Y Đạo Quan Đồ

Chương 1334: Chương 1334: Các hoa nhập các nhãn.(2)




Bọn họ đi tới trong phòng ngồi xuống, Tiết Vĩ Đồng nhìn thời gian một chút, lập tức gọi một cú điện thoại cho Từ Kiến Cơ, Từ Kiến Cơ bên kia còn chưa có xong xuôi, trong điện thoại liên tục xin lỗi, nói một giờ sau mới có thể đến, Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại cho Chu Hưng Quốc, bên kia tắt điện thoại, Tiết Vĩ Đồng căm giận nói: Sinh ý quan trọng hay là tình cảm quan trọng? Em thật sự là không hiểu bọn họ.

Trương Dương cười nói: Em gái, anh coi như đã nhìn ra, em hận không thể làm cho toàn bộ thế giới đều vây bắt em, nhưng mỗi người đều có chuyện của mình, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, lý giải muôn năm đi!

Lúc này Tra Tấn Bắc và Khâu Phượng Tiên cùng nhau đi đến, tại Kim Vương Phủ hai người bọn họ có thể đồng thời đến cũng không nhiều lắm, Khâu Phượng Tiên thấy Trương Dương, một sóng mắt quyến rũ nhẹ nhàng đến đây, nũng nịu oán trách nói: Chủ nhiệm Trương, cậu thật là không phúc hậu, tôi mời cậu ăn, cậu không nể tình, tiểu Vi gọi cậu thì cậu liền tới.

Trương Dương cười ha hả nói: Không phải không để cho cô mặt mũi, là bởi vì ngày hôm nay tôi có chuyện, hơn nữa, không phải Tra Vi mời tôi tới, là tôi nhờ cô ấy hỗ trợ an bài một bàn, cái bữa cơm này tôi mời!

Tra Tấn Bắc bên kia nhíu mày: Trương Dương, nói cái gì vậy, tới đây cũng là tôi làm chủ, cậu còn lo tôi mời không nổi một bữa sao?

Trương Dương nói: Cái này thì không phải, chuyện nào ra chuyện đó, đêm nay tôi mời em tôi ăn, ông làm chủ, danh tiếng của tôi chẳng phải đều bị đoạt.

Một đám người đều nở nụ cười, Tra Tấn Bắc chào hỏi với Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng kêu một tiếng chú Tra, Tra Tấn Bắc lại xưng hô cô ấy là Tiết gia!

Tiết Vĩ Đồng kháng nghị nói: Chú Tra, ngài gọi như thế là không được, người khác đều cố ý ầm ĩ với con, ngài tuổi lớn như vậy, không thể nói giỡn với con chứ?

Tra Tấn Bắc cười nói: Tứ Cửu thành chúng ta ai không biết đại danh Tiết gia của con.

Tiết Vĩ Đồng cười nói: Ngài còn gọi Tiết gia, con sẽ đứng dậy đi về, trở về nhà đem chuyện ngài chế giễu con nói cho ba con biết, để ba con tìm ngài tính sổ!

Tra Tấn Bắc cười ha hả nói: Được. Chú không gọi, chú không gọi là được, tửu lượng của ba con, mười người như chú cũng không phải đối thủ.

Từ đối thoại của Tra Tấn Bắc và Tiết Vĩ Đồng là có thể đủ nhìn ra, bọn họ rất quen thuộc, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được mình chẳng bao giờ gặp qua cha của Tiết Vĩ Đồng, ấn tượng đối với người này cũng chỉ là một nhà tư bản Tiết Thế Luân, người này vào đầu thập niên tám mươi, khi con đường làm quan một mảnh quang minh. Đã bỏ chính theo thương, người khác hoàn toàn không biết gì cả, Tiết Thế Luân người này khác biệt với cái vẻ danh tiếng tại ngoại của Tra Tấn Bắc, so sánh với Tra Tấn Bắc, Tiết Thế Luân điệu thấp rất nhiều, thậm chí tại thương giới trong nước có rất ít người nhắc tới ông ta , thế nhưng từ hành động bình thường của Tiết Vĩ Đồng mà xem, thực lực của Tiết Thế Luân hẳn là không phải tầm thường.

Tra Tấn Bắc nói: Còn có khách nào chưa tới? Lúc nói ông ta nhìn Trương Dương, bởi vì Trương Dương vừa rồi nói qua ngày hôm nay là hắn mời khách, cho nên cụ thể mời khách gì chỉ có Trương Dương rõ ràng.

Trương Dương cười nói: Nên tới đều tới. Chúng ta không đợi, lên đồ ăn! Hắn nhìn Khâu Khải Minh một chút, trong lòng nói không nên tới cũng tới.

Khâu Phượng Tiên nói: Vậy lên đồ ăn, chủ nhiệm Trương, cậu và Tra tổng trò chuyện trước, tôi đi ra ngoài bắt chuyện khách khác.

