Y Đạo Quan Đồ

Chương 1122: Chương 1122: Cái bẫy (2)




Đồng Tú Tú nhìn hắn một cái thật sâu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Bởi vì trời mưa, quảng trường lầu canh rất vắng vẻ, có rất ít người đi dạo ở quảng trường vào lúc này, Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí tới quảng trường trước năm phút, bọn họ đỗ xe lại, điện thoại đổ chuông đúng giờ, vẫn là giọng nói trầm thấp đó: Góc tây bắc quảng trường, cô đỗ trước buồng điện thoại trước quán cà phê, hai phút sau điện thoại sẽ đổ chuông, hiện tại các cô đi ngay đi.

Buồng điện thoại cách nơi họ đỗ xe không xa, hai người đội mưa chạy vào buồng điện thoại, khi bọn họ vào trong thì quả nhiên nghe thấy điện thoại đổ chuông, Đồng Tú Tú ngay lập tức cầm điện thoại: Alo!

Một giọng nói khó nghe cười nói: Đừng đặt điện thoại xuống, từ khi cô nhấc điện thoại lên thì đã bắt đầu tính giờ rồi.

Đồng Tú Tú biến sắc, Ngũ Đắc Chí từ sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt của cô ta ý thức được gì đó, hắn nhìn thấy trên màn hình điện thoại bắt đầu đếm giờ ... 5 phút.

Giọng nói đó vẫn đang tiếp tục: Rất có bản lĩnh, tôi biết người bình thường không thể dỡ bom ở Lão Quan dao, như vậy, thử một lần nữa đi, xem xem anh có bản sự phá bom không.

Ngũ Đắc Chí chậm rãi vươn tay ra, trầm giọng nói: Đừng hoảng, đừng di động vị trí ống nghe. Hắn lấy ra công cụ tùy thân, nhanh chóng mở IC điện thoại, khi hắn nhìn rõ cảnh bên trong, tim không khỏi đập thình thịch, nếu quả bom này nổ, trong phạm vi mười thước sẽ bị san thành bình địa, đừng nói tới bọn họ ở ngay trung tâm vụ nổ.

Ngũ Đắc Chí nói: Quản Thành, là anh phải không, từ bố cục bố trí nổ bom ở Lão Quân dao tôi đã đoán được là anh rồi, với trình độ của anh, vốn không nên bố trí bom hẹn giờ đơn giản như vậy, quá khinh địch rồi.

Đầu kia điện thaoij vang lên tiếng cười cuồng ngạo: Đó là bởi vì tôi không ngờ anh cũng dính vào.

Đồng Tú Tú cầm điện thoại, vẫn đứng đó không nhúc nhích, quần áo trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngũ Đắc Chí cẩn thận quan sát quả bom đó, không hề chú ý đến thời gian trên màn hình, hắn cười nói: Tôi vẫn nghĩ rằng anh đã chết rồi.

Tôi không dễ dàng chết như vậy đâu, ở trong học viện Đông Kỳ, chúng ta là hai người xuất sắc nhất, hôm nay xem xem chúng ta rốt cuộc là ai xuất sắc hơn?

Ngũ Đắc Chí: Nói Anh vì sao phải giả chết, vì sao phải phản bội tổ chức?

Tổ chức? Ha ha, trong mắt bọn họ có bao giờ quý trọng sinh mệnh của tôi dâu?

Đồng Tú Tú nói: Là anh hại chết anh họ của tôi?

Hắn xứng ư?

Ngũ Đắc Chí đã bắt đầu dỡ bom.

Người ở đầu dây bên kia đã gác máy, Ngũ Đắc Chí vẫn bình tĩnh làm, Đồng Tú Tú thì rất khẩn trương: Đắc Chí, nếu không kịp thì anh đi trước đi, ít nhất thì một người trong chúng ta cũng còn sống, anh sẽ giúp em báo thù.

Ngũ Đắc Chí cười nói: Trên đời này không có bom nào mà anh không gỡ được? Hắn đang an ủi Đồng Tú Tú, đối diện với sự sống chết, Ngũ Đắc Chí biểu hiện ra tố chất tâm lý siêu cường, Đồng Tú Tú cũng không dám động tới di động, sợ động tác của cô ta sẽ dẫn nổ.

Ngũ Đắc Chí tay thành thảo dỡ dây, nói khẽ: Anh nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ báo cáo lên cấp trên chuyện của chúng ta, anh muốn kết hôn với em!

Đồng Tú Tú nhìn Ngũ Đắc Chí, thấy mồ hôi trên trán hắn túa ra, cô ta bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, trong mắt ánh lên lệ quang, nếu không phải sống chết trước mắt, Ngũ Đắc Chí sẽ không đột nhiên nói ra câu như vậy, cô ta nói khẽ: Anh đây là đang cầu hôn em ư?

