tích Thành vừa lau mồ hôi lạnh: Anh là người Trung Quốc?
Vô ích, không phải người Trung Quốc tôi nói tiếng Trung Quốc với anh làm gì?
Hàn Tích Thành gật đầu, chỉ chỉ quán nhỏ cách đó không xa nói: Uống vài ly đi!
Sau một ly rượu, tinh thần của Hàn Tích Thành nhất thời trở về, trên mặt mang theo biểu tình cực kỳ khoa trương: Khài! Đem ly rượu trống không đặt mạnh lên trên bàn.
Trương đại quan nhân không quen nhìn kiểu uống rượu ở đây, không phải là một ly rượu sao? Có cần khoa trương như vậy? Hắn cũng uống một ly, học theo bộ dạng của Hàn Tích Thành đặt mạnh ly xuống bàn một lần, cái này dọa Hàn Tích Thành hết hồn, Hàn Tích Thành nhìn hướng xung quanh một chút, bên trong chỉ hai người bọn họ. Hàn Tích Thành nói: Anh tìm tôi làm gì? Tôi đã sớm mặc kệ.
Trương Dương nói: Anh đừng nói nhảm với tôi, tôi điều tra rõ ràng rồi, lúc trước anh và Trung Quốc có không ít liên hệ.
Hàn Tích Thành tươi cười nói: Trung Triều hữu hảo, chúng ta là anh em, thân như anh em một nhà. Nào, cụng ly, tôi mời khách!
Trương Dương từ trong túi móc ra một tờ một trăm đô đặt ở trên mặt bàn, sau đó cầm lấy ly rượu đặt lên tờ đô la: Thấy rõ không?
Hai con mắt của Hàn Tích Thành nhìn chằm chằm tờ đô la, tuy rằng hắn kiệt lực che giấu, thế nhưng tham lam và khát vọng bên trong vẫn lơ đãng lộ ra.
Trương Dương nói: Chỉ cần anh trả lời khiến cho tôi thoả mãn, tôi cho anh một ngàn đô la!
Hàn Tích Thành căng thẳng, lúc này biểu tình cực kỳ giống anh dũng bất khuất : Hai ngàn, tôi muốn hai ngàn!
Trương Dương nói: Được! Tiền không là vấn đề, nhưng tiền đề là phải cho tôi thoả mãn.
Hàn Tích Thành nói: Anh muốn biết cái gì? Hắn vươn ngón tay, rất cẩn thận đặt lên tờ một trăm đô, sau đó chậm rãi kéo dài tới trước mặt của mình, nhìn hướng xung quanh một chút, nhanh chóng bỏ vào trong túi, hạ giọng nói: Không nên tùy tiện đem tiền ra, làm không tốt sẽ làm anh toi mạng, ở chỗ này nơi nào cũng đều là cơ sở ngầm.
Trương Dương chẳng đáng cười cười: Coi như là tôi tìm anh mua cá.
Hàn Tích Thành đem tay trái đưa ra ngoài, ngón tay cái xoa xoa ngón trỏ và ngón giữa, ý bảo Trương Dương cho hắn chút tiền trước.
Trương Dương thầm mắng thằng nhãi này thật sự là gian xảo, rút ra ba tờ đưa qua, lúc cho Hàn Tích Thành tiền, hắn nhìn xung quanh một chút, bên trong chỉ có một người phụ nữ mặc tạp dề xanh ngơ ngác nhìn ngoài cửa.
Hàn Tích Thành nói: Không có việc gì, cô ấy là người của tôi!
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười, thằng nhãi này không phải giảo hoạt bình thường, khó trách hắn dẫn mình đến đây, Trương Dương không sợ hắn có ý xấu cái gì, chỉ cần hắn dám hạ độc trong ở rượu và thức ăn, Trương Dương tuyệt đối sẽ không cho hắn sống đi ra ngoài.
Trên thực tế Hàn Tích Thành cũng không có làm như vậy, hắn được bốn trăm đôla, bắt đầu nhiệt tình với Trương Dương, Trương Dương nói: Đó là tiền đặt cọc! Hắn móc ra một tấm ảnh chụp đưa cho Hàn Tích Thành.
Ảnh chụp là của Lệ Phù, Hàn Tích Thành cầm lấy ảnh chụp nhìn chằm chằm một chút, bĩu môi nói: Rất đẹp! Người Mỹ?
Trương Dương nói: Có gặp qua người hay không?
Hàn Tích Thành nói: Để cho tôi nghĩ đã! Thằng nhãi này vừa làm bộ trầm tư suy nghĩ, vừa hướng Trương Dương ý bảo cho chút tiền nữa.