Trương Dương cười gật đầu. Từ khi biệt thự Lệ Cung của Tra Tấn Bắc cháy, hắn và Tra Tấn Bắc vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng Tra Tấn Bắc biểu hiện ra dường như không có việc gù, nhưng Trương Dương biết trong lòng của ông ta khẳng định không bình tĩnh, Tang Bối Bối từ Lệ Cung trộm đi một phần tư liệu cơ mật, tối hôm qua đã đem đĩa CD giao cho mình, tuy rằng Trương Dương còn chưa có xem nội dung của đĩa CD, thế nhưng tin tưởng Tra Tấn Bắc nhất định có không ít bí mật ở bên trong. Trương Dương cảm giác được Tra Tấn Bắc hẳn là sản sinh hoài nghi đối với mình, nếu không ông ta sẽ không mời mà đến, tuy rằng Kim Vương Phủ là sản nghiệp của ông ta. Thế nhưng ngày hôm nay mời khách cũng không phải ông ta, tuy rằng ông ta cũng rất muốn mời khách, đáng tiếc Trương Dương không cho cơ hội này, mà Tra Tấn Bắc vẫn đang kiên trì ngồi ở chỗ này, chứng minh chỉ có một nguyên nhân. Ông ta có hứng thú với người ngồi ở đây, người kia không có khả năng là Tra Vi, không có khả năng là Tiết Vĩ Đồng. Chỉ có thể là Trương Dương.

Vài ly rượu qua đi, Tra Tấn Bắc nâng ly rượu chủ động tìm tới Trương Dương: Ngày đó Lệ Cung cháy. Làm cậu bị thương, thật sự là rất ngại.

Trương Dương cười nói: Tra tổng quá khách khí. Tôi không bị thương, chỉ là bị khói làm hôn mê bất tỉnh, may mà đội phòng cháy chữa cháy tới kịp, không để lại di chứng.

Tra Vi nói: Đều nói anh đừng thể hiện, rõ ràng biết bên trong nguy hiểm, còn xông vào cứu người.

Trương Dương nói: Lúc đó còn có người ở bên trong, tôi cũng không suy nghĩ nhiều vọt đi vào, hiện tại hồi tưởng lại, thật đúng là có chút nghĩ mà sợ.

Tra Tấn Bắc nói: Lửa lớn dẫn đến phát nổ, nếu như cậu chậm một ít, sợ rằng thật sự bị vây trong đám cháy. Những lời này nói vô cùng uyển chuyển, thật ra đêm đó đường hầm dưới mặt đất xảy ra nổ, đã tra rất rõ ràng, Tra Tấn Bắc cho rằng Trương Dương là bị nổ hôn mê bất tỉnh, mà không phải bị khói làm hôn mê như lời của hắn.

Trương Dương nói: Đáng tiếc người nào tôi cũng không có cứu được, đúng rồi, Tra tổng, tôi vẫn chưa hỏi qua, trận hoả hoạn này mang đến cho ngài bao tổn thất nghiêm trọng không? Thằng nhãi này rõ ràng là cào vào vết sẹo của Tra Tấn Bắc.

Tra Tấn Bắc thở dài nói: Tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần mọi người bình an vô sự, tổn thất kinh tế là chuyện nhỏ.

Trương Dương cố ý nói: Có tin tức của Tang Bối Bối hay không?

Tra Tấn Bắc nội tâm ngẩn ra, tên nhóc này thật sự là khó thể tưởng được, tôi chưa hỏi cậu, cậu đã nhắc đến trước, Tra Tấn Bắc nói: Ai là Tang Bối Bối?

Trương đại quan nhân trong lòng thầm khen, Tra Tấn Bắc rốt cuộc là một người từng trải, biểu diễn của ông ta rất cẩn thận, biểu tình mê hoặc của ông ta làm cho người ta thật sự cho rằng ông ta là lần đầu tiên nghe được tên Tang Bối Bối.

Trương Dương nói: Là cái người cùng nhảy với tôi!

Tra Tấn Bắc nhíu nhíu mày, làm ra hình dạng trầm tư suy nghĩ, sau đó lắc đầu cười nói: Đêm đó khách rất nhiều, có vài người cũng không phải tôi mời tới, tôi thật sự nhớ không nổi người này. Lời này một câu hai ý nghĩa, một là cho Trương Dương thấy mình không nhận ra Tang Bối Bối, hai là hàm súc nhắc nhở Trương Dương, mình đêm đó căn bản không mời hắn, Trương Dương là theo Tra Vi qua giúp vui.

Tra Vi nói: Tôi nhớ kỹ, có một cô gái khiêu vũ với anh.

Tra Tấn Bắc cười nói: Chuyện không vui không nói ra nữa, buổi tối hôm ấy là vạn hạnh trong bất hạnh, cũng là không có thương vong, chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi. Tra Tấn Bắc những lời này càng như là tại nhấn mạnh, không có bất luận kẻ nào bị chết trong vụ cháy, trên thực tế ông đã đem chuyện đã xảy ra che giấu. Tra Tấn Bắc nói: Vì chuyện này, tôi đã đi thỉnh giáo Tuệ Không đại sư, Tuệ Không đại sư nói, đây là chuyện tốt! Cháy chính là tài vận hanh thông hiện ra, năm nay sự nghiệp của Tinh Toản khẳng định sẽ náo nhiệt lớn.