Ngũ Đắc Chí mỉm cười nói: Đời thật ra rất ngắn ngủi, có một cô gái tốt như em ở ngay bên cạnh, nếu anh không biết quý trọng thì anh sẽ hối hận cả đời.

Đồng Tú Tú rưng rưng nói: Anh sẽ không hối hận, em nguyện ý gả cho anh, nếu tổ chức không đồng ý, em sẽ mặc kệ..

Ngũ Đắc Chí nói: Anh cũng không làm nữa! Hắn cắt dứt dây dẫn màu lam, thời gian chỉ còn lại mười lăm giây cuối cùng.

Đồng Tú Tú nói: Trên đời không có cô gái nào lại vội vàng kết hôn như em, em có phải là rất mất mặt không?

Ngũ Đắc Chí nói: Em là nữ hài tử xinh đẹp nhất, thông minh nhất mà anh từng gặp, đừng nóng vội, cái mà chúng ta có là thời gian! Hắn cẩn thật cắt dây nối màu đỏ, từ phía sau nhìn thấy một sợ dây màu vàng nhỏ như sợi tóc, nếu không chú ý thì sẽ cắt đứt cả cùng với dây nối màu đỏ, Ngũ Đắc Chí cắt đứt dây màu đỏ đó xong, điện thoại phát ra tiếng tút rất dài, thời gian dừng ở ba giây.

Ngũ Đắc Chí, rất cẩn thận từ trong tay Đồng Tú Tú tiếp lấy ống nghe, chậm rãi thả điện thoại xuống.

Sau khi hoàn thành động tác này, hắn ôm Đồng Tú Tú, nhanh chóng rời khỏi buồng điện thoại công cộng.

Đồng Tú Tú vừa chạy vừa kinh hồn chưa định quay lại nhìn buồng điện thoại công cộng đó, Ngũ Đắc Chí nói: Lập tức thông tri cho cấp trên, Quản Thành còn sống... Câu nói của hắn bị tiếng chuông di động làm ngắt quãng.

Đồng Tú Tú cầm điện thoại, hai người đi tới trước ô tô, điện thoại vẫn là Quản Thành gọi tới: Để hắn nghe!

Ngũ Đắc Chí điện thoại, ánh mắt tìm kiêm xung quanh trạm điện thoại.

Rất lợi hại, rất chuyên nghiệp, rất dụng tâm, đáng tiếc anh quá dụng tâm! Giọng nói của Quản Thành tràn ngập vẻ trào phúng và trêu tức.

Ngũ Đắc Chí nói: Xin anh khi nào lắp bom thì chuyên nghiệp một chút đi, loại thiết bị không có độ khó như vậy đúng là làm trò cười cho người trong nghề.

Quản Thành: Nói thật ra thiết bị dẫn nổ có bố trí tinh diệu đến thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng là khi cần thì phải để nó nổ.

Ngũ Đắc Chí nhìn trạm điện thoại vừa rồi, mỉm cười nói: Chỉ tiếc là bom của anh vĩnh viễn không nổ.

Anh nói quả nào cơ? Trong điện thoại hay là trong xe?

Ngũ Đắc Chí hơi ngẩn ra, hắn cúi người xuống, lại nhìn thấy dưới xe để một quả bom, không hề ngụy trang, mà là đường hoàng để lồ lộ dưới gầm xe, thời gian chỉ còn lại năm dây.

Chạy mau! Ngũ Đắc Chí hét to.

Đồng Tú Tú từ vẻ mặt của hắn đã ý thức được gì đó, bọn họ dùng hết toàn lực bỏ chạy.

Ngũ Đắc Chí nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Quản Thành.

Tôi đã nói rồi, bộ phận quan trọng nhất của bom không phải là thiết bị dẫn nổ mà là khi cần để nó nổ...

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên phía sau bọn họ, xe trong lửa và khói biến thành từng mảnh, thân xe trong hỏa diễm hừng hực bắn lên không, mảnh vỡ bắn khắp nơi.

Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí căn bản không thể chạy khỏi khu vực vụ nổ trong năm giây, thân thể của hai người giống như lá cây trong gió thu, ý thức của bọn họ cũng biến thành trống rỗng trong vụ nổ và cường quang.

Nhân sinh đều do từng bi kịch nối lại mà thành, ngày hôm nay đối với Đồng Tú Tú mà nói chính là một bi kịch, vào giây phút mà cô ta tỉnh lại vẫn nhìn thấy ánh sáng, tựa hồ vụ nổ vẫn đang tiếp diễn.

Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, là phó chủ nhiệm cục bảy Quách Thành của cô ta: Cậu ấy vẫn đang được cấp cứu!