Trương Dương lại cho hắn sáu trăm đôla.
Hàn Tích Thành nói: Hai mươi ngày trước, cô ấy đến tìm tôi, tìm tôi muốn một tấm bản đồ của núi Kim Cương, tôi cho cô ấy.
Trương Dương nói: Cái bản đồ gì?
Hàn Tích Thành hạ giọng nói: Quan hệ đến cơ mật quốc gia, cô ấy cho tôi một ngàn đôla.
Trương Dương mặt không đổi sắc nói: Năm trăm!
Tám trăm!
Năm trăm!
Thành giao!
Trương Dương móc ra năm trăm, trước khi tới Bắc Triều Tiên, hắn đã đổi hai mươi ngàn đô la dằn túi, đưa cho Ngũ Đắc Chí, Triệu Thiên Tài ba người chính là vì thu mua tin tức, không ngờ rằng vừa tới đến Nguyên Sơn thì có công dụng.
Hàn Tích Thành đứng dậy đi hướng quầy hàng, chỉ chốc lát sau lấy một tấm bản đồ cho Trương Dương.
Trương đại quan nhân tuy rằng không nhận ra chữ Triều Tiên, nhưng hắn liếc mắt thì nhìn ra cái bản đồ này cũng là bản đồ bình thường nhất, ở bên ngoài mua sợ rằng ngay cả một đôla đều không cần. Trương Dương lạnh lùng nhìn Hàn Tích Thành nói: Anh chơi tôi?
Hàn Tích Thành có chút khẩn trương cười nói: Làm sao dám, cái bản đồ này là bản đồ du lịch bình thường không giả, thế nhưng tôi đánh dấu thì hoàn toàn không giống. Hắn đúng là có vẽ vài dấu vào trong bản đồ du lịch núi Kim Cương, sau đó chỉ một chút nói: Cô ấy hỏi miếu Kim Cốc, gần đó có vùng cấm quân sự.
Trương Dương nhìn thoáng qua nói: Chỉ một vị trí mà giá trị năm trăm đôla sao?
Hàn Tích Thành nói: Bình thường cũng ai không đi qua, mà đi thông cửa chính từ miếu Kim Cốc qua, trên thực tế con đường này cũng là đường duy nhất đi thông qua khu quân sự, miếu Kim Cốc có nửa cây số đã bị liệt vào vùng cấm quân sự, bất luận du khách nào cũng không được thông hành. Phía sau vùng cấm quân sự là vực Ưng Sầu, vực sâu vô cùng.
Trong vùng cấm có cái gì?
Hàn Tích Thành vẻ mặt thần bí nói: Quốc gia của tôi có tính cơ mật cao nhất, nghe nói là cơ mật chỉ dùng để đối kháng chủ nghĩa đế quốc giải phóng toàn cầu.
Trương đại quan nhân nghe thế bỗng nhiên có loại cảm giác muốn ói, hắn nhìn Hàn Tích Thành nói: Anh cũng là một buôn lậu tình báo.
Hàn Tích Thành nói: Đừng nói như vậy, dựa theo cách nói của bên kia các người mà nói, cái này gọi là cần cù làm giàu.
Tôi làm sao biết anh có phải là gạt tôi?
Hàn Tích Thành nói: Tôi không lừa anh, lúc trước tôi đã từng đóng quân trên núi, bất quá tôi chỉ là phụ trách cảnh giới bên ngoài, không có tư cách đi vào bên trong. Tấm ảnh mà anh cho tôi thấy, cô ấy kia xác thực đã tới, ấn tượng của tôi rất sâu, những cô gái đẹp giống như cô ấy, rất khó để quên không phải sao?
Trương Dương nói: Cô ấy chỉ hỏi những cái này?
Hàn Tích Thành nói: Còn nữa, cô ấy hỏi tôi có đường khác có thể lên núi hay không.
Trương Dương nói : “Vậy có đường khác hay không ?”
Hàn Tích Thành lắc đầu nói: Không có. . . Tuyệt đối không có, trừ phi anh có bản lĩnh của thằn lằn từ vách núi bò lên.
Trương Dương thanh toán tất cả phí dụng, trước khi rời đi hắn căn dặn Hàn Tích Thành nói: Ngày hôm nay chuyện giữa chúng ta phải tuyệt đối bảo mật.
Hàn Tích Thành nói: Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chút.
Mang theo bản đồ của Hàn Tích Thành giao cho trở lại bên trong xe, Ngũ Đắc Chí không xem bản đồ, thấp giọng nói: Có lưu ý đến chiếc xe màu xám phía sau hay không?