Trương đại quan nhân giả mù sa mưa cười nói: Tra tổng nói có lý, vì Tinh Toản các người làm ăn náo nhiệt làm một ly.

Tiết Vĩ Đồng nói: Đúng là khó nghĩ, thật sự có chút đạo lý, trận hoả hoạn ấy lại thành tài vận của chú Tra, thuận tiện còn thành tựu vận làm quan của một người.

Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn phía Tiết Vĩ Đồng, Tiết Vĩ Đồng cười hì hì nhìn Trương Dương nói: Tam ca, anh thăng quan đại khái toàn bộ cũng nhờ vào đám cháy đó!

Trương Dương biết Tiết Vĩ Đồng nhanh mồm nhanh miệng, căn bản sẽ không trông cậy cô ấy có thể giữ bí mật, cười nói: Anh thì tính thăng quan cái gì? Bình điều mà thôi.

Tra Tấn Bắc cười nói: Trương Dương, đây là cậu sai, chuyện vui như thế, vì sao không nói ra chia xẻ một chút, Đồng Đồng nói đúng, cậu thăng quan cũng nhờ vào trận lửa nhà tôi.

Tra Vi trừng mắt nói: Thật sự thăng quan? Hèn chi, hiện tại là mũi hướng lên trời, ngạo khí nghiêm nghị nha!

Trương Dương cười khổ nói: Tôi nói Tra Vi này, cô không chế giễu tôi là cô nghẹn chết? Bất quá chỉ là điều động công tác bình thường, lãnh đạo cấp trên xuất phát từ công tác đem tôi từ Đông Giang điều đến huyện Tân Hải thành phố Bắc Cảng.

Tra Vi nói: Vậy chẳng phải là đến nông thôn?

Tra Tấn Bắc cười nói: Huyện Tân Hải không phải là nông thôn, Bắc Cảng có cảng lớn, trong cả nước cũng có thể xếp vào hàng mười, Bắc Cảng cách biển của Nhật Bản, Hàn Quốc, là một trong cảng thành phố mở ra sớm nhất trong nước.

Tiết Vĩ Đồng nói: Nhưng tình trạng kinh tế của Bắc Cảng vẫn đều không được tốt lắm, con đi qua Bắc Cảng vài lần, đối với tình huống của chỗ đó cũng có quen thuộc, tài nguyên Bắc Cảng không tồi, thế nhưng nói tới thực lực tổng hợp lại của thành phố, vẫn là đếm ngược ở Bình Hải.

Trương Dương nói: Tại trong mắt lãnh đạo, tôi cho tới bây giờ đều là đội viên cứu hỏa, cảng Thanh Khẩu của Tân Hải xảy ra hoả hoạn trong tết âm lịch, chết rất nhiều người, bí thư huyện uỷ Cữu Thế Kiệt đứng ra chịu trách nhiệm, dưới tình huống như vậy, trong tỉnh mới quyết định đem tôi phái đến chổ đó.

Tra Tấn Bắc nói: Nói như vậy thật đúng là lửa cháy lớn làm cậu lên chức, Nào! Chúng ta mọi người cùng nhau kính Trương Dương một ly. “

Trương Dương nói: Không dám nhận, không dám nhận, lần thứ hai thanh minh tôi không phải lên chức, vẫn là bình điều, vẫn là một cán bộ cấp xử như cũ, không có gì tiến bộ, cô phụ kỳ vọng của mọi người.

Lúc này cửa phòng mở ra, cũng là Khâu Phượng Tiên cùng Từ Kiến Cơ đi đến, Khâu Phượng Tiên cười nói: Chuyện gì vui vẻ như thế, nói ra cho tôi cũng hưởng chút không khí vui mừng.

Từ Kiến Cơ đã biết chuyện Trương Dương muốn đi đến huyện Tân Hải đảm nhiệm bí thư huyện uỷ, cười nói: Trương Dương thăng quan, tôi tới đúng lúc, tam đệ, tôi kính cậu một ly.

Tiết Vĩ Đồng không vui ý: Nhị ca, anh còn không biết xấu hổ à, mọi việc đều phải có quy củ, tới muộn như thế, trước phạt anh ba ly rồi nói! Trương Dương lập tức ồn ào theo, Từ Kiến Cơ không chịu nổi mọi người làm ồn, nâng ly uống ba lần, bên này hắn uống xong, Chu Hưng Quốc cũng tới, Từ Kiến Cơ đỏ mặt nói: Phạt rượu cũng phải đối xử bình đẳng, đại ca tới, hắn càng phải làm gương tốt.

Vì vậy Chu Hưng Quốc cũng bị phạt ba ly, Tra Tấn Bắc chờ bọn họ ngồi xuống, nói chuyện hai câu liền tìm cớ cáo từ, dù sao nơi này là thế giới của người tuổi trẻ, làm trưởng bối, ông sẽ không theo vô giúp vui.

Khâu Phượng Tiên cũng không ở lâu, sau khi kính rượu với các vị khách đang ngồi xong, cô ấy cáo từ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.