Tôi muốn đi gặp.. tôi muốn đi gặp Đắc Chí... Đồng Tú Tú hét to, trước mắt cô ta là một mảng trắng xóa.

Da thịt trên mặt Quách Thành giật giật, nhìn hai thuộc hạ đắc lực nhất gặp thảm trạng như vậy, trong lòng Quách Thành cũng khổ sở đến cực điểm, y nhẹ giọng khuyên giải an ủi: Cô trước tiên dưỡng thương đi đã, phía bệnh viện đang toàn lực cấp cứu, tin rằng cậu ấy nhất định là cát nhân tự có thiên tướng!

Quách Thành ra khỏi phòng bệnh, đi tới trước phòng phẫu thuật, vừa hay gặp được Trương Dương nghe tin tới, Trương Dương là từ trong miệng Vinh Bằng Phi biết được chuyện này nhìn thấy nhìn thấy Quách Thành hắn liền chạy tới hỏi: Tình huống của Bọn họ thế nào rồi?

Quách Thành nói: Đồng Tú Tú vẫn ổn, Ngũ Đắc Chí... Ánh mắt của y nhìn tới cửa phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật vừa hay mở ra vào lúc này, bác sĩ phụ trách mổ chính cho Ngũ Đắc Chí đi ra, y tháo khẩu trang xuống, nói với Quách Thành: Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!

Quách Thành cắn cắn môi.

Thi thể của Ngũ Đắc Chí được đẩy ra, Quách Thành đi tới trước, ý bảo y tá dừng lại, y chậm rãi vén vải trắng lên, nhìn thấy khuôn mặt của Ngũ Đắc Chí đã bị nổ cho huyết nhục mơ hồ, cánh tay phải cũng mất trong vụ nổ, nhìn thấy thảm trạng như vậy, tay Quách Thành không khỏi rung rung.

Trương Dương vươn tay ra, cầm tay trái của Ngũ Đắc Chí, xuất phát từ bản năng chức nghiệp, hắn sờ sờ mạch môn của Ngũ Đắc Chí, không có bất kỳ mạch đập nào, khi Trương Dương chuẩn bị thả tay ra thì cảm thấy một tia mạch đập rất yếu ớt, Trương Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, Quách Thành vỗ vai hắn ý bảo hắn buông tay Ngũ Đắc Chí ra, để gã được ra đi yên tĩnh, nhưng Trương Dương lại kinh hỉ kêu to lên: Hắn còn sống, hắn còn có mạch đập!

Nhân viên y tế chung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy người thanh niên này có phải là điên rồi hay không, bọn họ vừa rồi đã kiểm tra cẩn thận, lúc này mới thận trọng tuyên bố tin tức Ngũ Đắc Chí đã tử vong.

Trương Dương không điên, hắn lớn tiếng nói với Quách Thành: Giúp tôi nâng hắn dậy!

Quách Thành ngây ra một thoáng: Nhưng... Hắn đã chết rồi...

Trương Dương hét lớn: Tôi rõ ràng cảm thấy hắn còn mạch đập, hắn còn sống!

Quách Thành nửa tin nửa ngờ nâng Ngũ Đắc Chí dậy, song chưởng của Trương Dương đặt lên hậu tâm của Ngũ Đắc Chí, một cỗ nội lực được đưa vào, hắn phải giúp Ngũ Đắc Chí, hắn khống chế tiết tấu nội lực, vừa phun ra vừa thu lại, nội lực giống như thủy triều khiến thân thể Ngũ Đắc Chí chấn động, cũng đưa loại chấn động này truyền đến trái tim hắn. Loại phương pháp dùng nội lực để tim đập lại này, so với kích điện còn hiệu quả hơn, loại kích tim truyền thống chỉ nhằm vào bản thân trái tim, mà loại phương pháp mát xa này của Trương đại quan nhân không chỉ có tác dụng cho trái tim, hơn nữa có thể đưa loại chấn động này tới tất cả kinh mạch toàn thân, thuộc một loại hiệp trợ cứu sống với ý nghĩa toàn cục.

Trong mắt nhân viên y tế, đã coi Trương Dương là kẻ bị bệnh thần kinh, người đã được tuyên phán tử vong, làm gì còn khả năng sống lại.

Nội lực mà Trương đại quan nhân đưa vào trong cơ thể Ngũ Đắc Chí càng lúc càng mạnh, thậm chí ngay cả Quách Thành cũng cảm thấy được từng đợt chấn động, cuối cùng, y nhìn thấy ngực Ngũ Đắc Chí phập phồng, y trợn mắt lên nhìn, có thể xác định, đây không phải là vì ngoại lực, là đến từ hô hấp của bản thân Ngũ Đắc Chí.

Quách Thành kinh hỉ hét lớn: Hắn còn sống, hắn thật sự còn sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.