Trương Dương từ kính phản quang nhìn lại, quả nhiên thấy có một chiếc xe màu xám ngừng phía sau bọn họ hai trăm mét, Trương Dương nhíu nhíu mày nói: Đến đây lúc nào?
Ngũ Đắc Chí nói: Cậu mới vừa đi không lâu, tôi liền cảm giác không đúng.
Trương Dương nói: Mặc kệ đúng hay không, trước rời khỏi đây, nhìn xem có phải là tiếp tục theo dõi chúng ta hay không .
Triệu Thiên Tài nhấn chân ga, xe jeep chậm rãi chạy tới phía trước, ô tô không đi xa, thì thấy chiếc xe màu xám bắt đầu theo sau, Trương Dương và Ngũ Đắc Chí liếc mắt nhìn nhau, xem ra đối phương quả nhiên là vì theo dõi bọn họ mà đến.
Trương Dương nói: Chạy nhanh lên một chút!
Triệu Thiên Tài đem tốc độ xe tăng lên, xe phía sau cũng bắt đầu tăng tốc, Trương Dương chỉ chỉ cái hẻm phía trước: Quẹo vào! Triệu Thiên Tài dựa theo phân phó của hắn đem ô tô chạy vào hẻm, Trương Dương mở cửa xe, Ngũ Đắc Chí vô cùng kinh ngạc nói: Cậu làm gì?
Trương Dương đã từ cửa xe nhảy ra ngoài: Tiếp tục chạy!
Chiếc xe phía sau đã quẹo vào hẻm, Trương Dương lúc này đứng ở trên cao, lúc chiếc xe quẹo vào, hắn từ trên không nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đỉnh xe.
Người bên trong xe tựa hồ có cảm thấy, bỗng nhiên nhấn phanh lại, nỗ lực đem Trương Dương trên đỉnh xe hất xuống, thế nhưng Trương đại quan nhân giống mọc vảy bám chặt vào đỉnh xe, còn đem mặt thò xuống kính chắn gió của xe, Trương Dương thấy lái xe chính là một người nữ, dùng khăn quàng cổ và mũ che kín, trên mũi còn có kính râm.
Người nữ kia ra tay cực nhanh, một tay nắm tay lái, mặt khác một tay móc súng ra, Trương đại quan nhân cuống quít lùi thân thể về, người nữ nua nhắm ngay đính xe bắn liên tục vài phát súng, làm đính xe bị thủng hơn mười lỗ, nhưng Trương đại quan nhân không dễ dàng bị cô ấy bắn trúng như vậy, hành vi của người nữ kia đã hoàn toàn khơi dậy phẫn nộ của Trương Dương.
Lúc người nữ kia thay đạn, tấm kính thủy tinh ở cửa lái xe bị Trương đại quan nhân đánh cho nát bấy, lúc này người nữ cũng thay đạn xong, giơ súng ra ngoài cửa sổ, bị Trương Dương chụp lấy cổ tay, tất cả đạn đều bắn lên tường đối diện, Trương Dương dùng sức bóp mạnh, cổ tay của người nữ đau như nứt xương, súng lục cũng cầm không được, rơi xuống mặt đất, cô ấy chuyển động tay lái, ô tô mang theo thân thể của Trương Dương ép mạnh về hướng tường bên cạnh, Trương Dương buông cổ tay cô ấy ra, xoay người lần thứ hai bò lên trên đính xe, thân xe lúc này bởi quán tính vẫn đang đập mạnh vào tường, chiếc xe này đúng là đồ xịn, thân xe đập mạnh vào tường như thế mà nó vẫn không thay đổi hình dạng.
Trương đại quan nhân trên đỉnh xe bò tới, hắn hoàn toàn bị người nữ này chọc giận, một quyền đấm nát kính chắn gió phía trước.
Người nữ kia không nhìn thấy phương hướng phía trước, cuống quít nhấn phanh lại, cô ấy mở túi ra, trong đó còn có một khẩu súng, không đợi cô ấy lấy được khẩu súng, Trương Dương đã mở cửa xe tiến vào bên trong xe.
Người nữ gầm nhẹ một tiếng, một quyền đấm về hướng mặt Trương Dương, Trương Dương chụp lấy tay cô ấy, thấy trên tay của cô ấy là năm ngón tay sắc như dao, Trương Dương tiện tay điểm trúng huyệt đạo của cô ấy, một tay khác lấy mũ kính râm của cô ấy xuống, khi hắn thấy rõ khuôn mặt của người nữ này, không khỏi kinh ngạc nói: Thì ra là cô!